Khi Nam Thứ Phản Công – Chương 19: Tại sao lại xuất hiện ở đó (1)

“Thưa Vương tử?”

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

“……”

Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?

“Xin thứ lỗi vì tôi đã đến phòng xưng tội để gặp người như thế này. Tôi không còn cách nào khác vì tôi cần phải tránh ánh mắt của mọi người.”

Điều gì đó đã bị đảo lộn. Có một điều gì đó đã bị đảo lộn rất nghiêm trọng.

Nếu không phải là vì như thế, mọi chuyện đã không thành ra như thế này.

Tôi đã mắc sai lầm ư? Khi nào chứ?

“Tôi không có nhiều thời gian, nên tôi sẽ chỉ giải thích ngắn gọn về tình hình của mẹ tôi ạ.”

Cơ thể tôi vẫn ổn, nhưng tôi cảm thấy như thế giới đang xoay vòng trước mắt.

Tim tôi loạn nhịp và lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi khi nghĩ rằng tôi cuối cùng đã gặp ‘cô ta’.

Đó hoàn toàn không phải là vì phấn khích.

“……Cô có phải tiểu thư Christelle de Sarnez không ạ?”

“Vâng? Vâng ạ. Tôi quên giới thiệu bản thân vì quá vội vàng…… Xin người thứ lỗi. Tên tôi là Christelle Olivier de Sarnez.”

Hi vọng mong manh rằng người này không phải là ‘cô ta’ vỡ vụn trước mắt tôi.

Lẽ dĩ nhiên, mọi đặc điểm tạo nên Christelle khiến cho việc nhầm lẫn cô với một ai khác là điều không thể.

Nhân vật chính quả nhiên là nhân vật chính.

Tôi có thể nhận ra cô là một mỹ nhân ngay cả trong phòng xưng tội tối tăm như thế này, với đôi má ửng hồng, hàng mi dài và những cử động cơ thể cuốn hút người nhìn.

Xét trên tổng thể, cô vừa giống nhưng cũng vừa khác với người con gái trên bìa .

Đặc điểm đầu tiên là đôi mắt to tròn đang nhìn tôi.

Đó không phải là đôi mắt xanh sáng màu da trời như những gì tôi nhớ, mà là sắc xanh xám trầm lắng và thận trọng.

Không…… Đợi chút. Cô không có vẻ gì là thận trọng cả.

“Tiểu thư Christelle, có phải ‘Olivier’ là tên đệm của cô không ạ?”

“A, heol.” [1]

Cô buột miệng nói một từ tiếng Hàn không tồn tại trên thế giới này. Tôi cắn chặt hàm để giữ gương mặt bình tĩnh.

Cô hẳn vẫn chưa quen với những ‘luật lệ’ của thế giới này vì mới chuyển sinh vào cơ thể này chưa lâu.

“Tên đệm chỉ nên được chia sẻ với những người quan trọng với cô, vậy nên tôi sẽ coi như tôi chưa nghe thấy nó.”

“……Cảm ơn người.”

Khi tôi nói liền mạch như vậy, cô vuốt tóc về phía sau và trả lời cùng với một hơi thở dài.

Có vẻ như cả hai chúng tôi đều đang cảm thấy thật khó khăn.

Tại sao chưa gì tôi đã biết tên đệm của nhân vật chính rồi?

Diễn biến như thế này không phải quá nhanh à?

Tình huống này thật sự quá sức chịu đựng của tôi, bởi tôi không có kế hoạch tiến triển mối quan hệ với cô một chút nào.

“Nếu cô không đến đây để xưng tội, xin hãy rời đi cho. Tôi sẽ làm như cuộc gặp mặt này chưa từng diễn ra.”

Tôi nâng cằm và nhìn thẳng về phía cô. Tôi cần phải cứng rắn với cô.

Trong nguyên tác tiểu thuyết, khác với Hoàng tử Cédric Riester, Jesse Venetiaan luôn luôn tốt bụng và ấm áp với Christelle.

Đó là lý do Eunse quyết định bỏ mặc Hoàng tử và ủng hộ Jesse, và cũng đồng thời là lý do trái tim Christelle đã bị lay động bởi nam thứ rất nhiều lần.

Và cũng do vậy, tôi cần phải làm điều ngược lại.

Tôi tự hỏi liệu trên thế giới này, có ai đó mong muốn mình bị ghét bởi người khác không, nhưng tôi chính là người như vậy.

Tôi cần bị cô ghét bỏ để có thể tránh khỏi tam giác tình yêu điên rồ ấy.

Tôi cần phải sống sót.

“Thưa Vương tử, tôi chỉ xin người một chút thời gian thôi ạ. Đó không phải là chuyện gì khác, nhưng gia đình tôi……”

“Tôi không muốn nghe điều đó.”

“Mẹ tôi muốn xưng tội. Nhưng không phải ở Thần điện, mà là riêng tư ạ. Là bởi vì……”

“Tôi không còn cách nào khác. Tôi sẽ gọi Đội Cận vệ.”

“Xin hãy đợi chút!”

— Róc rách

Tôi nghe thấy tiếng nước. Tôi nhìn về phía giỏ picnic bên trái theo phản xạ.

Chai nước đầy ắp trà bạc hà không di chuyển chút nào. Tôi nổi da gà.

— Róc rách, róc rách

“……”

m thanh vọng lại từ phía bên phải, từ buồng kế bên qua cửa sổ gỗ. Tôi quay đầu lại rất chậm rãi.

Cả cơ thể dường như bị kẹt cứng, như một người thiếc không được tra dầu cẩn thận.

“Đây là lý do ạ.”

Trên bàn tay nhỏ nhắn của Christelle, một quả cầu nước cỡ bằng quả táo đang lơ lửng.

Nước bên trong quả cầu gợi tôi nhớ đến màu mắt của cô, và đang di chuyển tạo thành những gợn sóng nhỏ.

Tôi chỉ có thể nhìn chằm chằm vào nó.

Tôi không thể hiểu được thứ tôi đang nhìn, và diễn biến mà tôi đang gặp phải.

“Không……”

“Thần vật mà gia tộc chúng tôi bảo vệ, ‘Thanh Hải Chúc Phúc’, không còn tồn tại nữa.”

Mắt tôi mở to. Trong khoảnh khắc ấy, quá nhiều thứ đổ vào đầu tôi.

Thanh Hải Chúc Phúc, lãnh địa Công tước Sarnez, thần thú, và thiếu niên với đôi mắt màu cam.

“Ý cô là gì ạ?”

“Như lời tôi nói thôi ạ. Thanh Hải Chúc Phúc đã bị hấp thụ vào cơ thể tôi và không còn tồn tại nữa.”

Ngay cả sau khi nghe lời giải thích, đầu óc tôi vẫn không thể tiếp thu được thông tin ấy.

Tôi liên tiếp mở miệng và lại ngậm miệng mà không nói được lời nào.

Điều như thế không thể xảy ra được. Thanh Hải Chúc Phúc là một vật đã xuất hiện trên bìa của TTTTDGSKBV.

Đó là một viên ngọc màu xanh trông giống với sapphire.

Thần vật đáng lẽ phải đóng vai trò quan trọng giữa Christelle và Hoàng tử, giờ đây đã biến mất ngay từ đầu câu chuyện, khiến cho tôi không thể hiểu được.

Nhưng……

— Róc rách……

Quả cầu đang lơ lửng trên lòng bàn tay của Christelle như thể chế nhạo tôi chắc chắn là sức mạnh của thuộc tính nước.

Và cũng như tên và màu của nó, Thanh Hải Chúc Phúc là một thần vật có thuộc tính nước.

Christelle đang sử dụng aether.

Chưa từng có lần nào tôi nghe được từ Eunse rằng Christelle sử dụng siêu năng lực.

Câu chuyện bắt đầu bằng cliché của người con gái và người con trai dính líu với nhau bởi hôn ước chính trị, và dần dần chuyển từ ghét bỏ sang tình yêu.

Nếu như phải tóm tắt nội dung của TTTTDGSKBV bằng một câu, cốt truyện sẽ là như vậy. Nó đáng ra phải là như vậy.

“……Gặp mặt Đức Hồng y Boutier điện hạ có vẻ sẽ phù hợp hơn là gặp tôi.”

Đây là câu trả lời lý trí nhất mà tôi có thể nghĩ được vào lúc này.

Tôi không thể nghĩ ra được cách nào khác để làm dịu tình huống.

“Gặp mặt Đức Hồng y điện hạ sẽ là một hành động chính trị. Ít nhất đó là những gì mẹ tôi nghĩ ạ. Bà muốn xưng tội với người, bởi người là Vương tử đến từ Thần quốc, để bà có thể xưng tội mà không cần che giấu điều gì.”

“Tiểu thư Christelle, tôi……”

“Cũng có một câu chuyện về Thần vật đã biến mất khỏi Thần điện Cảnh giới nữa ạ.”

“Sao cơ ạ?”

— Kẹt!

Tôi nghe thấy âm thanh nặng nề của cửa chính đang mở ra.

Những người xưng tội ‘thật’ có vẻ đang vào đây.

Christelle giật mình và kéo áo choàng lên đầu một lần nữa.

Cô nắm chặt tay thành nắm đấm, và quả cầu nước lập tức biến mất.

“Khi chuông điểm 9 giờ tối ở Vũ hội Mùa xuân vào hai ngày tới. Xin hãy đến ban công xa nhất về phía bên phải của Cung Strauder. Làm ơn, thưa Vương tử Jesse.”

Cô nhanh chóng rời khỏi phòng xưng tội mà không nghe câu trả lời của tôi,

Mọi câu nói dội vào tai tôi đều khiến tôi lo lắng.

Vào lúc tôi suy nghĩ rằng liệu có nên giữ Christelle lại hay không,

— Bục!

“Ôi đệt.”

Tôi nghe thấy tiếng vải bị bục, và tiếng cô chửi thề.

Cô hẳn đã giẫm lên váy và làm nó bục.

“Cô ấy thông minh và có khả năng thích nghi tốt, nhưng có chút vụng về.”

Tính cách của cô y hệt như những gì Eunse thích.

“Hô……”

Khi tôi đang đờ đẫn với tình huống ập đến như sóng thần, cô đã nhanh chóng di chuyển và biến mất về phía sau của Thần điện.

Cùng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng những bước chân thận trọng từ những người đến xưng tội từ phía cửa chính.

Tôi cố gắng hết sức để kiểm soát tâm trí đang quay cuồng.

Rốt cuộc cái quái gì đang xảy ra vậy?

*

Sau khi Christelle rời đi, tôi hủy toàn bộ kế hoạch xưng tội vào buổi chiều và quay trở về Cung Juliette.

Tôi cuối cùng cũng dùng đến lý do bị ốm để sắp xếp lại suy nghĩ.

Nhưng tôi chưa từng giữ lại lý do đó để dùng vào điều này, chết tiệt……

“Công tước phu nhân Isabelle de Sarnez là mẹ kế của tiểu thư Christelle ạ. Công tước Simon de Sarnez tái hôn sau khi vợ của ngài ấy qua đời.”

Benjamin đứng trước bàn và giải thích.

Tôi đã biết điều này, nhưng tôi ra hiệu bằng ánh mắt để ông tiếp tục nói.

Ganael là người tiếp tục.

“Công tước phu nhân không mấy khi tham dự các hoạt động của giới thượng lưu và ít khi nào rời khỏi Lãnh địa Công tước ạ. Vậy nên không có nhiều lời đồn về ngài ấy. Một số người nói rằng ngài ấy là mẹ kế điển hình, một số khác khen ngợi rằng ngài ấy là một người tao nhã và đức hạnh, nhưng mà…… Không có quý tộc nào đủ gần gũi với ngài ấy để biết sự thật.”

Tôi gật đầu và yên lặng nhìn xuống số báo ngày 1 tháng 4 của được mở trên bàn.

Tiêu đề ‘Bảo vật của Sarnez đã tỉnh giấc’ được viết bằng chữ lớn.

Đây là số báo đặc biệt viết về việc Christelle đã tỉnh giấc sau ba năm say ngủ.

「……Có vẻ như ngay cả trong tình huống này, Công tước phu nhân Isabelle de Sarnez vẫn không bỏ cuộc. Theo như thông tin thu thập được từ Gia tộc Công tước, bà đã bày tỏ khao khát ‘sẽ giành lại con gái bằng bất cứ cách nào’.」

「Nguồn tin cho rằng vợ chồng Công tước đã không thể kìm được nước mắt khi tiểu thư Christelle mở mắt. Đặc biệt, Công tước phu nhân Isabelle đã khóc và nói rằng ‘Tội của ta quá lớn’, khiến cho các tùy tùng cũng phải rớm lệ. Các lời đồn cho rằng bà đang đổ lỗi cho bản thân vì đã cư xử tồi tệ với tiểu thư với tư cách một người mẹ trước khi mọi chuyện xảy ra.」

Tôi đã đặt báo và đã đọc bài báo này vào khoảng chín ngày trước.

Nhưng sau khi gặp gỡ với Christelle, mọi câu chữ dần trở nên khác lạ.

Công tước phu nhân, người khẳng định rằng ‘sẽ giành lại con gái bằng bất cứ cách nào’.

Thần vật đã biến mất, ‘Thanh Hải Chúc Phúc.’

Christelle, người đã mở mắt trở lại.

Lời than khóc của Công tước phu nhân ‘Tội của ta quá lớn’.

Mọi thứ dường như hơi rời rạc, nhưng khi tôi cố gắng sắp xếp những mảnh ghép, bức tranh như sau sẽ hiện lên.

Có khả năng cao rằng thứ tự các sự kiện xảy ra không đúng, nhưng có vẻ đây là những gì đã xảy ra theo suy nghĩ của tôi.

Công tước phu nhân đã sử dụng bảo vật của gia môn để cứu lấy con gái, người dường như sẽ không bao giờ tỉnh lại.

Nếu như dẹp bỏ câu hỏi ‘bằng cách nào’ cô có thể làm được điều đó…… Cô đã khiến con gái mình hấp thụ Thần vật.

Và sau đó, Christelle tỉnh dậy từ giấc ngủ bí ẩn, và có thể sử dụng thuộc tính nước của Thần vật như aether.

Nếu giả thuyết của tôi là đúng, vậy thì sao Công tước phu nhân lại muốn xưng tội với tôi?

“Sử dụng Thần vật cho mục đích cá nhân là một tội lỗi lớn đúng không?”

Mắt của Ganael mở to trước câu hỏi của tôi.

Chúng trông như thể sẽ nổ tung nếu tôi chạm nhẹ lên vậy.

“Đó là đương nhiên mà ạ? Thần vật là những bảo vật mà Chủ thần đã đích thân ban tặng cho đại lục.”

“Có luật nào để trừng phạt những người phạm tội ấy không?”

“Tôi không nghĩ là có. Nhưng mà……”

Giọng của Benjamin chùng xuống khi ông tiếp lời.

“Những người thuộc các gia tộc bảo hộ các Thần vật, họ đều có lòng tự tôn lớn cho dù là ở Đế quốc hay Thần quốc. Họ tin rằng họ là những người dẫn đầu trong việc đảm nhiệm ý chí của Chủ thần. Họ đều là những người sẽ đặt cược tính mạng để bảo vệ Thần vật khỏi những kẻ theo đuổi Thần vật vì mục đích cá nhân.”

“Nếu vậy họ sẽ không đứng yên khi một ai đó sử dụng Thần vật vì lý do cá nhân.”

“Tôi tin là vậy ạ. Nhưng tôi chắc chắn rằng Chủ thần sẽ bày tỏ ý chí trước, cho dù có ai đứng lên phản đối hay không.”

Tôi nghiền ngẫm những gì Benjamin vừa nói.

Trong tình huống như vậy, Công tước phu nhân mong muốn được thứ tội bởi một giáo sĩ cũng là điều dễ hiểu.

Tôi không hoàn toàn tự tin bởi có quá nhiều mảnh ghép cần sắp đặt, nhưng……

Có vẻ như việc Thanh Hải Chúc Phúc biến mất là điều chắc chắn, và tôi có minh chứng cho điều đó.

“Các thần thú ấy ạ. Chúng sẽ đi đâu nếu chúng không đến Lãnh địa Công tước Sarnez?”

Ba con gấu trúc đỏ đã rời khỏi biên giới của Hoàng đô và đến Sarnez, nhưng chúng không thể phát hiện được Thần vật.

Và một đứa trẻ đang dẫn những con thú ấy.

Nếu Thanh Hải Chúc Phúc đã bị hủy diệt vào lúc đó, vậy thì Cédie và các thần thú bị lạc cũng là điều đương nhiên.

Dù tôi đột ngột thay đổi chủ đề, Benjamin cũng không bị bất ngờ và vẫn trả lời tôi.

“Nếu không phải là Sarnez thì…… Thần vật gần thứ hai với Hoàng đô sẽ là ‘Hỏa Tinh Tuệ Kiếm’ [2] ở lãnh địa của Gia tộc Hầu tước Duhem.”

“Nếu không sử dụng cổng ma thuật thì từ đây đến đó mất bao lâu ạ?”

“Nếu di chuyển liên tục không ngừng nghỉ sẽ mất khoảng hai ngày, và nếu duy trì tốc độ chậm hơn thì sẽ là bốn ngày ạ.”

Tôi cắn môi dưới. Bốn ngày. Đó cũng là khoảng thời gian Cédie và những con gấu trúc đỏ đã rời đi.

Điều này dường như trùng hợp quá mức để coi là một sự trùng hợp đơn thuần.

Vậy thì, có vẻ Cédie dẫn các con gấu trúc đỏ đến lãnh địa của Gia tộc Hầu tước Duhem……

“Benjamin, Ganael.”

Tôi thận trọng gọi hai người họ.

Có lẽ cảm nhận được bầu không khí đang thay đổi, biểu cảm của hai người họ càng trở nên điềm tĩnh hơn.

Tôi cần nhiều sự giúp đỡ hơn vào lúc này. Bởi vì nhân vật chính đột nhiên từ trên trời rơi xuống thẳng vào người tôi.

_____________

TL’s notes:

[1] Heol: Là cách người Hàn hay buột miệng thốt lên khi bị bất ngờ.

[2] Hỏa Tinh Tuệ Kiếm: Bản tiếng Anh là ‘Sword of Wisdom from the Flaming Star’. ‘Hỏa Tinh’ có thể là sao Hỏa nhưng cũng có thể là một ngôi sao lửa, còn ‘Tuệ Kiếm’ là thanh kiếm với trí tuệ.

<< Previous Chapter | Index | Next Chapter >>

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *