Khi Nam Thứ Phản Công – Chương 18: Gia tộc Công tước đáng nghi (4)

“Cậu sẽ đến Lâu đài Lãnh chúa Sarnez vào hôm nay phải không?”

Cậu bé yên lặng gật đầu khi tôi hỏi vậy.

Cédie, người xông vào phòng tôi đột ngột y hệt lần đầu cậu làm vậy, đang nhìn chằm chằm con gấu trúc đỏ quanh quẩn trên chiếc tủ bằng gỗ sồi.

Tôi tiếp tục hỏi, đồng thời truyền aether cho cậu bé bằng vòng tròn.

“Nếu cậu bị phát hiện thì sao? Ta nên nghĩ thế nào nếu như cậu không còn đến đây nữa kể từ ngày mai?”

Chỉ khi đó, Cédie mới nhìn tôi.

Đôi mắt màu cam của cậu bé đang ngời sáng vẻ tự tin.

“Nếu các thần thú phát hiện Thần vật ở Lâu đài Lãnh chúa, ta sẽ không có lý do gì để gặp cậu kể từ ngày mai.”

“Và ta đang hỏi liệu điều đó có dễ dàng không.”

Tôi cằn nhằn với cậu bé một chút.

Đứa trẻ này có vẻ không mảy may sợ hãi việc bị binh sĩ của Công tước Sarnez bắt hay bị tấn công và bị giết khi đến gần Lâu đài Lãnh chúa.

Nói đúng hơn thì, cậu cư xử như thể cậu chắc chắn rằng điều như vậy sẽ không bao giờ xảy ra.

“Ta nghe nói rằng bệ hạ sẽ cho mời một Thần quan đến. Hiệp sĩ Élisabeth bảo ta như vậy. Tại sao cậu không nhờ người ấy làm luôn?”

“……Có phải Phó Chỉ huy Đội Cận vệ giải thích như vậy với cậu không?”

Cậu bé nheo mắt. Tôi lựa lời cẩn thận vì tôi có cảm giác như đang bị tra khảo.

“Ta hỏi cô ấy có phải kế hoạch là thế không, và cô ấy bảo đúng thế.”

Cédie khịt mũi.

Tôi nhìn gấu trúc đỏ ở trên tủ thay vì nói thêm gì khác, vì cậu bé không trả lời tôi và cũng sẽ bướng bỉnh tiếp tục kế hoạch của cậu.

Tôi đưa con thú một miếng bưởi đã bóc vỏ, và mũi đứa nhóc hơi giật một chút, rồi nó chậm rãi bước xuống thảm.

— Kkii!

“Đúng rồi.”

Đuôi của con gấu trúc đỏ đang tiến đến gần tôi trông bụ bẫm như một chiếc hot dog.

Nó ngửi miếng bưởi, rồi cho cả miếng vào miệng, và bắt đầu nhai.

Có vẻ nó cũng thích vị chua dịu của miếng bưởi.

Tôi bật cười khi nó tạo ra một bông hoa mào gà bằng cỡ một ngón tay dưới chân.

“……Cậu đã làm gì với nó thế?”

Cédie tự dưng hỏi tôi như vậy.

Tôi không hiểu ý cậu bé, nên tôi chỉ nhìn cậu.

Đôi mắt ẩn dưới hàng lông mày đen nhánh dường như có chút bối rối.

“Thần thú không ăn thức ăn. Chỉ aether là đủ rồi.”

A…… Là vậy hả.

“À, ta đưa nó một chút thức ăn, và nó nhận.”

Tôi trả lời thành thật.

Tôi nhìn xuống thần thú nhỏ bé, và nó chỉ đang tập trung ăn bưởi mà không mảy may quan tâm cuộc đối thoại của chúng tôi.

“Không phải các thần thú đều giống nhau. Ta đoán đứa nhóc này thích ăn.”

“……”

“Có thể đó là lý do nó tỉnh giấc vào giữa ngày trong lúc các con thú khác vẫn đang ngủ?”

Ngoài đói bụng ra, còn có thể có lý do nào khác khiến cho nó là con thú duy nhất thức dậy dù cũng bị phong ấn giống như các con khác?

Hơn nữa, tôi cũng nghe rằng đứa nhóc này là con thú nhỏ nhất trong ba thần thú.

Cũng có thể nó ăn ít aether hơn vì nó bị chèn ép bởi hai con thú to hơn.

Trước khi tôi nhận ra, con gấu trúc đỏ sau khi ăn xong miếng bưởi lại vùi đầu vào tay tôi và đung đưa những sợi ria.

Nó đang đòi thêm đồ ăn.

“Cédie, nhóc có muốn ăn không?”

Cậu bé chỉ mặc kệ tôi.

Đây không phải lần đầu tôi chứng kiến tính cách tồi tệ của đứa nhóc này, nên tôi chỉ đưa thêm một vài miếng bưởi cho gấu trúc đỏ.

Tôi mất khoảng mười phút để truyền aether cho Cédie và cho gấu trúc đỏ ăn no.

“Cậu sẽ làm gì nếu những con thú này không nhận ra Thần vật ngay cả khi cậu đến gần Lâu đài Lãnh chúa?”

“Khi đó ta sẽ cần nghe lời giải thích từ Gia tộc Công tước.”

Có vẻ cậu bé cũng đã chuẩn bị cho tình huống Thần vật ‘Thanh Hải Chúc Phúc’ không có ở Sarnez.

Đôi mắt của cậu đầy kiên định.

Ở Cédie tỏa ra một cảm giác quyền uy rất hiếm gặp ở lũ nhóc độ tuổi cậu.

Thái độ và lời nói giống như được trích từ một quyển tiểu thuyết khiến tôi nghĩ rằng cậu có thể là một quý công tử từ một gia tộc quan trọng nào đó.

“Đến lúc phải đi rồi.”

Những bụi vàng nhỏ hơn móng tay bắt đầu xuất hiện xung quanh cơ thể của cậu bé.

Những quả cầu aether đang lơ lửng trông thật màu nhiệm, dù tôi đã nhìn thấy chúng rất nhiều lần.

Mỗi khi chúng xuất hiện, Cédie đều đứng dậy, như thể cậu đang rút dây sạc khỏi một chiếc điện thoại đã đầy pin.

“Ta mong mọi thứ diễn ra suôn sẻ, và chúng ta không còn lý do gì để gặp nhau nữa.”

Tôi nói vậy và theo cậu bé hướng ra ban công.

Sẽ thật tốt nếu như đứa trẻ này không cần phải đi lang thang bên ngoài vào lúc khuya như thế này nữa.

Cédie khoác lên người một chiếc áo choàng lớn và nhẹ nhàng nhảy lên thành ban công.

Gấu trúc đỏ đang vểnh tai dường như cũng nhận ra rằng đã đến lúc phải đi, và nó từ từ tiến về phía chúng tôi.

“……Cậu sẽ không tham gia Vũ hội Mùa xuân à?”

“Ừ, ta sẽ bận rộn với việc nghe lời xưng tội. Nhưng một thiệp mời vẫn được gửi tới.”

Tôi mỉm cười và nhẹ nhàng xoa vùng giữa hai tai của gấu trúc đỏ.

Cédie nhìn xuống tôi một lúc, rồi vươn tay trái vào khoảng không,

— Ttak!

Cùng với tiếng búng tay, một ngọn lửa nhỏ bùng lên.

Những suy nghĩ vẩn vơ của tôi ngay lập tức bốc hơi vì kinh ngạc.

“Nhóc……”

Một ngọn lửa cùng màu với đôi mắt cam của cậu bé đang rực cháy ở giữa ngón cái và ngón trỏ của cậu, và lớn dần thành cỡ một nắm tay.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy năng lực của Cédie.

Và cũng chắc hẳn là lần cuối cùng.

Chứng kiến ngọn lửa thắp sáng bóng đêm, tôi quên mất mình định nói gì và chỉ có thể đứng yên.

— Grrrrr

Gấu trúc đỏ phản ứng với ngọn lửa ấy đầu tiên.

Nó đứng lên bằng hai chân sau và nắm lấy thành ban công với hai chân trước.

Mặc dù Cédie không ra lệnh gì, một cành cây khá dày được tạo nên từ móng chân của nó.

Tôi đoán rằng đây chính là ‘sự tương thích’ mà cậu đã từng nói trước đây.

“Có phải thuộc tính lửa mạnh hơn thuộc tính đất không?”

“Như cậu đang thấy đây.”

Cậu bé có vẻ hơi thích thú với việc này, mặc dù chỉ một chút.

Tôi không hiểu rằng cậu đang cảm thấy phấn khích vì mình mạnh hơn con gấu trúc đỏ, hay chỉ là do cậu thích sử dụng năng lực của mình.

“Giờ thì.”

— Guruu!

Cédie nhảy xuống khỏi ban công trước khi tôi kịp nói thêm gì khác.

Ngọn lửa màu đỏ nhạt và những hạt aether đã trở nên quen thuộc với tôi trôi ngang qua bầu trời đêm và biến mất.

Khi tôi cúi xuống nhìn, con gấu trúc đỏ cũng đã đi xuống dưới tầng.

Chiếc lá vừa được tạo ra bằng aether đang đung đưa.

“Một lời tạm biệt hào nhoáng nhỉ.”

Tôi lầm bầm.

Đó là cách con gấu trúc đỏ dễ thương cùng với cậu bé tuy không dễ thương bằng, nhưng đẹp trai như một diễn viên nhí, rời khỏi Cung Juliette.

*

Bốn ngày sau.

Khi tôi rời khỏi Hoàng đế Cung dưới sự hộ tống của Ganael, Benjamin đang chờ tôi ở ngoài.

“Thưa Vương tử. Khi người rời khỏi Cung Juliette, Công tước phu nhân Isabelle de Sarnez đã chính thức xin được gặp mặt người.”

“Thật sao ạ?”

Tôi dừng lại khi đang bước lên xe ngựa.

Tôi có lịch học vào sáng nay với Hồng y Aurélie Boutier.

Sau khi làm tôi mệt lử với phương châm ‘thực hành tốt hơn lý thuyết’, chắc hẳn bà cảm thấy thương tôi nên sau khi buổi học kết thúc, tôi được mời một bữa trưa tuyệt hảo.

Có vẻ Công tước phu nhân đã xin gặp mặt khi tôi đang đương đầu với phương pháp ‘cây gậy và củ cà rốt’ từ Hồng y.

“Ông đã nói gì với ngài ấy?”

“Ngài ấy xin được nói chuyện với người vào chiều nay, vậy nên tôi trả lời rằng điều đó là không thể, do người không còn thời gian rảnh trong lịch trình. Tôi không thể nói rằng người bị ốm vì đã có rất nhiều người biết rằng người đã đến Hoàng đế Cung. Xin thứ lỗi.”

“Không sao đâu ạ, đó là một lựa chọn tốt.”

Tôi phẩy tay.

Ông hẳn đã kiếm lý do hợp lý hơn, vì bất cứ ai cũng sẽ nhận ra rằng vị Vương tử đến học với Hồng y vào buổi sáng một cách bình thường đột nhiên đổ bệnh sẽ là lời nói dối.

Ganael chu miệng.

“Ngay cả nếu người từ chối không có lý do, cũng không có gì là lạ cả. Ngài ấy thật vô lễ khi xin được gặp mặt ngay chiều nay dù mới xin vào buổi sáng.”

“Kệ đi, Ganael.”

Ta cũng đâu có định gặp mặt ngài ấy. Tôi kìm lại lời định nói ra và chỉ mỉm cười.

Tôi đã từng nghĩ rằng lá thư gửi cho tôi chỉ là một lời chào hỏi, nhưng giờ khi nhận ra cô thực sự muốn gặp mặt tôi, tôi có chút bất ngờ.

“Chúng ta sẽ đến Thần điện ngay bây giờ, thưa Vương tử.”

Mã phu của Hoàng cung cúi chào và nói với tôi điểm đến, rồi đóng cửa xe ngựa.

Tôi gật đầu và nhìn ra cửa sổ.

Mặt trời buổi chiều mùa xuân đang tỏa ánh nắng rực rỡ.

Hoàng cung rộng lớn đang khoe sắc với hoa cỏ và cây cối muôn màu che phủ khu vực.

Ở bất cứ đâu cũng đều có người bận rộn chuẩn bị cho Vũ hội Mùa xuân sắp diễn ra vào ngày kia.

Mọi người tôi nhìn thấy trên đường đến Thần điện đều rất bận bịu.

Một số người đang mang đồ đạc bọc bằng vải trắng đã nhanh chóng đặt chúng xuống và cúi đầu khi họ nhìn thấy cỗ xe của chúng tôi.

Khi tôi cúi đầu đáp lễ trong yên lặng…

“Có phải sẽ không đến nữa không ạ?”

Tôi quay sang nhìn Ganael khi nghe thấy giọng buồn tủi của cậu bé.

Đôi mắt màu mật ong đang ủ rũ.

“Ngài thần thú ấy ạ.”

“Ừm, chắc là vậy. Không có gì xảy ra trong vài ngày vừa rồi cả.”

Tôi trả lời.

Cédie và gấu trúc đỏ không còn xuất hiện nữa sau khi rời khỏi phòng tôi vài ngày trước.

Tôi đoán rằng họ đã an toàn đến nơi có ‘Thanh Hải Chúc Phúc’.

“Là điều tốt mà. Việc thần thú được ở cùng với Thần vật là điều tốt.”

Benjamin và Ganael đồng thời gật đầu.

Tôi nhớ lại vẻ ủ rũ của hai người khi tôi bảo rằng thần thú đã rời cung vào nửa đêm, và bật cười.

“Tôi nghe rằng những người giúp đỡ và chăm sóc thần thú sẽ nhận được may mắn và sức mạnh chống lại lời nguyền. Tôi tin rằng người cũng sẽ nhận được những phước lành như vậy, thưa Vương tử.”

“Haha, chỉ nghe vậy đã khiến tôi cảm thấy vui.”

Lời nói của Benjamin về phước lành càng khiến khóe miệng tôi cong lên.

Liệu tôi sẽ có thể an toàn trở về nhà nếu tôi nhận được may mắn không. Đó là suy nghĩ của tôi trong chốc lát.

“Hoa đồng tiền đã nở rộ rồi. Các thợ làm vườn hẳn đã làm việc rất vất vả ạ.”

Benjamin chỉ ra ngoài cửa sổ.

Khi tôi bối rối nhìn xung quanh vì không biết nhiều loài hoa, ông ân cần chỉ tay về phía có loài hoa ấy.

Những bông hoa màu cam rực rỡ tựa pháo hoa đang nở rộ.

……Đứa nhóc đó sẽ ổn thôi, đúng không?

“Chúng ta đã đến Thần điện, thưa Vương tử.”

Giọng của Ganael kéo tôi về thực tại.

Cỗ xe đang di chuyển dần dừng lại, và mã phu nhanh chóng mở cửa xe.

*

“Giờ thì chúng tôi sẽ đợi người ở phòng Thần quan ạ.”

“Cố lên, thưa Vương tử!”

Ganael mỉm cười rạng rỡ khi đưa tôi giỏ picnic.

Cậu bình tĩnh lại rất nhanh sau khi ủ rũ vì thần thú sẽ không quay trở lại.

Tôi vẫy chào hai người, mở cửa phòng xưng tội và bước vào trong.

Tôi đặt biển ‘Đang nhận lời xưng tội’ và ngồi lên chiếc ghề mềm mại. Bầu không khí xung quanh thật yên tĩnh.

Điều đó khiến tôi nghĩ rằng đây là công việc mới của tôi.

Đây là cuộc sống xuyên không của một con tin thông minh, người đồng thời mạnh dạn từ bỏ vai nam thứ của tiểu thuyết.

“Họ vẫn chưa sửa nó nhỉ.”

Tôi bật cười khi nhìn dây thừng bên trái bị cắt ở cuối đoạn dây, và cửa sổ gỗ vẫn bị thủng một lỗ.

Cũng dễ hiểu nếu như họ không có thời gian để sửa Thần điện, bởi Vũ hội Mùa xuân sắp đến.

— Két……

Tự nhiên, tôi nghe thấy một tiếng động kỳ lạ.

Đó không phải là tiếng mở của cửa chính hay cửa phòng Thần quan.

Tôi có thể nghe thấy ai đó lại gần từ phía sau của Thần điện. Tôi nín thở theo bản năng.

— Cộp, cộp, cộp……

Tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân không nhanh không chậm đang tiến lại gần.

Tôi nhíu mày khi nghe tiếng bước đi không chút ngại ngần của người đang đến từ phía sau Thần điện.

Ai lại đến đây qua cửa sau chứ?

Gương mặt Benjamin, Ganael, Hiệp sĩ Élisabeth, Hồng y, và các hiệp sĩ canh giữ cổng lần lượt xuất hiện trong tâm trí tôi.

Nhưng có vẻ không phải là một trong số họ.

— Cộp

Tôi nổi da gà. Trước khi tôi kịp nhận ra, tiếng bước chân đã dừng lại ngay trước cửa phòng xưng tội.

Ngay lúc tôi kích hoạt vòng tròn mà không do dự…

— Cạch

Tôi hoàn toàn bị bất ngờ.

Cửa phòng phía bên mở ra, và tôi nhìn thấy bóng người đi vào ghế ngồi cho người xưng tội.

Cảm giác xấu hổ trong tôi trào dâng như một cơn sóng thần.

“Chào mừng, tín đồ. Lần cuối người đến xưng tội là khi nào ạ?”

Vậy nên tôi mở miệng trước như thể tấn công.

Tôi muốn tỏ ra là mình kích hoạt Thánh sở không phải vì sợ, mà là cho xưng tội.

“Tôi không đến đây để xưng tội ạ.”

Giọng trong trẻo của một người phụ nữ vang lên trong phòng xưng tội. Trái tim tôi đập mạnh vì lý do nào đó.

Đó là một âm thanh rất cuốn hút mà bất cứ ai sẽ đồng ý rằng giọng nói ấy rất bắt tai.

“Tôi được nghe từ mẹ rằng thỉnh cầu được gặp mặt đã bị người từ chối. Tôi đến đây để mong người suy nghĩ lại.”

“……”

Tôi có thể nhìn thấy người phụ nữ kéo áo choàng xuống khỏi đầu.

Tôi cảm tưởng như cả thế giới đang chuyển động chậm lại.

Tôi cuối cùng cũng cảm thấy căm ghét những người thợ mộc Hoàng cung đã không sửa chữa nơi này.

Một phần gương mặt của cô có thể được nhìn rõ từ lỗ hổng trên cửa sổ gỗ.

Mái tóc màu hồng gợn sóng xinh đẹp. Đôi mắt xanh xám lấp lánh ngời vẻ thông minh.

Đó là Christelle de Sarnez.

<< Previous Chapter | Index | Next Chapter >>

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *