Khi Nam Thứ Phản Công – Chương 17: Gia tộc Công tước đáng nghi (3)

— Kkii!

“Gấu trúc……”

“Có phải là ma thú không ạ?”

Tôi suýt chút nữa lẩm bẩm ‘Tại sao gấu trúc đỏ lại ở đây’, nhưng ngay lập tức ngậm chặt miệng khi nghe thấy câu hỏi của Ganael.

Bầu không khí có chút kỳ lạ, bởi ngay cả Benjamin, người ít khi bị lúng túng về điều gì, cũng có vẻ bất ngờ.

Cứ như thể là……

“Tôi chưa từng nhìn thấy loài vật nào trông như thế này.”

Họ phản ứng như thể gấu trúc đỏ không tồn tại trên thế giới này vậy.

— Kkiung!

Gấu trúc đỏ phát ra một âm thanh đầy dễ thương và di chuyển lại gần tôi.

Tôi phát động Thánh sở theo phản xạ.

Vòng tròn bằng ánh sáng hoàng kim xuất hiện và nhẹ nhàng bao quanh Benjamin, Ganael và tôi.

“Hai người, xin đừng di chuyển.”

“Vâng, thưa Vương tử.”

Tôi đồng thời cầm lên một chai nước đặt trên bàn.

Tôi sẽ đổ nước nếu cần, bởi tôi đọc rằng ma thú sợ lửa và nước.

Nhưng mà, đây thật sự là ma thú sao? Có phải gấu trúc đỏ là ma thú trong ‘TTTTDGSKBV’ không?

— Kkiiing!

Con gấu trúc đỏ dựng người dậy và đứng bằng hai chân sau khi nhận thấy Thánh sở của tôi.

Sau đó, nó vẫy bằng hai bàn chân trước như thể đe dọa chúng tôi, và tiến lại gần hơn.

Khuôn mặt màu nâu đỏ, hai vòng tròn trắng trên má, và đôi lông mày hung dữ, điên mất thôi……

Tim tôi dường như nhói lên.

“Dễ thương quá……”

Tôi buột miệng nói ra suy nghĩ trong đầu.

Trong khi đó, gấu trúc đỏ đi vào vòng tròn mà không hề nao núng.

Con thú nhỏ kiểm tra kỹ lưỡng Thánh sở đang rọi sáng mặt đất, đánh hơi và nhấn chân trước lên họa tiết trên vòng tròn. Và khi đó……

— Shaaa……

Cùng với âm thanh của gió thổi qua từng ngọn cỏ, những bụi cỏ dại và hoa nhỏ bắt đầu mọc ở những nơi con thú nhỏ giẫm chân lên.

“Ôi trời ơi……”

“Hỡi Chủ thần, xin cảm tạ người……”

Ganael thốt lên. Tôi có thể nghe thấy Benjamin cầu nguyện bên cạnh tôi.

Chỉ khi đó, tôi mới nhận ra con gấu trúc đỏ này không phải ma thú.

Tôi nhìn ban công một lần nữa, và lần này, tôi nhận ra những dây leo đã mọc cao đến mức chạm thành ban công.

— Guruung

Con gấu trúc tiến đến trung tâm của vòng tròn và ngước lên nhìn tôi.

Nó đứng bằng hai chân sau một lần nữa, như thể gặp được một đối thủ xứng tầm hoặc một con mồi ngon lành.

Có vẻ như cân bằng trọng lượng cơ thể bằng hai chân sau khá khó khăn, nên nó đặt hai chân trước lên đầu gối tôi và mở miệng như thể đang cười. Tôi chỉ có thể bật cười trước dáng vẻ ấy.

“Đứa nhóc này, có vẻ như là thần thú ạ.”

Ganael nhắm mắt và bắt đầu cầu nguyện khi tôi nói vậy.

Tôi chậm rãi đặt chai nước trở về bàn và cầm lên một miếng cam trên đĩa.

Tôi cúi xuống và để nó ngửi miếng cam trước, và con gấu trúc đỏ đặt miếng cam lên chiếc mũi nhỏ và nhai nó một lúc.

“Ăn giỏi nhỉ. Có muốn nữa không?”

— Guruuuu!

Tôi đưa tay còn lại đến vỗ nhẹ lên trán nó một cách cẩn trọng. Nó không phản kháng chút nào.

Cách con thú nhỏ chăm chỉ nhai miếng cam thứ hai tôi đưa cho nó càng khiến nó trở nên dễ thương hơn.

“Có vẻ như nó không có ý định tấn công. Nó cũng giỏi nghe lời, có lẽ do nó là thần thú.”

Đối với tôi, nó chỉ là một con gấu trúc đỏ đáng yêu. Tôi mỉm cười và chạm lên chóp mũi nó.

Chỉ có Thánh hiệp sĩ và thần thú mới có thể sử dụng năng lực nước, lửa, không khí và đất.

Pháp sư và ma thú không thể sử dụng được bốn sức mạnh thần thánh ấy.

Con thú nhỏ này ắt hẳn là thần thú thuộc tính đất bởi vì nó có thể khiến cỏ và hoa mọc tùy ý như vậy.

Tôi chắc chắn rằng nó là một trong ba thần thú mà Cédie nói rằng cậu ấy đang giấu trong Hoàng cung và để chúng ngủ vào ban ngày.

Nhưng tại sao nó lại thức dậy vào giờ này? Hai con còn lại thì sao?

“Vương tử thật sự là một người cao quý ạ.”

Benjamin nói vậy khi tôi đang chìm trong suy nghĩ.

Tôi ngay lập tức cảm thấy lúng túng vì tất cả những gì tôi làm là cho một con thú hoang ăn.

“Nếu aether của một Thần quan cao quý và dồi dào, năng lượng của nó sẽ lan tỏa và giúp mọi người xung quanh có những giấc mơ đẹp và sức khỏe tốt. Chúng tôi đã được trải nghiệm điều đó nhờ Vương tử. Nhưng chúng tôi chưa từng ngờ rằng người cũng sẽ thu hút cả thần thú đến đây……”

Tôi đờ đẫn mở miệng khi nghe Benjamin nói vậy.

Tôi choáng váng khi biết rằng lời nói của lũ trẻ về việc có những giấc mơ đẹp không phải chỉ đơn thuần là tâng bốc, và tôi cũng muộn màng nhận ra đôi mắt của Benjamin đang rớm lệ.

Tôi không thể tin được tôi là một dreamcatcher sống……

“Ừm, hừm. Là vậy ạ.”

“Thế thì, thế thì chúng ta có phải đưa thần thú, ngài thần thú này đến nơi có Thần vật không ạ?”

Ganael lắp bắp hỏi.

Mặc dù không có nhiều thông tin về thần thú, nhưng có vẻ ai cũng biết rằng nếu thần thú xuất hiện, chúng nên được dẫn đến nơi có Thần vật.

“Vậy thì một người với Thần lực cần phải làm vậy, nhưng Đức Hồng y điện hạ không thể rời bên bệ hạ. Ta cũng không thể đi lại tùy ý được.”

Tôi nhanh chóng trả lời.

Dựa trên vị trí mà con thú này xuất hiện cùng với năng lực của nó, tôi chắc chắn rằng con gấu trúc đỏ này là một trong số những thần thú mà Cédie đang quản lý.

Không phải là tôi tin tưởng đứa nhóc ấy 100%, nhưng tôi đã hứa sẽ tạm thời hợp tác với cậu để giải quyết vấn đề thần thú này. Tôi không thể để con thú nhỏ này rời khỏi Hoàng cung mà không hỏi ý kiến của cậu trước.

Có thể điều gì đó đã xảy ra với Cédie và khiến cậu mất một con gấu trúc đỏ.

— Grrrr

“Không, ta ổn.:

Có lẽ cảm thấy rằng tôi đang lo lắng, gấu trúc đỏ kêu thành tiếng.

Tôi cẩn thận chạm lên đôi tai hình tam giác với đỉnh tai màu trắng, trông tựa như hai ngọn núi có tuyết phủ.

“Nhóc có muốn aether không?”

Đôi mắt đen láy và to tròn của gấu trúc đỏ sáng lấp lánh đầy tò mò.

Tôi chậm rãi di chuyển nhưng không rời mắt khỏi nó, để đảm bảo rằng đứa nhóc đang đi theo tôi.

Tôi ngồi xuống và nhanh chóng giảm kích cỡ vòng tròn, khiến cho gấu trúc đỏ giật mình và đơ người lại.

Nó thật sự rất dễ thương.

“Tôi nghĩ nó đang đói, và có thể nó thuộc về một bầy, nên tôi sẽ chăm sóc nó hôm nay. Xin đừng nói gì với bệ hạ.”

Benjamin nhanh chóng gật đầu, trái với dự đoán của tôi.

Có thể ông cũng muốn dành thêm thời gian với con vật, bởi nhìn thấy một thần thú là cơ hội chỉ có một lần trong đời.

“Vậy tôi sẽ đi lấy một số đồ vật cho ngài thần thú. Như là đĩa, gối lót ạ. Tôi cũng sẽ chuẩn bị thật nhiều hoa quả nữa!”

Ganael gần như bắn rap với biểu cảm phấn khích và nhanh chóng đi mất.

Tôi không biết liệu gấu trúc đỏ có thích gối lót mềm mại hay không, nhưng tôi không nghĩ rằng đứa nhỏ này sẽ kén chọn, dựa trên những gì tôi quan sát về nó.

“Tôi sẽ kiểm tra các dây leo trên ban công. Có thể chúng tôi sẽ phải gọi thợ làm vườn đến ạ.”

Benjamin cũng nhanh chóng rời đi. Chỉ khi đó, tôi mới thở ra một hơi dài.

Bằng cách nào đó tôi đã câu thêm được chút thời gian, nhưng tôi sẽ không còn lựa chọn nào khác nếu như Cédie không đến vào đêm nay.

Chúng tôi sẽ phải báo lại với Hoàng đế và xin sự trợ giúp từ Thần quan bên ngoài.

“Bằng cách nào nhóc đến được đây?”

Tôi chậm rãi truyền aether và hỏi.

Con gấu trúc đỏ nghiêng đầu, rồi cúi đầu vào bắp chân tôi và hít.

Tôi bỏ cuống một quả cherry và đưa nó, và cách nó cho cả quả vào miệng và nhai thực sự rất đáng yêu.

Đây chắc hẳn là lý do Eunseo vẫn luôn xem các video động vật trên YouTube.

“Mình không nghĩ con thú này có trong tiểu thuyết.”

Eunse hẳn đã lôi kéo tôi và anh trai từ lâu nếu như một con thú dễ thương như thế này xuất hiện trong nguyên tác < Trở thành Tiểu thư Dị giới Sau khi Bỏ việc >.

Không, nếu là như vậy, ngay từ đầu sẽ chẳng có mỗi nhân vật chính và nam chính xuất hiện trên bìa.

Luật lệ của thế giới tiểu thuyết mạng là những con thú nuôi dễ thương trong truyện chắc chắn sẽ xuất hiện trên bìa.

Tôi không nghĩ tác giả sẽ để mất đi một át chủ bài như gấu trúc đỏ.

— Cộc cộc

Vào lúc ấy, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa. Tôi đút một lát táo vào miệng của gấu trúc đỏ và trả lời.

“Xin mời vào.”

“Thưa Vương tử, Hiệp sĩ Élisabeth đến đây ạ.”

Benjamin mở cửa và nói bằng giọng bối rối.

Tôi cứng đơ người lại và cố gắng quay đầu nhìn Benjamin, rồi cúi xuống và chạm mắt với con gấu trúc đỏ.

Tôi chưa từng lường trước tình huống này vì tôi đã bị phân tâm bởi vẻ dễ thương của đứa nhóc này. Làm sao đây?

“Vương tử Jesse, tôi đến để nói với người về thần thú đã xuất hiện ở Cung Juliette.”

Nhưng những gì Hiệp sĩ Élisabeth nói đã vượt xa so với sự lo lắng của tôi.

*

“Vậy là bệ hạ đã biết rằng tôi có thần thú ở đây.”

“Đúng là vậy ạ, vâng. Là như vậy đó ạ.”

Hiệp sĩ Élisabeth có vẻ như đang lặp lại lời nói của mình quá nhiều, nhưng tôi chỉ bỏ qua.

Đó là vì tôi đã được nghe rằng có rất nhiều quý tộc ra vào Hoàng cung vào những ngày này, khi Vũ hội Mùa xuân đang tới gần.

Đội Cận vệ chắc hẳn đang cực kỳ bận rộn, nên cũng dễ hiểu nếu như cô cư xử kỳ lạ.

“Thợ làm vườn nhìn thấy ạ?”

“Vâng. Anh ta…… Anh ta đến để kiểm tra lại những bông hoa, và nhìn thấy thần thú trèo lên tường Cung Juliette.”

Cô đờ đẫn nhìn xuống gấu trúc đỏ đang ngồi trên thảm, và trả lời tôi bằng giọng cứng đờ như robot.

Sau đó, cô uống một ngụm lớn trà hương thảo lạnh.

Cũng đúng, vì Benjamin đã nói rằng những dây leo trên ban công dày bằng cánh tay của một người đàn ông trưởng thành.

Cộng với việc nó mọc cực kỳ nhanh chóng, đương nhiên nó sẽ thu hút sự chú ý của mọi người.

Tôi đưa một quả dâu tây cho gấu trúc đỏ đang quanh quẩn quanh chân và đòi đồ ăn.

Có vẻ như nó thích vị ngọt của quả dâu tây, bởi nó làm một bông hoa bồ công anh nhỏ mọc ở trên chân trước.

“Vậy tôi cần phải chăm sóc nó đến bao giờ ạ? Có phải bệ hạ sẽ mời một Thần quan từ bên ngoài đến hỗ trợ không?”

Tôi đoán rằng tôi sẽ trở thành người bảo hộ tạm thời của đứa nhóc này.

Tôi ngước nhìn Hiệp sĩ Élisabeth với suy nghĩ như vậy trong đầu.

Đôi mắt xám luôn tràn đầy tự tin, giờ đây trông rất yếu đuối.

“Thần quan đã có rồi…… Không ạ, vâng. Tôi được nghe rằng ngài ấy sẽ sớm gọi một người đến.”

Cô tiếp tục trả lời tôi.

“Để thần thú có thể tự do di chuyển và phản ứng với Thần lực từ bên ngoài…… Bệ hạ đã ban một Hoàng mệnh [1] rằng người cần để ban công mở vào ban đêm ạ. Chúng tôi đã kiểm tra danh tính của toàn bộ các tùy tùng trong Cung Juliette sau vụ ám sát lần trước, nên người cũng không cần lo lắng về các mối đe dọa trong cung đâu ạ.”

Điều kiện có vẻ rất tuyệt.

Ngay cả nếu Cédie xuất hiện vào ban đêm để đưa gấu trúc đỏ đi, vào ngày hôm sau tôi cũng chỉ cần nói rằng thần thú chắc hẳn đã cảm nhận được dòng chảy của Thần lực và rời Cung Juliette.

Tôi gật đầu thỏa mãn.

Hiệp sĩ Élisabeth thở ra và vuốt ngược mái tóc ngắn gọn gàng.

Tay áo khoác đồng phục của cô bị đốt cháy đen.

“Hiệp sĩ Élisabeth, áo của cô bị cháy.”

“A, không phải gì to tát đâu ạ.”

Cô mỉm cười. Vì lý do gì đó mà nụ cười ấy trông rất nguy hiểm.

“Chỉ cần đâm hắn một cái và vào tù……”

“Vâng?”

“Thưa Vương tử, người đã bao giờ nhìn thấy chim bồ câu đưa thư chưa ạ?”

Tôi cảm tưởng mình vừa nghe thấy cái gì đó rất đáng sợ, nhưng suy nghĩ ấy ngay lập tức bị gián đoạn khi cô ngồi thẳng người dậy và nhìn thẳng vào mắt tôi.

Sức ảnh hưởng của một mỹ nhân quả thực đặc biệt.

“Tôi chưa từng thực sự nhìn thấy nó.”

“Tôi đã đi đến Bắc bộ vào năm ngoái để tiêu diệt một số ma thú.”

“A, vâng.”

Chủ đề đối thoại thay đổi đến chóng mặt. Mà khoan, có thật sự là thay đổi không?

“Nhưng con đường đã bị chặn bởi tuyết dày, nên chúng tôi không có cách nào để đến được hang ổ của ma thú. Nhưng mà, nếu chúng tôi đổi hướng, lịch trình sẽ bị trì hoãn rất nhiều. Chúng tôi đành phải cố vượt qua, bởi vùng Bắc bộ đã bị tổn thất nặng nề vào lúc đó.
Tôi vừa phải quát tháo, vừa phải động viên các thuộc hạ để dọn tuyết…… Và tôi đã có những suy nghĩ như thế này khi nhìn lên trời vào lúc ấy. ‘Mình thực sự ghét dọn tuyết. Mình thà trở thành chim bồ câu đưa thư để đưa thông tin về việc dọn tuyết.’ ”

Mọi chữ mà cô nói đều chạm đến tâm can tôi.

Là một người đã từng đi phục vụ nghĩa vụ quân sự của Hàn Quốc, tôi biết rất rõ về thứ rác rưởi rơi từ trên trời đó.

“Nhưng giờ khi tôi thực sự đã trở thành chim bồ câu đưa thư…… Tôi cảm thấy trở thành người thừa kế của gia tộc Bá tước và đi dọn tuyết còn tốt hơn.”

Lòng thương cảm của tôi trào dâng.

Công việc của cô ở Hoàng cung phải khó nhọc và vất vả đến mức nào mới khiến cô nhớ việc dọn tuyết như vậy?

Điều như vậy không nên xảy ra.

“Hiệp sĩ Élisabeth là Phó Chỉ Huy tuyệt vời của Đội Cận vệ Hoàng gia. Khi cô giải ngũ… Không, những điều này sẽ chỉ là một phần nhỏ trong cuộc đời của cô sau này.”

‘Vậy nên hãy vui lên’, tôi nói vậy, và cô mỉm cười, nâng tách trà lên.

“Tôi sẽ ăn mừng việc đó ạ.”

_____________

TL’s notes:

[1] Hoàng mệnh: Các bạn mà đọc truyện hay xem phim Trung chắc cũng biết rồi =)) Bản tiếng Anh là Imperial Order, tức là mệnh lệnh được ban từ Hoàng đế.

<< Previous Chapter | Index | Next Chapter >>

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *