Khi Nam Thứ Phản Công – Chương 49: Hoàng tử không ngủ (2)

“Người có thích Lâu đài Lãnh chúa không ạ? Đương nhiên là khó có thể không thích rồi ạ!”

Nếu đã tự mình kết luận rồi thì còn hỏi tôi làm gì?

“Thật sự rất tuyệt vời ạ. Khung cảnh trông như bước ra từ một bức họa vậy.”

“Hahaha! Tôi cũng thường xuyên nghe điều đó. Người có khiếu thẩm mỹ xuất sắc đó ạ, thưa Vương tử.”

Tôi hiện đang đi dạo trước Lâu đài Lãnh chúa cùng Hầu tước François Duhem náo nhiệt để tìm kiếm Hỏa Tinh Tuệ Kiếm.

Loài cây trông giống với cỏ chè vè đang che khuất tầm nhìn của tôi và liên tục đung đưa.

Hầu tước cũng đang liên tục luyên thuyên bên cạnh tôi.

Việc tôi rơi vào tình huống hiện giờ cũng không phải vì lý do gì phức tạp.

Sau bữa tiệc chào mừng vào đêm qua, tôi ngủ đến tận 10:30 sáng, và thoải mái ăn uống nghỉ ngơi, cho đến khi……

— Gruuuu!

‘Phải rồi, Demy. Chúng ta phải đi gặp bạn của nhóc.’

Chỉ sau khi Demy đòi tôi ôm và bế lên, tôi mới sực nhớ ra.

Một trong số những lý do mà tôi đến đây là để gặp gia đình gấu trúc đỏ của Demy, tức là hai thần thú còn lại.

Tôi cũng muốn Demy có cơ hội chào hai đứa nhóc ấy, và đảm bảo rằng chúng vẫn đang khỏe sau một khoảng thời gian dài.

Đương nhiên, Benjamin và Ganael cũng lên kế hoạch đi cùng tôi, nhưng sau đó tôi tình cờ gặp phải Hầu tước Duhem ở hành lang……

Sau đó thì, ừm. Cũng dễ đoán ra được chuyện gì đã xảy ra.

‘Người có thể cho tôi vinh hạnh ấy được không ạ?’

Hầu tước nói sẽ đích thân hộ tống tôi vì anh là người tiếp xúc nhiều nhất với các thần thú, vậy nên tôi để hai tùy tùng mệt mỏi lại trong phòng.

Vậy nên tổ hợp khó xử này mới được hình thành.

Đương nhiên, tôi là người duy nhất cảm thấy khó xử, bởi Hầu tước trông có vẻ rất phấn khích.

— Kkiii!

“Demy, đừng đùa nghịch trên ngựa chứ. Bạn ngựa của nhóc đang làm việc mà.”

— Cộp, cộp……

Tôi nhanh chóng bám Demy đang cố bò lên đỉnh đầu con ngựa, và ôm đứa nhóc vào lòng.

Đây là lần đầu tiên tôi cưỡi ngựa trong đời, nhưng kỳ diệu thay, cơ thể của Vương tử Jesse vẫn ghi nhớ cách cưỡi ngựa.

Tôi may mắn thoát khỏi cảnh không thể cưỡi ngựa dù là một Vương tử 28 tuổi.

Tại sao anh ta biết làm điều này mà lại không biết ném dao chứ……

“Họ đang dựng lều, nên tốt hơn là chúng ta đi vòng sang phía này ạ.”

“À, vâng.”

Hầu tước chỉ sang bên với điệu bộ kịch tính.

Khi rời khỏi Lâu đài Lãnh chúa, tôi chưa từng nghĩ rằng sẽ có nhiều người ở vùng đất bằng, nhưng giờ khi lại gần, tôi có thể thấy nơi này chật ních những người đang chuẩn bị cho Đại Thảo Phạt Ma Thú ngày mai.

Tôi đi theo chỉ dẫn của Hầu tước và đi qua các lều.

Sau đó, tôi nhìn thấy một khung cảnh và kinh ngạc đến mức há hốc miệng.

“……Toàn bộ chỗ này là khán đài ạ?”

“Đúng thế đó ạ! Người có ngạc nhiên không ạ? Đương nhiên là có đúng không ạ! Cuộc khi này sẽ là cuộc thi lớn nhất từ trước tới nay.”

Đôi mắt hồng nhạt của Hầu tước cong lên như trăng lưỡi liềm.

Tôi không thể ngậm chặt miệng khi nhìn khán đài 10 tầng cắt ngang mặt bằng ở cả hai phía.

Hai hàng ghế khán đài đối diện nhau và cách nhau khoảng 100 mét. Mỗi hàng ghế phải dài ít nhất là 300 mét.

Trông nó giống như một sân vận động khổng lồ ngoài trời.

Những túp lều trắng che đi ánh mặt trời tháng Năm có vẻ như không chỉ bao phủ hàng ghế ở đầu, mà cũng che cả phía sau và bên cạnh khán đài.

Nhiều người đang kéo căng vải, đóng cọc xuống mặt đất, hò hét gì đó và ra hiệu bằng tay.

Một số họ nhận ra tôi và Hầu tước, và cúi chào.

Tôi cũng chào lại họ và nhìn quanh dãy núi cùng sân vận động.

“Có vẻ người sẽ kéo những con ma thú rời khỏi núi và tiến vào khu vực trung tâm giữa hai hàng ghế.”

“Chính xác hơn thì ma thú sẽ lôi kéo các người tham gia ạ. Bởi vì ‘Hỏa Tinh Tuệ Kiếm’ được cắm ở đằng kia.”

Hầu tước Duhem chỉ vào giữa sân vận động.

Tôi có thể nhìn thấy ở đằng xa, có một vật màu đen đang tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời ấm áp.

Tôi cảm thấy có chút đờ đẫn và thúc ngựa tới nơi ấy.

— Kkii

“Phải, chúng ta tới nơi rồi.”

Dường như không thể kìm lại được nữa, Demy trèo lên ngực tôi và ngồi lên vai tôi.

Tôi giữ đứa nhóc bằng một tay và xuống ngựa sau khi thấy Hầu tước leo xuống ngựa.

Tôi tập trung ánh nhìn vào thảm cỏ và đi về phía trước, cho đến khi Thần vật lọt vào tầm mắt.

Dường như hơi thở của tôi dừng lại trong chốc lát.

Thanh kiếm được cắm trên mặt đất có màu đen tuyền, đến mức có lẽ không ánh sáng nào có thể xuyên qua nó.

Khoảng một nửa thanh kiếm được chôn xuống đất, nhưng phần tôi có thể nhìn được thì sáng bóng mà không dính một hạt bụi.

Chuôi kiếm và phần dưới lưỡi kiếm cũng đen bóng, và ở cuối chuôi kiếm có nạm một viên ngọc đỏ như máu.

Trông nó cực kỳ lộng lẫy như thể chỉ vừa mới được cắm ở đây ngày hôm qua. Nhưng đồng thời, thanh kiếm cũng đặc biệt cổ kính, như thể nó là thứ đầu tiên xuất hiện ở đây, trước tất cả mọi thứ khác.

Thần kiếm đã cư ngụ ở đây hơn một nghìn năm và chưa từng lựa chọn chủ nhân, mặc dù vô số người đã cố kéo nó ra.

Hỏa Tinh Tuệ Kiếm.

“……Một lượng ether khổng lồ.”

Tôi nói ra cảm nhận sau một khoảng lặng dài.

Lý do mà Demy vẫn luôn ồn ào kể từ sáng nay, và lý do mà tôi cảm thấy như đang đứng trước một đống lửa lớn, có lẽ là do thanh kiếm này.

Nó không đặc biệt nóng hay làm không khí ấm lên, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự tồn tại áp đảo của ether thuộc tính lửa.

Tôi nghĩ rằng có lẽ các Thần vật đều như thế này.

Ngay cả sự tồn tại của chúng cũng khác biệt với những đồ vật mà con người tự tay làm nên và tùy ý sử dụng.

Đây là sự hiện thân của ý chí và năng lực của Chủ thần.

“Các Thần quan đều nói vậy khi nhìn thấy nó ạ.”

Hầu tước cất tiếng nói như đang ngân nga một bài hát.

“Không phải nó rất đẹp sao ạ? Các ma thú đều đi qua nơi này ít nhất là một lần để tấn công Thần vật, còn các người tham gia sẽ truy đuổi những con ma thú ấy. Nên cũng có thể nói Tuệ Kiếm là bông hoa của cuộc thi này ạ.”

Khi nói vậy, anh nhìn sang một bên của thảm cỏ. Demy phản ứng trước tôi.

— Kkii!

— Kkyuu!

— Guruu!

Ngay lập tức, hai gấu trúc đỏ xuất hiện.

Lời của Hầu tước nói rằng thần thú luôn ở gần Thần vật có vẻ như là sự thật.

May mắn thay, trông cả hai có vẻ khỏe mạnh.

Tôi nhẹ nhàng đặt Demy đang bám trên tay tôi xuống mặt đất.

Khi nhìn những đứa nhóc gặp mặt ở Lãnh địa Hầu tước xa xôi thế này, tôi không thể không mỉm cười.

— Guruuu……

— Kkii?

— Guruu!

Giống hệt với ngày chia tay, cả ba con thú một lần nữa lăn tròn trên sàn.

Tôi cẩn thận nhìn ba đứa nhóc vì lo rằng có thể chúng sẽ bị Tuệ Kiếm làm cho bị thương, nhưng Hầu tước tiếp tục nói.

“Tôi được nghe rằng mọi người sẽ tham gia thi đấu với tư cách một nhóm ạ. Nhóm gồm có Hoàng tử điện hạ, Vương tử, Hiệp sĩ Élisabeth, và tiểu thư Christelle ạ.”

Tôi quay lại nhìn anh. Sao mình chưa từng nghe qua điều này……

Đương nhiên là tôi sẽ giúp Hoàng tử, và Hiệp sĩ Élisabeth cũng sẽ làm điều tương tự, nhưng tôi đoán rằng Christelle cũng cùng nhóm chúng tôi bởi cô giống như một người vạn năng có thể phù hợp ở bất cứ đâu.

Đằng nào thì đây cũng chỉ là liên minh tạm thời sẽ giải tán sau khi chúng tôi trở về Hoàng cung.

“Cũng không sai ạ.”

Khi tôi trả lời vòng vo, anh mỉm cười và thay đổi câu hỏi.

“Người có nghĩ là tôi nên tin người không ạ, thưa Vương tử?”

“……Người vừa nói gì cơ ạ?”

Tôi hỏi lại.

Tôi đã nhận ra rằng từ lúc nãy, chỉ có môi của anh là mỉm cười.

Đôi mắt hồng nhạt có chút hoài nghi. Vậy là anh ta cũng có thể làm ra vẻ mặt như thế này.

“Xin người thứ lỗi. Tôi biết rằng hai vị điện hạ đều lựa chọn người ạ. Nhưng…… Tôi đã thề trung thành với Frédérique bệ hạ. Trừ khi bệ hạ hoàn toàn tin tưởng Vương tử, tôi không thể không cảnh giác với người.”

Hầu tước mỉm cười trang nhã và cúi đầu. Anh đang tỏ ý xin lỗi tôi.

Tôi nhìn anh một lúc lâu và sắp xếp lại suy nghĩ.

Ý anh là, trừ Hồng y Boutier và Hoàng tử Cédric, Hoàng đế vẫn chưa tin tưởng tôi.

Đối với tôi, việc tên Hoàng tử tin tưởng tôi đã đủ khó chấp nhận rồi, nên đề cập đến Hoàng đế còn khiến tôi cảm thấy nặng nề hơn nữa.

Bản thân tôi cũng chưa từng làm việc gì để khiến Hoàng đế có thiện cảm với tôi cả.

Và cũng tốt hơn nếu bà không để ý tới tôi, dù là ác cảm hay thiện cảm.

“Hầu tước là một cận thần của bệ hạ, nên hẳn người cũng biết bí mật của Hoàng tử.”

Nhưng cho dù là vậy, tôi cũng không muốn để Hầu tước hoài nghi tôi.

Tôi không thể tạo ra kẻ thù ở đây được.

“Bí mật, ý người là……”

“Tôi không thể mặc kệ đứa trẻ ốm yếu ấy được.”

“Ôi trời ơi.”

Gương mặt bình thản của anh lập tức đanh lại.

Hầu tước đưa một tay lên che miệng, và đôi đồng tử nhìn tôi đang run rẩy.

Quả nhiên người này cũng biết chuyện ấy.

“Tôi không làm điều này vì mong được bệ hạ hay Hoàng tử báo đáp. Tôi chỉ đang giúp đỡ để bản thân tôi cảm thấy nhẹ nhõm thôi ạ. Người không cần làm phức tạp vấn đề đâu ạ.”

“……Tôi chưa từng biết rằng Vương tử sẽ biết điều đó ạ. Trời đất ơi!”

“Chỉ là tôi tình cờ tìm ra thôi ạ. Xin đừng lo lắng vì tôi cũng chưa kể với bất cứ ai.”

Hầu tước nhanh chóng quỳ một gối trước tôi.

Tôi hoảng loạn lùi về một bước.

“Tại sao người lại làm vậy, mọi người đang nhìn kìa.”

“Quả nhiên, có lý do để Hoàng tử điện hạ nhờ cậy vào người ạ, thưa Vương tử.”

“Ai nhờ cậy ai cơ? Có phải chúng ta đang cùng nói về một Hoàng tử không đấy ạ?”

“Tôi thậm chí còn không biết người đang giúp đỡ điện hạ với ý tốt mà không nhiễm bụi trần như vậy…… Xin hãy tha thứ cho sự ngu ngốc của tôi ạ!”

Khoan, không phải bầu không khí khoảng 3 phút trước còn đang lạnh lẽo à?

Mình cũng đã biết rồi, nhưng tại sao người này cư xử kịch tính vậy?

“Người vừa nói rằng người nghi ngờ tôi,”

“Tôi sẽ đi thú tội vào hôm nay ạ. Nếu tôi được hỏi tội lỗi của bản thân là gì, tôi sẽ nói rằng khi tôi gặp Vương tử……”

“Khi người tự mình kiểm điểm, tôi sẽ chạm vào Tuệ Kiếm ạ.”

Ầy, mình chịu thôi.

Tôi mặc kệ người đàn ông cư xử thái quá kia và nhanh chóng chạm vào Hỏa Tinh Tuệ Kiếm.

Tôi đã định kiểm tra một cách thư thái, nhưng tôi không thể làm vậy vì con người này cư xử ngốc nghếch như vậy. Chết tiệt.

*

“Nhưng thanh kiếm không rơi ra ngoài, nên tôi đã đạp nó ạ. Là lỗi của tôi ạ.”

[Là vậy sao. Đúng là lỗi của Sophie rồi nhỉ.]

Tôi trả lời dịu dàng hết mức có thể.

Tôi có thể nghe thấy tiếng dậm chân của đứa trẻ ở phía bên kia khung cửa sổ gỗ.

Tôi cố nhịn cười và nghĩ xem nên nói gì tiếp.

Tôi đã nhận rất nhiều lời xưng tội từ trước tới nay, nhưng tôi chưa từng gặp một người xưng tội nào dễ thương như thế này.

Hiện giờ, tôi đang làm tròn ‘nghĩa vụ’ khi đến Lãnh địa Hầu tước Duhem.

Công việc Thần quan của tôi là phải lắng nghe lời xưng tội của những người tham gia Đại Thảo Phạt Ma Thú, nhưng do Hầu tước đã cho mở phòng xưng tội của Lâu đài Lãnh chúa sớm hơn, lịch trình của tôi cũng được đẩy sớm lên nửa ngày.

Tôi cũng cảm thấy ổn với việc này, vì ngày mai tôi sẽ bận.

Nhưng Hầu tước thật sự…… Gương mặt anh thì ổn, nhưng não anh thì không ổn chút nào.

Nhờ có anh mà phía trước của phòng xưng tội nhỏ đã chật ních người kể từ chập choạng tối.

Các quý tộc được mời đến Lâu đài Lãnh chúa đều đang xếp thành một hàng dài.

Và vị khách đang ngồi ở gian phòng cho người xưng tội là cô bé Sophie chuẩn bị tròn 5 tuổi.

Cô bé sắp tròn 6 tuổi tính theo tuổi Hàn Quốc nói là cô đến đây cùng mẹ cô – một người tham dự cuộc thi.

Tôi vẫn nhớ hồi Eunse còn bé như thế này.

“Có phải tôi sẽ bị phạt không ạ?”

[Không phải một hình phạt lớn đâu. Sophie vẫn nhỏ, nên hình phạt đưa ra cũng sẽ nhỏ thôi.]

“Nhưng tôi cũng không thích hình phạt nhỏ đâu ạ……”

[Thực ra khi nãy, chú cũng thử tóm lấy Tuệ Kiếm, nhưng nó cũng không di chuyển.]

“Vương tử có đạp nó không ạ?]

[Không, chú không thể làm vậy vì một chú khác đang nhìn.]

Đứa trẻ bật cười khi tôi nói. Tôi mỉm cười cay đắng.

Chính xác hơn thì, tôi không định kéo thanh kiếm ra, mà tôi thử ước với nó.

Tôi cầu nguyện với Chủ thần trước vì tôi lo rằng Thần vật sẽ không hiểu ý tôi, và tôi thậm chí còn truyền ether vào nó.

Rồi sau đó, tôi nắm chặt thanh kiếm và cầu nguyện khẩn thiết hết mức có thể. Tôi cầu nguyện được trở về nhà.

Kết quả thế nào ư? Tôi vẫn đang ở đây.

Cũng đúng. Không có lý nào tôi có thể về nhà dễ dàng như vậy được.

[Sophie phải ăn hết rau củ trong cả tuần, tính từ hôm nay. Và khi đá bóng, Sophie cũng chỉ được đá ở bên ngoài, và chỉ được đá ở hướng không có người. Đó là cách chuộc tội.]

“Ư…… Nhưng mà ớt chuông không ngon……”

Trước thái độ kiên quyết của tôi, đứa trẻ có vẻ ủ rũ.

Sophie sột soạt một lúc lâu và rời khỏi phòng xưng tội khi,

— Cạch!

“Tạm biệt người ạ, thưa Vương tử!”

Cô bé khẩn trương mở lại cửa và lễ phép chào tôi.

Mẹ của đứa trẻ hẳn đã hỏi rằng đã chào tôi hay chưa.

Tôi vừa cười vừa tạm biệt đứa trẻ. Ngay sau đó, phía bên ngoài trở nên ồn ào.

Có vẻ như một vị khách mới vừa đến.

Tôi nghĩ rằng tôi sẽ nghỉ một lát sau phiên của một người nữa.

— Cạch!

Khi ấy, cửa phòng bên mở ra một lần nữa. Tôi có thể nghe thấy tiếng sột soạt của quần áo một ai đó.

“Sophie?”

“Người đó là ai vậy?”

Chất giọng trầm quen thuộc xuyên vào tai tôi. Tôi bị bất ngờ và quay về hướng cửa sổ.

“Hoàng tử?”

“Có phải cậu cũng nói với người tên Sophie đó không?”

Hắn đang nói cái gì vậy. Tôi nhanh chóng ghé người và nhìn qua khung cửa gỗ.

Ở phía bên kia khung cửa sổ dày đặc những họa tiết, đôi mắt màu cam sáng rực như muốn thiêu đốt.

Cơ thể to lớn đang tra tấn chiếc ghế nhỏ.

Tôi không thể hiểu tại sao tên này lại ở đây. Có phải là do Đại Thảo Phạt Ma Thú ngày mai không?

“Người đến đây để xưng tội ạ? Nhưng mà có phải người vừa chen hàng không?”

“Ngay cả Hầu tước cũng biết rồi.”

“Biết gì cơ ạ?”

“……”

Hoàng tử Cédric ngậm chặt miệng. Ngay cả Sophie bốn tuổi còn giao tiếp tốt hơn.

Nếu như muốn xưng tội thì chỉ cần xưng tội, còn nếu như muốn phàn nàn thì thẳng thắn nói ra là được, nhưng Hoàng tử cư xử hệt như con trai anh ta vậy.

Cái này rõ ràng là cản trở công việc mà.

<< Previous Chapter | Index | Next Chapter >>

One Reply to “Khi Nam Thứ Phản Công – Chương 49: Hoàng tử không ngủ (2)”

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *