Hiệp sĩ Élisabeth mở to mắt khi thấy phản ứng của tôi.
“Người không biết sao ạ? Tôi đoán là người vẫn chưa được biết vì lịch trình của nó mới được thông báo hôm qua.”
Cũng do Ganael đang không tỉnh táo nữa ạ, cô lẩm bẩm như vậy.
“Vũ hội Mùa xuân của Hoàng cung Riester là sự kiện lớn nhất trong giới thượng lưu của Đế quốc trong nửa đầu của năm. Rất nhiều quý tiểu thư và thiếu gia ra mắt trong Vũ hội này. Một số người đã xin hoãn lại do vụ ám sát lần này nhưng…… Khi Vương tử còn bất tỉnh, một sự kiện lớn đã xảy ra, nên nó sẽ tiếp tục được tiến hành.”
Hiệp sĩ Élisabeth ngừng nói và nhấp một ngụm trà bí ngô.
Sự tĩnh lặng khiến tôi cảm thấy bất an kỳ lạ.
“Con gái duy nhất của Công tước Sarnez, tiểu thư Christelle de Sarnez, cuối cùng đã tỉnh dậy khỏi giường bệnh.”
“……”
Tôi không thể điều khiển biểu cảm gương mặt. Tôi cố gắng hết sức để tỏ ra không quan tâm, và dúi mặt vào tách trà.
Christelle de Sarnez. Nhân vật chính của < Trở thành Tiểu thư Dị giới Sau khi Bỏ việc >.
Một người tôi cần né tránh.
Tim tôi loạn nhịp vì những lý do tiêu cực.
“Người có biết câu chuyện về tiểu thư Sarnez không ạ, Vương tử?”
“Không, tôi không biết ạ.”
Giọng mình nghe vẫn ổn đúng không?
“Cũng không tệ nếu như người biết chuyện này. Không có ai trong Đế quốc Riester, đặc biệt là trong giới thượng lưu, là không biết ạ. Tôi cũng được nghe là Vương tử cũng quan tâm đến họ.”
Tôi yên lặng cầm lên miếng bánh gougère trước mặt.
Tôi cảm giác mình cần ăn một cái gì đó để cảm thấy thoải mái hơn.
“Ngay sau lễ trưởng thành ba năm trước, tiểu thư đã rơi vào một giấc ngủ dài bí ẩn. Trong năm đầu tiên, cô vẫn thi thoảng tỉnh dậy, nhưng trong hai năm sau đó, cô chỉ ngủ yên mà không động đậy như một con búp bê vậy.”
“……Điều ấy thật tồi tệ.”
“Đúng vậy đó ạ. Khi ấy Hoàng đế bệ hạ cũng gửi thái y đến Lãnh địa Công tước Sarnez trong một thời gian dài để xem xét tình hình. Công tước Sarnez là một trong những trung thần của bệ hạ. Đương nhiên ngài ấy vẫn trung thành kể cả bây giờ.”
Thông tin về bối cảnh của TTTTDGSKBV mà Eunseo chưa từng kể với tôi, hiện đang tuôn trào như thác đổ.
Đây là câu chuyện tôi đã không thể tìm được dù đã đọc hết toàn bộ các số báo của < Bán tuần báo Riester > trong vòng một năm đổ lại.
“Nhưng tiểu thư Sarnez đã mở mắt ba ngày trước. Việc ấy xảy ra vào đêm Vương tử bị bất tỉnh đó ạ.”
Sống lưng tôi lạnh toát khi nghe thấy sự trùng hợp kinh khủng này. Có phải tôi tạo ra sự cố gì không?
Có phải cô ấy dậy vì tôi không?
Không, hẳn là nó không liên quan gì đến tôi. Mạch truyện của nhân vật chính cuối cùng cũng bắt đầu rồi.
Tôi khẽ lắc đầu và nghĩ về những điều Eunseo luôn tự nói với bản thân.
Đừng quá lo lắng về mọi thứ và hãy tập trung vào cuộc sống thư thái nào.
“Theo như lời đồn, tiểu thư đang rất khỏe mạnh, mặc dù cô đã ngủ trong suốt ba năm. Cô cũng liên tục hỏi xin đồ ăn cay. Tôi đoán rằng khẩu vị cũng có thể thay đổi nếu như bị ốm trong một khoảng thời gian dài.
A…… Tôi hoàn toàn chắc chắn sau khi nghe về ‘đồ ăn cay’.
Một nhân viên văn phòng Hàn Quốc đang nhập vào cơ thể của cô sau 3 năm.
“Dù sao thì. Cô chỉ mới rời khỏi giường khoảng ba ngày, nhưng rất nhiều người tiên đoán rằng cô sẽ chính thức ra mắt giới thượng lưu ở Vũ hội Mùa xuân năm nay. Bệ hạ cũng có vẻ như sẽ mở rộng quy mô của sự kiện hết mức có thể để chúc mừng cô đã tỉnh dậy.”
Élisabeth là thiếu gia chủ của Gia tộc Bá tước Moutet quyền lực, nên cô không phải là người sẽ lan truyền hay lắng nghe lời đồn.
Chắc hẳn hầu hết những gì cô nói sẽ là đúng.
“Đó là một điều tốt.”
“Đúng thế phải không ạ? Nhưng những tiểu thư và thiếu gia chuẩn bị ra mắt trong Vũ hội có thể sẽ nghĩ khác. Họ đều đang bận rộn gọi các thợ may ở Hoàng đô để làm lại trang phục cho Vũ hội.”
Tôi nghiêng đầu vì không hiểu điều ấy nghĩa là gì.
Rồi Hiệp sĩ Élisabeth bật cười.
“Họ đang chuẩn bị những trang phục hào nhoáng hơn vì họ lo rằng họ sẽ không thể đón nhận được nhiều sự chú ý như tiểu thư Sarnez.”
Cho dù họ có làm gì đi nữa, họ cũng không thể nhận được nhiều sự chú ý hơn nhân vật chính.
Tôi đã bị bất ngờ khi đột ngột nghe về Christelle, nhưng tôi đã nhanh chóng ổn định bản thân sau khi ăn đồ ăn ngon.
Cô với tôi vốn dĩ cũng không có quan hệ gì. Tôi quyết định sẽ khiến nó trở thành như vậy.
“Đương nhiên, có một người khác họ đặc biệt cần phải cảnh giác.”
Hiệp sĩ Élisabeth vén những sợi tóc màu ôliu về phía sau tai và mỉm cười.
“Tôi đang nói về Vương tử Jesse đấy ạ.”
“Vâng?”
Tôi giật mình và làm rơi chiếc gougère thứ năm mà tôi chuẩn bị ăn. Tại sao tên tôi lại xuất hiện?
“Người bị dính vào một vụ ám sát chỉ một tuần sau khi đến Hoàng cung, và sống sót nhờ bằng chính năng lực của mình. Không chỉ các quý tộc mà cả bách tính trên đường phố cũng đang nói về Vương tử đó ạ.”
“Cô đang đùa phải không ạ?”
“Không phải đùa đâu ạ. Ai là bạn nhảy Vương tử sẽ đưa tới Vũ hội, người sẽ mặc gì, hay người sẽ nhảy như thế nào. Họ đang tò mò về tất cả mọi thứ.”
Tôi nhắm chặt mắt và rồi mở lại hai mắt. Một miếng bánh vị phô mai khác trôi xuống cổ họng.
Họ muốn tôi phải làm gì với sự chú ý ấy cơ chứ.
“Ừm, tôi sẽ không tham dự Vũ hội đâu ạ. Tôi còn chỉ có thể đi dạo trong vườn khi Hoàng đế bệ hạ cho phép.”
“Người ta nói rằng bệ hạ sẽ gửi đến người một thư mời chính thức đó ạ, thưa Vương tử.”
Không…… Tại sao người lại làm thế chứ ạ?
“Chỉ là giả thuyết của tôi, nhưng mà sự kiện ám sát lần này cũng khiến Hoàng thất phải chịu điều tiếng. Ngài ấy hẳn muốn phục hồi danh dự của Hoàng thất bằng cách công khai sự hiện diện của người.”
Tôi cảm thấy mọi thứ đang mờ nhòe trước mắt. Đó là Vũ hội Hoàng cung mà nhân vật chính sẽ ra mắt giới thượng lưu.
Tôi chưa từng đọc RoFan [1], nhưng linh tính đang mách bảo tôi một điều.
Đây là sự kiện tôi cần tránh bằng mọi giá.
Có lẽ sự kiện này còn nguy hiểm hơn là vụ ám sát của hai anh em song sinh.
Đối với các cuộc tấn công, tôi có thể dừng chúng lại bằng cách mở vòng tròn phép, nhưng tôi sẽ không thể tránh được nếu như bị cuốn vào mạch truyện của nhân vật chính.
“Tôi nghĩ rằng tôi sẽ bận vào ngày ấy ạ.”
“Vâng? Nhưng tôi vẫn chưa bảo với người về ngày diễn ra Vũ hội mà.”
“Tôi đã đến đây để hoàn thành vai trò của một Thần quan Xưng tội. Tôi sẽ phải lắng nghe lời xưng tội của mọi người làm việc trong cung.”
Tôi nói bất cứ thứ gì mà tôi có thể nghĩ ra được, nhưng ngay cả bản thân tôi cũng cảm thấy lý do này khá thuyết phục.
Mặc dù tôi là một con tin, danh hiệu chính thức của tôi khi nhập cung là ‘Thần quan Xưng tội’, nên tôi cần phải hoàn thành nghĩa vụ của mình.
Vai trò của ‘nam thứ’ không dính líu gì đến tôi cả.
“Nhưng mọi người sẽ đều ở Vũ hội vào hôm ấy……”
“Tôi có lẽ không biết nhiều, nhưng tôi cũng biết rằng số người không thể tham dự Vũ hội sẽ nhiều hơn rất nhiều so với số người sẽ tham gia Vũ hội.”
Tôi nhớ lại Ganael đã xin tôi nghe lời xưng tội của cậu bé vào ngày đầu tiên tôi đến đây.
Tôi cũng hồi tưởng gương mặt của các thợ làm vườn, các tùy tùng và nhân viên nhà bếp luôn luôn mỉm cười khi nhìn thấy tôi.
“Tôi sẽ làm tròn trách nhiệm Thần quan đối với họ.”
Tôi mỉm cười rạng rỡ. Ngay cả khi nghĩ lại một lần nữa, điều này quả thật là một lý do hoàn hảo.
*
“Bệ hạ, Đức Hồng y Aurélie Boutier đã đến rồi ạ.”
“Bảo cậu ấy vào đi.”
Hoàng đế của Đế quốc, Frédérique Riester, ngồi thẳng lưng dậy thay vì tựa vào ghế bành.
Hồng y sẽ lại cằn nhằn rằng tư thế ngồi của bà rất tệ, hay bà cần phải nghĩ về tuổi của mình nếu bà tiếp tục ngồi như thế này.
Khi bà sửa lại cà vạt nhàu nát, Hồng y xuất hiện.
Hồng y đang mặc đầy đủ lễ phục cùng với một chiếc mũ mitra trên đầu, khác với khi bà kiểm tra tình trạng của Vương tử Jesse.
“Hồng y Aurélie Boutier xin kính chào vầng dương giáng lâm trên mặt đất.”
“Laura, cho chúng ta một chút thời gian riêng.”
“Vâng, bệ hạ.”
Tùy tùng trưởng khẽ đáp lời và đi ra khỏi phòng.
Chỉ còn Hoàng đế và Hồng y ở lại trong văn phòng rộng lớn.
Aurélie ngồi lên chiếc ghế bành đối diện Hoàng đế như thể đó là điều vẫn luôn thường tình xảy ra, và nhấp ngụm cà phê đã được chuẩn bị trước cho bà.
“Sao cậu đến muộn thế?”
“Tớ đến ngay khi được gọi mà. Cung Juliette cách khá xa với Hoàng đế Cung mà.”
Khi Frédérique càu nhàu, Hồng y mỉm cười dịu dàng và trả lời.
Aurélie Boutier đã rời phòng của Vương tử Jesse ngay lập tức sau khi nghe thấy giọng của cộng sự khế ước gọi bà vang lên trong đầu.
Vẻ bất ngờ trong đôi mắt tím của người thanh niên vẫn còn rõ nét trong tâm trí bà.
“Vậy thì, mọi thứ thế nào?”
“Vương tử Jesse đang rất khỏe mạnh. Cậu không bị thương, và cơn sốc tinh thần hẳn cũng sẽ qua nhanh thôi.”
“Cậu biết tớ đang không hỏi chuyện đó mà.”
Đôi mắt màu cherry của Hoàng đế ánh lên vẻ giận dữ.
Aurélie khẽ thở dài khi người bạn thuở nhỏ của bà bộc lộ bản tính nóng nảy.
“Ether của cậu ta đã bùng nổ lớn là vậy, nhưng chỉ mất ba ngày để dòng chảy ether ổn định trở lại. Và tớ cũng khó có thể xác định được tổng lượng ether mà cậu ta có.”
“Làm sao mà……”
Hoàng đế không thể nói hết câu khi nghe câu trả lời bất ngờ ấy.
Hồng y chậm rãi tiếp lời.
“Cũng dễ hiểu khi mà các tùy tùng xung quanh luôn có những giấc mộng đẹp. Sẽ là lạ nếu như họ cảm thấy tồi tệ ngay cả khi một lượng lớn ether bao quanh như vậy. Tớ khá chắc chắn rằng tình trạng của Cédie trở nên tốt hơn gần đây cũng là nhờ đứa trẻ ấy.”
“……Thật khó để hiểu được cậu đang nói gì.”
“Có lẽ là do gần đây cậu vung kiếm quá nhiều đó? Đọc thêm sách đi.”
Bà nói đùa, nhưng Hoàng đế không chỉ đơn giản là khịt mũi như mọi khi.
Đó là do chủ đề hiện tại quá nặng nề và nghiêm trọng để có thể làm vậy.
“Cậu cũng không thể xác định được lượng ether ấy? Có phải ý cậu là đứa nhóc đó sẽ trở thành Giáo hoàng trong tương lai hay gì không?”
“Ai biết được chứ.”
Aurélie trả lời như đang hát.
“Tớ chỉ biết rằng tổng lượng ether trong bình chứa [2] của cậu ta là rất lớn. Thần lực hiện tại của cậu ở cấp Giám mục.”
“Dù thế nào đi nữa, thông tin rằng cậu ta chỉ là một Giám mục danh dự là một lời nói dối.”
“Đúng là thế. Đứa nhóc ấy dễ dàng tự mình đánh bại một Thần quan và Thánh hiệp sĩ cấp Tư tế.”
Họ ngừng nói trong chốc lát.
Hoàng đế vuốt ngược mái tóc màu bạc mà gần đây bà đã cắt ngắn vì nó quá phiền phức.
“Thế Vương tử thật sự đã lấy trộm ‘Sở Nguyện Thánh Bàn’ [3] à?”
Bà nhìn về phía các tài liệu trên bàn trước ghế bành.
Đó là một bản báo cáo mà quân đội Đế quốc đã tóm tắt về thông tin mà họ nghe được từ biên giới.
‘Thần điện Cảnh giới’ là Thần điện lớn nhất trên Đại lục, có vị trí trên biên giới giữa Đế quốc Riester và Thần quốc Venetiaan.
Một số Thần vật trên Đại lục đang được cất giữ tại nơi ở của Giáo hoàng, và có một truyền thuyết rằng nếu một ai đó cầu nguyện bằng máu, Chủ thần sẽ đáp ứng điều ước ấy.
Đó cũng là lý do mà Thần vật được đặt tên là ‘Sở Nguyện Thánh Bàn’.
Và Vương tử Jesse bị nghi ngờ đã chạm vào Thánh Bàn khi anh dừng chân ở Thần điện trên đường tới Đế quốc.
Đương nhiên điều ấy dường như là không thể bởi thời gian dừng chân là quá ngắn, và họ cũng không tìm thấy gì trong hành lý của Vương tử.
Vào ngày xảy ra sự việc, chỉ có nhóm của Vương tử là đi qua biên giới được canh phòng cẩn mật, nhưng anh cũng không có lý do gì để trộm một cách liều lĩnh như vậy.
Ngay cả khi Thần vật không bao giờ xuất hiện lại lần nữa, Vương tử cũng sẽ hoàn toàn thoát khỏi các mối nghi ngờ trong tương lai.
“Tớ cũng không biết. Tớ còn không biết liệu ‘lấy trộm’ có phải là từ nên dùng để nói hay không.”
“Adam, trả lời câu hỏi của tớ.”
Khi Hồng y né tránh trả lời, Hoàng đế quở trách bằng cách gọi bà bằng tên đệm.
Tuy vậy, cũng không phải là Hoàng đế không hiểu thái độ hiện tại của Hồng y.
Sở Nguyện Thánh Bàn vẫn còn nguyên.
Nó vẫn ở vị trí vốn có trong Thần điện, tỏa ánh sáng linh thiêng và phô bày vẻ đẹp của nó.
Đó là bởi vì Thánh bàn là Thần vật chỉ Giáo hoàng mới có thể sử dụng.
Trừ khi được chọn làm Giáo hoàng, người bình thường thậm chí còn không thể dịch chuyển nó khỏi vị trí dù chỉ một li, và vị trí của Giáo hoàng hiện tại đang để trống.
Nhưng vấn đề là…… Bên trong của Thánh Bàn không còn nguyên vẹn.
“Ngay cả khi Thánh Bàn vẫn còn nguyên, chúng ta cũng không thể làm ngơ rằng toàn bộ nước thánh trong ấy đã biến mất.”
“Tớ cũng biết mà, Yves.”
Hồng y khẽ đáp.
Nước thánh bên trong Thánh bàn đã hoàn toàn biến mất mà không còn sót lại giọt nào.
Theo như truyền thuyết, nước thánh không phải là thứ mà con người đã đổ vào bằng biện pháp nhân tạo, mà đó là vật chất của Thần từ thời xa xưa.
Điều này cũng có nghĩa là Thánh bàn và nước thánh vẫn luôn được coi là một từ rất lâu về trước.
Nước thánh bị rút cạn cũng đồng nghĩa với việc Thánh Bàn gần như bị hủy diệt.
“Tớ sẽ hỏi lại lần nữa. Có phải Vương tử đã hấp thụ nước thánh để đạt được sức mạnh ấy không?”
“Đứa trẻ ấy vô tội. Tớ đã đích thân kiểm tra điều ấy.”
Đôi mắt điềm tĩnh của Aurélie nhìn thẳng vào mắt Hoàng đế.
Frédérique hiểu ý của Hồng y khi bà nói rằng bà đã ‘đích thân kiểm tra’.
“Ghi chép cuối cùng về một người chạm tay vào nước thánh xảy ra 600 năm về trước. Có một quý tộc đã uống nước thánh với mong muốn sẽ đạt được sức mạnh của Giáo hoàng, nhưng cả cơ thể của hắn bị đốt rụi.”
“Chủ thần quả thực từ bi.”
Hoàng đế mỉa mai. Bà là một tín đồ, nhưng đã từ rất lâu rồi bà không còn yêu mến Chủ thần nữa.
Frédérique Riester có linh cảm rằng sự việc này sẽ không bao giờ được giải quyết.
____________
TL’s notes:
[1] RoFan: Viết rút gọn của Romance Fantasy, thể loại kỳ ảo lãng mạn nhé.
[2] Nếu như các bạn đọc TCF hay các webnovel khác hẳn cũng biết rồi, ‘bình chứa’ hay ‘plate/bowl/vessel’ dùng để chỉ lượng sức mạnh mà linh hồn của một người có thể chứa đựng được.
Đĩa hay bình chứa càng lớn thì càng có thể đựng được nhiều đồ ăn, và điều này cũng đúng với ‘bình chứa’ trong linh hồn. Một người sinh ra với ‘bình chứa’ lớn thì họ có thể ‘đựng’ được nhiều loại sức mạnh (qi của kiếm sĩ, ma pháp của pháp sư, ether của Thần quan v.v), nhưng với một người bẩm sinh có ‘bình chứa’ nhỏ, ‘đựng’ quá nhiều sức mạnh sẽ gây nguy hiểm cho cả cơ thể lẫn linh hồn.
Ở đây ý của Aurélie là Jesse có rất nhiều ether trong bình chứa, hay ‘linh hồn’ của cậu, đến mức bản thân bà cũng không thể xác định cậu có nhiều đến mức nào.
[3] Sở Nguyện Thánh Bàn: Bản tiếng Anh là ‘Paten of Wishes’. ‘Sở Nguyện’ là điều ước, còn ‘Thánh Bàn’ là đĩa đựng bánh thánh trong các nghi lễ tôn giáo.
Các Thần vật trong tương lai đều được sử dụng chữ Hán để đặt tên, đây là dụng ý của tác giả Sookym nên mình cũng để nguyên chữ Hán. Hơi khó nhớ nhưng mong mọi người thông cảm và nhẹ tay với mình nhé ㅠㅠ