Khi Nam Thứ Phản Công – Chương 45: Chỉ sống hai lần (3)

Trong đời quả thực không thể lường trước điều gì.

Cho đến tận ngày hôm qua, tôi vẫn vui vẻ vì được ăn bữa sáng cùng Ganael, Benjamin, và Demy, nhưng sáng hôm nay, tôi tự nguyện đi xuống nhà để ăn bữa sáng.

Dĩ nhiên, đây cũng không phải là kiểu ăn buffet như thời hiện đại.

Tôi đang ngồi ở một chiếc bàn tròn với Christelle, Hiệp sĩ Élisabeth, và Hoàng tử Cédric.

Bữa ăn trôi qua khá yên tĩnh.

Nếu là như bình thường, hẳn sẽ có chút náo loạn, nhưng bốn người chúng tôi đã cùng đi đến một sự đồng thuận trước khi trở về lữ quán vào đêm qua.

Các đĩa trên bàn bắt đầu vơi dần, và Hoàng tử đặt dao và dĩa của anh xuống.

Tôi cắn một miếng bánh croissant ấm phủ kem và mứt lý chua đen để tráng miệng.

“Thật sự ngon quá.”

Tôi chỉ thì thầm như vậy, nhưng Christelle nhìn tôi và mỉm cười.

Và rồi khi ấy, có ai đó gõ lên cửa phòng ăn.

— Cộc cộc cộc

“Vào đi.”

Một người phụ nữ bước vào khi Hiệp sĩ Élisabeth trả lời.

Năm thành viên Đội Cận vệ đang đứng đằng sau cô. Hoàng tử đã gọi chủ lữ quán đến đây.

“Xin kính chào Hoàng tử điện hạ cao quý, Vương tử xứ Venetiaan, tiểu Bá tước Moutet, và tiểu thư Sarnez ạ.”

Chủ lữ quán, Claudine Green, bước vào phòng ăn và kính cẩn cúi chào.

Tôi cẩn thận quan sát gương mặt cô.

Người phụ nữ này đã đích thân dẫn Hoàng tử đến phòng vào hôm qua. Trông cô ở độ tuổi ba mươi, và cũng toát ra vẻ dịu dàng giống như nhân viên lữ quán Morris.

Khi nhìn cô, thật khó tin rằng cô đã làm ra ‘việc đó’.

“Ta muốn bày tỏ lòng biết ơn với sự hiếu khách của làng Lucas và lữ quán Le Siffre.”

“Là vinh hạnh của tôi ạ. Điều này vẫn chỉ là một nỗ lực khiêm nhường so với Hoàng ân mà chúng tôi được nhận ạ, thưa điện hạ.”

Khi Hoàng tử bày tỏ lòng biết ơn, Claudine càng cúi đầu thấp hơn và trả lời khiêm tốn.

Tôi nghe rằng cô là một thường dân, nhưng cách cư xử và giọng điệu của cô đều rất trang nhã, có lẽ vì cô có kinh nghiệm tiếp đón các quý tộc và Hoàng tộc.

Hoàng tử khẽ nheo đôi mắt màu cam một chút, rồi nói những gì mà chúng tôi đã thảo luận trước đó.

“Vậy nên ta đang nghĩ đến việc ở lại thêm một ngày nữa.”

“……Dạ?”

Claudine ngẩng đầu và thốt ra bằng giọng kinh ngạc, rồi nhanh chóng nhận ra đối phương là ai và ngay lập tức cúi đầu.

“Tiểu thư Sarnez chỉ mới rời giường bệnh cách đây không lâu và đang cảm thấy mệt mỏi, vậy nên ta nghĩ cô ấy vẫn nên nghỉ ngơi thêm một chút.”

Giọng trầm của Hoàng tử khi nói những lời đã chuẩn bị từ trước cực kỳ lạnh lùng. Tuy vậy, Claudine liên tiếp gật đầu, có vẻ như cảm thấy những lời của Hoàng tử là có lý.

Tất cả mọi người trong Đế quốc đều biết rằng Christelle đã say ngủ trong 3 năm liên tiếp.

Chuyến đi chơi vào đêm qua của chúng tôi là bí mật mà chỉ Benjamin và David biết.

“Chúng tôi sẽ làm việc cật lực để báo đáp lòng tin của Hoàng tử điện hạ ạ!”

Claudine nói bằng giọng cao và vui vẻ hơn. Hoàng tử chỉ quay đi mà không nói thêm lời nào.

Có vẻ như đó là tín hiệu, bởi các thành viên Đội Cận vệ ngay lập tức dẫn cô rời khỏi phòng ăn.

Sau đó các nhân viên lữ quán bước vào. Họ dọn dẹp bát đĩa và bày ra các món tráng miệng.

Khi Christelle đang bận diễn yếu đuối và lầm bầm ‘ah, căn bệnh thiếu máu chết tiệt này’, tôi quan sát gương mặt các nhân viên.

Tìm thấy rồi.

“Xin chào, Morris.”

“Vương tử Jesse, người ngủ có ngon không ạ?”

Morris có vẻ giật mình khi tôi gọi anh, và hai vai của anh căng cứng lại.

Tôi mỉm cười và nhìn anh đặt xuống một đĩa bánh quy hình hoa tulip có phủ kem sherbet bên trên.

Và rồi, khi các nhân viên cúi chào và rời khỏi phòng ăn,

“Morris, tôi có điều muốn nói với anh về việc đã xảy ra hôm qua.”

Tôi gọi Morris trở lại. Tôi cũng không quên giơ tay phải lên và vẫy chào các nhân viên.

Anh gật đầu và đi về phía tôi.

Các nhân viên khác có vẻ như đang nghĩ rằng tôi sẽ mắng Morris, nên họ nhanh chóng cúi đầu và đóng cửa phòng ăn trước khi rời đi.

— Cạch

Ganael, người vẫn luôn yên lặng đứng đó, nhanh chóng khóa cửa.

Morris chớp mắt sợ hãi như một con bê con.

“Tay của anh ổn chưa ạ?”

“Dạ? Vâng, vâng ạ. Đều nhờ có Vương tử ạ. Xin cảm tạ thánh ân của người ạ.”

“Thật mừng quá. Vậy tôi sẽ hỏi về một chuyện khác ạ.”

“Vâng, xin hãy cứ hỏi tôi ạ.”

Anh kính cẩn chắp hai tay lại. Tôi nhìn thẳng về phía anh và mở miệng.

“Đêm hôm qua, ở chợ đêm, một người tên Felix đã đe dọa chủ quán rượu. Tôi muốn nghe lời giải thích ạ.”

Người thanh niên hít vào một hơi.

Anh cẩn trọng ngước mắt lên nhìn, nhận ra tất cả chúng tôi đều đang nhìn anh, và gương mặt anh dần trở nên nhợt nhạt.

*

“Vậy chủ lữ quán, cô Claudine Green, là dì của anh.”

“Đúng là vậy ạ. Dì không hơn tôi nhiều tuổi lắm nhưng…… Khi tôi trở thành trẻ mồ côi, ông và dì tôi đã nhận nuôi tôi ạ.”

Morris giải thích.

Anh ngồi co rúm lại trên chiếc ghế nhỏ khi bị chúng tôi ‘thẩm vấn’.

Người ông mà anh đang kể cũng chính là người đã điều hành lữ quán trước khi Claudine thừa kế nó.

Theo lời kể của Benjamin, ông ta đã dùng đủ mọi cách thức để tống tiền dân làng, và cuối cùng đã bị bắt gặp bởi Hồng y Boutier đúng lúc bà đang ở trọ nơi đây.

Hoàng đế Frédérique, khi ấy cũng cùng đi với bà, ngay lập tức tống giam ông vào ngục ở Lâu đài Lãnh chúa khoảng hơn mười năm trước.

Kể từ khi đó, con gái của tội nhân là Claudine đã tiếp quản lữ quán.

“‘Tiền phí’ là…… Nó là khoản tiền mà lữ quán Le Siffre nhận từ dân làng ạ. Mỗi khi có thành viên Hoàng tộc hay các đại quý tộc đến đây, dì tôi sẽ gửi người đến các gian hàng và chợ đêm để thu phí.”

Hiệp sĩ Élisabeth lộ rõ vẻ kinh ngạc.

“Có phải tức là, cô ấy lấy đi một phần của quà tặng Hoàng gia mà điện hạ đã ban cho các dân làng không?”

“Đúng là vậy ạ, thưa tiểu Bá tước.”

Morris trả lời với gương mặt u ám. Giọng của anh chùng xuống vì tội lỗi.

“Những vị khách cao quý luôn luôn gửi tặng những món quà xa xỉ đến dân làng để trả ơn cho lòng hiếu khách của họ. Dì tôi tin rằng điều này chỉ khả thi vì có lữ quán Le Siffre ở đây. Nếu không có lữ quán, các ngài ấy sẽ không đến đây, và dân làng cũng không được nhận món quà nào.”

Bốn người chúng tôi đều nhíu mày cùng một lúc sau khi nghe lời giải thích.

Lời của Claudine cũng không hoàn toàn là sai.

Các thành viên Hoàng tộc và đại quý tộc đã nhiều lần ghé qua nơi này, nên cũng không phải là vô lý nếu nghĩ rằng những món quà được ban tặng đều nhờ có lữ quán.

Tuy vậy, đây hoàn toàn không phải lời biện minh thích hợp để lấy tiền và vật phẩm từ người khác.

Thêm nữa, các dân làng cũng không phải là không làm gì.

Tôi nghe rằng kể từ khi họ nghe tin về lịch trình của chúng tôi, họ đã ra ngoài vào sáng sớm mỗi ngày để quét dọn đường phố và trang trí ngôi làng.

Họ tu sửa đường sá và nướng bánh cho các thành viên Đội Cận vệ mặc dù không được trả công.

Cả bó hoa mà Hoàng tử nhận vào hôm qua cũng đã được dân làng tự tay trồng và đảm bảo sẽ chỉ chọn những bông hoa tốt nhất.

“Tôi đã phạm tội lớn ạ, Hoàng tử điện hạ. Tôi đã cố ngăn dì vô số lần nhưng….. Tất cả đều không có ảnh hưởng gì cả ạ. Xin, xin hãy trừng phạt tôi trước.”

Morris cúi rạp người và cả cơ thể của anh vẫn đang run rẩy.

Anh nói rằng anh chỉ mới 13 tuổi khi ông của anh bị tống giam.

Hẳn việc xoay chuyển tình huống là điều không dễ dàng, bởi dì là người thân duy nhất của anh, và anh cũng chỉ là một thiếu niên khi ấy.

Tôi có thể mường tượng được Claudine đối xử với cháu trai như thế nào khi ngay cả tiền thuốc trong lữ quán cũng là tự tay Morris trả.

“Ta không thể chắc chắn được điều gì nếu như chỉ nghe ngươi nói.”

Hoàng tử, người vẫn luôn yên lặng lắng nghe câu chuyện, cuối cùng cũng mở miệng. Morris giật bắn mình.

Tôi nhận ra đôi đồng tử màu hoàng hôn đang rực cháy sự thịnh nộ.

“Ta sẽ tổ chức một bữa tiệc trưa. Gọi các đại diện của làng đến đây.”

Anh tuyên bố. Giờ cũng là lúc giai đoạn 2 của chiến dịch bắt đầu.

*

Sau khi Hoàng tử Cédric gọi Claudine Green đến để khen ngợi công trạng và thông báo sẽ ở lại thêm một đêm nữa, anh cũng gọi hai đại diện làng đến để cùng ăn tiệc trưa.

Bất cứ ai cũng nghĩ rằng thành viên Hoàng tộc cảm thấy đặc biệt thỏa mãn với sự phục vụ của dân làng và lữ quán.

Vì vậy, đầu bếp của Cung Romero, người cũng tháp tùng Hoàng tử, trở nên bận rộn cả ngày.

Mọi thứ đến đây vẫn ổn.

“……”

“……”

Nhưng vấn đề là, hai đại diện làng ngồi trong nhà ăn cùng chúng tôi không thể nói điều gì vì họ quá sợ hãi.

Tôi nhìn họ và mỉm cười cay đắng.

Christelle ngồi cạnh tôi đang suy nghĩ điều gì đó.

Tình huống này đã khác nếu như người duy nhất mà hai người trung niên cảm thấy sợ chỉ là Hoàng tử.

Khi ấy, tôi đã có thể bảo Hoàng tử giảm bớt áp lực xuống.

Tuy vậy, người mà hai người ấy đặc biệt sợ là,

“Món cuối là Coq au vin ạ. Xin hãy ăn ngon miệng ạ.”

Chính là người này. Claudine Green mỉm cười ấm áp và phục vụ chúng tôi.

Cô bảo rằng vì đây là một sự kiện đặc biệt, với tư cách là chủ lữ quán, cô sẽ đích thân phục vụ chúng tôi.

Nhưng chỉ 5 phút sau khi món khai vị được dọn ra, tôi đã nhận ra mục đích chính của cô là gì.

Những người trung niên cúi gằm mặt xuống đĩa mỗi khi chạm ánh mắt với cô, còn Claudine sẽ nhìn chằm chằm họ trong một thời gian dài.

Mặc dù gương mặt của cô tràn đầy vẻ bao dung và dịu dàng, rõ ràng là cô đang ngầm đe dọa các đại diện của làng.

Cô đang đe dọa họ không được nói điều vô ích gì.

Hoàng tử yên lặng quan sát bàn ăn.

Chúng tôi cần phải đưa Claudine ra khỏi phòng để có thể nghe thông tin từ các đại diện làng.

Tôi thầm suy tính nên làm gì, nhưng đột nhiên nhận ra Christelle đang mấp máy môi với Hiệp sĩ Élisabeth.

‘Giả vờ ốm.’

Khẩu hình của cô rất rõ ràng.

Hiệp sĩ Élisabeth mở to mắt khi nhận ra những từ mà cô định nói.

Cô tự chỉ vào mình và mấp máy môi.

‘Tôi ạ?’

‘Vâng, giả vờ ốm.’

Christelle nháy mắt trái và ngay lập tức nháy mắt phải. Thật kỳ diệu. Tôi không biết nháy mắt nào cả.

“Hừm.”

Hiệp sĩ Élisabeth khẽ ho khan.

Cô khẽ cắn môi, có lẽ vì đột ngột phải diễn sẽ rất đáng xấu hổ.

Tôi cũng nhìn cô với vẻ lo lắng.

“A. Tự. nhiên. bụng. mình……”

Khục. Tôi nhanh chóng giả vờ lau miệng bằng khăn ăn để kìm lại tiếng cười.

Hoàng tử cũng chỉnh con dao trong tay khi nhìn thấy màn diễn xuất ấy.

Anh có ổn không? Anh cũng bị bất ngờ đúng không?

“Ôi trời, tiểu Bá tước. Người có ổn không ạ?”

Claudine ngừng giải thích về món ăn và hỏi thăm Hiệp sĩ Élisabeth.

Ngay lập tức, nhân vật chính của chúng ta biến thành diễn giả Christelle.

Cô khẽ vuốt tóc và má của tiểu Bá tước, và bắt đầu nói với biểu cảm buồn rầu.

“Với tư cách là Phó Chỉ huy Đội Cận vệ, tiểu Bá tước Moutet vừa phải bảo vệ Hoàng tử điện hạ, và cũng nỗ lực hết sức mình để giúp đỡ một người ốm yếu như tôi. Giờ khi nghĩ lại thì cô ấy đã không khỏe kể từ bữa sáng rồi. Tôi xin lỗi vì đã quá vô tâm ạ. Chúng ta cần phải đưa tiểu Bá tước trở về phòng và gửi tùy tùng đến chỗ cô ấy ngay lập tức ạ, điện hạ.”

Wow…… Cô ấy nói toàn bộ những điều ấy mà không cần chuẩn bị trước à? Tôi bất ngờ đến mức há hốc miệng, còn Hoàng tử đoán ra được đại khái tình hình, nhìn Claudine và gật đầu.

“Tiểu Bá tước là bạn ta, nên ta mong cô có thể chăm sóc cô ấy.”

“Dạ? Vâng, điện hạ. Tôi sẽ cố gắng hết sức ạ.”

Trông cô có vẻ hơi bối rối, nhưng cô không dám làm trái lại lời Hoàng tử.

Từ góc nhìn của người ngoài, Hiệp sĩ Élisabeth với gương mặt đỏ rực và đôi môi mím chặt hẳn trông thực sự không khỏe.

Claudine ngay lập tức dìu cô ra khỏi nhà ăn.

Vào lúc này, chỉ còn tôi, Christelle, Hoàng tử, Benjamin, Ganael, David và hai đại diện làng ở trong phòng.

Ganael đứng đằng sau tôi thì thầm bằng giọng khẩn trương.

“Vương tử, khi nãy có phải Georges thật sự bị ốm……”

Khi tôi ngoảnh lại nhìn, gương mặt của cậu bé hoàn toàn trắng bệch.

Georges? Có phải ý là Hiệp sĩ Élisabeth không?

“Hiệp sĩ Élisabeth vẫn ổn. Chỉ là giả vờ thôi nên đừng lo, Ganael.”

Tôi nhanh chóng dỗ dành Ganael.

Đôi mắt vàng chậm rãi chớp và bình tĩnh trở lại.

Và nụ cười tươi rói xuất hiện trên gương mặt cậu bé. Có vẻ như có người thật sự tin màn diễn xuất của cô ấy nhỉ.

Tôi mỉm cười lại với cậu và rồi quay về phía Christelle.

“……Cảm ơn vì đã sắp xếp chuyện đó ạ, tiểu thư Sarnez.”

“Không có gì đâu ạ. Xin hãy đãi Hiệp sĩ Élisabeth một bữa thật lớn ạ. Cô ấy sẽ phải vất vả câu thời gian.”

Đôi mắt màu xanh xám sáng lấp lánh.

Tôi tiếp tục mỉm cười và quay đầu về phía các khách mời.

Hai người trung niên nhìn chúng tôi với gương mặt đờ đẫn. Ừm, hẳn là họ đã bất ngờ lắm.

“Morris đã kể với chúng tôi về tình hình ạ.”

Tôi bắt đầu nói mà không ngại ngần. Từ giờ trở đi, đây là trận chiến về thời gian.

<< Previous Chapter | Index | Next Chapter >>

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *