Tôi đã từng mong rằng mình sẽ không phải giải thích điều này cho Benjamin và Ganael.
Đó không phải là do tôi không tin tưởng hai người họ, mà là do tôi không muốn nó trở thành sự việc lớn đến mức tôi sẽ cần lời khuyên từ họ.
Tôi muốn sống yên lặng hết mức có thể. Chỉ như một con tin và một giáo sĩ.
Nhưng chỉ với nỗ lực của riêng bản thân tôi, thiếu sót là điều rất dễ xảy ra.
Ngay khi Christelle xuất hiện, tôi đã bị cuốn đi bởi mạch truyện của cô mà không thể kháng cự.
Cảm giác ấy giống như thể tôi chỉ là một bánh răng nhỏ trong đồng hồ, bị ép buộc phải di chuyển theo bánh răng lớn hơn là cốt truyện của nhân vật chính.
Vậy nên, đó là lý do tôi đề nghị cuộc gặp mặt này vào hôm nay. Tôi muốn vươn tay xin sự trợ giúp từ những ‘người thân cận’.
“Công tước phu nhân Sarnez chắc hẳn không thể xưng tội với Đức Hồng y điện hạ vì vấn đề quốc hôn [1].”
Benjamin di chuyển con dao một cách trang nhã và nói vậy.
Tôi ngẩng đầu khi đang đưa một miếng thịt bê từ blanquette de veau vào miệng.
Benjamin, Ganael và tôi đang ngồi xung quanh bàn ăn và thưởng thức bữa tối.
Đây là kết quả của việc tôi cương quyết nói rằng cần phải có một bữa ăn chung để giải quyết các vấn đề quan trọng.
Tôi không còn cách nào khác, bởi tôi đã dùng ‘ba bữa ăn với Vương tử’ là cách chuộc tội cho Benjamin vào lần trước.
“Có phải ông đang nói về hôn nhân giữa Hoàng tử Cédric điện hạ và tiểu thư Christelle không?”
“Người biết về điều đó sao ạ, thưa Vương tử? Đó chỉ là một lời đồn chưa được biết đến nhiều.”
Khi tôi hỏi lại, Ganael tỏ vẻ kinh ngạc. Tôi chỉ cười và cầm chiếc thìa.
Tôi thực sự muốn nói rằng cậu cũng sẽ biết rất nhiều thứ nếu như cậu cũng có một em gái đọc tiểu thuyết kỳ ảo lãng mạn.
Benjamin gật đầu và thay đĩa chateaubriand được cắt lát với đĩa của tôi.
Quả là một vị thiên sứ tuổi trung niên……
“Đã từng có lời đồn là ‘Thanh Hải Chúc Phúc’ được Lãnh địa Công tước Sarnez bảo hộ sẽ là lễ vật kết hôn. Tôi nghĩ Đức Hồng y Boutier điện hạ sẽ biết điều đó bởi ngài ấy là đại mẫu của Hoàng tử điện hạ.”
Vậy ra nó là lễ vật cưới. Đó ắt hẳn là lý do Thần vật ấy cũng xuất hiện trên bìa của ‘TTTTDGSKBV’.
Tôi liên tục di chuyển dĩa, nhưng tôi vẫn thi thoảng đột ngột dừng lại vì sốc do những gì Benjamin hoặc Ganael nói.
Có vẻ như nói với hai người họ về những gì xảy ra trong phòng xưng tội là một quyết định sáng suốt.
Một câu hỏi của tôi đã được trả lời.
“Tôi đoán rằng nếu ngài ấy thú tội về việc sử dụng lễ vật vì lý do cá nhân với Đức Hồng y điện hạ, kế hoạch hôn nhân có thể sẽ đổ bể.”
“Vâng, đặc biệt là do Đức Hồng y điện hạ và Hoàng đế bệ hạ đồng tâm và đồng lòng.”
Ganael trả lời tôi.
‘Cộng sự Chính trị’ của Hoàng đế, Hoàng tế Alexandre, đã rời thế giới này khi Hoàng tử vẫn còn nhỏ.
Hồng y Boutier, ‘Cộng sự Tôn giáo’ của bà, là người duy nhất bà có thể cùng thảo luận về quốc hôn của con trai, và cũng là người sẽ cùng ngồi với bà ở hàng ghế cha mẹ ở hôn lễ ấy.
“Mọi người thậm chí có thể sẽ nói là ngài ấy sử dụng vị thế là thông gia tương lai để che đậy tội lỗi to lớn là sử dụng Thần vật.”
Benjamin khẽ nói thêm vào.
Đến tận lúc này, tôi mới hiểu ý của Christelle khi cô nói rằng việc Công tước phu nhân gặp mặt Hồng y sẽ bị coi là một ‘hành động chính trị’.
Điều đó có nghĩa là cô muốn thành tâm xưng tội và muốn tránh việc bị coi là lợi dụng vị thế thông gia để che đậy tội lỗi.
“Trong Hoàng đô cũng có Tổng giám mục, và cũng có nhiều Giám mục khác, nhưng tại sao ngài ấy lại muốn gặp tôi……”
Có phải ý cô là cô cảm thấy thoải mái nhất với việc xưng tội cùng một người ngoại quốc không có mối liên hệ gì đến Đế quốc không?
“Vương tử là một Thần quan thuộc vương tộc mà ạ. Bởi vì tội lỗi của ngài ấy lớn, hẳn ngài ấy sẽ muốn xưng tội với người cao quý nhất.”
Ganael ưỡn ngực khi cậu nói vậy. Vì lý do nào đó mà đôi mắt hoàng kim tràn đầy vẻ tự hào.
Tôi bối rối thay đổi chủ đề, vì tôi chưa từng nói điều đó chỉ để nhận lời khen ngợi như thế này.
“Vậy thì báo lại tin này với Đức Hồng y điện hạ…… Không cần phải làm vậy đúng không ạ?”
Dĩa của Benjamin ngừng di chuyển, và ông nhìn về phía tôi.
Tôi nhìn ông ấy bằng ánh mắt khẩn khoản xin hãy đồng ý.
Tôi sắp ba mươi tuổi, nhưng tôi vẫn xin phép, bởi bên cạnh tôi lúc này là một người lớn tuổi đáng tin cậy.
Tôi không có ý định nhúng một ngón chân nào vào đám rắc rối mà hai nhân vật chính đang dính phải.
“Tôi không nghĩ là Vương tử cần phải dính líu đến chuyện này.”
Tôi thở ra một hơi nhẹ nhõm.
“Cuối cùng thì đây cũng là vấn đề giữa Hoàng tộc và Gia tộc Công tước. Sẽ chỉ là vấn đề thời gian trước khi bệ hạ và Đức Hồng y điện hạ phát hiện ra sự thật, bởi vì họ sẽ không thể che giấu việc lễ vật biến mất mãi mãi được. Tôi tin rằng những người lớn tuổi ở cả hai gia tộc sẽ giải quyết chuyện này ổn thỏa.”
Benjamin dịu dàng cho tôi một câu trả lời mà tôi muốn nghe.
Hai mắt Ganael tự dưng sáng lên, như thể cậu vừa nhớ ra điều gì.
“Nghĩ lại thì, tôi cũng nghe rằng Hoàng tử điện hạ đang không khỏe khoảng ba hay bốn ngày trước. Theo như các tùy tùng của Cung Romero, có thể ngài ấy sẽ không thể tham dự Vũ hội Mùa xuân. Có lẽ ngài ấy đã nghe về vấn đề của ‘Thanh Hải Chúc Phúc’?”
“Cũng có thể là vậy.”
Vì Benjamin cũng đồng ý, có vẻ điều đó là đúng.
Nếu như các đương sự đã biết về tình hình, sẽ không có lý do gì để tôi đặt chân vào và nói rằng tôi biết về nó.
Tôi trút bỏ được một gánh nặng.
“Nhưng mà tiểu thư Christelle cũng thật bạo gan. Cô ấy đột nhập vào Thần điện Hoàng cung để chuyển lời trực tiếp tới người. Cô ấy có vẻ hoàn toàn khác với vị tiểu thư trước khi cô ấy bị bất tỉnh.”
Ganael bình thản nói ra một spoiler to lớn của cốt truyện với gương mặt điềm tĩnh.
Tôi che môi dưới với một chiếc khăn để giấu khóe miệng đang run rẩy.
Đó là bởi vì một người khác đang chiếm hữu cơ thể ấy.
Benjamin, người đang lắng nghe trong yên lặng, cũng nói thêm vào để đồng tình với Ganael.
“Tiểu thư Christelle của ba năm trước nổi tiếng là một người hướng nội. Cô ấy chưa từng bước chân khỏi Lâu đài Lãnh chúa, và Công tước Sarnez cũng lo lắng bởi cô ấy gặp rất nhiều khó khăn trong việc bộc lộ bản thân. Đó cũng là lý do cô không làm lễ ra mắt trong giới thượng lưu ngay cả khi đã đến tuổi trưởng thành.”
Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy điều này.
Eunse chỉ luôn nói về Christelle ‘chiếm hữu cơ thể bởi một người đã bỏ việc’, nhưng chưa từng nói gì về Christelle ‘thật’.
Có vẻ như sự khác biệt trong tính cách của hai Christelle là khá lớn.
Tôi cắn một miếng lớn món tráng miệng Dame blanche và bắt đầu suy nghĩ.
Khi tôi từ chối giao tiếp, cô ngay lập tức thể hiện năng lực của mình, và mặc dù có chút hấp tấp, cô vẫn nói hết những điều cô cần phải nói.
Cô trông giống như nhân vật chính từ cái nhìn đầu tiên……
‘Cũng có một câu chuyện về Thần vật đã biến mất khỏi Thần điện Cảnh giới nữa ạ.’
‘Sao cơ ạ?’
À, phải rồi. Cả chuyện đó nữa.
“Cô ấy cũng nói đến cả một Thần vật khác nữa ạ.”
Hai đôi mắt đồng thời quay sang nhìn tôi.
“Cô ấy nói rằng cô ấy cũng muốn nói với tôi về Thần vật đã biến mất từ ‘Thần điện Cảnh giới’ nữa ạ.”
“……”
Bầu không khí ngay lập tức thay đổi.
Ganael cau mày, còn Benjamin trông có vẻ khó chịu.
Trái tim tôi chùng xuống khi lần đầu nhìn thấy những biểu cảm như vậy từ họ.
“Tôi thực sự không hiểu Công tước phu nhân đang nghĩ gì. Đức Hồng y điện hạ đích thân khẳng định sự trong sạch của Vương tử, vậy thì ngài ấy đang muốn thêm điều gì vào cơ chứ?”
“Vương tử thoát khỏi tình huống khó khăn ấy còn chưa được bao lâu, sao dám đề cập đến chuyện đó lần nữa……”
Cả hai người lần lượt bày tỏ sự phản đối.
Theo như những gì tôi hiểu, có vẻ họ bực bội vì cô ấy đã dùng sự kiện đó để làm mồi nhử được gặp tôi.
Đây là phản ứng tôi chưa từng đoán trước.
“Tôi nghĩ rằng có thể Công tước phu nhân có manh mối gì đó về thủ phạm hay tương tự vậy. Tôi cũng nghĩ rằng có thể ngài ấy sẽ thú tội rằng ngài ấy đã lấy trộm Thần vật đó.”
Benjamin cầm lên một chiếc cốc khi nghe tôi nói vậy.
Ganael đổ nước khoáng có gas vào cốc của ông và rên rỉ.
Tôi thật sự không nghĩ gì nhiều về vấn đề này, nhưng cả hai người họ trông như thể vừa ăn quá nhiều khoai lang vậy.
“Nếu như là vì lý do đầu tiên, ngài ấy nên đến gặp Đội Cận vệ Hoàng gia hoặc quân đội Đế quốc mới phải ạ.”
“Còn nếu như là vì lý do thứ hai, không có lý gì Vương tử cần lắng nghe đâu ạ. Phu nhân sẽ nhận sự trừng phạt từ Thần.”
Cả hai người gần như mắng tôi.
Tôi ngừng nói và vươn tay lấy món tráng miệng thứ hai.
Tình huống này có chút quen thuộc, bởi tôi nhớ thi thoảng anh trai và Eunse cũng cùng lúc mắng tôi như thế này.
“Vậy thì, kế hoạch của người vào hai ngày tới như thế nào ạ? Người có dự định gặp Công tước phu nhân không ạ?”
Trong lúc tôi đang cắt bánh Charlotte ấm bằng dao cắt bánh tráng miệng, Ganael thẳng thừng hỏi tôi.
Tôi lắc đầu ngay lập tức.
“Ta sẽ phải đến Vũ hội Mùa xuân để gặp Công tước phu nhân, và ta hoàn toàn không có ý định làm vây. Ta cũng có chút tò mò về những điều ngài ấy định nói về Thần vật bị lấy trộm khỏi Thần điện, nhưng nó cũng không liên quan gì đến ta cả.”
Tôi không thích câu nói ‘Nếu không thể tránh khỏi điều gì, hãy hưởng thụ nó’.
Tôi đã gặp phải nhân vật chính một lần, nhưng tôi vẫn dự định tiếp tục tránh cô nhiều nhất có thể.
Nếu như quyết tâm của tôi bị lung lay chỉ vì một cuộc gặp mặt ngắn ngủi như vậy, ngay từ đầu tôi đã không từ bỏ vị trí của nam thứ rồi.
Tôi không thể xuất hiện ở một sự kiện mà nhân vật chính sẽ là trung tâm của sự chú ý.
Benjamin gật đầu mãn nguyện khi tôi bày tỏ thái độ cương quyết như vậy.
Ganael nói rằng quyết định của tôi là đúng đắn, và cậu bé sẽ cho tôi thêm thịt vì tôi đã ăn xong món tráng miệng.
Bữa ăn hôm ấy là một bữa ăn thành công.
*
“Chết mất thôi, tớ muốn về nhà……”
Élisabeth ngồi sụp xuống ghế sofa và rên rỉ.
Khi cô thăng vị trở thành Phó Chỉ huy Đội Cận vệ Hoàng gia vào mùa hè năm ngoái, cô vẫn chưa hiểu tại sao các tiền bối luôn luôn nói rằng ‘Vũ hội Mùa xuân là địa ngục mà Chủ thần đã gửi xuống đại lục’ hay ‘Tại sao lại thích mùa xuân như thế cơ chứ, lũ quý tộc ngu ngốc’.
Nhưng bây giờ, khi Vũ hội Mùa xuân chỉ còn một ngày nữa là diễn ra, cả da thịt và xương cốt của cô đều đang cảm thấy cực khổ và đau đớn.
Việc sẽ phải trải qua đống rắc rối này một lần nữa vào năm sau khiến cô cảm thấy kinh hãi. Có quá, quá nhiều thứ để cô phải làm.
“Cédie, đáng lẽ cậu nên ngăn tớ khi tớ nói rằng tớ sẽ tham gia vào Đội Cận vệ……”
“Mới chưa được hai tiếng kể từ khi cậu nhập cung mà.”
Hoàng tử lạnh lùng trả lời. Élisabeth ngẩng đầu khỏi gối đệm.
Đôi mắt màu xám mệt nhọc trông đầy giận dữ.
“Cậu có biết cảm giác của một công chức đi làm hàng ngày không? Cậu có hiểu cảm giác của một hiệp sĩ làm việc cho một sự kiện quốc gia không……”
“Nếu cậu nghỉ đủ rồi thì rời đi.”
“Tớ chỉ vừa mới đến đây?”
Cô càu nhàu và ngồi dậy.
Cédric, người ngồi đối diện cô, trông vẫn hơi xanh xao.
Vị Hoàng tử, người sẽ phải đứng trước các quý tộc đứng đầu Đế quốc vào ngày mai, đang phải vật lộn với thiếu hụt aether trong vài ngày qua. Đó hiển nhiên là lý do các tùy tùng lo lắng.
“Cậu có tham dự Vũ hội không?”
“Có.”
Hoàng tử trả lời.
Hai người họ quen nhau từ khi còn nhỏ, nhưng Cédric chưa từng nói về mệt nhọc hay đau ốm với cô.
Có lẽ điều đó cũng đúng ngay cả khi anh đứng trước Hoàng đế bệ hạ hay Đức Hồng y điện hạ.
Élisabeth muốn nói về một chuyện khác khi cô nghĩ tới đó.
Đó cũng là lý do cô đến đây hôm nay.
“Cậu đã nhận được câu trả lời từ Gia tộc Công tước chưa?”
Cédric khẽ chỉ về một phía bằng cằm của anh thay vì đưa ra câu trả lời.
Cô quay về hướng ấy, và nhìn thấy một phong thư đặt trên bàn.
“Họ nói gì?”
Élisabeth không muốn nhìn thấy các con chữ thêm chút nào nữa.
Phải xem quá nhiều tài liệu trong tuần vừa qua, cô chỉ bảo Hoàng tử tóm tắt lại thông tin cho cô.
Cédric khẽ nhíu mày.
“Họ nói rằng Thần vật vẫn ổn.”
Có vẻ như bức thư đã bị rút ngắn quá mức, nhưng cô có thể hiểu được góc nhìn của Công tước Sarnez.
“Nhưng đó là nói dối.”
Cédric gật đầu trước lời khẳng định của Élisabeth.
Anh nhớ lại những gì xảy ra vào năm ngày trước khi anh dẫn các thần thú ngay trước Lâu đài Lãnh chúa.
Hồi tưởng lại hình ảnh những con thú nhỏ không phát hiện ra điều gì và chỉ quanh quẩn xung quanh chân anh hay lăn lộn trong những bụi rậm khiến anh muốn bật cười.
Công tước đang nói dối.
Không có bảo vật nào có aether ở trong lãnh địa ấy cả.
“Chúng ta sẽ tìm ra sự thật khi trực tiếp gặp mặt ông ta.”
Giọng trầm thấp của anh còn nặng nề hơn vào hôm nay.
Vợ chồng Công tước Sarnez và con gái duy nhất của họ sẽ tham gia Vũ hội Mùa xuân.
Họ sẽ tìm ra sự thật khi trực tiếp hỏi ba người họ vào ngày mai.
Họ sẽ không dám nói dối ở một sự kiện mà Hồng y và Hoàng đế đều sẽ có mặt.
Cédric nghĩ rằng đây sẽ là cơ hội cuối cùng cho họ.
— Cộc cộc
“Vào đi.”
Khi Hoàng tử cho phép, cửa phòng khách mở ra, và một tùy tùng bước vào.
Đó là David Capucon.
“Điện hạ, Vương tử Jesse đã gửi người trà bồ công anh ạ.”
“……Gì cơ?”
Câu nói ấy nhắc đến một cái tên và một món đồ anh chưa từng ngờ tới.
Élisabeth nghiêng đầu.
“Từ Vương tử Jesse ạ? Tại sao ngài ấy lại gửi trà?”
“……Có vẻ ngài ấy biết là người đang không khỏe, thưa điện hạ.”
“……”
“Tôi xin lỗi vì đã không thể giữ thông tin không truyền ra ngoài. Xin hãy tha thứ cho tôi.”
Vị Vương tử đó có vẻ như chưa từng quên rằng Cung Romero đã gửi trà xô thơm trước đây.
Điều đó cũng không mấy bất ngờ, khi anh hồi tưởng về tính cách của Vương tử.
Mặc dù anh bị phân tâm bởi những lá trà bồ công anh, anh không cảm thấy khó chịu.
“Tôi có nên pha trà không ạ?”
Khi Capucon cẩn thận hỏi, Cédric chấp thuận trong yên lặng.
Phó Chỉ huy Đội cận vệ chỉ khẽ bật cười.
_____________
TL’s notes:
[1] Quốc hôn: Hôn nhân của Hoàng đế/Quốc vương hoặc người thừa kế ngai vàng, cũng giống như văn hóa Đại hôn ở Trung Quốc hoặc nước mình ý~