Khi Nam Thứ Phản Công – Chương 47: Chỉ sống hai lần (5)

— Xẹt!

“Chuyện gì……”

Claudine Green đờ đẫn lẩm bẩm.

Lữ quán mà cô trân trọng như gia đình và yêu thương như máu mủ ruột thịt đang bốc cháy.

Cô cảm thấy như đầu cô ngừng hoạt động khi điều ấy xảy ra quá đỗi đột ngột và vô lý.

“Có ai, có ai còn ở trong không ạ?”

“Morris, bình tĩnh lại đi! Tất cả mọi người đều ra ngoài để tiễn Hoàng tử điện hạ rồi. Không sao đâu!”

Cô bị kéo trở lại thực tại khi nghe thấy giọng nói quen thuộc. Claudine nhanh chóng quay đầu.

Cô nhìn thấy những dân làng yên lặng đứng nhìn và các nhân viên lữ quán ngăn Morris lại để anh không nhảy vào ngọn lửa.

Cô cũng có thể nhìn thấy đám trẻ con cùng người bảo hộ của bọn chúng đã chạy sang phía bên kia của quảng trường.

Chỉ khi ấy, cảm xúc trong trái tim cô mới bùng phát như lửa.

“Đang làm cái gì vậy?! Nhanh chóng lấy nước để dập lửa đi!”

Claudine gào thét.

Một số người giật mình và ngó nghiêng xung quanh khi cô gào như sấm.

Một số người lùi về phía sau, còn một số lại bước lên phía trước, khiến cho khung cảnh càng trở nên hỗn độn.

“Các người muốn lữ quán biến mất lắm à? Các người muốn mất đi toàn bộ quà ban tặng và tiền tip lắm à? Nhanh chóng di chuyển đi!”

Đôi mắt của người phụ nữ nhuốm đầy ác ý. Mọi điều cô nói đều có lý.

Tuy vậy, đáng ngạc nhiên thay, không ai làm điều gì cả.

Bầu không khí lúc này dường như khác hẳn với mùa đông vào mười năm trước.

Cô giẫm chân bực bội.

“Morris! Đừng có đứng yên, đem nước đến đây!”

“Dì……”

“Ngừng việc quấy rầy cháu trai của cô đi.”

Vào lúc ấy, một ai đó bước lên phía trước chàng trai trẻ. Claudine nhận ra cô.

Đó là một trong số các đại diện của làng.

“Marie.”

“Morris và chúng tôi sẽ không nghe theo lời cô nữa đâu. Chúng tôi nói thật đấy.”

Trái với giọng nói, đôi mắt của Marie không hề run rẩy.

Claudine bắt đầu nghiến răng.

“Các người điên hết rồi à? Nếu không có Le Siffre, làng Lucas sẽ chấm dứt, chấm dứt đấy!”

“Không chấm dứt đâu. Việc canh tác vẫn diễn ra ổn thỏa, và chúng ta cũng có thóc trong kho nữa.”

Marie bình tĩnh trả lời.

Claudine nhìn bà với ánh mắt như thể vừa mới bị đâm sau lưng.

Cô cảm thấy tức giận đến mức cổ họng của cô dường như đang bốc cháy.

Chắc chắn là bọn họ. Cô chắc chắn rằng những tên khốn kia đã đốt cháy lữ quán.

“Lũ không biết ân huệ…… Lũ các người còn không biết ai đã lo cái ăn cái mặc cho các người! Lũ chúng bay không phải là con người!”

Cô gào rít. Sau đó, cô nhanh chóng hướng thẳng đến giếng làng.

Với mỗi bước chân của cô, mọi người đều dạt ra như sóng.

Máu đang chảy xuống từ miệng do cô cắn chặt lên môi, và đôi mắt tràn đầy thịnh nộ toát ra vẻ điên loạn.

“Lũ khốn còn tồi tệ hơn động vật! Lũ chó trong làng còn có lương tâm hơn các người!”

Claudine lấy nước và tuôn ra những lời chửi rủa.

Nước bắn tung tóe lên chiếc váy đắt tiền và đôi giày của cô cũng dính bẩn, nhưng cô tiếp tục lấy nước mà không bận tâm.

Mọi người run rẩy vì lo sợ Claudine và vì tương lai trước mắt.

Nhưng họ nghiến chặt răng, nhắm chặt mắt và động viên bản thân.

Họ vẫn ổn vì họ vẫn còn có nhau, và ngày mai cũng sẽ tốt đẹp cả thôi.

“Một khi tôi đã cứu được lữ quán, cứ đợi đấy! Tôi sẽ lấy đi 80% các quà ban tặng,”

— Tõm!

Claudine đổ nước lên tầng một của lữ quán. Khi ấy, một điều đáng kinh ngạc đã diễn ra.

“Hả……?”

Nước mà cô đã mang đến chậm rãi bắn sang bên trước cả khi chạm vào lửa.

Những giọt nước ấy lơ lửng trong không trung và rồi từ từ hướng về phía giếng, như thể đang trở về nhà vậy.

Lũ trẻ choáng váng khi nhìn thấy cảnh diệu kỳ ấy.

“Cái, cái gì đây? Cái này là gì?!”

Tiếng gào của cô vang vọng trên quảng trường.

Claudine thở dốc, cầm xô nước lên và chạy về phía giếng một lần nữa.

“Claudine, dừng lại đi.”

Khi có người dừng cô lại, cô ngẩng đầu lên.

Đại diện làng Teddy, cũng là một cái gai trong mắt cô, đang đứng chắn trước những người lớn tuổi ốm yếu trong làng như bảo vệ họ.

“Im miệng.”

“Cha của cô, và cả cô cũng đã làm việc vất vả trong một thời gian dài. Tuy vậy, thứ mà hai cha con cô đã chăm sóc và che chở không phải là chúng tôi.”

“Tôi bảo im miệng!”

“Mà đó là lữ quán. Cô lấy đi tiền của chúng tôi để chăm sóc lữ quán.”

“Ông biết cái gì cơ chứ?!”

Mạch máu dường như đang nổi lên trên trán của Claudine, khiến cô trông cực kỳ hung tợn.

Cô nhanh chóng đổ đầy xô nước thứ hai và chạy về phía lữ quán.

Rồi cô kéo xô nước lên ngang ngực, và đổ nước xuống.

— Tõm!

— Xoạt, xoạt……

Những giọt nước lớn lơ lửng trong không trung. Chúng vẫn không thể chạm tới lửa.

Claudine đờ đẫn nhìn và loạng choạng bước chân.

Cô không hiểu họ đã làm cái thá gì, nhưng rõ ràng những dân làng nhỏ nhen và độc ác kia đã lên kế hoạch giết chết lữ quán.

Cô sẽ không thể dập lửa được bằng cách này. Cô ngồi sụp xuống trước lữ quán.

“Các người nghĩ các người là ai mà dám ngó lơ công sức của cha tôi như thế này?! Lũ các người nghĩ mình là ai?!”

Cô giận dữ gầm thét. Gân xanh nổi lên trên cổ cô, và đôi mắt cô hằn mạch máu.

Mặt cô đỏ đến mức trông như sắp phát nổ.

“Các người có biết cha tôi và tôi đã cố gắng phát triển lữ quán đến thế nào không?!”

“Nuôi dạy con mình bằng cách bắt nạt con của người khác thì không phải là nuôi dạy đâu ạ. Đó là làm hư con.”

Khi ấy, cô nghe thấy chất giọng trong trẻo đầy dứt khoát.

Claudine và dân làng cùng quay về phía giọng nói ấy.

Christelle de Sarnez, vị tiểu thư với chiếc áo khoác xanh, đang đứng trên quảng trường.

*

— Xẹt……

“Wow……”

Tôi đã được nghe từ trước rằng điều này sẽ diễn ra, nhưng khi tận mắt chứng kiến, cảnh ấy còn tuyệt vời hơn cả tưởng tượng.

Tôi ôm chặt Demy trong lòng và quan sát cảnh tượng trước mắt.

Gấu trúc đỏ vươn hai chân trước về phía ngọn lửa.

“Trời ơi, làm thế nào mà……”

“Là ý của Chủ thần đấy, ý chí của Chủ thần……”

Dân làng đang thì thầm bàn tán.

Ngay khi Christelle xuất hiện như một nhân vật chính và thốt ra những lời mang đậm phong thái một nhân vật chính, những ngọn lửa xung quanh lữ quán Le Siffre nhanh chóng biến mất.

Ngọn lửa dường như đã ‘biến mất’ chứ không phải là bị dập tắt.

Ngọn lửa biến mất như một ảo ảnh……

“Ôi trời ơi!”

“Hô!”

Hoàn toàn không gây tổn hại gì! Mọi người thốt lên đầy kinh ngạc.

Lữ quán đáng lẽ phải bị đốt cháy, giờ đây không có chút hư hại gì ngoài vài vết cháy nho nhỏ.

Ngay cả những chậu cây cảnh cũng không bị hư hại.

Tôi không thể không bị bất ngờ.

“Tiểu thư, tại sao cô lại mua ma đạo cụ đó thế ạ?”

‘Ma đạo cụ phát nổ mà không tạo ra tiếng động’ đã là vấn đề lớn rồi, nhưng tại sao còn có ‘ma đạo cụ tạo ra lửa giả’ cơ chứ?

Dường như cả người mua và người bán đều không có mục đích tốt đẹp gì.

Tôi tự hỏi liệu ‘Trạm mậu dịch tổng hợp Legault’ có nên bị để mặc như thế này không.

Tôi cũng lo rằng có phải Christelle định lãnh đạo cách mạng hay gì đó trong cuộc sống thứ hai của cô hay không.

Hương vị đỏ dần dần tan chảy khi cắn…… [1]

“Ôi trời, tự dưng dùng ether nên tôi cảm thấy nhức đầu quá.”

Thay vì trả lời câu hỏi của tôi, cô nói như vậy. À phải rồi, đúng là còn vấn đề đó nữa.

“Xin hãy giơ tay ra ạ.”

Christelle mỉm cười và nhanh chóng giơ tay phải về phía tôi.

Cô đã khéo léo dùng ether từ xa để ngăn Claudine đổ nước vào lữ quán.

Tôi nắm khuỷu tay của cô và bắt đầu truyền ether bằng cách tiếp xúc.

Trông cô không có vẻ mệt mỏi mấy, nên có phải cô ấy là kiểu người không để lộ mệt nhọc ra ngoài không?

“Cô vất vả rồi ạ. Hửm?”

Đột nhiên, tôi cảm thấy mặt đất dưới chân dường như biến mất.

Tôi loạng choạng khi cảm thấy một lượng lớn ether đang thoát ra khỏi cơ thể, và cảm giác ấy quen thuộc một cách kỳ lạ.

Cùng lúc ấy, một ai đó tóm lấy gáy tôi.

Không, hay là ether thoát ra ngoài khi gáy mình bị tóm?

Tôi kinh ngạc quay về phía sau.

“Hoàng tử.”

“……”

Sao trông tên này nhợt nhạt vậy? Có phải hắn sợ Christelle sẽ thật sự hủy diệt lữ quán không?

“Xin hãy buông tôi ra. Tại sao người cứ tóm gáy khi người khác đang loạng choạng thế ạ?”

Hoàng tử thả gáy tôi ra như thể đang đẩy tôi đi vậy. Christelle cũng nhanh chóng xin lỗi.

“Tôi xin lỗi ạ, thưa Vương tử. Tôi hẳn đã hấp thụ quá nhiều ether vì bị mệt.”

“Không sao đâu ạ, hãy cẩn thận vào lần tới.”

Tôi nói.

Chúng tôi đã đồng ý sẽ truyền ether bằng cách tiếp xúc trực tiếp bởi thời gian là có hạn.

Đây là lần đầu tiên chúng tôi sử dụng cách này, nên Christelle hẳn cũng gặp khó khăn trong việc điều khiển.

Khoan đã, có phải mình vừa hứa sẽ có ‘lần tới’ không?

“Không ạ! Thưa tiểu Bá tước!”

Đột nhiên, có tiếng hét của một ai đó. Chúng tôi quay đầu để tìm chủ nhân của giọng nói ấy.

Các dân làng đã nhìn về hướng đó.

“Claudine Green. Ngươi sẽ trở thành tội nhân của Hoàng đế Frédérique bệ hạ với tội danh xúc phạm Hoàng thất và lấy quà ban tặng của các dân làng Lucas.”

“Không phải thế đâu ạ, tiểu Bá tước! Tôi bị oan!”

Claudine trông hoàn toàn xộc xệch khi bị bắt giữ bởi các binh sĩ.

Sau bữa tiệc trưa của ngày hôm qua, Hoàng tử đã liên lạc với Lâu đài Lãnh chúa để gửi thêm nhân lực đến đây.

Các binh sĩ đã ẩn náu ở ngoài làng từ lúc bình minh, kéo một chiếc xe ngựa đến và trói Claudine bằng dây thừng.

“Chứng cứ, không có chứng cứ mà ạ!”

“Chúng ta có chứng cứ. Đây, sổ ghi chép tiền phí mà cháu trai Morris của ngươi mang đến.”

“……Sao cơ ạ?”

Claudine mở to mắt.

Hiệp sĩ Élisabeth lấy ra một mớ giấy cũ từ túi áo mà không có nụ cười thường thấy trên mặt.

Đôi mắt xám của cô cũng lạnh lẽo như đầu mũi kiếm.

“Đây là bản ghi chép trong vòng 10 năm qua. Chúng ta đương nhiên cần phải kiểm tra chữ viết tay, nhưng rõ ràng đây là của ngươi.”

“Sao, sao cái đó lại……”

Đôi môi của Claudine run rẩy.

Gương mặt vẫn luôn dịu dàng mỉm cười giờ đây chuyển sang màu đỏ. Cảnh tượng ấy thật đáng sợ.

“Morris! Ta đã bảo cậu phải đốt nó ngay lập tức mà!”

“Dì, những gì dì làm là sai trái mà ạ. Người cũng biết điều đó mà……”

“Tên khốn ăn bám này, cậu vẫn muốn kéo ta xuống cho đến tận cùng à? Người như cậu mà cũng dám gọi là gia đình của ta à?!”

Claudine nhổ nước bọt vào Morris. Nhưng trước khi nước bọt có thể văng lên mặt Morris,

— Tách!

Một giọt nước lớn đổ ập xuống mặt Claudine.

Claudine đờ đẫn nhìn sau khi bị tạt bởi nước lạnh và nước bọt của chính mình.

“Chị gái à, tại sao chị lại muốn sống giống cha mình cơ chứ?”

Christelle đứng chắn giữa hai người và nói với vẻ thương hại.

“Tôi hiểu là thế giới bằng cỡ lòng bàn tay mà cha của chị gây dựng nên rất quan trọng với chị. Tôi cũng biết rằng chị đã quen với việc sống như thế này. Nhưng việc chị không thể thoát khỏi điều này thật sự là đáng buồn. Chị đã 32 tuổi rồi mà.”

“Tôi, tôi……”

Giọng của Claudine run rẩy.

Có lẽ chưa từng có ai nói điều này với cô trong cuộc đời.

“Tôi không thể không cười khi nghe mọi người kể chị đã làm những điều gì với chợ đêm hai ngày trước. Mọi người đều sống giống nhau bất cứ là ở đâu nhỉ? Lại còn cả vấn đề thừa kế nữa. Tại sao chị lại sống cuộc đời duy nhất của mình như thế chứ?”

“Cha của tôi……”

“Tôi mong chị sẽ coi đây là cơ hội thứ hai của mình. Hãy trở thành một người khác sau khi ra khỏi tù.”

“……”

Christelle nói xong và quay lại không chút ngại ngần.

Hiệp sĩ Élisabeth nhanh chóng trở lại thực tại và ra hiệu với các binh sĩ.

Các binh sĩ kéo Claudine lên xe ngựa hộ tống và chuẩn bị rời tới Lâu đài Lãnh chúa.

Gương mặt của người phụ nữ đã từng là chủ lữ quán hoàn toàn tái nhợt. Đó là gương mặt của một người đã mất hết tất cả mọi thứ.

Các thành viên Đội Cận vệ ra hiệu cho đám đông lùi lại và một lần nữa đứng canh gác bên cạnh đoàn xe ngựa Hoàng thất.

Christelle đi về phía chúng tôi.

Cô mỉm cười rạng rỡ với tôi và Hoàng tử đang đứng đó.

*

“Cô muốn tôi cùng đi với cô đến chỗ Hoàng tử ạ?”

“Ừm, nếu như người muốn tôi nói như vậy…… Vâng. Xin người giúp đỡ ạ.”

Tôi khẽ chớp mắt.

Christelle đang đứng trước xe ngựa của tôi và nói một điều khó tin.

Claudine đã bị bắt, và các dân làng đang cúi gập người trước chúng tôi và khóc.

Vẫn còn vấn đề với việc điều hành lữ quán và cả vấn đề chính trị nữa, nhưng những điều ấy không phải việc tôi có thể giải quyết.

Chúng tôi giải quyết sự việc mà không gặp phải sự cố nào nên tôi nghĩ sẽ chỉ cần khởi hành tới Lãnh địa Hầu tước Duhem, nhưng có vẻ như nhân vật chính có điều gì đó muốn nói với Hoàng tử Cédric.

“……Tôi hiểu rồi ạ.”

Tôi ra hiệu với Benjamin và Ganael là không có chuyện gì quan trọng, rồi bước xuống khỏi xe ngựa với Demy trên cổ.

Nếu là trong quá khứ, tôi hẳn đã từ chối và bảo cô nên đi một mình, nhưng sau khi đến làng Lucas, có vẻ như Christelle và Hoàng tử đã trở nên khá thân thiết.

Đó không phải là điều xấu với tôi, vì nếu như tôi giúp một chút, hai người họ có thể sẽ nhanh chóng trở thành một cặp đôi hơn.

Hai người họ đã cùng nhau lên kế hoạch cho hôm nay trong khi đi dạo ở sân sau vào hôm qua. Tôi cảm thấy thật tuyệt khi thấy họ lên kế hoạch mà không có tôi.

Tôi sẽ chấm 5 sao đánh giá.

— Cộc cộc

“Điện hạ, Vương tử Jesse và tiểu thư Christelle muốn gặp mặt ạ.”

Chúng tôi không cần phải đi xa vì xe ngựa của Hoàng tử ở ngay đằng trước tôi.

Ngay khi cửa xe ngựa mở ra, đôi mắt màu cam nhìn tôi chằm chằm như thể đã đợi từ trước. Bình tĩnh lại nào, không phải mình đâu.

“Điện hạ.”

Christelle trang nhã cúi chào. Chỉ khi ấy Hoàng tử mới quay về phía cô.

“Có chuyện gì?”

“Ừm, hừm. Đề nghị của tôi……”

Christelle cố gắng nói. Tôi lo lắng nhìn cô.

Tôi tự hỏi có phải những người làm mối có hay cảm thấy như thế này không.

“Cảm ơn vì đã lắng nghe lời đề nghị của tôi ạ. Người đã có thể ngay lập tức bắt giam chủ lữ quán, nhưng thay vào đó, người đã cho các dân làng một cơ hội.”

“Săn sóc bách tính của bệ hạ cũng là trách nhiệm của ta.”

Anh trả lời bằng giọng trầm lạnh lẽo.

“Và hôm nay…… Cảm ơn vì đã làm việc vất vả ạ.”

Christelle nhấn mạnh phần ‘làm việc vất vả’.

Khi ấy, Hoàng tử quay đầu và nhìn chằm chằm vào tôi.

‘Hửm, tại sao hắn lại làm vậy?’

____________

TL’s notes:

[1] Jesse đang nói đến bài ‘Red Flavor’ của Red Velvet nhé =))

<< Previous Chapter | Index | Next Chapter >>

One Reply to “Khi Nam Thứ Phản Công – Chương 47: Chỉ sống hai lần (5)”

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *