Khi Nam Thứ Phản Công – Chương 54: Không để lỡ mất (2)

Mặc dù đang nghiến răng, tôi vẫn cẩn thận đặt tay lên vầng trán của cậu nhóc.

Có vẻ như cơn sốt của cậu đã giảm xuống rõ rệt. Cả hơi thở của cậu cũng đã ổn định trở lại.

“Dường như người rất giỏi chăm sóc trẻ con ạ, Vương tử.”

Christelle cảm thán bằng tông giọng nhẹ tênh.

Người nói không có vẻ suy nghĩ gì nhiều, nhưng tôi đột nhiên cảm thấy xấu hổ.

Ngay lập tức, tôi nhả ra một lời biện minh như thể một chiếc máy bán hàng tự động được nạp tiền xu.

Không phải là do mình đã giúp đỡ tên này vài lần trước đây đâu.

“Tôi có một đứa em ạ.”

“A, tôi đã nghe chuyện này rồi ạ. Người có một chị gái và một em gái.”

“Đúng vậy đó ạ.”

Tôi không nghĩ rằng Vương tử Jesse và hai Vương nữ thật sự là anh chị em thân thiết, nhưng đây là cái cớ hợp lý nhất để biện minh cho tình huống hiện tại.

Nhưng cũng đúng là tôi thật sự có một đứa em.

Tôi liếc nhìn sang bên để kiểm tra tình trạng của cậu bé, đồng thời ôm Demy đang trườn lên đùi tôi.

“Giờ khi nghĩ lại thì…… Khi nãy, có vẻ như cô đã gặp khó khăn. Cả Demy nữa. Giờ cô đã ổn chưa ạ?”

Tôi hỏi.

Ngay khi lửa của Hoàng tử bùng cháy, Christelle đã nôn khan và ngồi sụp xuống, còn Demy nhanh chóng nhảy ra khỏi tay tôi và chạy đến chỗ Christelle.

Sau khi lửa biến mất, có vẻ như hai người họ đã hồi phục trở lại.

“Vâng, tôi ổn ạ. Tôi cảm thấy hơi chóng mặt một chút vì ether của Hoàng tử điện hạ có sức chế ngự quá đỗi mạnh mẽ. Hẳn là Demy cũng bị vậy ạ.”

‘Chế ngự ether’…… Tôi chắc chắn đã đọc về khái niệm này, vốn thuộc về các Thánh hiệp sĩ.

Nó không liên quan đến một Thần quan như tôi, nên tôi chỉ đọc lướt qua, nhưng khi ấy tôi không biết rằng nó cũng xảy ra với thần thú như Demy.

Có lẽ khi trở về Hoàng cung, tôi cần đọc lại kỹ hơn nữa.

Christelle, người đang quan sát sắc mặt tôi, mỉm cười và đứng dậy.

Tôi không ngăn cô khi cô bước ra ngoài Thánh sở.

Đó là bởi vì ma thú trên núi đều đã bị giết bởi Hoàng tử.

“Mặc dù chế ngự ether thật sự rất mạnh mẽ, nhưng ngài ấy thật sự rất giỏi kiểm soát sức mạnh, vì chỉ các ma thú mới bị giết. Nhìn ngài ấy mạnh như vậy khiến tôi cảm thấy muốn cạnh tranh.”

Nếu là tinh thần cạnh tranh, hẳn cũng tốt, phải không? Tôi gật đầu khi nghe cô nói.

Để hai nhân vật chính bắt đầu hẹn hò, cần phải có một dạng cảm xúc nào đó thúc đẩy họ, mặc cho loại cảm xúc ấy có là gì đi nữa.

Người ta nói rằng cảm xúc đối lập với tình yêu là thờ ơ.

Miễn là họ không thờ ơ đối phương, tôi sẽ chào đón bất cứ loại cảm xúc nào giữa họ.

“Woah, mùi thơm quá. Demy, trong tương lai nhóc dựng một vườn cây ăn quả riêng cho mình cũng được đấy.”

Christelle cảm thán và hái nốt bốn quả táo còn lại trên hai cây táo.

Ngọn núi hoàn toàn nguyên vẹn và bình an. Tôi còn có thể nghe thấy tiếng chim hót gần đây.

Nếu như bỏ đi vài tảng đá bị đốt cháy đen, không ai sẽ tin rằng nơi này vừa xảy ra một vụ hỏa hoạn lớn.

Cô trở về Thánh sở với quả táo trong tay và tiếp tục nói.

“Tôi cũng đang tò mò về một thứ ạ. Có vẻ như Vương tử không bị ảnh hưởng bởi ảo ảnh……”

“Vâng, tôi cũng cảm thấy điều ấy thật kỳ lạ.”

Tôi cũng cảm thấy bất ngờ vì vòng tròn vốn luôn vô hiệu hóa tất cả các đòn tấn công lại không có chức năng thanh lọc không khí, nhưng điều đáng lo ngại hơn cả là hậu quả mà ảo ảnh mang lại.

“Hoàng tử là người đầu tiên phản ứng với màn sương, và sau đó là tiểu thư. Demy không phản ứng mấy với màn sương có lẽ vì tôi đã dùng vải để che mặt đứa nhóc…… Hoặc cũng có thể do đứa nhóc là thần thú nên vốn khác biệt so với chúng ta. Nhưng có vẻ như nó không phát huy tác dụng mấy với tôi. Tôi khá chắc chắn rằng tôi đã hít phải sương. Đây chỉ là giả thuyết của tôi nhưng,”

Christelle chìa ra ba quả táo về phía tôi.

Tôi bẻ đôi một quả táo màu cam và đưa cho Demy.

Đứa nhóc cầm miếng táo bằng chân trước và bắt đầu ăn ngấu nghiến.

— Rộp, rộp

“Cảm ơn ạ. Dù sao thì, tôi nghĩ rằng có lẽ năng lực cảm ứng mana càng cao, ta sẽ càng dễ bị ảnh hưởng bởi ảo ảnh của con quái vật ấy.”

Đó là điều duy nhất tôi rút ra để giải thích tại sao ba người chúng tôi lại phản ứng khác nhau như vậy.

Năng lực cảm ứng mana của tôi gần như không tồn tại, nên có thể đó là lý do tại sao tôi không bị ảnh hưởng bởi ảo ảnh mặc dù ma thú đang ở ngay trước mắt.

Đáng lẽ tôi nên cảm thấy nhẹ nhõm vì điều ấy, nhưng tôi cũng cảm thấy hơi buồn.

“Cái đó cũng hợp lý ạ. Điện hạ là ma pháp sư nên…… Hẳn là ngài ấy đã gặp phải một ảo ảnh rõ nét hơn hẳn thứ mà tôi nhìn thấy. Vậy thì tôi cũng hiểu được tại sao ngài ấy lại giận dữ đến vậy.”

Cô gật đầu và cắn một miếng lớn từ quả táo màu xanh xám.

“Nếu một con ma thú khác giống vậy xuống đây thì nên làm thế nào ạ?”

“Tôi không nghĩ chuyện ấy sẽ xảy ra đâu ạ.”

“Không có cách nào để chắc chắn rằng điều tương tự sẽ không xảy ra nữa đâu ạ. Gia đình hoặc bạn bè của con thú ấy có thể sẽ đuổi theo chúng ta để trả thù.”

Christelle chỉ tay về phía cuối thung lũng.

Ở giữa hai cây táo, một con ma thú trông như lai giống giữa loài rết và bọ cạp đã chết cháy, và đang ngửa bụng lên trời.

Ngay cả khi nhìn từ chỗ này, trông nó cũng to bằng cỡ một cánh cửa.

Tôi nhíu mày và quay lại nhìn Christelle.

“Đầu tiên thì tôi nghĩ rằng tiểu thư nên sử dụng ma đạo cụ ‘phát nổ’ để tạm đẩy lùi màn sương ạ.”

“Vâng. Nhưng nó sẽ chỉ đẩy lùi được trong khoảng thời gian ngắn thôi ạ. Bởi vì các ma đạo cụ được bán ở ‘Trạm mậu dịch tổng hợp Legault’ đều được kiểm dịch nên…… Chúng đều chỉ dùng cho các bữa tiệc thôi ạ.”

“Khoan đã. Tiệc ấy ạ?”

“Bởi vì nếu tạo ra vụ nổ lớn sẽ rất nguy hiểm mà ạ. Họ không bán vũ khí.”

Cái đó… Hình như có chút kỳ lạ.

“Vậy vụ đã xảy ra ở làng Lucas thì như thế nào ạ? Cô đã giả vờ đốt cháy cả lữ quán mà ạ. Cô nói rằng cô đã mua ma đạo cụ pháo hoa giả.”

Tôi nheo mắt. Christelle mỉm cười và nhún vai.

Tôi nhanh chóng cúi xuống nhìn cậu nhóc đang ngủ, rồi ngước lên nhìn cô.

Đột nhiên nhận ra sự thật, tôi cảm thấy như một tia sét vừa chạy dọc sống lưng. Thật sự, hai người này!

“Có phải khi ấy Hoàng tử đã sử dụng năng lực không ạ? Vậy người đã lấy đi ether của tôi vào hôm ấy,”

“Vương tử, xin hãy nghe đã ạ.”

Thảo nào Hoàng tử đã nắm cổ mình.

Thảo nào mình cảm thấy giống hệt khi Sadie lấy đi ether của mình!

“Điện hạ đã nói rằng ngài ấy cần phải có ether của Vương tử ạ. Nếu không phải Vương tử thì không được. Nhưng ngài ấy cũng bảo rằng Vương tử không được phép biết rằng ngài ấy là người lấy đi ether của người. Chúng tôi cần phải giúp các dân làng, nhưng ngài ấy lại có quá nhiều điều kiện như vậy. Vậy nên tôi không có lựa chọn nào khác! Cuối cùng tôi phải chen vào giữa hai người và nói dối, nhưng tôi có ý tốt ạ.”

“Cô……”

Nghe cái miệng dẻo quẹo ấy nói kìa!

“Là lỗi của tôi ạ. Tôi xin lỗi.”

“……Haa.”

Tôi không kìm được một tiếng thở dài. Ngay cả bây giờ tôi giận dữ thì cũng đâu có ích gì. Ngay cả khi tôi cảm thấy khó chịu, tôi cũng có được gì đâu chứ?

“Có phải đó là lý do tại sao lúc nào hai người cũng dính chặt lấy nhau không? Để hai người có thể lên kế hoạch cho việc đó?”

“Không phải lúc nào chúng tôi cũng dính lấy nhau đấy ạ. Ở gần nhau quá cũng làm chúng tôi mệt lắm ạ.”

Cô nghiêm túc nói. Tôi nghĩ rằng người mệt mỏi nhất phải là tôi mới phải.

“Trong tương lai…… Nếu cần ether, xin cứ nói với tôi ạ. Tôi không thể chấp nhận lời nói dối.”

“Vâng ạ. Nhưng xin hãy nói với cả Hoàng tử điện hạ nữa chứ ạ. Tại sao người chỉ nói với tôi,”

“Đứa nhóc đang ngủ mà ạ.”

Tôi thẳng thừng cắt lời cô.

Đôi mắt xanh xám của Christelle khẽ chớp vài lần, rồi cô chậm rãi gật đầu.

Trong thoáng chốc, tôi cảm thấy bực dọc và ngẩng mặt lên trời.

Bầu trời trong xanh dường như càng tàn nhẫn hơn với tôi hôm nay. Liệu ‘TTTTDGSKBV’ vốn là một tiểu thuyết RoFan chăm sóc trẻ em à?

Tôi chưa từng được nghe rằng các nhân vật trong truyện có em bé, nhưng tại sao tôi cảm thấy tự dưng có hai đứa bé để chăm sóc chứ?

“Nếu ma thú gây ảo ảnh tiếp tục xuất hiện, tôi sẽ dùng Thần thác để cả hai người chìm vào giấc ngủ, và sẽ xuống núi ngay cả khi có phải cõng hai người xuống ạ. Việc hai người rút Tuệ Kiếm ra lúc đang mộng du, hay tuyên bố từ bỏ cuộc thi bằng cách nói mơ, thì cũng không phải việc của tôi. Tôi không có cách nào khác ạ, vì tôi không biết chiến đấu mà. Xin hãy ghi nhớ điều ấy.”

Thần vật cũng không thực hiện điều ước của tôi, và Sadie mà tôi muốn giúp đỡ hóa ra lại là Hoàng tử Cédric.

Chết tiệt. Tôi không còn lý do nào để tiếp tục quan tâm tới cuộc thi này nữa.

“Tôi nghĩ sẽ nặng lắm đấy ạ.”

“Tôi cao mà ạ. Sức khỏe của tôi cũng tốt hơn người bình thường.”

“Nhưng nếu tính cả Demy thì là 3 người……”

Christelle nhìn tôi bằng ánh mắt khó tin.

Tôi cảm thấy khó tin vì cô thật sự đang đốp chát lại lời tôi như thế này, cứ như thể đã quên hết mình vừa phạm phải tội lỗi gì vậy. Vào lúc ấy.

“Vương tử, điện hạ đang…”

Tôi lập tức quay đầu nhìn đứa trẻ.

Những hạt nhỏ màu vàng đang bay lên từ cơ thể của cậu bé.

Đó là dấu hiệu thông báo rằng cậu bé đã được sạc đầy, điều mà tôi đã luôn cảm thấy quen thuộc.

Vào những lúc như thế này, cậu bé sẽ luôn rời khỏi ban công phòng tôi.

Phải, thảo nào cậu ta luôn rời đi ngay lập tức. Đương nhiên cậu ta sẽ không thể để mình nhìn thấy cảnh cơ thể lớn trở lại.

Chết tiệt. Mặc dù là lỗi của tên ấy khi che giấu chuyện này, nhưng cuối cùng người xấu hổ vẫn là tôi.

Có phải đáng lẽ sẽ tốt hơn nếu mình hỏi liệu đó có phải là em trai thay vì đoán là con trai không? Hay là cũng thế cả thôi?

“……Tiểu thư.”

Tôi mở miệng.

“Xin hãy nói đi ạ.”

“Ừm, cũng giống như việc cô giữ bí mật cho Hoàng tử. Liệu cô có thể giữ bí mật này cho tôi không ạ?”

“Dạ?”

Cô nhìn tôi chằm chằm. Dường như cô không thể ngay lập tức hiểu ra tôi đang nói đến việc gì.

“Việc Hoàng tử biến thành một đứa trẻ…… Tôi mong rằng cô có thể giả vờ rằng không biết chuyện này ạ.”

“Ôi trời.”

“Tôi là một con tin mà ạ. Biết một bí mật quan trọng như vậy của Hoàng thất sẽ chỉ gây tổn hại tới tôi. Lý do tại sao Hoàng đế bệ hạ để mặc tôi như thế này có lẽ là vì tôi cũng chỉ là một Vương tử không quyền không thế.”

Giờ đây sau khi đã quyết tâm, tôi có thể dễ dàng thốt ra những lời như thế này. Tôi hơi cắn lên đôi môi run rẩy.

Lý do lớn nhất mà tôi muốn giả vờ không biết là vì tôi cảm thấy xấu hổ, nhưng đương nhiên tôi không thể nói điều này với Christelle.

Hình ảnh Hiệp sĩ Élisabeth cười đến mức rơi nước mắt vẫn còn đọng lại trong tâm trí tôi. Khốn khiếp.

“Ý của người là chúng ta sẽ không nói với Hoàng tử điện hạ về những gì đã xảy ra hôm nay.”

“Vâng, kiểu vậy ạ. Hãy chỉ nói là…… ngài ấy bất tỉnh vì bị cạn kiệt ether, và tôi giúp ngài ấy.”

Tôi cảm thấy hai má trở nên nóng ran. Ngay cả bản thân tôi cũng biết rằng đây chỉ là cái cớ vô nghĩa.

Christelle khẽ nghiêng đầu.

“Tôi giỏi nói dối nên sẽ không phải là vấn đề đâu ạ, nhưng……”

Cô ấy thật sự cảm thấy tự hào về điều ấy.

“Vương tử, người sẽ ổn chứ ạ?”

“Vâng, không sao đâu ạ.”

Tôi tự tin trả lời.

Vì đã dần dần thích nghi với cuộc sống sau khi xuyên vào đây, nên nếu cần phải nói dối, tôi nghĩ cứ ngậm chặt miệng sẽ là phương pháp tốt nhất.

Điều ấy sẽ tốt hơn là bị Hoàng tử nhìn bằng ánh mắt khinh miệt và cười nhạo tôi.

Sau khi trở lại Hoàng cung, mối liên hệ giữa chúng tôi đằng nào cũng sẽ bị cắt đứt thôi.

“Vậy thì tốt ạ. Tôi cũng cảm thấy may mắn vì có một người bạn để chia sẻ bí mật.”

Christelle khẽ lắc mái tóc màu hồng và mỉm cười rạng rỡ.

Gáy tôi lạnh toát khi nghe cô dùng từ ‘bạn’. Tôi vốn không đề cập đến chuyện này để khiến chúng ta thân thiết hơn……

— Đoàng!

Khi ấy, một âm thanh lớn vọng ra từ trên đỉnh núi. Christelle ngay lập tức nhảy dựng lên.

Tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc. Và rồi,

“Ahhhhh!”

“Chạy đi, nhanh lên!”

Tiếng những người tham gia gào thét và cảnh báo lẫn nhau vọng tới từ phía xa.

Bùm, rầm rầm! m thanh tựa như những tảng đá rơi xuống chạm tới tai tôi.

“Hình như đợt tiến công thứ 3 đã bắt đầu rồi ạ.”

Christelle nói và siết chặt tay cầm roi. Tôi nhanh chóng nhìn sang đứa trẻ đang nằm.

Cơn sốt đã hoàn toàn biến mất,

“Trời, đã lớn trở lại rồi à.”

Tôi nhanh chóng rút tay ra khỏi má của tên nhóc và lau lên áo sơ mi của mình.

Những hạt ether trôi nổi trong không khí cũng đã biến mất tự khi nào.

Chết tiệt, từ lúc nào mà hắn trở lại trên 190cm vậy?

“Điện hạ thế nào rồi ạ?”

“Cơ thể đã hoàn toàn hồi phục rồi ạ, nhưng ngài ấy vẫn chưa tỉnh dậy. Tiểu thư, liệu người sẽ ổn khi phải chiến đấu một mình chứ ạ?”

“Xin cứ tin tưởng tôi.”

Đôi đồng tử màu nước đang sáng lấp lánh.

Cây roi, vốn là biểu tượng đặc trưng của cô, hiện đang tỏa sáng một cách hiểm độc dưới ánh nắng chiều.

Christelle thấp giọng thì thầm.

“Chúng đang đến ạ.”

*

“Wow, thật sự là nặng quá đi. Lưng mình sẽ gãy mất thôi!”

— Kkiii

Gấu trúc đỏ dùng chân trước khẽ đẩy lên vai tôi như thể đang động viên.

Tôi loạng choạng đi xuống với một người đàn ông và một người phụ nữ trưởng thành trên lưng.

Khi cúi đầu xuống, tôi có thể nhìn thấy một chiếc lá lớn bọc quanh eo của tôi, Christelle, và tên Hoàng tử.

Nó cũng được buộc chặt bằng dây leo rắn chắc, nên có vẻ như nó sẽ không bị nới lỏng.

Hai người còn lại đang ngủ, và tôi chỉ nghe thấy tiếng họ thở.

Tôi khẽ bật cười vì đã lâu lắm rồi kể từ khi tôi còn làm thế này.

Demy đã tài trợ cho tôi chiếc xe đẩy cho em bé này.

“Ma thú thật sự là trục ác quỷ, là trục ác quỷ mà. [1] Chúng thật sự khiến điều này xảy ra.”

Tôi nghiến răng.

Tôi kiểm tra lại lần cuối để đảm bảo rằng mũi và miệng của Demy đều đã được che cẩn thận bằng khăn tay, rồi mới thực hiện kế hoạch.

Không gian xung quanh đều đang mờ nhòe bởi màn sương, nhưng khu vực gần tôi thì khá rõ ràng.

Phải, cái màn sương chết tiệt này. Thứ chết dẫm.

— Kieeeeek!

“Ta chỉ vừa mới gọi mà mày đã ngay lập tức xuất hiện rồi à?”

Tôi gào lên đáp trả ma thú trước mặt.

Con quái vật đang gõ bộ móng vuốt khổng lồ lên mặt đất, và đứng hiên ngang để đe dọa chúng tôi.

Mặc dù Thánh sở vẫn đang bao bọc, tôi lùi lại một bước theo phản xạ. Bụng tôi cảm thấy hơi cồn cào.

Ngoại hình của nó giống một con bọ cạp, nhưng càng gần phần đuôi, trông nó càng giống một con rết hơn.

Cơ thể sáng bóng màu nâu sẫm của nó to bằng cỡ một chiếc xe trộn bê tông, và khi nhìn từ phía trước, trông nó phải ít nhất là 20m.

Tôi nghĩ có thể nó là cha hoặc mẹ của con quái vật mà Hoàng tử vừa đốt cháy khi nãy. Kích thước của nó quá đỗi khác biệt so với con vừa rồi.

— Kieeee!

“Rồi, đợi chút đi.”

Tôi lầm bầm và lục tung túi của mình.

Nếu tên này chưa từng xuất hiện, nếu nó chưa từng phát tán sương mù gây ảo ảnh, hoặc nếu nó chưa từng đến cùng với lũ ma thú khác…… Thì điều này sẽ chưa từng xảy ra.

Ngay lập tức, tôi cầm trong tay hai quả táo. Đó là hai quả táo để dành cho tôi và tên Hoàng tử.

Từ giờ trở đi, chúng sẽ trở thành món ăn vặt cho con quái vật kia.

“Mày cũng thích táo đúng không? Giống con đã chết ở kia. Vì vậy nên mày mới đến đây đúng không?”

Tôi nói vài câu tàn nhẫn và rồi giơ táo lên.

— Kiek! Kiuuuu!

Đôi mắt màu nâu đỏ của con thú liên tục sáng lên và nhìn về mọi hướng.

Trên miệng nó là một thứ gì đó trăng trắng tựa như nước bọt. Tôi nhắm nghiền mắt và rồi mở mắt lần nữa.

Mặc dù sợ hãi, tôi cần phải xuống núi ngay lúc này.

“Đây, tiền phí xe buýt!”

Tôi ném một quả táo lên trời. Sau đó, tôi ngay lập tức kích hoạt Thánh sở.

____________

TL’s notes:

[1] Trục ác quỷ (Axis of evil): Một thuật ngữ được đặt ra bởi Tổng thống Bush trong để gọi các chính phủ giúp đỡ chủ nghĩa khủng bố và vũ khí hủy diệt. Jesse đang quá căm hận lũ ma thú này ha =)))

<< Previous Chapter | Index | Next Chapter >>

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *