Khi Nam Thứ Phản Công – Chương 48: Hoàng tử không ngủ (1)

“Đó là tất cả những gì cô muốn nói à?”

“Vâng, đúng vậy đó ạ.”

Christelle tươi tắn trả lời câu hỏi cộc lốc của Hoàng tử.

Họ giống như hai người đã hoàn thành xong giao dịch cho một sản phẩm đã qua sử dụng vậy.

Nó không lãng mạn như những gì mình đã nghĩ nhưng mà……

Chắc hai nhân vật chính của một tiểu thuyết RoFan hẳn sẽ biết nhiều về việc này hơn một người độc thân như mình.

“Vậy thì, tôi sẽ rời đi ạ.”

Hoàng tử khẽ gật đầu.

Christelle nhanh chóng cúi chào và bước xa khỏi xe ngựa.

Tôi đã nghĩ rằng mình cũng nên nhanh chóng trở về, nhưng khi đó tôi nhớ ra mình cũng cần phải nói chuyện với Hoàng tử.

Sau khi chắc chắn rằng Christelle đã đi xa, tôi tiến lại gần xe ngựa.

“Hoàng tử, tôi cũng có chuyện muốn nói với người ạ.”

Anh chỉ yên lặng nhướn một bên mày. Tên này thật sự rất giỏi dùng ngôn ngữ cơ thể.

Tôi bình tĩnh tiếp tục nói.

“Tôi nghĩ rằng Hồng y Boutier điện hạ đã báo với người rồi, nhưng tôi nghĩ rằng tôi nên đích thân nói với người.”

Hoàng tử nên biết rằng tôi đã đồng ý hợp tác với anh.

Tôi không biết rằng liệu tôi có giúp ích được gì không, nhưng tôi đã nói rằng sẽ giúp anh chiến thắng ‘Đại Thảo Phạt Ma Thú’ và giành lấy ‘Hỏa Tinh Tuệ Kiếm’.

Tuy vậy, tôi vẫn chưa từng trực tiếp nói với anh.

Tôi nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu tôi dùng cơ hội này để nói rõ về mục tiêu và ý định của bản thân.

Tôi liếc nhìn David, vị tùy tùng của Hoàng tử đang ngồi đối diện anh,

“Là chuyện liên quan đến Sadie, nên có ổn không nếu David cũng cùng nghe ạ?”

“Khụ, khụ! Khụ! Khụ!”

David bắt đầu ho dữ dội.

Với biểu cảm choáng váng, ông lấy ra một chiếc khăn tay từ túi áo, dùng nó để che miệng, và tiếp tục ho.

“David, ông có ổn không? Tôi có nên gọi Thái y không?”

Tôi cảm thấy lo lắng khi người đàn ông trung niên thở không ra hơi.

Ông lắc đầu khi tôi hỏi và nỗ lực nói được vài từ.

“Tôi, khụ! Chỉ đang bị sặc, khụ khụ! Không cần lo, khụ!”

“David cũng biết nên cậu không cần lo.”

Hoàng tử khẽ nói.

Cũng là hợp lý khi một người đã phục vụ Hoàng tử lâu đến vậy biết rằng anh có một đứa con ngoài giá thú.

Tôi khẽ gật đầu và nhìn hai bên.

Mọi người đều đang bận rộn chuẩn bị khởi hành, nên không có ai ở gần xe ngựa của Hoàng tử cả.

Giọng tôi càng trở nên nhỏ hơn.

“Tôi sẽ tham dự Đại Thảo Phạt Ma Thú với tư cách một Thần quan Xưng tội nhưng tôi mong rằng Hoàng tử sẽ giành được Tuệ Kiếm ạ. Thần vật đó…… Tôi biết người sẽ dùng nó cho Sadie.”

Anh ngay lập tức nhíu mày.

Trông Hoàng tử có vẻ như đang muốn nói điều gì đó, nhưng không thể nói ra được vì không biết nên bắt đầu từ đâu.

Tôi cảm thấy hơi bồn chồn và hỏi lại.

“Có phải tôi sai không ạ?”

“……Về mặt lý thuyết thì cậu đúng.”

Sau một khoảng thời gian dài, anh trả lời bằng giọng trầm. Nếu đúng thì là đúng, tại sao lại còn phải nói là về mặt lý thuyết thì đúng vậy?

Tôi tặc lưỡi khi nghe câu trả lời thiếu trung thực ấy và nói điều quan trọng nhất.

“Vậy tôi sẽ cố gắng giúp đỡ người ạ. Tôi không muốn con trai của Hoàng tử phải chịu đau đớn nữa ạ.”

“Ý cậu là gì,”

“Vương tử Jesse?”

Khi ấy, tôi nghe thấy mã phu gọi tôi.

Có vẻ như đã đến giờ xuất phát rồi.

Tôi cũng không muốn nghe rằng chúng tôi khởi hành chậm vì tôi, nên tôi nhanh chóng cúi chào và rời đi.

Điều cuối cùng tôi nhìn thấy là David đang áp mặt vào chiếc khăn tay, nên tôi cảm thấy lo lắng và băn khoăn rằng liệu ông có thật sự ổn không.

*

“Vương tử, tôi có thể nhìn thấy Lâu đài Lãnh chúa ở phía bên kia ạ!”

— Kkii

Ganael reo lên phấn khích.

Demy đang cố gắng bò lên cửa kính, nên tôi ôm bụng của đứa nhóc lên để nó có thể nhìn ra bên ngoài.

Benjamin cũng ngoảnh lại nhìn theo hướng Ganael đang chỉ.

“Wow……”

“Nơi đây rất khác với Hoàng cung ạ. Lâu đài của Gia tộc Hầu tước Duhem nổi tiếng với lịch sử lâu đời.”

Benjamin cẩn thận giải thích.

Khung cảnh khiến tôi không thể không cảm thán.

Bao phủ bởi màn sương mờ như một chiếc áo choàng, Lâu đài Lãnh chúa của Hầu tước François Duhem mang dáng vẻ cao quý và uy nghiêm.

Phía đằng sau tòa lâu đài màu nâu xám, tôi có thể nhìn thấy một đỉnh núi lớn sắc nhọn tựa như răng nanh của một mãnh thú.

Những đám mây bao quanh đỉnh núi trông giống những tấm bình phong oai vệ.

Sau khi rời khỏi làng Lucas và tiếp tục hành trình khoảng 3 ngày, chúng tôi cuối cùng cũng đến Lãnh địa Hầu tước Duhem.

“Hoàng đô tương đối bằng phẳng, nhưng có vẻ như có rất nhiều núi ở phía Đông ạ.”

“Vâng. Ở hướng biên giới có một dãy núi lớn. Ngoài cực Nam có sông ra thì hầu hết các nơi khác phía Đông Đế quốc đều có địa hình giống như thế này ạ.”

Benjamin giải thích cho tôi như một hướng dẫn viên du lịch chuyên nghiệp.

Trông ông luôn có vẻ vui vẻ mỗi khi dạy tôi điều gì đó, nên tôi luôn hỏi ông mỗi khi có thắc mắc.

“Tuệ Kiếm hẳn đang được cắm ở quanh đây ạ. Có vẻ như hơi khó để nhìn ra vì nó ở xa chúng ta quá.”

Ông nói thêm và chỉ về phía đất bằng ngay trước Lâu đài Lãnh chúa.

Cây cỏ trông như lau sậy đang rung rinh theo nhịp gió thoảng.

Tôi gật đầu và tận hưởng khung cảnh Lâu đài Lãnh chúa khi chúng tôi đang tiến đến gần hơn.

Tôi nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu Eunse và anh trai cũng đang ở đây để ngắm nhìn khung cảnh này.

“Người có thể nghỉ ngơi trong Lâu đài Lãnh chúa đến hết ngày mai ạ, thưa Vương tử. Hầu tước Duhem sẽ tổ chức một bữa tiệc chào mừng vào tối nay, nhưng quy mô của nó cũng sẽ nhỏ thôi vì Hoàng tử điện hạ không thích đông người. Đại Thảo Phạt Ma Thú sẽ bắt đầu vào sáng ngày kia ạ.”

Ganael thông báo với tôi về lịch trình.

“Nhắc đến Hoàng tử, ta mới nhớ.”

Tôi hơi nhíu mày và tiếp tục nói.

“Có phải ngài ấy hơi kỳ lạ trong mấy ngày vừa qua không?”

Hai người cùng nghiêng đầu khi tôi hỏi vậy. Không, không thể nào mình là người duy nhất cảm thấy vậy chứ?

“Thông thường ngài ấy cũng như thế này, nhưng khoảng ba ngày vừa rồi có vẻ ngài ấy còn lạnh lùng hơn. Ngài ấy quấy rầy chủ của mọi lữ quán mà chúng ta ở, và cũng vung kiếm trong sân bất kể ngày hay đêm.”

“Hừm.”

“Tôi không rõ nữa ạ……”

Họ không phản ứng mấy.

“Có lẽ vì đã gặp phải tình huống ở làng Lucas, nên việc ngài ấy kiểm tra sổ sách của những lữ quán khác hay đe dọa các chủ lữ quán cũng là điều dễ hiểu thôi ạ.”

Benjamin điềm tĩnh trả lời. Tôi cũng đồng tình với điều đó.

Với tư cách Hoàng đế tương lai, sự cố của Claudine Green hẳn là không thể chấp nhận được, nên hẳn anh đang cảm thấy lo lắng rằng những sự cố tương tự cũng đang xảy ra ở các nơi khác.

Tuy vậy, tôi vẫn cảm thấy lời nói và hành động của Hoàng tử lạnh lẽo hơn hẳn lúc trước.

Hay là thức ăn không vừa miệng nhỉ?

“Với cả……”

Ganael cẩn thận nói.

“Hoàng tử điện hạ vẫn luôn như vậy đó ạ, thưa Vương tử.”

“Hửm?”

“GIờ khi nghĩ lại thì, ngài ấy đã trở nên thư thái hơn rất nhiều kể từ khi Vương tử nhập cung đó ạ.”

Như thế này là thư thái hơn đó hả? Benjamin nói thêm khi nhìn thấy biểu cảm gương mặt tôi.

“Không có nhiều người có thể trò chuyện với điện hạ đâu ạ. Những người duy nhất chắc chỉ có Hoàng đế bệ hạ, Đức Hồng y điện hạ, Hiệp sĩ Élisabeth và ngài David. Ngay cả Hầu tước Duhem cũng trở nên im lặng trước điện hạ ạ.”

“Tờ < Bán tuần báo Riester > cũng đặt cho điện hạ một biệt danh đó ạ. Hình như là ‘Quý công tử Băng lạnh’ hay sao ấy……”

Tôi cảm thấy rợn người.

Đó ắt hẳn là do phu nhân Belliard bởi bà ấy thích đặt biệt danh kỳ lạ……

“Cũng vừa lúc, Hầu tước Duhem ở kia kìa ạ.”

Benjamin chỉ tay về một phía. Tôi nhìn ra ngoài cửa kính một lần nữa.

Một người đàn ông với đôi mắt hồng nhạt tỏa sáng như hoa anh đào đang vẫy tay chào chúng tôi.

Người này vẫn như thế nhỉ.

*

“Một lần nữa, tôi xin chân thành chào mừng Hoàng tử điện hạ và các quý vị đến lâu đài của tôi ạ. Cảm ơn rất nhiều ạ!”

“Hoàng tử điện hạ vạn tuế!”

“Cạn ly!”

Khi Hầu tước Duhem hô lớn và nâng ly rượu vang lên, tiếng vỗ tay và hò reo vang dội như sấm.

Hầu tước, một bậc thầy về giải trí, đã tạo nên một bầu không khí vui vẻ và náo nhiệt ngay cả khi ở trung tâm là một Hoàng tử im lặng.

Tôi chưa từng gặp một ai như anh.

Cũng đúng như Ganael đã nói, không có quá nhiều người được mời đến bữa tiệc chào mừng.

Tính cả chúng tôi thuộc đoàn lữ hành của Hoàng tử, người của Gia tộc Hầu tước và trợ lý của họ, có khoảng 50 người có mặt hôm nay.

Tôi ngồi ở cuối dãy bàn VIP trước sảnh tiệc, tận dụng góc khuất để thư giãn và ăn uống.

Hiệp sĩ Élisabeth ngồi bên trái tôi.

Hầu tước Duhem và Christelle đang ngồi ở phía bên phải của bàn VIP và đang uống rượu.

Họ đang trộn lẫn bia với rượu vang à……

“Xét cho cùng thì, nó cũng giống như săn bảo vật trên núi thôi ạ.”

“Hiệp sĩ Élisabeth, ma thú không phải bảo vật đâu ạ.”

“Nhưng mỗi lần chúng ta bắt được một con thì điểm của chúng ta sẽ tăng lên, và nếu có điểm cao nhất thì người ấy sẽ thắng ạ. Vậy nên chúng cũng không khác mấy so với bảo vật.”

Phó Chỉ huy Đội Cận vệ mỉm cười rạng rỡ và nhấp ngụm sherry.

Hiệp sĩ Élisabeth, người cuối cùng cũng thoát được khỏi công việc khi đến Lãnh địa Hầu tước, hiện đang uống rượu với biểu cảm tươi tắn giống hệt vào ngày sau Vũ hội Mùa xuân.

Cô kể rằng cô chưa từng tham dự Đại Thảo Phạt Ma Thú kể từ khi tham gia Đội Cận vệ Hoàng gia, nhưng vì là một quý tộc của Đế quốc, cô cũng nhớ luật và phương pháp dự thi.

“Hẳn là người cũng đã nhìn thấy dãy núi lớn trên đường đến đây rồi ạ. Ở đỉnh núi thấp nhất có một hang động lớn, và chúng tôi gọi đó là ‘Hầm ngục Duhem’ ạ.”

Hầm ngục…… Thế giới quan này có tất cả mọi thứ nhỉ.

Tôi nhai một miếng vịt quay mềm trong khi chờ cô nói tiếp.

Miếng thịt vịt thật ngọt và sốt bigarade cũng thật vừa miệng.

“Vào thời điểm này trong năm, các ma thú trong hầm ngục sẽ chui ra và tấn công Lâu đài Lãnh chúa cùng đô thị lân cận ạ. Mỗi năm đều có các loại ma thú khác nhau, nên cả kết giới cũng ít có tác dụng. Một số con thú cũng trốn thoát khỏi rặng núi ạ. Đó cũng là lý do mà tại sao cuộc thi bắt đầu ở núi nhưng kết thúc ở đất bằng của Lâu đài Lãnh chúa.”

Tôi cũng biết điều này.

Có những ma thú trốn thoát đòn tấn công của vô số Hoàng tộc và quý tộc, và tiến đến gần Hỏa Tinh Tuệ Kiếm.

Bản năng của chúng khiến chúng căm ghét Thần vật và muốn tấn công nó.

“Những người săn được nhiều ma thú cũng sẽ có lợi thế, nhưng thông thường họ sẽ chấm điểm cao cho những người săn được những ma thú lớn và hung dữ nhất nữa ạ. Họ coi trọng chất lượng hơn số lượng.”

“Là vậy ạ.”

Tôi trả lời cô và liếc nhìn Hoàng tử ngồi bên trái Hiệp sĩ Élisabeth.

Gương mặt điển trai ấy không có chút ý cười nào cả.

Tên này thông thường vẫn luôn cáu bẳn, nhưng có vẻ còn cáu bẳn hơn bình thường sau khi đến phương Nam.

“Cô nghĩ Hoàng tử có thể thắng không ạ?”

“Đương nhiên ạ.”

Hiệp sĩ Élisabeth trả lời ngay tức khắc.

“Tôi cũng không muốn chấp nhận điều này, nhưng nếu xét đến vũ lực thì hiện giờ chắc chỉ có Hoàng đế bệ hạ là có thể đánh bại điện hạ thôi ạ.”

“Dạo gần đây, hình như tình trạng của ngài ấy có vẻ không ổn ạ.”

“Điện hạ ấy ạ?”

Đôi mắt xám của cô mở lớn, và cô quay về bên trái.

Cảm thấy ánh mắt của chúng tôi, Hoàng tử quay đầu nhìn.

Ánh mắt của anh vẫn sắc bén, và tôi nghĩ rằng có lẽ anh cảm thấy bồn chồn vì áp lực phải chiến thắng.

Nếu không phải lý do đó thì tôi cũng không thể hiểu được thái độ của anh mấy ngày qua là vì sao.

Tôi bình thản mặc kệ đôi mắt màu cam ấy và nhấp ngụm nước cam.

Tên nhóc này thực sự là 24 tuổi nhỉ.

*

“……Cậu ta tưởng rằng tớ là con trai tớ.”

“A! Cuối cùng cậu cũng biết rồi hả?! Hahahaha!”

Élisabeth vừa cười vừa hét lớn.

Tiếng cười của cô vang vọng trong phòng tiếp tân quý tộc, và khi David khẩn trương đưa cô một chiếc gối đệm, cô vùi mặt vào nó.

Élisabeth trông như thể sắp khóc, và cô vỗ vào cánh tay của David.

Vị tùy tùng có thể chịu được những cái vỗ của cô vì ông đã trở nên rắn rỏi và cứng cáp hơn sau nhiều năm tháng.

“Ngài David, tại sao ngài lại giữ kín chuyện này thế ạ? Tại sao ngài lại không chia sẻ tin tức thú vị như thế chứ?”

“Tiểu Bá tước, tôi có thể nói rằng đó là thử thách lớn nhất đời tôi đó ạ.”

“A! Phải làm sao đây?! Vương tử Jesse!”

“Georges.”

Cédric gọi cô bằng tên đệm, giọng anh sục sôi vì giận dữ.

Ý của anh là muốn cô dừng lại, nhưng Élisabeth không thể làm vậy và một lần nữa vùi đầu vào gối đệm.

Khi Vương tử Jesse hiểu nhầm như vậy, cô đã cười đến mức suýt ngất. Nhưng khi người trong cuộc cuối cùng cũng biết đến điều này, cô cảm tưởng như bụng cô sẽ nổ tung và có thể cô sẽ chết vì cười.

Cái này, cái này thật sự là quá sức chịu đựng mà. Nước mắt của cô bắt đầu rơi lã chã.

“Tớ, hức, tớ đã bảo rồi. Nếu tớ là cậu, tớ thà sẽ nói thật còn hơn là để bị hiểu nhầm như thế này.”

“……Tại sao cậu ta không nghĩ là cùng một người?”

“Cậu đang nói cái gì đấy?! Ý cậu là cậu muốn ngài ấy phát hiện ra sự thật hả?”

Élisabeth chỉ tay về phía anh và cười.

Hoàng tử nhìn bạn anh bằng ánh mắt phức tạp.

Trong vòng ba ngày qua, thần trí anh trở nên rối loạn.

Anh không biết mình nên cảm thấy giận Élisabeth vì đã giấu sự hiểu lầm này với anh, hay nên cư xử lạnh nhạt với vị Vương tử vì dám nghĩ rằng anh có con hoang.

Nhưng bản thân anh là người đã không để ý đến gợi ý của Élisabeth, và cũng chính bản thân anh đã đánh cược mình với thiện chí của Vương tử.

Anh không thể tin được tình hình lại trở nên rối rắm và sai lệch đến thế này.

Trông anh cũng không hề khác biệt so với lúc biến thành một đứa trẻ.

“Hừm, hừm. Nhưng mà hiểu lầm của Vương tử cũng có lý mà? Có rất nhiều triệu chứng của cạn kiệt ether, nhưng chỉ có cậu là bị như thế này. Ngay cả trong sách cũng chưa từng đề cập đến việc này.”

Élisabeth ho húng hắng và tiếp tục nói.

“Thêm nữa, việc cậu sử dụng ether cũng là bí mật mà. Vậy nên cũng dễ hiểu nếu ngài ấy nghĩ rằng đó là một người khác.”

“Rốt cuộc thì ý cậu là đó là lỗi của tớ.”

“Ehehe, hehe. Hức hức.”

Tiểu Bá tước tiếp tục thút thít và vùi mặt vào gối đệm. Hoàng tử khẽ thở dài.

<< Previous Chapter | Index | Next Chapter >>

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *