Khi Nam Thứ Phản Công – Chương 41: Chạy trốn khỏi Hoàng cung, Số 1 (1)

*TL’s notes: Tiêu đề đang refer đến show Hàn Quốc Emergency Escape Number 1 nhé~

Xe ngựa rung lắc nhè nhẹ trong lúc lăn bánh. Giọng của Ganael cũng theo đó mà lắc lư.

“Tôi đã phạm phải trọng tội ạ, thưa Vương tử. Xin hãy tha thứ cho tôi.”

“Không sao đâu, Ganael. Trong lúc bận rộn, quên một số chuyện là điều bình thường mà.”

“Nhưng mà……”

“Ta nói thật mà. Ta không sao đâu.”

Tôi mỉm cười và dỗ dành Ganael.

Chỉ khi ấy, đôi mắt màu vàng ủ rũ của cậu bé mới sáng lên một chút.

Tôi lo rằng cậu bé sẽ tiếp tục cầu xin tha thứ, nên tôi nhanh chóng đưa cho cậu bé ba chiếc bánh macaron.

Benjamin chỉ nhìn chúng tôi và khẽ thở dài.

Khi tôi đợi Demy trong vườn vừa nãy, tôi đã gặp Hoàng tử Cédric ở xe ngựa kế bên.

Tên đó nói như thể rằng vì tôi mà thời gian khởi hành đã bị trì hoãn, và chỉ khi ấy tôi mới biết rằng Hoàng tử và tôi sẽ cùng nhau rời đi.

Bảo sao có đến tận 10 xe ngựa ở đây. Bảo sao Phó Chỉ huy Đội Cận vệ cũng sẽ đi cùng tôi.

Những mảnh ghép dần dần được chắp nối. Chết tiệt……

Sau khi nhìn thấy gương mặt ngoài dự tính, tôi đã cảm thấy choáng váng, nhưng khi nghĩ lại thì, những chuyện như vậy cũng không khiến tôi quá đỗi bất ngờ nữa.

Làm sao một con tin có thể phản đối khi Hoàng tử quyết định sẽ tiết kiệm tiền và di chuyển bằng xe ngựa để quan sát đời sống của bách tính chứ?

“Tôi đã định sẽ thông báo với người rằng Hoàng tử điện hạ sẽ đi cùng chúng ta, nhưng hôm qua tôi đã bị phân tâm……”

Giọng của Ganael trở nên nhỏ hơn.

Tôi hồi tưởng lại hình ảnh cậu bé đến gặp tôi cùng với Hiệp sĩ Élisabeth vào hôm qua.

Ganael rõ ràng đã……

“Phải rồi, cậu chăm chú nhìn Demy đến mức còn không uống hết cốc nước ép của cậu.”

Tôi bình thản nói.

Và rồi Ganael ngớ người một chút, sau đó liên tục gật đầu.

Demy thực sự rất dễ thương mà.

Tôi không thực sự chắc chắn, nhưng có vẻ Hiệp sĩ Élisabeth đã không báo trước với tôi về Hoàng tử để làm tôi bất ngờ.

“Cũng không có gì quan trọng, bởi đằng nào chúng ta cũng ngồi trên một xe ngựa khác, và lịch trình của ta cũng không vì Hoàng tử mà thay đổi.”

Tôi mỉm cười và nói sự thật.

Sắc mặt của Ganael khá hơn trông thấy, và cậu bé đưa cho tôi số báo < Bán tuần báo Riester > vừa được phát hành sáng nay.

Ở trên bìa có in một dòng chữ lớn ‘Belliard hỏi, Venetiaan trả lời’.

Có vẻ như bài phỏng vấn của phu nhân Belliard và tôi đã trở thành bài báo chính.

Tôi đã được thông báo từ trước, nhưng vẫn cảm thấy rất xấu hổ khi trực tiếp nhìn thấy nó như thế này.

“Câu chuyện về giải thưởng cho ‘Đại Thảo Phạt Ma Thú’ cũng có trong này nhỉ.”

Tôi cố gắng hết sức để tránh tựa đề lớn và đề cập đến dòng chữ nhỏ hơn ở phía dưới.

‘Đại Thảo Phạt Ma Thú và Hỏa Tinh Tuệ Kiếm — Thần vật muốn có chủ nhân’. Đó là một tựa đề rất kịch tính.

Bài báo không được phát hành vào ngày 15 của tháng trước, cuối cùng cũng được phát hành khi Hoàng đế cho phép.

Tôi bắt đầu suy nghĩ về Hoàng tử ở xe ngựa đằng trước tôi.

Có thể tên đó sẽ dễ dàng chiến thắng vì anh vẫn được ca ngợi là người thành thạo vũ khí nhất trong Đế quốc, nhưng tôi không rõ bằng cách nào anh sẽ rút Hỏa Tinh Tuệ Kiếm lên.

Có phải anh sẽ đào hết toàn bộ khu vực xung quanh không?

“Thưa Vương tử, hẳn đây là lần đầu tiên người đến nơi này.”

Benjamin khẽ nói với tôi.

Tôi hướng mắt ra ngoài cửa sổ theo hướng chỉ của ông.

Xe ngựa đang đi ngang qua tòa kiến trúc bên cạnh Hoàng đế Cung. Tôi không khỏi há hốc miệng cảm thán.

“Woah, mọi thứ ở đây đều thật to lớn.”

Hai tùy tùng khẽ cười khi nghe tôi cảm thán.

Tôi vẫn còn chưa rời khỏi Hoàng cung, nhưng có rất nhiều thứ tôi mới nhìn lần đầu tiên.

Hầu hết các cung mà tôi đã đi qua đều ở phía sau trong Hoàng cung, và tôi cũng không có lý do gì để đi đến phía trước như thế này.

Có thể là tôi đang phóng đại quá mức, nhưng ở đây có một thác nước lớn bằng cỡ Cung Juliette và một khu vườn lớn gấp ba lần Hoàng đế Cung.

Có rất nhiều cung điện hoa lệ ở đây mặc dù tôi không rõ chúng được sử dụng cho việc gì.

Cũng có một bức tượng của Tiên hoàng Céline, mẹ của Hoàng đế Frédérique, cao tầm cỡ 5m.

“Chúng ta sẽ bắt đầu đi qua cổng chính ạ.”

Benjamin tiếp tục giải thích. Chúng tôi đã đến cổng chính trong khi tôi vẫn còn đờ đẫn trước khung cảnh tuyệt vời này.

Tôi đột ngột cảm thấy bồn chồn không vì lý do gì.

Xe ngựa có vẻ di chuyển chậm lại trong thoáng chốc, và rồi bắt đầu tăng tốc một lần nữa khi tiếng vó ngựa chạm đất khe khẽ vọng lại.

Tôi áp trán lên cửa sổ để quan sát bên ngoài.

Cửa chính khổng lồ màu đen đã mở rộng.

Những hiệp sĩ mặc áo giáp bạc quỳ một gối để tiễn đưa đoàn xe của chúng tôi.

Đúng hơn thì, họ đang tiễn Hoàng tử rời khỏi cung.

“Ngầu quá. Demy, nhìn phía bên kia kìa.”

Tôi gọi gấu trúc đỏ đang trườn như pho mát trên đùi tôi.

Có vẻ đứa nhóc cảm thấy buồn ngủ sau khi chơi trong vườn, bởi nó không phản ứng gì mấy.

Tôi dịu dàng vuốt ve lưng của Demy trong lúc chăm chú nhìn thế giới bên ngoài Hoàng cung đang dần dần xuất hiện trong tầm mắt.

*

“Không, nhưng mà thật sự có nhiều người quá.”

“Vương tử, đây là lần thứ tư người nói vậy rồi đó ạ.”

Ganael cười thành tiếng và trả lời tôi.

Tôi đã liên tục nói những câu bắt đầu bằng ‘không’, ‘nhưng mà’, ‘thật sự’ kể từ khi nãy.

Chỉ nhìn một khu vực khác của Hoàng cung cũng đã đủ để khiến tôi choáng ngợp, nhưng Hoàng đô, đô thị ở ngoài Hoàng cung, thật sự là một thế giới mới.

Các quý tộc trong trang phục sang trọng và những thường dân mặc quần áo giản đơn đang cùng bước trong một khu vực.

Trên những con đường thông thoáng, những người bán hàng rong đang rao bán đồ ăn và hoa.

Những ngôi nhà xung quanh có đủ hình dáng và màu sắc, tựa như bước ra từ truyện cổ tích.

Hầu hết mọi người đều có biểu cảm ngời sáng và cũng bận rộn.

Quả nhiên, đây là Hoàng đô, nơi chiếm khoảng 10% dân số của Đế quốc.

“Thưa Vương tử, mọi người có thể nhìn thấy người từ bên ngoài, nên xin người hãy cẩn thận với biểu cảm gương mặt ạ.”

Khi nghe thấy lời khuyên của Benjamin, tôi nhanh chóng lùi ra khỏi cửa sổ.

Phần lớn những người ở bên ngoài đều đang cúi đầu trước đoàn xe của chúng tôi.

Nếu như có ít nhất một người ngẩng đầu lên, đó cũng không phải là điều gì lạ, nhưng không ai di chuyển cả.

Những người đang nhìn ra ngoài cửa sổ các tòa nhà đều bỏ mũ hoặc cúi đầu hành lễ.

Tôi cảm thấy lạnh sống lưng.

“Người dân Đế quốc thật sự rất kính trọng Hoàng thất ạ.”

“Có hơi sớm nếu như người cảm thấy ngạc nhiên chỉ với chừng này đó ạ.”

Benjamin mỉm cười và dịu dàng nói vậy.

Có vẻ ông cảm thấy vui khi tôi liên tục bị bất ngờ.

“Chúng ta sắp đến cổng dịch chuyển Legault rồi ạ, thưa Vương tử.”

Ganael lấy thuốc chống say từ túi của cậu bé và đưa cho tôi.

Tôi dán miếng thuốc của Hầu tước Duhem dưới tai trong lúc chờ đợi xe ngựa giảm tốc độ.

Địa khu Legault, khu vực ở trung tâm và cũng đồng thời là khu vực lớn nhất trong Hoàng đô, đông dân đến mức được trở thành một trong những khu vực đầu tiên có cổng dịch chuyển ở Đế quốc.

Tôi tự định sẽ dùng cổng dịch chuyển Legault để đến Nam bộ của Hoàng đô và tiếp tục dùng xe ngựa để di chuyển từ đó.

“Tôi nghĩ là chúng tôi đã đến rồi ạ.”

“Đã đến rồi ạ?”

“Đó là do các con đường đã được kiểm soát từ trước cho Hoàng tử điện hạ ạ.”

Là vậy à.

Có phải cũng giống như khi Tổng thống đi ra ngoài, đèn giao thông sẽ luôn chỉ có màu xanh, và cổng Gwanghwamun cũng được dọn sạch không?

“Thưa Vương tử, khi người xuống xe ngựa, mọi người có thể sẽ cố bắt chuyện với người ạ. Người không cần phải trả lời từng người một đâu ạ.”

“Thực ra Hoàng tử điện hạ không nói lời nào đâu ạ.”

Tên đó lúc nào mà chẳng thế.

Tôi nuốt xuống những lời định nói ra và chỉ mỉm cười đồng ý.

Mọi người vẫn kính cẩn cúi đầu khi đoàn xe đi qua.

Ngay sau đó, đoàn xe Hoàng thất dừng lại và xếp hàng trước một tòa kiến trúc sáng lấp lánh.

Tòa nhà ấy không sang trọng bằng Hoàng cung, nhưng rõ ràng đó là một tòa kiến trúc mà không phải ai cũng có thể vào.

— Cộc cộc

Mã phu gõ cửa xe ngựa và sau đó mở cửa.

Tôi kiểm tra lại trang phục lần cuối.

Tôi cũng không quên hỏi Ganael và Benjamin trên trán có vết để lại do khi nãy tôi đã áp trán lên cửa kính hay không.

Tôi không thích những nơi đông đúc, hay nhận sự chú ý từ nhiều người, nhưng đã đến lúc tôi phải xuống xe rồi.

*

Tôi sẽ bắt đầu bằng kết luận trước.

‘Trạm mậu dịch tổng hợp Legault’ cũng giống với COEX ở Hàn Quốc. [1]

Tôi cố gắng hết sức để khiến bản thân trông không hoảng sợ.

Demy vẫn ngủ say trong vòng tay tôi mà không hay biết gì. Tôi cảm thấy ghen tị với đứa nhóc.

“Vương tử, xin hãy chỉ nhìn về phía trước khi đi ạ.”

“Vâng, Benjamin.”

Cả tòa nhà đầy ắp những cửa hàng khác nhau, và lối đi cũng phức tạp như một mê cung. Sảnh chờ cũng được kết nối với lối vào cổng dịch chuyển, vậy nên mỗi khi có người nổi tiếng ghé qua, tòa nhà sẽ chật ních khán giả.

Nó thật sự giống với COEX. Ví dụ như lúc này.

“Hoàng tử điện hạ, vạn thọ vô cương!”

“Xin kính chào Cédric điện hạ, người sẽ tỏa sáng như mặt trời.”

“Hoàng tử điện hạ vạn tuế!”

“Xin hãy chiến thắng ạ!”

Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy may mắn vì có Hoàng tử Cédric đi cùng kể từ khi tôi xuyên vào nơi này.

“Nổi tiếng thật nhỉ.”

“Vâng, điện hạ đã tham gia thảo phạt ma thú nhiều lần trước đây ạ.”

Ganael nghe thấy lời lẩm bẩm của tôi như quỷ thần và thì thầm trả lời.

Tôi khẽ gật đầu mà không để người khác nhìn thấy, và liếc nhìn Hoàng tử đang đi phía trước.

Bên cạnh anh là Hiệp sĩ Élisabeth đang mở đường với gương mặt thiếu đi nụ cười thường thấy.

Các thành viên Đội Cận vệ đang tạo ra một rào chắn giữa chúng tôi và đám đông.

Đám đông bị chia tách như Hồng Hải đang trở nên cuồng nhiệt và lấp kín trạm mậu dịch.

Nhờ có sự chú ý đổ dồn lên Hoàng tử, tôi có thể tránh được sự náo nhiệt một chút.

“Hoàng tử điện hạ!”

“Tôi có thể chết mà không nuối tiếc rồi ạ……”

Tôi cũng có thể nhìn thấy những người phụ nữ với đôi mắt ngấn nước khi nhìn anh.

Tôi tự hỏi vì lý do gì mà họ cảm động đến vậy, nhưng có lẽ đó cũng là điều dễ hiểu khi xét đến gương mặt của Hoàng tử.

Một số người đang đặt hoa bên cạnh chân anh.

Hẳn những người bán hoa trên phố đã nhắm đến điều này từ trước.

“Mỗi năm đều có biển quảng cáo được đặt trong phòng chờ để chúc mừng sinh nhật Hoàng tử điện hạ ạ.”

“Hửm?”

Tôi nghi ngờ tai mình mà nghĩ rằng có lẽ tôi nghe nhầm do quá chú tâm đến mọi thứ xung quanh.

“Mặc dù ngài ấy không có nhiều hoạt động bên ngoài, ngài ấy rất được yêu thương ạ.”

Ganael phấn khích giải thích. Tôi không thể kìm được mà hỏi lại vì quá kinh ngạc.

Đây là thể loại kỳ ảo hiện đại à?

“Hừm. Họ viết ‘Anh là vì sao của chúng tôi’ trên biển quảng cáo à?”

“Vương tử, người cũng thật là. Làm sao họ dám viết như thế chứ ạ? ‘Kỳ tích của ngày 13 tháng 8, điện hạ là vì sao của chúng tôi.’ Họ viết như vậy đó ạ.”

Tôi không tài nào điều khiển được cơ mặt nữa.

Tôi không biết nên cảm thấy lúng túng hơn về mớ thông tin vừa được nghe hay về biển quảng cáo sinh nhật đột ngột xuất hiện trong thế giới RoFan cổ điển.

Đây thật sự là COEX mà.

“Thưa Vương tử Jesse, xin cảm tạ lòng từ bi của người ạ!”

Lúc ấy, giọng của một người đàn ông lọt vào tai tôi.

Theo phản xạ, tôi quay đầu nhìn về hướng của âm thanh.

Một người đàn ông trung niên, trông có vẻ như đã lựa chọn mặc bộ trang phục tốt nhất mà ông có, đang rớm lệ khi nhìn tôi.

Khung cảnh ấy khó mà có thể lờ đi được.

“Từ bi, ý của ông là sao ạ?”

Tôi đến gần ông và hỏi. Ngay lập tức, âm thanh thì thầm xung quanh lan rộng như một làn sóng.

Tôi mỉm cười cay đắng khi cảm thấy những ánh mắt cẩn trọng nhìn vào mắt tôi.

Có tiếng thì thầm nói rằng ‘thật sự là màu tím’.

“Tôi, tôi được nghe rằng người đã gửi một số tiền lớn tới Nam tước Véran ạ. Nhờ có người, rất nhiều điều tốt lành đã xảy ra ở lãnh địa của chúng tôi. Một con kênh đang được xây dựng, và ngài lãnh chúa cũng đang cho xây dựng một trại trẻ mồ côi lớn. Tất cả, tất cả đều nhờ có ân huệ của người, thưa Vương tử.”

Người đàn ông nhanh chóng trả lời với biểu cảm biết ơn trên gương mặt.

Tôi cảm thấy hơi khó hiểu vì giọng của ông khá run, nhưng có vẻ ông đang nói về việc tôi gửi tiền đến cha mẹ của cặp song sinh đã chết.

Có vẻ như ông là cư dân Lãnh địa Nam tước Véran.

“Không ạ, đó là ân huệ của vợ chồng Nam tước ạ. Tôi chỉ giúp họ với chi phí tang lễ.”

Người đàn ông cúi gập người khi tôi trả lời vậy.

“Mong, mong người vĩnh viễn được nhận phước lành của Chủ thần ạ.”

“Cảm ơn ạ. Mong ông trở về an toàn ạ.”

Tôi tạm biệt ông và tiếp tục đi.

Khi nhìn về phía trước, Hoàng tử đang lặng lẽ nhìn tôi sau khi đã đi ngang qua sảnh đợi để đến lối vào cổng dịch chuyển.

Đương nhiên anh sẽ di chuyển nhanh, bởi anh đã mặc kệ tất cả mọi người đã đứng chờ từ bình minh để nói chuyện với anh.

Ánh mắt của anh như đang muốn nói ‘chậm quá’ một lần nữa.

“Đi đây, đi đây.”

Tôi lẩm bẩm.

Tôi cố gắng đi nhanh mà không tỏ vẻ quá vội vàng, nhưng điều đó cũng khiến tôi cảm thấy tay chân có chút gượng gạo.

Chỉ khi ấy, tôi mới nhận ra một phần ba số hoa trên sàn là màu tím.

Tôi nhìn quanh khi nhận ra điều đó, và ngay lập tức phát hiện ra những cặp mắt tràn đầy nhiệt huyết hướng về phía tôi.

Tai tôi nóng lên ngay lập tức. Woah, hẳn là không biết thì sẽ tốt hơn.

“Tôi sẽ mở cửa bây giờ ạ, điện hạ.”

Khi tôi lúng túng bước đến trước lối vào cổng dịch chuyển, một người trông có vẻ như là nhân viên làm việc tại đây lịch thiệp hướng dẫn tôi.

Hoàng tử gật đầu một cái thay cho lời đáp.

— Crrr……

Ngay lập tức, hai cánh cửa lớn màu đồng chậm rãi mở sang hai bên.

Theo Hoàng mệnh [2] đã được ban, không ai sử dụng cổng dịch chuyển vào sáng nay,

Khu vực trống trông khá giống với cổng dịch chuyển dưới lòng đất của Hoàng đế Cung.

Các điểm giống bao gồm một căn phòng tròn, và một ma pháp trận được khắc trên sàn,

“Mọi người đã đến rồi ạ. Xin kính chào Hoàng tử điện hạ và Vương tử Jesse.”

Và cả việc Christelle de Sarnez đã đứng ở đó với một chiếc roi trong tay.

……Hửm?

____________

TL’s notes:

[1] COEX: Trung tâm thương mại lớn ở Gangnam-gu, Seoul, Hàn Quốc.

[2] Hoàng mệnh: Mệnh lệnh từ Hoàng gia, thường là do Hoàng đế ban hành nhưng cũng có thể là do các thành viên khác của Hoàng thất.

<< Previous Chapter | Index | Next Chapter >>

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *