“Sau khi phụ thân bị bắt giam, dường như nọc độc bắt đầu chảy trong huyết quản của Claudine ạ.”
“Cô ấy hoàn toàn thay đổi bản tính ạ. Hồi còn nhỏ cô ấy dịu dàng lắm.”
Hai đại diện làng, ‘Teddy’ và ‘Marie’ nói bằng giọng run rẩy.
Tôi liếc nhìn đĩa của hai người họ.
Dường như họ thực sự cảm thấy không thoải mái, bởi món chính trên đĩa họ đang nguội dần do hoàn toàn không được đụng tới.
“Cha của Claudine thì…… rất thích cờ bạc ạ. Lúc đầu, ông ấy chỉ đặt cược nho nhỏ với bạn bè, nhưng sau đó ông ấy còn gọi các dân làng đến lữ quán nữa.”
“Chúng tôi đã nghe về chuyện đó rồi ạ. Ống ấy sẽ dụ dân làng đặt cược những món quà được ban từ Hoàng tộc hoặc quý tộc, và rồi lừa gạt để lấy hết toàn bộ.”
“Vâng, vâng. Đúng là như vậy ạ, thưa Vương tử.”
Marie thở một hơi dài và cúi đầu.
Mười năm trước, Hồng y Boutier đã phát hiện ra trò gian lận cờ bạc ấy.
Khi đó, ngay cả khi bị kéo đi, tội nhân vẫn nhổ nước bọt về phía dân làng và la hét rằng ‘Lũ khốn các người cũng bẩn thỉu như ta thôi!’. Benjamin vẫn nhớ như in hình ảnh ấy.
“Sau khi cha bị bắt giam, Claudine chỉ tập trung vào việc khang trang lại lữ quán trong một thời gian dài.”
“Mọi người trong làng cũng sống trong yên tĩnh ạ. Nhưng vài tháng sau, môt đại quý tộc đến đây, và kể từ khi đó, Claudine bắt mọi người phải trả cô ấy một phần quà để làm phí.”
“Dân làng Lucas đã bao giờ phản kháng chưa ạ?”
Christelle hỏi Teddy. Tôi cũng tò mò về chuyện này.
Cho dù lữ quán Le Siffre có là địa danh làng Lucas đi chăng nữa, Claudine cũng sẽ không thể làm gì nếu như cả làng cùng phản đối yêu cầu của cô.
Ở làng có khoảng 1000 người, và các nhân viên lữ quán cũng là dân làng.
Mặt khác, Claudine, khi ấy vẫn ở độ tuổi hai mươi, sẽ chỉ có một mình.
“Cái đó, thực ra ban đầu chúng tôi cũng đều tự hỏi cô ấy đang nói điều vớ vẩn gì vậy.”
“Hầu hết mọi người mặc kệ Claudine, và không ai trả phí cho cô ấy cho đến tận khi ngài đại quý tộc đã rời đi.”
“Vậy làm sao mà……”
“Claudine, cô ấy tập hợp tất cả mọi người và sau đó đốt cháy lữ quán ạ.”
“Sao ạ?”
“Lữ quán Le Siffre ấy ạ?”
Tôi và Christelle cùng lớn giọng.
Đôi mắt tựa garnet của Hoàng tử Cédric dao động như dung nham.
“Vâng. Cô ấy nói rằng tất cả mọi người nên chết cùng nhau, và thử xem nên sống như thế nào mà không có lữ quán…… Cô ấy đổ dầu lên cửa trước lữ quán và la hét giống hệt cha cô ấy vậy. Khi ấy chúng tôi mới nhận ra rằng có gì đó bất thường.”
Marie nắm chặt tay và tự đấm lên ngực.
Bà hít vào vài hơi thật sâu, có lẽ vì vẫn cảm thấy bức xúc.
“Người đã chạy đến để dập lửa chính là chúng tôi ạ.”
“……”
“Khoảng một phần ba lữ quán đã bị đốt cháy, nhưng chúng tôi nhảy vào lửa mà không mang đồ phòng hộ gì cả, và đổ nước để dập tắt. Claudine không di chuyển dù chỉ là một bước. Chúng tôi đã quá sợ hãi vì nghĩ rằng các vị khách cao quý sẽ không bao giờ đến thăm làng nữa…… Đều là chúng tôi ạ.”
“Claudine chỉ quan sát thôi ạ. Dường như cô ấy đang giám sát chúng tôi vậy.”
Giọng của hai người nhỏ dần.
Biểu cảm trên gương mặt họ giống như đang khóc vì bị đánh bại, mà cũng giống như đang cười vì nhục nhã.
Tôi thở ra một hơi.
Vào ngày hôm ấy, các dân làng hẳn đã mất toàn bộ quyền lực vào tay Claudine.
Tôi cảm thấy lạnh sống lưng khi nghĩ về câu chuyện vừa được nghe và hồi tưởng về gương mặt dịu dàng của Claudine.
Tôi biết rõ rằng vẻ ngoài không phải lúc nào cũng giống với tính cách, nhưng thực sự rất hiếm để có hai mặt hoàn toàn trái ngược như thế này,
“Chúng tôi đã gây ra gần như nửa sự cố ấy ạ.”
Cuối cùng, Teddy đổ lỗi cho bản thân. Tôi nhanh chóng lắc đầu.
“Lúc đầu, khi cha của Claudine bắt đầu lừa gạt mọi người, có rất nhiều người nghĩ rằng đó không phải là vấn đề của họ. Một số còn đổ lỗi cho các nạn nhân, và nói rằng tự họ đã chấp nhận đi đánh bạc. Vậy nên sau khi Claudine thừa kế lữ quán, mọi thứ trở nên như vậy……”
“Xin đừng nói như vậy.”
Tôi dừng ông lại.
Không có lý do gì để các nạn nhân cảm thấy tội lỗi khi người có tội còn đang bình thản và ung dung như thế kia.
Người đàn ông trung niên hơi run rẩy và ngước nhìn tôi.
“Con người đương nhiên sẽ phản kháng để tự vệ khi họ nghĩ rằng thứ họ đã có từ lâu sắp đột ngột biến mất. Hơn nữa, phản ứng ấy cũng là hiển nhiên khi đó là điều sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống và khả năng kiếm ăn của họ. Mọi người đã đều dập lửa vì sự sống còn của bản thân, nên điều ấy không có gì đáng xấu hổ cả. Người nên cảm thấy xấu hổ là Claudine ạ. Cô ấy đã đe dọa mạng sống của mọi người.”
Marie ngẩng đầu và đờ đẫn nhìn tôi.
Khi bốn cặp mắt đều nhìn chằm chằm tôi, tôi cảm thấy hai má nóng rực lên.
Tuy vậy, tôi vẫn cần phải nói hết những điều muốn nói.
“Vụ lừa gạt trong cờ bạc cũng giống vậy thôi ạ. Tội nhân đã bị tống giam rồi, nên tôi mong rằng mọi người không tự đổ lỗi cho bản thân nữa.”
Sau khi nói xong, tôi ngậm chặt miệng.
Thông thường tôi không nói nhiều như vậy, nhưng một khi tôi mất kiểm soát, tôi sẽ nói nhiều như một chiếc bánh bao bị bục vậy.
Teddy và Marie im lặng trong một lúc lâu, sau đó chậm rãi gật đầu và lau nước mắt trên má.
Trong một lúc lâu, phòng ăn chỉ có tiếng thút thít và lẩm bẩm ‘Cảm ơn người ạ’.
“……Chúng ta sẽ thực hiện như kế hoạch.”
Hoàng tử nhìn tôi chằm chằm và mở miệng. Trên gương mặt điển trai không có chút cảm xúc nào.
‘Kế hoạch’ mà anh đang nói đến tức là sử dụng quyền lực của Hoàng tử để bắt Claudine và tống giam cô ở Lâu đài Lãnh chúa.
Đây là cách đơn giản mà cũng hiệu quả nhất, và cũng là cách mà Hoàng đế Frédérique đã thực hiện vào mười năm trước.
Đêm hôm qua, Hoàng tử đã không thể che giấu sự bất mãn khi biết rằng một thứ mà mẹ của anh đã giải quyết lại một lần nữa xuất hiện.
Tôi khẽ gật đầu khi anh nói.
Giờ đây khi chúng tôi đã khám phá ra tình hình, chúng tôi cần phải giải quyết ổn thỏa rồi chuẩn bị rời đi.
“Hai người có thể rời đi được rồi.”
Hoàng tử nói với các đại diện làng.
Mệnh lệnh ấy có vẻ khiến anh hơi giống với ‘Crapdric’, nhưng tôi hiểu rằng anh ra lệnh như vậy là để tốt cho hai người họ.
Bữa trưa hôm nay thật sự không thoải mái đối với họ, thậm chí còn có thể khiến họ đau bụng. Họ trông cũng mệt mỏi sau khi chia sẻ một câu chuyện khó khăn như vậy, và còn khóc rất nhiều.
Thêm nữa, nếu Claudine nhìn thấy hai người họ như thế này, có lẽ cô ấy sẽ nhận ra điều gì đó.
Hai người trung niên nhanh chóng đứng dậy và cúi rạp người.
“Tôi muốn hỏi một câu ạ.”
Khi ấy, Christelle đột nhiên cất tiếng.
“Nếu như mọi người có thể trở về ngày đó, khi lữ quán bốc cháy, liệu mọi người có làm điều tương tự nữa không ạ?”
“Không, không ạ. Hoàn toàn không ạ, thưa tiểu thư.”
Marie xua cả hai tay và nói không. Teddy cũng cúi đầu và nói thêm vào.
“Khi ấy có một đợt hạn hán, nên chúng tôi đã rất tuyệt vọng. Nhưng bây giờ…… Ngay cả khi không có quà được ban tặng nữa, chúng tôi vẫn có thể cùng nhau làm việc để không ai bị đói.”
“……Là vậy sao ạ. Tôi hiểu rồi ạ.”
Christelle có vẻ đang suy nghĩ kỹ lưỡng về điều gì đó, rồi trả lời họ. Sau đó, hai đại diện rời khỏi phòng ăn.
Tôi xác nhận rằng cửa phòng đã đóng rồi nói với cô.
“Tiểu thư, có phải……”
“Tôi tin rằng các dân làng cần có một cơ hội thứ hai ạ.”
Christelle nhìn thẳng về phía tôi với đôi mắt trong veo màu xanh xám.
Đôi mắt ấy tràn đầy quyết tâm, khiến tôi không thể nói được lời nào.
“Đúng như Vương tử nói, họ làm vậy để sống sót. Nhưng cũng vì vậy, họ đã bị gò bó và chịu nhiều thống khổ trong suốt 10 năm qua. Nếu như chủ lữ quán bị bắt như thế này, nỗi thống khổ hiện tại của họ sẽ được giải quyết, nhưng……”
Hiếm khi nào tôi thấy cô kéo dài câu nói như thế này. Tôi có thể nhìn thấy đầu ngón tay của cô siết chặt chiếc cốc.
“Ngay cả khi Claudine bị hạ gục, họ cũng sẽ không cảm thấy dễ chịu hơn ạ.”
Christelle tỏa sáng như vì sao duy nhất trên bầu trời khi cô nói vậy.
Tôi hơi cảm thấy đờ đẫn khi nhìn cô.
Tôi biết rằng cô là nhân vật chính của < Trở thành Tiểu thư Dị giới Sau khi Bỏ việc > và cũng là nhân vật yêu thích của Eunse.
Ngay từ khi mới gặp cô, tôi đã cảm nhận được thái độ và cách cư xử của một nhân vật chính từ cô. Nhưng mà……
“Tôi muốn cho các dân làng Lucas một cuộc sống thứ hai, cũng như những gì tôi đã được nhận. Tôi muốn rằng lần này, họ có thể tự mình đứng dậy.”
Chỉ vào lúc này, tôi mới nhận ra cô thật sự là một ‘nhân vật chính’.
Lòng tốt đầy kiên định và cách cô không chịu chấp nhận bất công đã thể hiện điều ấy.
“Điện hạ, người nghĩ thế nào nếu như chúng ta làm như thế này ạ?”
Christelle quay đầu nhìn về phía Hoàng tử. Đôi lông mày rậm của người đàn ông khẽ động đậy.
*
Buổi sáng hôm sau.
Ngay từ hừng đông, lữ quán Le Siffre của làng Lucas đã cực kỳ bận rộn.
Đó là bởi Hoàng tử và mọi người sẽ rời đi vào hôm nay.
Mặc dù các nhân viên biết rằng họ sẽ không được trả lương vào tháng này, họ vẫn khẩn trương thu dọn hành lý và lau dọn tòa nhà.
Claudine Green, chủ lữ quán, luôn nói rằng quà mà họ được nhận từ các khách quý cũng chính là tiền lương tháng của họ.
Điều ấy cũng áp dụng cho cả cháu trai của Claudine là Morris.
Bởi cô đối xử lạnh lùng như vậy với cả thành viên trong gia đình, họ đều biết rằng mọi thứ sẽ không thay đổi ngay cả khi phàn nàn.
Vì lẽ đó, các nhân viên tiếp tục làm việc cật lực vào hôm nay.
Sống với tư cách tù nhân của lữ quán rất đau khổ và đáng buồn, nhưng họ vẫn chống chịu được khi nghĩ tới các hàng xóm và thành viên gia đình cũng cùng gắng sức với họ.
“Chiếc thảm này có quá nhiều bụi. Làm sao mà Hoàng tử điện hạ có thể bước lên nó được? Lấy cái mới ra ngay!”
“Vâng, thưa cô Claudine.”
Claudine Green nhấn tay lên vầng trán đang nhăn lại.
Để làm hài lòng những vị khách cao quý, mọi thứ đều phải thật hoàn hảo, nhưng những dân làng ngu ngốc và vô dụng này hoàn toàn thiếu sót.
Tuy vậy, nhờ có sự dạy bảo của cha cô và bản thân cô trong suốt mười năm, họ vẫn cư xử giống con người hơn là động vật.
Đáng lẽ họ cũng cần phải trả phí hàng tháng vì cô dạy bảo bọn họ, nhưng họ còn phàn nàn khi cô lấy đi 40% số quà tặng. Điều ấy khiến cô không kìm được mà thở dài.
Họ run rẩy sợ hãi khi nghĩ rằng sẽ chết đói nếu thiếu Le Siffre, nhưng họ cũng ghét việc phải cống hiến cho lữ quán.
Điều ấy thật sự thảm hại và ngu ngốc.
“Hoàng, Hoàng tử điện hạ đang đến đây ạ.”
Một nhân viên lữ quán khẩn trương chạy xuống cầu thang và thông báo.
Claudine nhanh chóng kiểm tra lại tóc và quần áo, rồi ra hiệu với các nhân viên bằng ánh mắt và cử chỉ để họ xếp thành hai hàng.
Cô cũng không quên kiểm tra lại xem quần áo của họ trông có ổn hay không. Có vẻ như không có vấn đề gì.
Sau đó, họ nghe thấy tiếng bước chân nặng nề và một tiếng bước chân khác nhẹ nhàng hơn cùng lúc di chuyển.
— Cộp, cộp, cộp
— Cạch, cạch, cạch
Một đôi nam nữ đẹp lộng lẫy xuất hiện ở trên chiếc thảm mới.
Claudine Green nhanh chóng bày ra biểu cảm dịu dàng và ấm áp ngay khi nhìn thấy hai người họ.
Giọng của cô cũng đổi sang tông ngọt ngào.
“Hoàng tử điện hạ, tiểu thư. Tôi mong rằng chuyến hành trình của hai người sẽ thật thoải mái. Cảm ơn rất nhiều vì đã ghé lại lữ quán Le Siffre của chúng tôi ạ.”
Và rồi cô cúi rạp người hành lễ.
Không có câu trả lời nào đáp lại cô, nhưng cũng là điều dễ hiểu nếu như thành viên Hoàng tộc và đại quý tộc không muốn nói chuyện vô bổ với thường dân.
Cô nhìn theo bóng lưng hai người khi họ ngó lơ cô và hướng ra khỏi cửa.
May mắn thay, tình huống mà cô lo sợ đã không xảy ra.
Khi Hoàng tử gọi các đại diện làng đến bữa tiệc trưa vào hôm qua, cô đã cảm thấy lo lắng.
Đó là do Teddy và Marie cũng nhận được sự kính trọng từ những dân làng ngu ngốc.
Cô đã lo rằng những kẻ ngốc ấy sẽ nói những điều vô bổ với Hoàng tử trong lúc cô chăm lo cho tiểu Bá tước bị ốm, nhưng có vẻ như lời cảnh báo của cô đã phát huy tác dụng.
Sau bữa trưa, Hoàng tử và tiểu thư đã cùng nhau đi dạo ở sân sau lữ quán, và sáng hôm nay, họ cũng rời tòa nhà trong khi khoác tay nhau.
Có vẻ như họ đã quá bận tâm chuyện yêu đương nên cũng không để ý đến những chuyện khác.
Điều này cũng tốt với cô.
“Một khoảng thời gian tốt nhỉ.”
“Cái gì tốt thế ạ?”
Claudine quay đầu vì kinh ngạc.
Một cặp mắt rực rỡ sắc tím đang nhìn xuống cô.
Cô thầm trách bản thân vì đã tự lẩm bẩm, và nhanh chóng cúi đầu.
“Vương, Vương tử Jesse.”
“Cảm ơn vì mọi thứ ạ.”
“Đó là vinh hạnh của tôi ạ. Việc được phục vụ Vương tử của Thần quốc là vinh hạnh của chúng tôi,”
“Không ạ, tôi đang nói chuyện với Morris.”
Vương tử nhẹ nhàng cắt lời cô.
Claudine cảm thấy lo lắng và suýt chút nữa cắn lưỡi mình.
Morris ở phía đối diện cô đang cuống quýt hành lễ với Vương tử.
Tên phiền phức này đã chịu trách nhiệm cho phòng của Vương tử hai ngày qua, và cô được nghe rằng Morris đã bị gọi lên vài lần và bị mắng.
Mọi sự khổ công dạy dỗ của cô đều là vô ích.
Khi cô quyết định sẽ phải mắng nhiếc Morris, Vương tử bước ra khỏi cửa với hai tùy tùng và biến mất.
Phần quan trọng nhất của chuyến ghé thăm chuẩn bị kết thúc mà không gặp vấn đề gì.
“Hoàng tử điện hạ vạn tuế! Hoàng tử điện hạ vạn tuế!”
“Cảm ơn vì Hoàng ân của người ạ!”
Toàn bộ các nhân viên của lữ quán Le Siffre và dân làng Lucas đều đang hô vang trong quảng trường.
Nhiều người còn cúi rạp người xuống đất để hành lễ.
Đoàn xe ngựa chở khách gồm 10 xe của Hoàng thất đang chậm rãi rẽ lối.
Claudine nhìn xe ngựa cuối cùng biến mất với biểu cảm mãn nguyện.
Vào lúc đó.
— Bang!
“Aaaah!”
Tiếng nổ lớn xảy ra, và lữ quán Le Siffre bắt đầu bốc cháy.