Khi Nam Thứ Phản Công – Chương 44: Chỉ sống hai lần (2)

Tuy vậy, điều đó đã thực sự xảy ra.

“Số người… đã tăng rất nhiều ạ.”

Tôi mở cửa và nhìn một hàng toàn nhóc tì đang đứng ở hành lang.

Một Christelle với biểu cảm phấn khích, một Hiệp sĩ Élisabeth giả vờ bình tĩnh nhưng lộ rõ vẻ phấn khích, và Ganael, người mà tôi không hiểu tại sao lại ở trong nhóm này, và cả…

“Hoàng tử, người không mệt ạ?”

Tên đó phớt lờ câu hỏi của tôi như lẽ đương nhiên.

Tôi không hiểu thế quái nào mà anh đã bị thuyết phục, nhưng Christelle thật sự đã thành công trong việc kéo Hoàng tử đến đây.

Anh đang đứng thẳng lưng trong một chiếc áo choàng đen và nhìn chằm chằm tôi.

Làm sao chuyện này lại xảy ra được chứ? Mình tưởng hai người không thân nhau?

Tôi nghĩ rằng có thể cô đã đe dọa hoặc tống tiền anh, nhưng dù thế nào đi nữa, tôi không còn cách nào rút lui.

“Nếu chúng ta cứ thế này mà đi ra ngoài, sẽ rất dễ bị phát hiện ạ. Mọi người ở đây…… đều không có ngoại hình thuộc loại thông thường ạ.”

Vậy nên ít nhất tôi cũng nên phản kháng một lần cuối cùng.

“Là bởi vậy nên tôi đã chuẩn bị chỗ này đó ạ! Tada!”

Christelle mỉm cười rạng rỡ và giơ lên một chiếc giỏ nhỏ.

Khi ngó vào trong giỏ, tôi có thể thấy những chai thuốc lỏng và kính đeo mắt trông rất đáng nghi.

Tôi nuốt nước bọt.

Tôi có thể nghe thấy tiếng Demy ngáy khò khò trên giường.

*

“Chúng ta chưa từng đến nơi nào như thế này trước đây, phải không?”

“Vâng, đúng là vậy ạ.”

Hiệp sĩ Élisabeth với mái tóc nâu thay cho mái tóc màu xanh lá đậm như thường lệ, và Ganael với mái tóc cũng màu nâu thay vì xanh da trời, đang đi đầu nhóm.

Chiếc roi không phải là thứ duy nhất Christelle mua ở ‘Trạm mậu dịch tổng hợp Legault’.

Có lẽ cô đã dự tính trước cho sự kiện này, bởi cô đã thu thập đủ loại ma đạo cụ cho cải trang và ngụy trang.

Cô nói rằng cô còn mua rất nhiều thứ khác, nhưng tôi không dám hỏi thêm.

Tôi đi trong chợ đêm với tên Hoàng tử ở bên trái và nhân vật chính ở bên phải.

Có vài lần tôi cố đi chậm lại để lùi về phía sau, nhưng Christelle sẽ ngay lập tức nhận ra như quỷ thần và nhìn chằm chằm vào tôi.

Đường phố được soi sáng hết mức có thể bằng những ngọn đèn ma pháp nhỏ và rẻ tiền, lúc này đang đông nghịt người như thể mọi cư dân của làng Lucas đều đang ở đây.

Những gian hàng trên phố bán đủ đồ dùng, thức ăn và rượu được dựng sát cạnh nhau ở mọi hướng, với một thác nước nhỏ ở trung tâm.

Trẻ con đang chạy trên đường phố nhỏ hẹp cùng những con chó lớn.

Bầu không khí dường như khác hẳn 180 độ so với Hoàng cung hay Hoàng đô.

“Vương tử, người muốn thử cái đó không ạ?”

Tôi đang mỉm cười với lũ trẻ khi Christelle bắt chuyện với tôi.

Đôi mắt màu nâu sẫm nhờ có thuốc nhỏ mắt đang nhìn tôi.

Tôi quay về hướng cô đang chỉ.

‘Cuộc thi ném dao găm!’

“……Nhưng trông có vẻ nguy hiểm mà ạ.”

“Họ nói là không sao bởi vì mũi dao cùn ạ. Để xem nào, ‘Chúng tôi sẽ trao tặng giải thưởng chỉ bằng việc đâm trúng mục tiêu. Ai nhắm trúng hồng tâm sẽ được nhận bánh sandwich pastrami [1] và nước ép thanh long từ chủ cửa hàng!’ A, là đồ ăn đó ạ. Mặc dù tôi thích tiền hơn.”

“Hãy thử đi ạ.”

Tôi trả lời.

“Sao ạ?”

“Vì chúng ta đã đi đến tận đây rồi, chúng ta cũng nên nhắm đến giải thắng cuộc chứ, đúng không?”

“Người đột nhiên trở nên nghiêm túc vậy?”

“Đi thôi ạ, Hoàng tử.”

Hoàng tử khẽ thở dài khi tôi nói vậy.

Anh không thích phải chạm vào thuốc, nên thay vào đó, anh đeo một cặp kính để cải trang. Nhưng đối với chúng tôi, những người đã biết danh tính của anh, trông anh vẫn như Hoàng tử thường ngày.

Tuy vậy, những người xung quanh dường như hoàn toàn không để ý đến anh, nên có vẻ như cặp kính đắt tiền đã phát huy tác dụng.

“Chào mừng, ba người phải không ạ? Giá là 10 francs cho 3 lần thử ạ!”

“Vâng, tôi sẽ trả tiền ạ.”

Vị chủ cửa hàng trông có vẻ thân thiện, và chào chúng tôi khi mặc tạp dề.

Christelle hăng hái trả lời và đưa cô ấy 30 francs.

Hiệp sĩ Élisabeth và Ganael đang nhai xiên thịt gà trong khi nhìn chúng tôi với cặp mắt phấn khích.

“Cảm ơn ạ, tiểu thư Sarnez.”

Tôi khẽ cảm ơn cô.

“Không có gì đâu ạ. Vậy thì tôi sẽ đi lượt đầu.”

“Chúc cô may mắn ạ.”

Chủ cửa hàng chúc cô may mắn và đưa cô một con dao găm cũ kỹ.

Christelle khẽ kéo mũ áo choàng qua đầu và giơ cánh tay lên.

Mái tóc màu nâu đậm của cô đang được tết cẩn thận.

Cô vươn cánh tay phải đang cầm dao, nhắm giữa mục tiêu, và rồi,

— Tạch!

“Ồ!”

“Cô ấy ném trúng mục tiêu ngay lần thử đầu tiên kìa!”

Mặc dù không trúng hồng tâm, việc cô đã ném trúng mục tiêu ngay từ lần đầu tiên cũng cho thấy rằng cô có tài năng lớn.

“Vậy sẽ tới lượt tôi ném ạ.”

Tôi nhận con dao găm từ chủ cửa hàng.

Tôi không thể từ bỏ chiếc bánh sandwich pastrami và nước ép thanh long.

Christelle bật cười và hỏi tại sao gương mặt tôi lại nghiêm túc đến vậy, nhưng tôi không thể cùng cười với cô.

Giờ khi nghĩ lại thì, tôi chưa từng ném phi tiêu trúng biển ở các quán rượu hồi còn học đại học, nên liệu ở đây sẽ như thế nào nhỉ?

*

Cả cơ thể và tâm trí của tôi đều mệt mỏi. Ba người đang tụ tập xung quanh tôi và liên tục thì thầm.

“Có vẻ như Vương tử chỉ có nhiều ether thôi ạ.”

“Tiểu thư, xin đừng nói nữa ạ……”

“Vương tử, xin hãy vui lên ạ! Khi chúng ta đến Lãnh địa Hầu tước, tôi sẽ bảo bếp trưởng làm bánh sandwich pastrami ngay lập tức cho người ạ.”

“Cảm ơn cậu……”

“Vương tử, khi ném thì quan trọng nhất là cổ tay ạ. Người không thể chỉ dựa vào cánh tay được.”

“Nhưng đã muộn rồi ạ……”

Với năm người quan sát, trong đó có cả chủ cửa hàng, ba cây dao găm trong tay tôi đều hi sinh anh dũng.

Tôi cảm thấy căm hận tác giả và xấu hổ đến mức nghiến chặt răng.

Liệu có tên ‘nam thứ’ nào mà hoàn toàn không có năng lực cảm ứng mana hay thể lực như tên này hay không chứ?

Trong khi Christelle ném cả ba con dao găm trúng mục tiêu, chủ cửa hàng cười nhạo tôi.

“Ông không định ném sao ạ?”

Giọng của người phụ nữ kéo tôi khỏi vũng bùn lầy tuyệt vọng.

Tôi quay đầu lại và nhận ra chủ cửa hàng đang nói chuyện với Hoàng tử.

Có vẻ như cặp kính khiến cho mọi người nhìn anh thành một ông lão.

Hiệp sĩ Élisabeth che miệng bằng một tay và bắt đầu cười.

“……”

Hoàng tử có vẻ hơi bực bội, nhưng đáng ngạc nhiên thay, anh nhận dao găm mà không gây gổ gì.

Ánh sáng lóe lên trong đôi mắt màu cam đang quan sát chiếc dao găm trong tay.

Khoan đã, tên này đang định……

*

— Cạch!

Christelle đặt cốc bia đã vơi một nửa xuống bàn.

Đôi mắt to tròn của cô tràn đầy bất mãn.

“Sử dụng ma pháp là ăn gian đó ạ.”

“Tiểu thư, hãy bình tĩnh lại và thử món này đi ạ.”

Tôi đẩy chiếc bánh sandwich pastrami trên bàn về phía Christelle.

Trước mặt chúng tôi là ba chiếc bánh sandwich được làm bằng bánh mì đen, thịt pastrami, và xà lách trộn bởi chủ cửa hàng.

Một cái là của tôi, còn hai người bạn thân là Hiệp sĩ Élisabeth và Ganael đang chia nhau một cái.

Mặc dù đã gần 11 giờ đêm, số người vây quanh gian hàng này vẫn chưa giảm.

“Tôi cũng đã có thể ném trúng hồng tâm nếu tôi nhúng nó vào nước trước khi ném. Tôi hoàn toàn có thể làm được.”

“Và lý do tại sao cô không thực hiện?”

Hoàng tử trả lời Christelle.

Mới vừa nãy, anh đã ném trúng hồng tâm ba lần liên tiếp ở ‘Cuộc thi ném dao!’ và thắng ba chiếc bánh sandwich, nhưng thậm chí còn không đụng vào chúng.

Tôi cảm thấy vui vì có lợi, nhưng tôi cũng chưa từng ngờ rằng hai người họ lại cãi cọ một lần nữa.

“Hoàng tử, cảm ơn người vì bánh sandwich, nhưng đừng trêu chọc tiểu thư quá ạ.”

“Quả nhiên người đang trêu tôi đúng không ạ? Tôi không hiểu rằng có phải người đang trêu tôi hay không vì tôi đang uống bia.”

Christelle xen vào khi tôi nói vậy.

Tôi kiểm tra chiếc cốc để xem có phải cô đã say rồi không, và nhận ra khoảng 750ml bia đang nhanh chóng cạn dần.

Người này uống nhiều thật.

“Không ạ, ngài ấy nói rằng ngài ấy không phải là đang trêu cô đâu ạ.”

Tôi nhanh chóng thay đổi lời nói. Tên Hoàng tử nhướn một bên mày, nhưng tôi hoàn toàn mặc kệ anh.

Tôi đã nghĩ về điều này được vài ngày rồi, nhưng có vẻ như tôi cần phải từ từ thay đổi chiến lược của mình.

Nếu tôi không thể tránh né hai người họ, tôi hẳn sẽ cảm thấy thoải mái hơn nếu tôi kéo hai người lại với nhau.

Tôi cũng biết rằng mọi thứ sẽ không dễ dàng đi theo ý muốn, nhưng ít nhất tôi cũng nên thử.

“Và tiểu thư cũng có giải thưởng thắng cuộc mà ạ.”

“Vâng, chúng rất đẹp. Chiếc bánh sandwich sẽ biến mất sau khi ăn xong, nhưng tôi có thể giữ chúng trong một thời gian dài.”

Cô tự động viên bản thân mình, và lấy ra những món đồ trang trí được đan bằng sợi.

Để trao thưởng cho Christelle, người đã ném trúng mục tiêu, chủ cửa hàng đã tặng cô những món đồ trang trí có hình các Thần vật ‘Thanh Hải Chúc Phúc’, ‘Hỏa Tinh Tuệ Kiếm’, và ‘Phi Liêm Phương Chu’. [2]

Tôi nghe nói rằng có rất nhiều đồ lưu niệm mang hình bốn Thần vật ở Đế quốc.

Có vẻ như nó cũng giống với việc bán móc khóa hình tháp Eiffel ở Paris hay chocolate hình Cheomseongdae ở Gyeongju.

“Tôi sẽ lấy cái này, còn cái này là của Vương tử ạ. Còn cái này……”

Christelle hơi chần chừ, nhưng cô vẫn đưa chiếc móc hình Tuệ Kiếm cho Hoàng tử với ánh mắt hơi khó chịu.

Tôi cố gắng kìm lại không để khóe miệng nhếch lên.

“Tôi sẽ tặng Hoàng tử điện hạ cái này ạ.”

“Cảm ơn cô ạ, tiểu thư.”

Lo rằng tên Hoàng tử sẽ từ chối, tôi nhanh chóng nói vậy để khiến anh cảm thấy cần phải nhận món quà.

Tôi cầm chiếc bánh và cốc nước ép mà Christelle không ăn, rồi đẩy về phía Hiệp sĩ Élisabeth và Ganael ở phía đối diện.

Hai người đang khẽ thì thầm với nhau mỉm cười khi tôi làm vậy.

“……”

Hoàng tử yên lặng nhìn chiếc móc hình Tuệ Kiếm trên bàn, vươn tay ra và cất nó vào trong túi áo choàng.

Khi ấy, tôi cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng vì phấn khích. Wow, đáng lẽ mình nên làm thế này sớm hơn!

Mặc dù tôi chỉ thúc đẩy hai người họ một chút, dường như họ đã trở nên thân nhau hơn rồi!

“Cảm ơn vì đã đi cùng tôi vào hôm nay ạ.”

Trong lúc tôi còn đang bận hét tên Jung Eunse trong thâm tâm khi nhìn thấy tia hy vọng mới, Christelle đột ngột nói.

Chủ quán đã rót thêm cho cô, nên một lần nữa, cốc của cô đầy ắp bia.

“Có rất nhiều thứ tôi muốn làm ạ. Nhưng vị tùy tùng đi cùng tôi từ nhà đến đây dường như chỉ muốn bao bọc tôi. Tôi hiểu lý do nhưng mà……”

Rồi cô uống cốc bia.

Hiệp sĩ Élisabeth từ chối uống bởi cô đang làm nhiệm vụ canh gác, nên thay vào đó, cô cùng uống cốc nước ép thanh long với Ganael.

Tôi vốn không uống đồ uống có cồn, và Hoàng tử cũng không gọi món gì, nên Christelle là người duy nhất uống ở bàn chúng tôi.

“Vì tôi nghĩ rằng đây là lần thứ hai tôi sống, nên tôi muốn sống mà không có nuối tiếc gì. Đó là lý do tại sao tôi quấy rầy những người cao quý vào giờ muộn như thế này, mặc dù tôi biết điều này là trái phép tắc.”

“Không sao đâu ạ, tiểu thư Sarnez. Tôi hiểu mà.”

Hiệp sĩ Élisabeth dịu dàng trả lời và nhẹ nhàng cụng ly nước ép với cốc bia của Christelle.

Có vẻ như Christelle nói như vậy vì cô đã say, nhưng tôi không thể kìm được mà nở nụ cười cay đắng khi nghe câu chuyện của cô.

Ba người còn lại hẳn đang nghĩ rằng cô nói về việc sống lần thứ hai vì cô đã bị ốm trong một thời gian dài.

Nhưng tôi hiểu tình hình của Christelle.

‘Có rất nhiều thứ mà tôi muốn làm’, ‘tôi muốn sống cuộc sống thứ hai mà không nuối tiếc.’

Cô hẳn đang nghĩ như vậy sau khi nộp đơn xin thôi việc và xuyên vào thế giới này.

Tôi nghĩ rằng ‘motif’ của câu chuyện là như vậy, nhưng đối với nhân vật chính, đây là sự thật của cô.

Tôi biết rằng đây là thế giới trong tiểu thuyết, nhưng đối với Christelle, đây là một cơ hội mới.

“Vào mùa hè, miền Bắc sẽ rất mát và đẹp ạ. Sau này chúng ta hãy cùng đi,”

“Chết tiệt, ta đã nói là tiền phí sẽ đến hạn vào nửa đêm hôm nay mà!”

Giật. Giọng khàn của một người đàn ông át đi tiếng thì thầm của Hiệp sĩ Élisabeth.

Chúng tôi quay đầu về hướng ấy theo phản xạ.

Quán rượu ồn ào ngay lập tức trở nên yên lặng.

“Cái đó, tôi phải trả nợ cho các nơi khác trước đã……”

“Nợ? Vậy thứ mà cậu nợ của lữ quán không phải là nợ à? Cậu nghĩ ‘Le Siffre’ dễ xơi lắm à?”

Người đàn ông trông y hệt một tên côn đồ đạp đổ một chiếc bàn gỗ.

— Xoảng!

Kính trên bàn bị vỡ, và đồ ăn mà một khách hàng để lại cũng đổ xuống sàn.

Tôi nhíu mày. Người đó vừa mới nói về lữ quán mà chúng tôi đang ở.

“Anh Felix, tại sao anh lại cư xử như vậy khi khách hàng còn đang ở đây?”

Và rồi một ai đó đứng chắn trước chủ quán. Mắt tôi mở to khi nhìn thấy người ấy.

Đó là Morris, nhân viên lữ quán mà tôi vừa mới trị thương chỉ vài tiếng trước.

Tên côn đồ cũng nhận ra anh và bình tĩnh lại đôi chút.

“Tránh ra. Tên khốn này cũng trốn nợ vào tháng trước bằng cách này.”

“Tôi sẽ nói lại với dì của tôi ạ.”

“Cậu……”

Tên côn đồ lườm Morris với vẻ mặt khó chịu.

Tôi bắt đầu suy nghĩ xem dì của Morris là ai. Lẽ nào……

“Dễ bị lừa gạt đến mức này thì cậu định thừa kế lữ quán kiểu gì? Cậu định sẽ cai quản ngôi làng như thế nào?”

“Tôi chưa suy nghĩ về việc ấy ạ.”

“Đáng thương hại làm sao. Cậu đang để lỡ mất cơ hội trở thành lãnh chúa vùng nông thôn đấy.”

Tên côn đồ nhổ nước bọt lên sàn, chỉ tay thẳng về phía chủ quán phía sau lưng Morris, và rời đến một quán khác.

Có vẻ như đó là lời cảnh báo.

Khi sự cố kết thúc, quán rượu cũng từ từ hồi phục lại sức sống.

Tôi quay đầu nhìn mọi người.

“Ôi trời ạ……”

Ganael có vẻ đang choáng váng trước cảnh tượng ấy.

Hiệp sĩ Élisabeth cũng đang nhìn Hoàng tử với gương mặt nghiêm nghị.

“Điện hạ, người tính sẽ xử lý thế nào ạ?”

“……”

Đôi mắt của Hoàng tử hơi tối lại khi anh chìm trong suy nghĩ. Tôi cẩn thận nói.

“Tôi biết Morris ạ. Người mà vừa can ngăn ấy ạ. Anh ấy là một trong các nhân viên lữ quán.”

Và Christelle đột ngột đứng dậy từ ghế ngồi.

Tôi ngẩng đầu lên và bắt gặp gương mặt nghiêm nghị của cô. Không, khoan đã……

Tác giả ơi, tại sao nhân vật chính lại đang cười vậy?

____________

TL’s notes:

[1] Pastrami: một loại thịt bò hun khói.

[2] Phi Liêm Phương Chu: Bản tiếng anh là ‘Ark of the Wind Deity’. ‘Phương chu’ là một con tàu lớn, còn ‘Phi liêm’ là tên của một loài chim trong thần thoại Hàn Quốc. Loài chim ấy có thể tạo gió tùy ý muốn, nên cũng có thể coi là thần gió trong hình hài một con chim.

<< Previous Chapter | Index | Next Chapter >>

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *