Khi Nam Thứ Phản Công – Chương 53: Không để lỡ mất (1)

“Có chuyện gì vậy ạ?”

Giọng nói trong trẻo của Christelle truyền đến tai tôi. Tôi nhanh chóng quay sang và nhìn cô.

Đôi mắt xanh xám vẫn trong vắt như mọi khi và đang nhìn thẳng về phía tôi.

“Tiểu thư có ổn không ạ?”

“Dạ? Đương nhiên tôi ổn……”

Đột nhiên, Christelle không thể nói hết câu.

Ánh sáng từ từ tắt dần trong mắt cô.

Cảm giác ớn lạnh chạy dọc từ gáy xuống tận gót chân của tôi.

Cô quay đầu lại và nhìn thẳng về phía trước như một hình nhân bị điều khiển trên dây.

Như thể có ai đó đang đứng sau hai cây táo vậy.

Tuy vậy, ngay cả khi mở lớn hai mắt, tôi còn không thể nhìn thấy chỉ một cánh chim chứ đừng nói đến một con người.

“Tiểu thư Sarnez?”

“……”

Không có câu trả lời. Tôi nuốt nước bọt.

Thung lũng che phủ bởi sương, hai con người với ánh mắt đờ đẫn, tiếng la hét vọng từ phía bên kia ngọn núi.

Và,

— Rộp!

m thanh chết tiệt ấy nữa. Tôi nghiến chặt hàm. Khi nhìn lại, trên hai cây táo chỉ còn lại bốn quả.

Mặc dù không có chứng cứ, tôi cảm thấy chắc chắn rằng kẻ trộm táo vô hình này chính là thủ phạm khiến cho hai người họ trở nên thế này.

Cách thức thực hiện có lẽ là do màn sương này.

“Thưa cha. Toàn bộ đều là lỗi của con ạ.”

Hoàng tử Cédric nói vậy và bước về phía trước.

Tôi nhanh chóng bước đến trước mặt anh.

Hai tay tôi đang bận che mặt Demy và mặt tôi, nhưng tôi cần phải ngăn anh rời khỏi Thánh sở, ngay cả khi tôi phải đá anh.

“Hoàng tử, người nghe thấy tôi không ạ?”

“Đáng lẽ cha không nên hi sinh vì con. Con thà rằng bản thân con,”

“Đừng nói nhảm nữa.”

Tôi cắt lời anh. Gương mặt tái nhợt và đôi mắt trũng sâu của anh khiến tôi nhíu mày.

Tôi cảm thấy bất an và không hiểu sao anh lại có những suy nghĩ cực đoan như vậy, bởi khi Hoàng tế rời khỏi thế gian này, anh vẫn còn là một đứa trẻ.

Đừng bảo rằng anh ta vẫn luôn suy nghĩ thế này suốt cả cuộc đời nhé?

“Chị à, tại sao chị lại ở đây?”

Và rồi, một giọng nói run rẩy truyền đến tại tôi.

Cảm thấy bất an, tôi quay đầu nhìn Christelle.

“Tại sao chị lại ở đây? Sau khi kết hôn, đáng lẽ chị phải sống hạnh phúc chứ. Tại sao chị lại ở đây?!”

Giọng của cô ăm ắp nỗi buồn và tình thương. Tôi cảm thấy như bị bóp ngạt.

Tôi không rõ ảo ảnh có trở nên mạnh hơn hay không, hay cảm xúc của họ sẽ trở nên như thế nào, nhưng tôi không thể để mặc họ như thế này.

Tôi cần phải tạm thời đánh thức họ,

“Đi đi. Ở đây nguy hiểm lắm, nên đi đến chỗ anh rể đi! Nhanh lên!”

“Tiểu thư, người không nên rời khỏi đây đâu ạ!”

Chết tiệt! Tôi nhanh chóng chặn cô bằng chân.

Chân tôi run rẩy vì hai nhân vật chính đang đứng cách nhau khá xa.

[Tỉnh dậy, cả hai người!]

Tôi nhanh chóng kích hoạt Thần thác.

Từ Thánh sở đang tỏa ra ánh sáng hoàng kim dịu nhẹ, một luồng sáng rực rỡ tràn ra, bao bọc cơ thể hai người họ.

Thần thác chỉ phát huy tác dụng với những sinh vật sống đang đứng trong vòng tròn, vậy nên tôi không cần phải dùng nó khi chiến đấu với ma thú.

Đó là do tôi không thể để ma thú tiến vào khu vực với bán kính chỉ 15m, vì tôi không có chút năng lực thể chất nào cả.

— Shaaaaa……

Ngay sau đó, luồng sáng linh thiêng buông hai người họ ra.

Khi luồng sáng dần dần mờ đi, Christelle khẽ chớp đôi mắt to tròn.

Có tác dụng rồi. Tôi khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm.

“Hửm? Vừa nãy, vừa nãy, chị tôi……”

“Cô đã tỉnh dậy chưa ạ? Xin hãy nhanh chóng che miệng và mũi. Hoàng tử, người sao rồi ạ?”

Christelle nhanh chóng lấy khăn tay khỏi túi áo.

Đôi mắt của cô đỏ hoe, nhưng có vẻ như cô đã nhận ra chuyện gì vừa xảy ra, vì cô không nói thêm lời nào. Và Hoàng tử……

“……”

Khi chạm ánh mắt với anh, tôi nhận ra đôi đồng tử màu cam đang rực cháy.

Dường như anh sẽ thiêu rụi bất cứ thứ gì anh nhìn thấy.

Mặc dù biết rõ cơn thịnh nộ của anh không hướng đến tôi, tôi vẫn cảm thấy nỗi hoảng sợ theo bản năng chạy dọc sống lưng.

Dường như ý thức của anh đã trở lại, nhưng tôi không rõ liệu anh đã hoàn toàn khôi phục lý trí hay chưa.

Ether trong cơ thể tôi run rẩy trong lo âu. Khoan, có phải thật sự là ether của mình không?

“……Ngươi dám.”

“Hoàng tử, xin hãy bình tĩnh lại ạ. Người cần phải lấy vải che mũi lại để đề phòng ảo ảnh,”

“Ma thú dám giả mạo cha ta.”

Giọng của người đàn ông trầm xuống tựa như có thể xuyên thủng mặt đất.

Mái tóc đen tuyền của anh khẽ bay tựa như một điềm báo. Anh tháo chiếc găng tay đen trên tay trái.

Bị áp đảo bởi một cơn căng thẳng khó lý giải, đầu ngón tay của tôi trở nên cứng đờ.

“Hiện giờ người không thể tấn công nó đâu ạ. Con quái vật vẫn đang trốn, nên sẽ nguy hiểm nếu như người rời khỏi Thánh sở. Thêm nữa, màn sương sẽ khiến người gặp phải ảo ảnh. Hiện giờ tiểu thư đang có mang ma đạo cụ để phát nổ, nên chúng ta nên dùng nó,”

“Ta không thể tha thứ cho nó.”

Anh thu bàn tay trái thành hình của một nụ hoa. Tôi đã từng nhìn thấy cảnh này ở đâu đó trước đây.

— Tách!

Tiếng búng tay của anh vọng lại. Christelle ngồi sụp xuống đất và nôn khan.

Tôi và Hoàng tử chạm mắt một lúc lâu.

— Bùng!

Và một ngọn lửa xuất hiện.

Ngọn lửa đỏ rực xuất hiện trên tay anh đang giận dữ ngấu nghiến mọi thứ xung quanh trừ Thánh sở của tôi.

Màn sương, thung lũng, cây cối, rong rêu, cỏ dại, rừng cây, mặt đất… Cả thế giới chìm trong sắc đỏ tựa máu tươi.

Anh hành xử tùy ý tựa như một đứa trẻ, nhưng cũng tàn độc như một bạo quân.

Chỉ nhìn khung cảnh ấy khiến đầu tôi nóng ran. Nhiệt độ của lửa khiến tâm trí tôi đờ đẫn.

— Kieeeeeee!

Ma thú đang trốn gào lên đau đớn.

Rầm, rầm! Tôi nghe thấy tiếng một thứ gì đó đổ xuống.

Ether của một ai đó khác đang rung lên dữ dội. Nhưng đó không phải là kết thúc.

— Cruuuuu!

— Gừừừừ! Gừừ!

— Kkiiiiiiii!

Tôi ngẩng đầu lên. Ở phía bên trên, bên sườn, và cả dưới chân núi……

Những con ma thú đều đang quằn quại đau đớn.

Một số con có vẻ như đang ở khá xa, nhưng cũng có những tiếng thét ở rất gần đây.

Đỉnh núi ở phía xa đang rực cháy tựa như một ngọn đuốc được thắp sáng.

Cơn cuồng nộ của Hoàng tử dường như đang thống trị rặng núi của Hầu tước.

Bầu không khí khô khốc khiến cổ họng tôi đau rát. Tôi cảm thấy vừa choáng váng, vừa hoài nghi.

Tại sao anh ta lại che giấu sức mạnh ấy cho đến tận bây giờ……

— Kkii, kkii, kkii

Ôi trời.

“Demy, nhóc ổn không?”

Tim tôi chùng xuống khi nhìn thấy Demy run rẩy mà không biết mình nên làm gì trước.

Màn sương đã bị đốt cháy rồi, nên hẳn cậu nhóc không phải đang nhìn thấy ảo ảnh.

Liệu có phải cậu nhóc sợ ngọn lửa không…… Khoan đã.

Ánh sáng cảnh báo đỏ rực muộn màng lóe lên trong đầu tôi. Tôi lập tức quay đầu lại.

“Hoàng tử, xin người dừng lại đi ạ. Người sẽ gặp nguy hiểm nếu dùng quá nhiều ether như thế này,”

Một tiếng ‘bộp’ vang lên, và một cơ thể nhỏ bé đổ gục xuống người tôi. Theo phản xạ, tôi đỡ lấy đứa trẻ.

Cùng lúc ấy……

— Xẹttttt……

Ngọn lửa thịnh nộ vốn đang tàn bạo nuốt chửng dãy núi, giờ đây tan biến như một ảo ảnh.

Tôi không thể tin được ngay cả khi tận mắt chứng kiến.

Hàng trăm triệu tia lửa cuốn theo ngọn gió xuân và nhẹ nhàng biến mất trong ánh nắng mặt trời.

Những tia lửa nhỏ lấp đầy tầm nhìn của tôi. Khoảnh khắc ấy tưởng như không có chuyện gì lớn vừa xảy ra, tưởng như mọi thứ đều chỉ là một phút tùy hứng.

Thứ duy nhất còn xuất hiện trước mắt tôi là……

“Thật sự, ngay cả khi nhìn lại vẫn không cảm thấy có lý chút nào cả.”

Ngọn núi trở về với sắc xanh vốn có. Christelle thì thầm với vẻ mặt đờ đẫn.

Tôi giữ chặt cơ thể nóng rực đang dựa vào chân tôi, và nhìn xung quanh.

Ether của ngọn lửa chỉ đưa ra phán quyết duy nhất đối với các ma thú trên ngọn núi mênh mông này, và nhanh chóng biến mất sau khi đốt cháy sỏi đá.

Tôi không thể ngay lập tức tiếp thu những gì vừa nhìn thấy.

Sức mạnh ấy thật sự khủng khiếp, nhưng năng lực kiểm soát của anh còn đáng kinh ngạc hơn.

Tôi không thể ngậm chặt miệng.

— Kkiiii!

Demy nhảy ra khỏi vòng tay tôi và bám chặt lấy chân Christelle.

Chỉ khi ấy, tôi mới nhìn xuống đứa trẻ với cơ thể nóng ran.

“A……”

Tôi không thể thở được, và lưỡi của tôi cứng đờ đến mức tôi không thể thốt ra lời nào.

Đứa trẻ đang bất tỉnh không hề mở mắt, nhưng tôi biết màu mắt của đứa nhóc này.

Mái tóc đen tuyền và đôi môi ương bướng mím chặt đều quen thuộc với tôi.

Khi tôi cẩn thận đỡ cậu nhóc nằm xuống, vạt áo sơ mi rộng thùng thình quấn quanh cơ thể cậu bay phấp phới.

Vầng trán của cậu ướt đẫm mồ hôi lạnh như mọi khi.

“……Sadie.”

Tôi khẽ gọi tên của Hoàng tử.

*

“Thưa Hầu tước, ngọn lửa đang biến mất rồi ạ!”

“Ôi, hỡi Chủ thần……”

“Chủ thần đang bảo vệ Đế quốc!”

“Thật sự là một kỳ tích, trời đất ơi. Trời đất ơi!”

Hàng ngàn người trong khán đài reo hò với đôi mắt ngấn lệ.

Cả quý tộc và thường dân đều hô vang và ném những thứ trong tay lên bầu trời.

Tiếng vỗ tay, tiếng huýt sáo, lời khen ngợi và cầu nguyện, và cả những cái ôm động viên tràn ngập cánh đồng.

François Duhem đang nhìn về phía ‘hầm ngục’ với vẻ mặt bàng hoàng.

Kỳ tích vừa xảy ra khi nãy rõ ràng là sức mạnh của Hoàng tử.

Anh chắc chắn về điều đó, bởi ở Đế quốc, không có ai từng sử dụng ether thuộc tính lửa trước đây.

Không, Hoàng tử là người duy nhất trên mảnh đất này được sinh ra với năng lực của một Thánh hiệp sĩ.

Việc anh công khai sử dụng năng lực như thế này vừa là một sự kiện đáng mừng, vừa là câu chuyện gây xúc động.

Tuy vậy……

“Huu.”

Lồng ngực anh cảm thấy bức bối. Hầu tước siết chặt tay thành nắm đấm và đấm nhẹ lên xương sườn.

Vào lúc này, người thanh niên cao quý hẳn đã biến thành hình hài một đứa trẻ.

Và người duy nhất mà anh có thể dựa vào lúc này là một Thần quan Vương tộc của Thần quốc, người đã đến đây với tư cách một con tin.

Cho dù Hoàng tử và Hồng y đều tin tưởng cậu, cho dù bản thân anh cũng đã lựa chọn chấp nhận Vương tử……

Khi tình huống thành ra như thế này, Hầu tước với tư cách hạ thần không thể không cảm thấy lo lắng.

“Có lẽ ta nên lên trên,”

“Ông chú, đừng gây rối và cứ ngồi yên đấy đi ạ. Chú đang làm cháu đau đầu đấy.”

Giọng nói trong trẻo truyền đến tai anh. Anh nhanh chóng quay lại.

Élisabeth, người đang dựa mình vào chiếc giường ngoài trời, đang ngước nhìn anh với một chiếc nẹp trên cánh tay.

“……Tay của nhóc sao rồi?”

“Không còn đau nữa ạ.”

“Cả thiếu gia Callamard cũng đang nghe, thế nên nhóc nói câu ấy thành tâm hơn chút có được không?”

Chỉ khi ấy Élisabeth mới nén lại khí thế và quay đầu sang bên.

Ganael, người vẫn chưa từng rời bên cô kể từ lúc cô xuống núi, vẫn còn vương nước mắt trên mặt.

Cô cảm thấy không thoải mái vì có vẻ như cô đã khiến cậu lo lắng vô ích. Mặc dù vết thương cũng không phải là nghiêm trọng.

“……Thần quan trị liệu đã đặt xương trở lại đúng vị trí và cũng nói rằng cháu sẽ nhanh chóng hồi phục thôi ạ. Thuốc giảm đau mà Vương tử đưa cháu cũng khá hiệu quả nữa. Thuốc ấy là do cậu chuẩn bị cho ngài ấy, đúng không?”

“Dạ? Vâng, đúng rồi ạ.”

Đôi mắt màu mật ong của Ganael cong lên. Cô cảm thấy may mắn rằng cậu bé là kiểu người vẫn có thể dễ dàng mỉm cười ngay cả khi vừa mới khóc.

Tiểu Bá tước tiếp tục nói không ngần ngại.

“Cho dù chuyện gì có đang xảy ra ở trên kia đi chăng nữa, nó xảy ra là vì điện hạ tin tưởng Vương tử. Vậy nên chú đừng lo lắng nữa và cứ tiếp tục ngồi xem đi ạ. Đây cũng là chỗ ngồi tốt nhất mà, không phải sao?”

“Chỗ ngồi tức là,”

“Ta cần phải xem ngài ấy rút Tuệ Kiếm. Nếu chú rời đi, cháu sẽ gọi ngài Benjamin ngồi chỗ của chú đấy.”

“Như thế, như thế không được đâu!”

Hầu tước nhanh chóng đặt mông xuống ghế. Élisabeth khẽ thở dài.

Một người như thế này trở thành Hầu tước mà cũng được sao?

“Có một tín hiệu trên trời kìa. Hãy đi giúp họ đi ạ.”

*

Tôi thật sự cảm thấy xấu hổ.

Đây là kết luận mà tôi rút ra sau khi cẩn thận suy nghĩ.

Tôi cảm thấy xấu hổ đến mức có thể chết được.

“Wow, hẳn là cơ thể một số người sẽ nhỏ lại khi bị cạn kiệt ether ạ.”

“Có vẻ đúng là vậy……”

“Ngài ấy giống hệt như thiên sứ trong lúc ngủ nhỉ, thiên sứ. Thật sự đẹp quá.”

Christelle chọc má của Sad…… Hoàng…… đứa nhóc đang ngủ.

Tôi đặt đứa trẻ nằm lên Thánh sở và nắm khuỷu tay của cậu nhóc.

Đứa nhóc đã dùng nhiều ether đến mức ngay cả khi tôi truyền ether bằng cách tiếp xúc cũng không thể nạp ether nhanh chóng.

Tôi thật sự cần phải biến cơ thể tên này lại bình thường, chết tiệt. Tôi cần phải làm điều đó cho dù tên này có muốn tiếp tục cuộc thi hay muốn xuống núi.

Mặc dù đầu óc đang quay cuồng, tôi vẫn cố suy nghĩ điềm tĩnh hết mức có thể.

“Vương tử có biết điều này không ạ? Ý tôi là chuyện điện hạ có thể dùng ether ấy ạ.”

“……Tôi nghĩ đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ạ.”

Đó không phải là một lời nói dối. Trước đây, tôi chỉ nhìn thấy anh dùng ether trong cơ thể của cậu bé.

Điên mất, đây cũng có phải là < Thám tử Conan > hay gì đâu……

“Vậy có vẻ như với người ngoài thì tôi là người duy nhất biết chuyện này. Bảo sao ngài ấy đòi hỏi nhiều điều kiện khi dùng ether đến vậy. Hẳn là do nếu như mắc sai lầm, ngài ấy sẽ biến thành một đứa trẻ như thế này.”

Tại sao cô không bảo tôi điều ấy trước chứ ạ?

Tôi nuốt lại lời giận dữ vô lý ấy trong cuống họng, và tiếp tục duy trì biểu cảm bình thản trên mặt.

Bí mật của Hoàng tử mà Christelle biết được là ether.

Nếu tôi là người biết điều ấy, và Christelle là người biết được bí mật mà tôi biết, hẳn tình huống đã trở nên tốt hơn hàng triệu lần.

Tôi buồn đến mức cổ họng tôi có cảm giác ngột ngạt.

“Ngài ấy hẳn không có cách nào khác ngoài việc che giấu. Hình hài đứa nhóc này giống y hệt với dáng vẻ thông thường của ngài ấy. Bất cứ ai cũng sẽ nhận ra đây là Hoàng tử điện hạ. Với địa vị của ngài ấy thì, đây hẳn là một điểm yếu chí mạng ạ.”

“……”

Hai tai tôi trở nên nóng rực vì xấu hổ.

Khoan, không phải khi nhìn thấy một người giống hệt thì người ta sẽ nghĩ đó là thành viên trong gia đình à? Hay là mình nhầm?

“Nếu với những người không biết tình hình cụ thể…… Có lẽ họ sẽ nghĩ khác, phải không ạ?”

“Hừm. Hẳn sẽ là như vậy nếu như tính cách, lời nói hay hành động có sự khác biệt, nhưng tôi không nghĩ điện hạ là kiểu người sẽ diễn như vậy đâu ạ.”

Xin đừng tiếp tục đâm dao vào tôi nữa, tôi sẽ chết mất……

— Kkii, kkiii

Demy lượn quanh chỗ chúng tôi và cố gắng bắt chuyện với đứa trẻ đang say ngủ.

Giờ khi tôi nghĩ lại thì, hẳn Demy cũng biết chuyện này.

“Ha……”

Khi hắn tỉnh dậy thì mình nhìn mặt hắn kiểu gì đây.

Hay mình nên cắn lưỡi tự tử nhỉ? Có lẽ mình sẽ có thể về nhà luôn nếu làm như vậy.

<< Previous Chapter | Index | Next Chapter >>

One Reply to “Khi Nam Thứ Phản Công – Chương 53: Không để lỡ mất (1)”

  1. Yui

    Bình tĩnh nha Jessie, dù em không biết suy nghĩ như anh mới là mạch não bình thường hay vậy là bất thường nữa 🙁

    Reply

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *