Khi Nam Thứ Phản Công – Chương 40: Nôn nao nôn nao (3)

Hầu tước François Duhem dựng một cái hòm lớn bên cạnh anh và bắt đầu nói trong khi cầm mảnh vải trên tay.

Khi show diễn một người của Hầu tước bắt đầu, thái y lặng lẽ thu dọn đồ đạc.

Tôi thường nhìn thấy điều như thế này ở tàu điện ngầm.

“Ở phía sau của mảnh vải này là một loại keo dính rất đặc biệt ạ. Liệu tôi có nên cho người một gợi ý nếu như người đang cảm thấy tò mò không? Người chỉ cần nghĩ rằng đó là sự kết hợp của ‘ma thú’ và ‘a giao’ [1] thôi ạ. Hô hô hô. Người chỉ cần dán nó dưới tai, và mana của a giao cùng với mảnh vải sẽ hoà quyện để tạo thành một phản ứng đặc biệt. Đây cũng là sản phẩm mà tôi đích thân tham gia nghiên cứu……”

Anh thật sự nói rất nhiều, và có vẻ như anh đúng là kiểu người luôn tìm kiếm sự chú ý mà tôi đã từng được nghe nói.

Mọi cử chỉ của anh đều mạnh mẽ và mau lẹ, đến mức tôi cảm thấy những cử chỉ ấy cũng sẽ gây ồn ào ngay cả khi anh ngậm miệng và chỉ sử dụng ngôn ngữ cơ thể để giao tiếp.

Hồng y Boutier rõ ràng đang mặc kệ lời giải thích của Hầu tước, và lấy miếng kimi— không, thuốc chống say cổng ma thuật từ tay anh. [2]

“A! Quả nhiên người cũng hứng thú với nó, đúng như những gì tôi đã dự đoán, Aurélie điện hạ.”

“François, cậu nhỏ giọng được không? Vương tử là bệnh nhân mà.”

Giọng bà lộ rõ vẻ khó chịu.

Điều này thật đáng kinh ngạc, vì đây là lần đầu tiên tôi thấy Hồng y đối xử với một ai khác như thế này.

Tuy vậy, Hầu tước Duhem trông không có vẻ gì là nhụt chí.

“Quả nhiên, tôi đã có chút thất lễ. Nhưng xin đừng lo lắng, vì đây chỉ là triệu chứng tạm thời và ngài ấy sẽ sớm khỏe lại thôi ạ. Thưa Vương tử Jesse, đây là một số miếng dán khác ạ.”

Anh mỉm cười rạng rỡ và bắt đầu lục tìm một túi đồ khác.

Mặc dù tôi cảm thấy rằng anh có vẻ vô tư quá mức với một vị trí như Hầu tước, nhưng tôi cũng thầm quyết định rằng tôi nên cảm thấy biết ơn vì anh đã ngay lập tức đến đây khi nghe về tình trạng của tôi.

Là một người thông minh và cũng đặc biệt quan tâm đến phúc lợi của cư dân trong lãnh địa, chắc chắn anh cũng là người có quyền lực.

Cả lời nói và hành động của anh đều rất vô tư, nhưng anh có cả gương mặt lẫn tiền tài, nên ưu điểm của anh vẫn lấn át khuyết điểm.

“Đây ạ, xin hãy nhận chúng.”

Hầu tước lết chân về phía tôi và đưa tôi thêm một số miếng dán chống say khác.

Chỉ khi ấy, tôi mới nhận ra rằng tôi chưa để ý thấy tình trạng của anh do mải lắng nghe lời dặn của thái y.

“Tại sao chân của người bị thương vậy ạ?”

Tôi hỏi.

Và ngay lập tức, Hầu tước di chuyển một cách kịch tính như thể đã đợi câu hỏi này, và rồi chạm tay vào chân trái đang bị nẹp.

Đôi mắt màu hồng nhạt của anh khẽ run lên. Tôi thật sự cảm thấy mình đang xem kịch……

“Hoàng đế bệ hạ thân mến đã thay mặt Chủ thần giáng một cơn đau đớn kịch liệt xuống tôi.”

Tức là bà ấy đã đánh anh ra bã nhỉ.

“Tôi đã được nghe rằng người sẽ ban tặng Thần vật ‘Hỏa Tinh Tuệ Kiếm’ trong lãnh địa của người cho người thắng cuộc của ‘Đại Thảo Phạt Ma Thú’ ạ.”

Tôi đề cập đến vấn đề ấy. Tuệ Kiếm là lý do duy nhất mà Hoàng đế sẽ gọi anh đến để đánh cho một trận.

Hồng y đã hủy bỏ buổi học của tôi hôm ấy để giải quyết với rắc rối mà Hầu tước đã gây ra, còn Hoàng đế đã giao kèo với phu nhân Sarah Belliard và cho phép bà phỏng vấn tôi.

Tôi cảm thấy có chút kinh ngạc khi biết rằng Hoàng đế đã sử dụng vũ lực với Hầu tước, nhưng khi nghĩ lại, điều này cũng không lạ khi xét đến tính cách của Hoàng đế Frédérique.

“Đúng là vậy ạ. Mặc dù quyết định ấy đến từ lòng trung thành của tôi và gia tộc, nhưng cơn giận dữ đã hiển hiện rõ trên gương mặt của bệ hạ và……”

“Cậu nên cảm thấy may mắn vì chân của cậu vẫn còn gắn vào thân.”

Hồng y lạnh lùng cắt lời anh. Hầu tước khẽ kêu ‘hức hức’.

Tôi bật cười vì cảm thấy như mình đang xem kịch trào phúng vậy.

Hầu tước Duhem được gọi là một trong những cận thần của Hoàng đế, và bằng một cách nào đó, trông họ thật sự giống một gia đình.

“Dẫu sao thì, cảm ơn người rất nhiều về thuốc chống say này ạ.”

Tôi kìm lại tiếng cười và nhận thuốc từ tay Hầu tước.

Anh lịch thiệp cúi chào với những hành động cực kỳ kịch tính.

Tôi tự hỏi có phải cơ thể anh mảnh mai là do anh cử động nhiều đến mức được coi là tập thể dục hay không.

“Vậy hẳn cậu đã phải sử dụng xe ngựa liên tiếp trên đường đến từ Thần quốc. Hẳn đã khó khăn lắm.”

Hồng y nhìn tôi và nói bằng giọng thương cảm.

Câu nói bất ngờ ấy khiến tôi hơi đơ người lại. Giờ khi nghĩ lại, có lẽ điều ấy là đúng.

Vương tử Jesse hẳn sẽ không thể sử dụng cổng ma thuật với cơ thể này, mặc dù cổng ma thuật cũng được sử dụng rất nhiều ở Thần quốc Venetiaan.

Nếu anh sử dụng nó, anh hẳn sẽ gần như ngất xỉu khi vượt qua biên giới.

“À thì, cũng đều là quá khứ rồi mà ạ.”

Tôi khẽ lẩm bẩm. Đôi mắt màu be đang nhìn tôi lộ vẻ thương xót.

Tôi đoán rằng có lẽ tôi đã nhận được chút thương cảm ngoài dự tính.

“Nếu như thuốc thật sự có hiệu quả, cậu nên thử sử dụng cổng ma thuật một lần nữa.”

Bà khẽ nói. Tôi chỉ có thể gật đầu.

Tôi không thể nói không khi họ đã đưa thuốc chống say cổng ma thuật cho tôi.

Việc gặp khó khăn khi rời khỏi nhà là điều đương nhiên, cho dù tôi có dùng cách nào đi chăng nữa.

Tôi quyết định sẽ suy nghĩ tích cực, bởi đây sẽ là chuyến đi đầu tiên và cuối cùng của tôi.

— Kkii

Demy tỉnh dậy và khẽ kêu trên bụng tôi.

Tôi khẽ vuốt ve cái đầu ấm áp của đứa nhóc và đếm ngày.

Đại Thảo Phạt Ma Thú sẽ diễn ra vào ngày 8 tháng 5, và hôm nay là ngày 27 tháng 4.

Để đi từ Hoàng đô đến lãnh địa Hầu tước Duhem bằng ngựa sẽ mất khoảng bốn ngày.

Hẳn tôi sẽ mất nhiều hơn bốn ngày nếu như tôi phải dùng xe ngựa do thuốc không có hiệu quả.

Ừm, tôi không có nhiều thời gian nhỉ?

“Tôi và gia tộc Hầu tước Duhem sẽ chân thành chào đón người bất kể người đến vào lúc nào ạ, thưa Vương tử Jesse.”

Hầu tước vươn dài như một con công và nói vậy. Tôi bối rối mỉm cười.

*

Ba ngày rất đỗi yên bình đã trôi qua kể từ hôm ấy.

Ý tôi là tôi đã không gặp Christelle hay Hoàng tử Cédric trong vòng ba ngày. Điều này thật sự tuyệt vời.

“Tôi nên để quần áo dự tiệc ở đâu ạ?”

“Đặt chúng vào chiếc túi để ở góc bên kia. Lát nữa hãy lau sạch các đôi giày bởi chúng ta sẽ nhận một đôi mới vào buổi chiều.”

“Vâng, thưa ngài Benjamin!”

“Thưa ngài Benjamin, có ba chiếc mũ mitra ở đây……”

“Ngài Ganael, chúng ta cần phải chuẩn bị bữa ăn nhẹ riêng cho Vương tử vào bình minh……”

Kể từ sáng sớm, vô số người đã liên tục đi qua lại trong phòng tôi, hành lang và cung điện.

Không phải chỉ có mỗi Benjamin và Ganael.

Mọi hạ nhân và tùy tùng của Cung Juliette đều di chuyển xung quanh, khiến cho khung cảnh khá hỗn loạn.

Đó là bởi vì tôi sẽ đến lãnh địa của Gia tộc Hầu tước Duhem vào ngày mai.

Benjamin nói rằng tôi chỉ cần ngồi yên cũng là giúp họ rồi, vậy nên tôi ngồi trên chiếc ghế bành mềm mại và cố gắng biến bản thân trở nên vô hình.

Vừa nãy, khi tôi cố tự mình gấp và thu dọn đồ ngủ, một số tùy tùng lườm tôi.

Tôi không hiểu ai mới là chủ nữa……

“Demy, lại đây.”

— Gruuu

“Suỵt, mọi người đang làm việc, nên nhỏ tiếng thôi.”

Demy vẫy chân trước màu đen theo chuyển động của tay tôi, có lẽ do nó cảm thấy thích thú với việc mực đen chảy ra khỏi đầu bút mỗi khi tôi chuyển động.

Tôi không thể vẽ được vòng tròn vì không nhìn thấy tờ giấy.

Tôi đã định dùng thời gian rảnh để học, nhưng thần thú đồng hành cùng tôi đang không hợp tác chút nào.

— Cộc cộc cộc

“Xin chào, thưa Vương tử Jesse.”

Vào lúc ấy, có ai đó gõ lên cửa phòng đã mở. Đó là một giọng nói quen thuộc.

Tôi ngẩng đầu lên và chào cô.

“Xin chào, Hiệp sĩ Élisabeth.”

Hiệp sĩ Élisabeth mỉm cười rạng rỡ như mọi khi, và bước vào phòng tôi khi đang khoác tay với Ganael.

Ganael cầm theo đồ ăn nhẹ vào phòng, và gương mặt của cậu hơi ửng hồng.

Tôi đã nghĩ về điều này từ trước, nhưng hai người họ có vẻ rất thân.

“Ganael, cậu cũng nên nghỉ ngơi một chút đi.”

“Nhưng mà……”

Sắc mặt cậu bé thay đổi khi tôi nói vậy. Có vẻ cậu nhóc cảm thấy tội lỗi khi nghỉ ngơi trong khi tất cả mọi người đều đang bận rộn.

“Cậu còn mang hai cốc nước ép để uống với ta mà.”

Gương mặt của Ganael đỏ hơn nữa khi Hiệp sĩ Élisabeth đùa.

“Cái, cái đó!”

“Ganael, trông nhóc như quả cà chua vậy.”

“Ồ, nước ép cậu mang đến cũng là nước ép cà chua nữa.”

Tôi và Phó Chỉ huy Đội Cận vệ nói thêm vào để đùa cậu nhóc. Cậu nhóc trông có vẻ như sắp khóc vậy.

Tôi nghĩ rằng cậu bé sẽ dỗi nếu như bị trêu quá nhiều, nên tôi ngừng cười, bảo Ganael ngồi xuống, và đổi chủ đề.

“Cô hẳn đang rất bận rộn vì chúng ta sẽ rời đi vào ngày mai ạ.”

“Tôi đang rất vui vì sẽ được đi chơi ạ. Đi ra ngoài để làm việc là tuyệt nhất đó ạ.”

Hiệp sĩ Élisabeth mỉm cười và nâng cao cốc nước ép cà chua như thể ăn mừng.

Tôi vẫn nhớ rằng cô đã muốn tham dự Đại Thảo Phạt Ma Thú năm nay.

Phó Chỉ huy Đội Cận vệ uống xong cốc nước và bắt đầu nói trong lúc Ganael đổ trà elderberry nóng vào tách cho tôi.

“Giờ thì, tôi sẽ nói vắn tắt cho người về lịch trình ạ. Chúng ta sẽ sử dụng cổng ma thuật gần với Hoàng cung vào 11 giờ trưa mai để di chuyển đến Nam bộ của Hoàng đô. Cổng ma thuật ấy ở gần với trung tâm của Hoàng đô, ở khu Legault ạ.”

Tôi gật đầu và đưa một quả chuối đến miệng Demy.

Khi tôi bóc vỏ và cầm trong tay, Demy bám lấy cổ tay tôi và cắn một miếng.

“Đã có quyết định rằng người sẽ chỉ sử dụng một cổng ma thuật, vậy nên đó sẽ là cổng đầu tiên và cuối cùng trên chuyến đi của người ạ.”

“Tôi hiểu ạ.”

Tôi trả lời.

Trong ba ngày vừa qua, tôi đã vài lần thử dùng thuốc chống say cổng ma thuật với thái y, Hồng y, và Hầu tước Duhem.

Tôi đã trở thành đối tượng thí nghiệm cho thuốc chưa được công bố trên thị trường.

Tôi cảm thấy bản thân đang được sử dụng rất hiệu quả với tư cách một con tin.

Sau khi tôi thử dán miếng thuốc dưới tai và đứng trên cổng dịch chuyển ma thuật dưới lòng đất của Hoàng đế Cung, chúng tôi kết luận rằng tôi sẽ có thể sử dụng cổng ma thuật một lần trong ngày.

Kể từ thứ hai sử dụng cổng trở đi, sẽ khá khó khăn cho tôi ngay cả khi tôi dùng thuốc.

‘Vậy người sẽ đến đây sau khoảng ba ngày ạ. Người nên dán một miếng vào buổi sáng, dùng cổng ma thuật, rồi nghỉ. Dán một miếng nữa vào sáng tiếp theo, dùng cổng, rồi nghỉ. Và chỉ cần lặp lại quá trình thôi ạ!’

Hầu tước Duhem nói bằng giọng vui sướng như thể một nhà bác học điên và,

‘Có thể sẽ có tác dụng phụ, nên tôi không nghĩ rằng người nên sử dụng xuyên suốt hành trình ạ.’

Thái y ngăn chặn kế hoạch ấy bằng những lời nói rất hợp lý.

‘François, đánh cậu không vui chút nào đâu, nên ngừng lại đi. Sẽ tốt hơn nếu chỉ dùng thuốc vào ngày đầu tiên và sử dụng xe ngựa kể từ ngày thứ hai trở đi.’

Hồng y Boutier kết luận lại tình hình.

Cổng dịch chuyển ma thuật không đơn giản như đi từ điểm này đến điểm kia, mà giống với hệ thống tàu điện ngầm vậy.

Sẽ tốt hơn nếu chúng tôi có thể dùng cổng dịch chuyển Legault để trực tiếp đến lãnh địa Hầu tước Duhem, nhưng trong thực tế, chúng tôi cần phải đi từ Legault đến một cổng ma thuật ở khu vực lân cận, và rồi một cổng khác.

Giá của chúng cũng cực kỳ đắt, nên thường dân và những quý tộc nghèo thậm chí còn không dám mơ đến việc sử dụng chúng.

“Chúng tôi ước lượng sẽ mất ít nhất bốn ngày để đến lãnh địa Hầu tước Duhem từ Nam bộ của Hoàng đô. Thời gian có thể sẽ thay đổi, tùy thuộc vào thời tiết hoặc tình trạng của đường sá ạ.”

“Vâng.”

Mặc dù sẽ phải di chuyển trên đường trong suốt bốn ngày, tôi vẫn cảm thấy phấn khích như thể học sinh lần đầu được đi dã ngoại vậy.

Cho đến tận ngày hôm qua, tôi vẫn không nghĩ gì nhiều về điều ấy.

Nhưng khi nhìn mọi người trong Cung Juliette chạy xung quanh và sắp xếp đồ từ sáng sớm, tôi bắt đầu cảm thấy phấn khích và tò mò về thế giới bên ngoài.

Tôi đã từng đến tầng hầm của Hoàng cung, và leo núi ở rặng núi phía sau cung.

Tôi cũng đã đến nhiều tòa nhà, và thậm chí còn tùy ý sửa lại Thần điện.

Tuy vậy, từ trước đến nay, tôi vẫn luôn ở trong Hoàng cung.

Tôi không cảm thấy bất mãn với điều ấy, nhưng đương nhiên việc được xem thế giới quan của ‘TTTTDGSKBV’ là điều đáng mừng.

“Trông người có vẻ vui ạ.”

“Có phải do đây là chuyến đi đầu tiên của người không ạ?”

Hiệp sĩ Élisabeth và Ganael mỉm cười và hỏi tôi.

Tôi cảm thấy ngượng và khẽ xoa chiếc bụng màu đen của Demy. Có phải tôi để lộ rõ quá rồi không?

“Có tổng cộng 10 xe ngựa ạ. Trong số đó, 8 xe sẽ có tùy tùng, cận vệ và hành lý……”

“10 xe ạ?”

Tôi choáng váng. Tôi đã nghĩ rằng sẽ có nhiều nhất là ba hay bốn xe, vậy nên con số này là quá lớn.

Không phải họ đang dùng quá nhiều tiền cho một con tin à? À không, hay là do họ đang chú tâm nhiều hơn vì tôi là con tin?

“Tôi không định chạy trốn đâu ạ.”

“Hahahaha.”

Hiệp sĩ Élisabeth bật cười lớn khi tôi lo lắng đáp lại. Nhưng tôi đang nói nghiêm túc.

Tại sao tôi lại bỏ chạy khỏi nơi giống như khách sạn 5 sao như thế này khi đằng nào tôi cũng không có nơi nào khác để đi, và khi đi một mình sẽ rất nguy hiểm cơ chứ?

Điều quan trọng nhất đối với tôi là sinh tồn.

“Xin hãy nói điều đó với ‘đứa nhóc’ vào lát nữa ạ.”

“Đứa nhóc tức là……”

Tôi không nói được hết câu. Hiệp sĩ Élisabeth mỉm cười, và đôi mắt màu xám của cô cong lên như mắt mèo.

Điều đó có nghĩa là, cô đang nói về Sadie. Tôi liếc nhìn Ganael.

Cậu nhóc có vẻ bị phân tâm bởi Demy và không thực sự nghe cuộc trò chuyện của chúng tôi.

“Xin hãy tiếp tục nói về lịch trình ạ.”

Tôi đổi chủ đề.

Tôi cảm thấy không thoải mái khi tiếp tục nói về Sadie khi nhiều người vẫn còn đang đi qua chỗ này.

Hiệp sĩ Élisabeth mỉm cười với tôi, và lấy một tấm bản đồ Đế quốc ra khỏi túi áo.

*

Bắt đầu tháng Năm.

Một hàng dài các cỗ xe ngựa đang xếp hàng giữa Cung Juliette và Cung Romero.

Những con ngựa khỏe khoắn và đẹp đẽ đang yên tĩnh chờ đợi khởi hành.

Biểu tượng của Hoàng thất được khắc trên phía bên của xe ngựa màu đen sáng lấp lánh đến mức có thể nhìn thấy được từ cách đó 500m.

Benjamin và Ganael leo lên xe ngựa thứ sáu dành cho tôi.

Tôi đang ở trong vườn để đợi Demy, vì đứa nhóc chưa trở lại.

Tôi dự tính sẽ bắt đứa nhóc ngay lập tức khi nó trèo ra khỏi bụi cây, vậy nên tôi đứng yên và kích hoạt vòng tròn để truyền ether.

“Demy, ra đây nào. Chúng ta sẽ đi gặp các bạn của nhóc.”

Tôi lớn giọng gọi.

Khi nghĩ về những con gấu trúc đỏ đã đến lãnh địa Hầu tước trước chúng tôi, tôi không thể kìm được một nụ cười. Vào lúc đó.

— Cạch

Cánh cửa của chiếc xe ngựa thứ năm ngay đằng trước xe của tôi mở ra.

Tôi quay đầu nhìn về nguồn của âm thanh theo phản xạ.

“……Chậm quá.”

Tôi nghe thấy chất giọng trầm ấm giống như một diễn viên lồng tiếng đang đọc một bài thơ, và rồi một người đàn ông với gương mặt quá đỗi quen thuộc xuất hiện.

Do mất kiểm soát, Thánh sở của tôi mở rộng hơn nữa. Tôi đã cảm thấy chóng mặt dù còn chưa bước lên cổng dịch chuyển.

____________

TL’s notes:

[1] A giao: Là tên của một loại thuốc đông y làm bằng da động vật, cũng là một chất keo rất dính.

[2] Miếng dán chống say tàu xe ở Hàn được gọi là Kimite.

<< Previous Chapter | Index | Next Chapter >>

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *