Khi Nam Thứ Phản Công – Chương 42: Chạy trốn khỏi Hoàng cung, Số 1 (2)

— Kẹt……

Cánh cửa nặng nề đóng lại khi tất cả mọi người dùng cổng dịch chuyển bước vào trong.

Tôi và Hoàng tử Cédric đứng đầu cả nhóm và đối diện Christelle.

“……”

Tên Hoàng tử trông vẫn lạnh lẽo ngay cả khi đứng đối diện Christelle, nhưng kỳ lạ thay, trông anh có chút bất mãn.

Nhưng có vẻ anh đã biết từ trước rằng cô sẽ đến cổng dịch chuyển, bởi trông anh không có vẻ gì là kinh ngạc.

Lại một lần nữa, tôi là người duy nhất không biết.

“Tiểu thư Sarnez. Tại sao cô……”

Không, những câu hỏi như vậy giờ đây là vô nghĩa.

Đã bao lần tôi tự nhắc bản thân rằng việc nữ chính và nam chính của RoFan tình cờ gặp nhau là điều đương nhiên chứ?

Việc Christelle đến cổng dịch chuyển cũng là lẽ dĩ nhiên, bởi cô cũng sẽ tham dự ‘Đại Thảo Phạt Ma Thú’.

Dù thế nào đi nữa, hai người họ đương nhiên sẽ gặp nhau.

Tôi dỗ dành Demy đang buồn ngủ trong tay và thay đổi câu hỏi.

“Chiếc roi đó là sao thế ạ?”

Chiếc roi da màu xanh lấp lánh có chút đáng sợ.

“À, tôi chôm được một cái trên tầng ạ.”

Christelle trả lời thẳng thắn và vẫy bàn tay đang cầm roi.

Tôi tự hỏi liệu có nên thể hiện rằng tôi hiểu từ “chôm” có nghĩa là gì hay không, nhưng người đứng bên cạnh tôi trả lời thay cho tôi.

“Lâu rồi chưa gặp ạ, tiểu thư Christelle. Có phải cô định sẽ sử dụng roi làm vũ khí không ạ?”

Đó là Hiệp sĩ Élisabeth, người cũng tham gia cùng chúng tôi.

Đôi mắt màu xám của cô sáng lấp lánh, và cô tiến lại gần Christelle.

Hai người họ đã từng gặp ở sân tập ngoài trời trước đây, nhưng hẳn họ chưa có cơ hội nói chuyện với nhau vì cuộc gặp mặt ấy đã phải đột ngột dừng lại.

“Xin chào, Hiệp sĩ Élisabeth.”

“Nếu cô không bận tâm, tôi có thể kiểm tra chiếc roi không ạ?”

“Vâng, xin hãy tự nhiên ạ. Tôi chưa từng vận động cơ bắp trước đây trong đời, vậy nên đột ngột dùng kiếm hay thương sẽ rất khó. Tôi đã quấy rầy các hiệp sĩ ở Lãnh địa Công tước để tìm một loại vũ khí phù hợp với tôi, và họ nói rằng tôi nên thử dùng roi.”

“Nếu như cô chăm sóc tốt cánh tay, vậy thì đây không phải một lựa chọn tồi đâu ạ. Chiếc roi này cũng có chất lượng tốt nữa.”

“Cảm ơn ạ. Cũng may mắn là lực cổ tay của tôi cũng không tệ.”

Christelle mỉm cười rạng rỡ khi nhận lại chiếc roi.

Có vẻ cô khá thích người bạn trò chuyện mới này.

Hiệp sĩ Élisabeth cũng mỉm cười và gật đầu.

Cô cũng bảo Christelle hãy tìm đến cô nếu như cần bạn tập cùng.

Tôi cũng đã từng nghĩ rằng hai người họ sẽ hợp nhau, nhưng khi nhìn họ tương tác như thế này, có lẽ họ có thể trở thành bạn rất thân.

“Dừng nói chuyện phiếm và khởi hành đi.”

Hoàng tử đột ngột tạt gáo nước lạnh lên bầu không khí ấm áp.

Tôi ngước nhìn tên đó với ánh mắt thương cảm.

Tôi có thể hiểu được vì sao Hiệp sĩ Élisabeth là người bạn duy nhất của anh.

Anh cũng nên nói chuyện với Christelle nữa, thay vì cãi nhau mọi lúc mọi nơi.

“Xin thứ lỗi, thưa điện hạ. Mọi người, chú ý! Một nửa số cận vệ sẽ ở lại đây và là nhóm cuối cùng dịch chuyển. Một nửa còn lại, đi về phía này……”

Hiệp sĩ Élisabeth nhanh chóng thu hồi biểu cảm gương mặt, chỉnh tề hành lễ với Hoàng tử và bắt đầu ra lệnh cho các thành viên Đội Cận vệ.

Các tùy tùng và hạ nhân đi cùng cũng chờ đợi ở vị trí của họ.

Christelle tiễn Phó Chỉ huy Đội Cận vệ với biểu cảm hơi thất vọng, và rồi tiến tới đứng cạnh tôi.

Vô ý đứng ở giữa hai nhân vật chính khiến tôi cảm thấy ngạt thở.

Tôi khẽ vuốt lưng của Demy đang say ngủ để tự chữa lành bằng liệu pháp động vật.

Ngay sau đó, đội tiên phong bước vào cổng dịch chuyển và biến mất tới Nam bộ của Hoàng đô.

Khung cảnh ma pháp trận nuốt chửng con người bằng ánh sáng đỏ tựa kim loại, và cảnh mọi người biến mất như cát bụi khiến tôi cảm thấy vừa choáng ngợp, vừa sợ hãi.

Khi đến lượt chúng tôi, tôi cảm thấy hơi lo lắng, không phải do năng lực cảm ứng mana, mà là do vấn đề tâm lý.

“Tôi đã nghe về tình hình rồi ạ. Người đã dán miếng thuốc chống say lên chưa ạ?”

Christelle dịu dàng hỏi tôi.

“À, rồi ạ.”

“Vậy sẽ ổn thôi ạ.”

“Đúng là thế ạ. Chúng tôi cũng đã thử nghiệm rồi ạ.”

Khi tôi trả lời, cô bật cười lớn và động viên tôi.

Hiệp sĩ Élisabeth, Ganael, Benjamin, và David, tùy tùng của Hoàng tử, cũng đứng trên ma pháp trận khổng lồ cùng chúng tôi và động viên tôi.

Nhờ vậy, tôi cảm thấy có chút nhẹ nhõm.

“Ta không cần ma pháp sư.”

Khi tôi đang khẽ mỉm cười, một giọng nói trầm và lạnh lùng vang lên bên cạnh.

Tôi ngẩng đầu, tự hỏi chuyện gì đang xảy ra.

Tôi có thể nhìn thấy ma pháp sư phụ trách cổng dịch chuyển Legault đứng đó với biểu cảm bối rối, và Hoàng tử đứng ngay trước mặt anh.

“Có chuyện gì vậy ạ.”

“Như những gì ta vừa nói. Ta sẽ dùng mana của ta, nên không cần phải có ma pháp sư khác.”

Đôi mắt màu cam tràn đầy cảnh giác. Có lẽ anh không thích cảm giác mana của người khác chạm lên mình.

Tôi không thể kìm được tiếng thở dài. Anh cao lớn như một con hươu cao cổ, nhưng cư xử như một đứa bé 24 tháng tuổi thay vì một người 24 tuổi vậy.

Vì không có Hồng y Boutier ở đây, có vẻ như tôi là người duy nhất có thể xử lý được tình hình.

“……Hãy cứ làm vậy đi ạ. Xin thứ lỗi, ma pháp sư. Xin hãy nghĩ rằng đây là cách tiết kiệm mana ạ.”

Khi tôi xin lỗi, tên Hoàng tử khẽ nhíu mày.

Ma pháp sư cổng dịch chuyển cúi chào và nhanh chóng lùi về sau. Tôi hỏi Hoàng tử.

“Thay vào đó, xin hãy làm như ma pháp sư ấy sẽ làm ạ. Xin hãy đếm đến ba rồi mới truyền mana vào,”

“Bây giờ.”

— Jiing!

Hoàng tử truyền mana đỏ vào ma pháp trận mà không báo trước.

Có lẽ khung cảnh ở cổng dịch chuyển dưới lòng đất ở Hoàng đế Cung chỉ là teaser, bởi giờ đây, mana của anh tàn nhẫn nuốt chửng ma pháp trận, tựa như dung nham vừa bắn khỏi miệng núi lửa.

Christelle bật cười tựa như không thể tin nổi. Hiệp sĩ Élisabeth khẽ lắc đầu.

— Oooong!

“Tên……”

Cổng dịch chuyển kích hoạt trước khi tôi kịp chửi thề.

Chỉ vừa mới tỉnh dậy, Demy kêu khẽ.

Tôi ôm chặt gấu trúc đỏ và nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Hoàng tử đang dần biến mất như những tia lửa vào mana đỏ xung quanh.

Và rồi, khi mana của anh tóm lấy cổ áo tôi, tôi cảm thấy mặt đất dưới chân biến mất.

Khi nhìn xuống, đầu ngón tay, ngón chân, và đuôi của Demy đều tan biến như bụi.

Ma pháp sư, tôi không cảm thấy ổn lắm……

*

May mắn thay, tôi vẫn ổn. Thuốc chống say của Hầu tước Duhem quả thực tuyệt vời!

Tôi đến được Nam bộ của Hoàng đô mà không cảm thấy chóng mặt chút nào, và vẫn cảm thấy ổn khi bước lên xe ngựa một lần nữa.

Điều tiêu cực duy nhất là có một quý ngài cảm thấy bất mãn với việc dùng cổng dịch chuyển.

— Kkii!

“Ừ, nhóc hẳn đã bị sốc. Nhóc bất mãn lắm nhỉ.”

— Kkiiii!

“Ừm, nhóc giận vì anh không đánh thức nhóc và đột nhiên bước vào cổng dịch chuyển.”

— Gruuuuu!

“Ừm, anh thật sự sai rồi. Demy tốt bụng có thể thứ lỗi lần này không? Demy là thần thú cao quý, còn anh chỉ là một con người.”

“Vương tử.”

Benjamin gọi tôi với gương mặt như thể muốn nói rằng tôi không nên nói vậy.

Chỉ khi ấy, tôi mới lúng túng đặt Demy xuống đùi.

Gấu trúc đỏ húc đầu vào lòng bàn tay tôi như vẫn còn giận dữ.

Đầu của nó ấm và mềm.

“Tôi đã nghĩ là sẽ ổn thôi vì Hầu tước Duhem nói rằng không có chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng tôi đoán rằng có lẽ tôi nên giữ đứa nhóc tỉnh thì tốt hơn.”

Tôi nói.

Vài ngày trước, Hầu tước François Duhem nói rằng sẽ không có vấn đề gì khi để thần thú dùng cổng dịch chuyển, bởi chúng có năng lực cảm ứng mana cao.

Tôi thực ra có chút nghi ngờ.

Đó là do các thần thú được gửi đến Lãnh địa Hầu tước vào lần trước đã không dùng cổng ma thuật nào, đề phòng sự cố có thể xảy ra.

Chỉ khi ấy, Hầu tước mới thú nhận sự thật.

‘Thực ra, tôi đã thử dịch chuyển với cả hai thần thú trên hai tay. Mọi thứ đều ổn ạ. Thế nên xin người đừng lo lắng.’

Thật sự là một người điên……

“Không phải vậy đâu ạ, thưa Vương tử. Ngài Demy ngủ ngon đến vậy ngay cả trong Trạm mậu dịch ồn ào, nên sẽ rất khó để Vương tử đánh thức ngài ấy dậy ạ.”

Ganael bênh vực tôi.

Khi nghĩ lại thì cậu bé nói cũng đúng, nên tôi mỉm cười và đưa ba quả mâm xôi cho Demy.

Cậu nhóc trông vẫn còn hờn dỗi, nhưng cuối cùng cũng bị khuất phục bởi mùi ngọt của quả mâm xôi.

— Nom nom nom nom……

“Ăn giỏi nhỉ.”

Thế nào đi nữa, tôi cũng đã an toàn vượt qua thử thách cổng ma thuật.

Điều duy nhất còn lại là đảm bảo an toàn cho tôi và Demy ở Đại Thảo Phạt Ma Thú.

Các nhân vật chính sẽ tự mình làm tốt thôi.

*

“Vương tử, chúng ta đã tới nơi trọ rồi ạ.”

“Sụp……”

Tôi nhanh chóng lau nước miếng quanh miệng và tình dậy.

Trong bữa trưa ở xe ngựa, tôi đã ăn thịt bò khô, phô mai Coulommiers, salad, và khoảng bốn chiếc bánh quiche với các loại nhân khác nhau trước khi ngủ.

Tôi mơ hồ nhớ rằng mình đã nhìn ra ngoài cửa sổ để thưởng thức cảnh đẹp, nhưng đường rừng của Đế quốc cũng chỉ toàn những khung cảnh lặp lại, giống như cảnh trên xa lộ cũng sẽ chỉ lặp lại sau 5 phút.

Khi tôi hoàn toàn tỉnh ngủ, mặt trời đã lặn.

“Nơi này rất tồi tàn so với Hoàng cung ạ. Nhưng đây là nơi mà Hoàng tộc và các quý tộc hay ghé ở, nên nó cũng có đủ các tiện nghi ạ.”

Benjamin giải thích. Tôi gật đầu.

Nơi chúng tôi sẽ ở qua đêm không phải là lâu đài của quý tộc, mà là một ‘lữ quán’.

Tôi tự hỏi điều này có hợp lý không khi có Hoàng tử ở đây, nhưng đường đi đến Lãnh địa Hầu tước Duhem ở phía Nam của Đế quốc khá gập ghềnh.

Trên đường đi cũng không có Lâu đài Lãnh chúa nào để ghé qua nghỉ ngơi cả, và nếu như thực sự muốn tìm một nơi như vậy, chúng tôi sẽ cần phải đi đường vòng khá nhiều.

Điều đó có nghĩa là chúng tôi sẽ phải phí rất nhiều thời gian nếu muốn ghé qua ở một khách sạn 5 sao như vậy.

Bởi vậy, đêm đầu tiên, chúng tôi ở một ngôi làng có tên ‘Lucas’.

— Cạch, cạch, cạch

Xe ngựa giảm tốc độ, và dần dừng lại hẳn.

Tôi đặt Demy đang phấn khích trên vai và bước xuống xe ngựa khi được mã phu hộ tống.

Và tôi nhìn xung quanh.

“Woah……”

Phía sau các tùy tùng và hạ nhân của Hoàng cung đang tất bật di chuyển, tôi có thể nhìn thấy một tòa nhà sạch sẽ.

Nó khá lớn để có thể gọi là lữ quán, và với tôi thì trông nó gần với một khách sạn nhỏ ở nông thôn châu u hơn.

Đèn ma pháp cũng được đặt xung quanh, tạo cảm giác sáng sủa và an toàn.

Ở phía trước tòa nhà, có một biển đề dòng chữ ‘Lữ quán Le Siffre’.

“Thưa Vương tử.”

Benjamin khẽ gọi tôi. Tôi bừng tỉnh lại và quay đầu về phía sau.

“Á.”

Tôi há hốc miệng kinh ngạc.

Hơn một ngàn cư dân của làng Lucas tụ tập trước cửa lữ quán và cúi rạp người xuống đất.

Tôi cũng đã nhìn khung cảnh tương tự vậy ở Hoàng đô, nhưng cảnh này trông hoàn toàn khác biệt.

Nếu như cách chào của mọi người ở Hoàng đô thể hiện sự yêu mến và kính trọng đối với Hoàng thất, thì ở nơi đây, dường như mọi người cảm thấy choáng ngợp.

Tôi có thể nhìn thấy lưng của họ run rẩy.

“Xin, kính chào Hoàng, Hoàng tử điện hạ…… Mong người, tỏa sáng như mặt trời……”

Và tôi cũng có thể nghe tiếng thút thít của một đứa trẻ.

Khi quay đầu lại, tôi nhìn thấy một cô bé đứng trước Hoàng tử Cédric với một bó hoa trong tay.

Trông có vẻ như cô bé chỉ mới mười tuổi, nhưng có vẻ như cô bé phải chào đón Hoàng tộc với tư cách đại diện của làng.

Những người lớn bắt một đứa trẻ làm điều như thế này là tồi tệ nhất, nhưng tôi ngay lập tức tiến lại gần Hoàng tử mà không ngại ngần.

Tôi lo rằng anh sẽ cư xử lạnh lùng với đứa trẻ. Vậy nhưng,

— Xoạt

Bằng một động tác nhanh gọn, Hoàng tử nhận bó hoa.

Đứa trẻ giật mình, quỳ gối ngay lập tức và cúi đầu.

Tôi chớp mắt khi nhìn thấy cảnh tượng không ngờ trước này.

“……Dỡ đồ và phân phát hành lý.”

“Vâng, điện hạ.”

Khi Hoàng tử ra lệnh, các tùy tùng càng di chuyển nhanh chóng hơn.

Chỉ lúc này tôi mới hiểu lý do vì sao chúng tôi mang theo nhiều hành lý đến vậy.

Tôi cũng hiểu vì sao cả mười xe ngựa đều được dịch chuyển qua cổng.

Ngay từ đầu, đó không phải hành lý anh mang theo để dùng cho bản thân.

“Xin hãy đứng theo 5 hàng ạ! Chúng tôi sẽ phân phát quà ban tặng từ Hoàng tử điện hạ.”

“Xin hãy điền tên của mọi người ở đây, và ở đây……”

“Vinh, vinh dự khi được đón nhận Hoàng ân ạ……”

……Tôi không nghĩ anh là kiểu người nên bị gọi là ‘Crapdric’.

Tôi nhìn những cư dân cúi rạp người 90 độ và nhanh chóng bước vào khu trọ với Hoàng tử.

Christelle, người đã đứng bên cạnh tôi từ lúc nào không hay, đang nhìn theo bóng lưng của Hoàng tử và nói ‘hai mặt……’ Có vẻ như cô cũng bị sốc.

Ý của cô là cô đã nhìn thấy một khía cạnh mới ở anh.

“Xin kính chào Hoàng tử điện hạ cao quý.”

“Chúng tôi sẽ phục vụ người với tất cả năng lực ạ.”

Khi bước vào sảnh đợi của lữ quán, những nhân viên ăn mặc chỉnh tề và một người trông có vẻ là chủ lữ quán đang cúi chào Hoàng tử.

Điều này có chút nặng nề bên ngoài Hoàng cung.

May mắn thay, chúng tôi có thể sẽ nghỉ ngơi thoải mái ở trong này bởi chúng tôi đã thuê cả lữ quán,

— Xoạt

“Hửm?”

Hoàng tử đẩy bó hoa vào tay tôi.

Và rồi, anh theo chân chủ lữ quán đi lên cầu thang mà không ngoảnh đầu lại. Cái gì vậy?

“Xin thứ lỗi, thưa Vương tử Jesse. Điện hạ không thích có những thứ phiền toái trong tay…… Tôi sẽ xử lý nó nếu như người đưa tôi ạ.”

David, tùy tùng của Hoàng tử, nhanh chóng lại gần tôi và xin lỗi.

Nói cách khác thì, tên này vứt bó hoa bằng cách quăng cho tôi.

Ê, đây là lý do tại sao Jung Eunse gọi anh là Crapdric đấy……

“Ngài ấy là kiểu người ăn điểm và rồi mất toàn bộ điểm bằng hành động nhỉ. Cách sống khó khăn thật.”

Bên cạnh tôi, Christelle nã tên lửa bằng lời nói.

Có vẻ như David đã nghe thấy lời cô, nhưng không dám đáp trả.

Hiệp sĩ Élisabeth, người đứng ở phía sau chúng tôi, bám lấy tay của Ganael và cười.

Tôi tự động thở dài.

“Tôi sẽ giữ hoa ở trong phòng tôi ạ. Vứt bỏ những bông hoa này đi thì thật đáng tiếc.”

“Vậy tôi sẽ cung cấp nước cho người ạ.”

Christelle mỉm cười và trả lời tôi. Tôi tự hỏi liệu cô đang trêu tôi hay động viên tôi.

Tôi chỉ muốn ăn bữa tối và đi ngủ thật sớm.

<< Previous Chapter | Index | Next Chapter >>

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *