— Đoàng! Bùm! Bùm!
“Ê, đợi tí! Chậm thôi! Đi chậm thôi!”
Eek! Tôi suýt chút nữa cắn phải lưỡi.
Tốc độ đi xuống quá nhanh, và ngọn núi cũng dốc hơn nhiều so với những gì tôi đã tưởng.
Bùm, bùm! Mặc dù Christelle và Hoàng tử đang dính chặt sau lưng tôi, cơ thể tôi vẫn giật nảy lên.
Tôi ôm chặt Demy bằng một tay, giữ chặt dây cương bằng tay còn lại, và khẽ cúi người xuống.
Demy cũng đã tạo ra dây cương này từ dây leo… Chết tiệt. Ở kia không phải là vách đá sao?!
“Rẽ trái, rẽ trái! Áaaa!”
— Kieeeee!
Ma thú bay lên giữa hai vách đá, chiếc đuôi dài và nọc nhả độc của nó lắc lư trong không trung. Con này còn không có cánh mà!
Đầu tôi dường như đang bay lơ lửng, màng nhĩ cảm thấy ớn lạnh, và tim tưởng như đang rớt ra ngoài.
Tàu lượn siêu tốc T-Express cũng chỉ là trò trẻ con so với thứ này.
— Kkiii!
“Demy, không sao cả. Nếu như chúng ta chết, anh vẫn sẽ đi cùng nhóc.”
Tôi biết rằng tôi không nên nói điều này với một đứa trẻ, nhưng có lẽ do tình huống hiện giờ quá điên rồ, những lời tôi có thể thốt ra được cũng không bình thường chút nào.
Khi nhìn xuống, khung cảnh mở ra trước mắt tôi là một thung lũng vô tận và tối tăm đang giương nanh vuốt.
Tôi nhắm nghiền mắt và cầu nguyện xin được cứu.
Xào xạc, làn gió thung lũng tạt ngang qua chúng tôi.
Tôi cũng nghe thấy tiếng thở khe khẽ của hai đứa nhóc gây rối phả vào sau gáy tôi.
— Đoàng!
— Kieeek!
Xe buýt của chúng tôi đã hạ cánh an toàn ở phía bên kia vách núi!
Không có thời gian để thở, tôi ngay lập tức tóm lấy quả táo thứ hai, cũng là quả cuối cùng.
Cho đến giờ, mọi thứ vẫn diễn ra đúng như kế hoạch.
Ít nhất vận may của tôi cũng đang tỏa sáng nhờ có hai nhân vật chính đằng sau lưng.
“Đây là tiền phí trả thêm!”
Tôi ném quả táo màu xanh xám ra đằng trước, và con ma thú gây ảo ảnh, có lẽ là bọ cạp hay rết gì đấy, bắt đầu tăng tốc.
Tôi nuốt nước bọt khi cảm thấy cơ thể mình dúi về đằng trước. Con thú này thật sự phát điên vì táo.
Ngay khi tôi ném một quả táo về phía nó ở trên thung lũng, nó ngay lập tức lao tới,
— Kiek! Kieeeek!
‘Woah, da của nó trơn quá! Mình thực sự ghét điều này mà!’
— Kiek! Kieeeek!
Cho đến giờ, nó vẫn điên cuồng đuổi theo quả táo đang rơi.
Nó thậm chí còn không mảy may bận tâm rằng tôi và Demy đang ở trên lưng nó.
Ma thú trườn qua những tán cây cao vút và đồng cỏ với tốc độ chóng mặt, và bò qua những tảng đá trong khi liên tục gõ móng vuốt.
Vào lúc này, tôi thậm chí có chút thương cảm khi nhìn cái miệng sùi bọt mép của nó.
— Kit, kit! Kiik! Kiiik!
Rồi, con thú đột nhiên phản ứng khác hẳn so với khi nãy, và dừng lại.
Tôi ló đầu lên và tự hỏi liệu có phải quả táo đã bị mắc kẹt giữa hai tảng đá hay không.
Nhưng may mắn thay, thứ mà tôi nhìn thấy là một điều tốt lành hơn hẳn.
“Chúng ta đến rồi.”
Tôi có thể nhìn thấy hai túp lều lớn trắng xóa ở phía cuối tầm nhìn mờ sương.
Đó là hàng ngàn khán giả đang ngồi trên đồng bằng mênh mông trước Lâu đài lãnh chúa Duhem.
Có vẻ như ‘Hỏa Tinh Tuệ Kiếm’ cuối cùng cũng đã chọc điên con ma thú này.
Rõ ràng rằng con thú này sẽ tiếp tục xông thẳng vào sân vận động dù có quả táo hay không đi chăng nữa.
Đó là một điều tốt. ‘Đại Thảo Phạt Ma Thú’ gần như sắp kết thúc rồi.
“Woaaaa……!”
“……Vạn tuế! Vạn tuế!”
Tiếng reo hò vọng đến từ xa. Tôi không rõ liệu đám đông đã phát hiện ra chúng tôi hay chưa.
Tôi lấy hơi và cố gắng hết sức để nhìn ra phía sau.
Đằng sau mái tóc màu hồng và mái tóc màu đen, đuôi và nọc chứa độc của ma thú đang lắc lư như một cây bút lông.
“Demy, chúng ta cần phải giải quyết cái đó.”
— Kkii
Tôi thì thầm. Điều đó là đương nhiên.
Trước khi đánh thức hai nhân vật chính, và trước khi con bọ cạp chết tiệt này biến cuộc thi thành một mớ hổ lốn, tôi cũng cần làm những bước chuẩn bị tối thiểu.
“Ư!”
— Kieeeek! Grrrrrr! Grr! Kit!
Đầu tôi giật ra phía sau. Con thú gào lên hung tợn nhất có thể, và rồi xông thẳng về phía trước.
Tôi siết chặt tay cầm cương và cố gắng không mất thăng bằng cơ thể.
Với tay còn lại, tôi nhanh chóng lục lọi túi đồ.
*
[Xin hãy thức dậy đi ạ, cả hai người.]
Anh cảm thấy dường như ai đó đang thì thầm như vậy.
— Bộp!
Cédric Riester chậm rãi mở mắt, và cảm thấy toàn thân tê nhức.
Tuy vậy, mọi thứ trước mắt anh đều mờ nhòe.
Anh không rõ rằng liệu có phải anh vẫn đang mơ, hay đã thực sự tỉnh giấc.
Anh thậm chí còn không rõ trước khi nhắm mắt, anh đã ở đâu và làm gì.
Bầu không khí tĩnh lặng đến mức tưởng như anh đang bị chôn vùi trong tro bụi. Anh chậm rãi di chuyển ngón tay.
— Xẹt……
Giật. Hoàng tử giật nảy lên như một người vừa bị điện giật.
Khi nhìn xuống bàn tay trái, anh nhận ra những ngọn lửa nho nhỏ đang liên tục bùng cháy và biến mất trên đầu ngón tay.
Bàn tay của anh không có găng.
Anh không nhìn thấy ma đạo cụ mạnh mẽ đã ngày qua ngày giúp anh ngăn chặn dòng chảy ether không ổn định.
Giống như miệng núi lửa có thể nhả ra lửa bất cứ lúc nào, đầu ngón tay không mang găng của anh cũng như vậy.
Anh nhíu mày. Như thế này quá nguy hiểm.
Bởi vì sự tồn tại của anh vốn dĩ là điều đáng lo ngại.
“……”
Cuối cùng anh cũng có thể nhìn được xung quanh. Tầm nhìn của anh mờ đục và xám xịt.
Anh cũng nhớ rằng trước khi bất tỉnh, anh đã nhìn thấy một cảnh tượng giống như thế này.
Đúng hơn thì……
‘Thưa cha. Toàn bộ đều là lỗi của con ạ.’
‘Đáng lẽ cha không nên hi sinh vì con. Con thà rằng bản thân con,’
Mái tóc dài đen nhánh, và đôi mắt xanh sẫm tựa như biển khơi xanh ngắt.
Hoàng tế Alexandre trông vẫn như xưa, và cũng mặc bộ trang phục y hệt những gì ông đã mặc vào ngày rời khỏi thế gian này.
Đôi mắt cong lên mỉm cười và những lời nói ấm áp của ông tràn đầy tình thương với đứa con trai bé bỏng.
‘Không sao đâu, Sadie. Nhờ có lửa của con mà mới ấm áp và dễ chịu như thế này chứ.’
Trông ông y hệt với những lần xuất hiện trong cơn ác mộng của Hoàng tử cho đến vài tháng trước.
Bản năng của anh mách bảo rằng đó chỉ là ảo ảnh. Đó chỉ là một mánh khóe vặt vãnh tạo bởi ma thú.
Tuy vậy, anh không thể kiểm soát được những xúc cảm trào dâng và cơn thịnh nộ dữ dội.
‘……Ngươi dám.’
‘Ma thú dám giả mạo cha ta.’
‘Ta không thể tha thứ cho nó.’
Sau đó, mọi thứ chuyển thành màu đỏ.
Thế giới chuyển thành màu đỏ, và tâm trí anh sôi sục đến mức anh không thể nhận ra bất cứ thứ gì khác.
Mảnh đất và ngọn núi của Hầu tước bao trùm trong biển lửa.
Tiếng gào thét của ma thú và giọng của một ai đó cố gắng xoa dịu anh hòa lẫn vào nhau, khiến màng nhĩ của anh rối loạn.
Ngọn lửa của anh đã giết vô số sinh mạng. Chỉ giết cha của anh vẫn là không đủ.
Nhưng một lần nữa, sương mù lại bao phủ.
“Ha……”
Anh không thể thở được.
Cơn ảo ảnh đau đớn ấy sẽ quay trở lại bất cứ lúc nào để biến anh thành một con quái vật.
Cho đến khi anh đốt cháy hết mọi thứ trên thế giới và không còn để sót lại gì, nó sẽ tiếp tục trở lại.
Cho đến khi thung lũng khô cạn chỉ còn sỏi đá này bị che phủ bởi tro bụi, tựa như tuyết rơi trên nền đất, nó sẽ tiếp tục trở lại.
Hoàng tử siết chặt bàn tay trái.
“Hoàng tử, nếu như người nghỉ ngơi xong rồi thì xin hãy hợp tác ạ.”
Anh ngẩng đầu dậy. Cédric nhìn về phía giọng nói.
“Người vẫn cảm thấy không ổn ạ? Tôi đã cho người rất nhiều ether rồi mà.”
Anh nhìn thấy máu phản chiếu trên vầng trán trắng ngần, qua những kẽ hở của mái tóc vàng rối bời.
Đôi mắt màu tím đang nhìn anh tỏa sáng lấp lánh tựa thạch anh tím.
Giọng nói của cậu nhuốm màu lo lắng, mặc dù cậu mới là người bị thương chứ không phải anh.
“……”
Và, ngay lập tức, thế giới xung quanh anh trở nên ồn ào, cứ như thể mọi thứ trước đó chỉ là một lời nói dối. Hai tai anh đã có thể nghe được.
“Woaaaaa!”
“Vương tử, tôi sẽ giải quyết khu vực lối vào ạ!”
“Sarnez! Sarnez! Sarnez!”
Tiếng hò reo của hàng ngàn người bừng bừng phấn khích trong bầu không khí của cuộc thảo phạt ập vào tai anh.
Và sau đó, âm thanh của làn sóng mạnh mẽ và giọng nói của Christelle de Sarnez truyền đến từ cả phía trước và phía sau anh.
Cảm giác ấy như thể đang đứng trên một bờ biển tấp nập người vậy.
Ít nhất anh cũng nhận ra rằng họ đang không ở ngọn núi mà anh đã đốt cháy. Dường như anh đã dịch chuyển tức thời đến đây.
“Chúng ta đang ở sân vận động ạ. Ta đã xuống núi rồi ạ. Vì tôi đang ở đây, xin hãy cứ tùy ý sử dụng sức mạnh của người đi ạ.”
“……Màn sương này.”
“Chỉ là mây rơi xuống đất thôi ạ. Nó là sương bình thường. Tôi đã cắt nọc nhả độc của ma thú bọ cạp ấy nên giờ nó không thể nhả sương gây ảo ảnh, chết tiệt!”
— Bang!
Một ma thú xuyên qua màn sương và tấn công vòng tròn của Vương tử.
Mặc dù nó không gây ra mấy tổn thất, có vẻ như Vương tử khá bất ngờ.
Cédric nhìn cậu và chậm rãi đứng dậy.
Xương cốt trong cơ thể anh đau nhức như vừa mới lăn xuống từ một ngọn đồi.
— Xẹt, xẹt……
Có lẽ nghe thấy tiếng lửa bập bùng, Vương tử cúi mặt xuống và nhìn bàn tay trái của anh.
Khoảnh khắc ấy, tim anh cảm thấy đau nhói. Hẳn là cậu ta cũng đã biết tất cả mọi thứ rồi.
Hẳn là cậu ta đã chứng kiến lời nguyền khủng khiếp của mình, ngay trước mặt cậu ta.
“Cậu sợ à?”
“Không ạ, chỉ là……”
Gương mặt của cậu thoáng nét bối rối.
“Tôi lỡ để quên găng tay của Hoàng tử ạ. Tôi hoàn toàn quên mất phải mang nó theo.”
“……”
“VÌ sức mạnh của người là lửa nên, hẳn là mùa đông sẽ ấm áp và dễ chịu lắm. Người sẽ không phải lo về việc tay bị lạnh.”
Vương tử mỉm cười và chỉnh lại hai tay đang ôm thần thú.
Bang! Ma thú tấn công Thánh sở một lần nữa. Trông con thú giống như một con lai giữa sói và sư tử.
Ma lực của nó không mạnh, nên có vẻ như nó là một trong đám ma thú vặt vãnh bò xuống núi vì cảm nhận được ether của Tuệ Kiếm.
“Demy, nhóc muốn làm không? Nhóc muốn mắng mỏ con quái vật ấy không?”
— Kkii!
Thần thú giương cả hai móng vuốt lên.
Hoàng tử yên lặng quan sát cảnh tượng những dây leo xanh lục mọc lên từ mặt đất của đồng bằng.
Mặc dù ma thú đang bị siết chặt dây leo và quằn quại trong cơn đau, anh cảm thấy dường như hô hấp của bản thân đã trở nên dễ dàng hơn.
“Nếu người tiếp tục đờ đẫn đứng đó thì tiểu thư sẽ lấy cắp chiến thắng từ người đó ạ.”
Vương tử nói vậy. Cédric cuối cùng cũng chớp mắt.
‘Ohhhh!’ Các khán giả hò reo vang dội. Anh nghe thấy tiếng nước róc rách vọng lại phía xa.
“Ở phía kia là ‘Hỏa Tinh Tuệ Kiếm’ đó ạ.”
Vương tử chỉ tay về phía sau lưng Hoàng tử, nhưng anh không quay đầu nhìn lại.
Đó là bởi vì sự hiện diện của Tuệ Kiếm quá đỗi mạnh mẽ, đến mức anh vẫn có thể cảm nhận được ngay cả khi năm giác quan đều bị chặn.
Tuy vậy, không có thứ gì có thể tinh khiết hơn ether trong bình chứa ngay trước mắt anh lúc này.
“Ta đoán rằng cậu thật sự không sợ hãi.”
“Tôi đã bảo người từ lúc chúng ta leo lên núi rồi mà ạ. Tôi là một Thần quan khá mạnh. Vậy nên tôi sẽ không bỏ chạy đâu ạ.”
Hoàng tử khẽ thở ra một hơi. m thanh ấy gần giống như một tiếng cười.
Anh nhanh chóng vươn bàn tay trái và nắm lấy đầu của Vương tử.
Một ngọn lửa ấm áp hòa lẫn vào vầng trán đang rỉ máu.
Giọng nói của Vương tử lộ rõ vẻ bối rối khi cảm thấy sức mạnh của anh.
“Khoan đã. Tại sao,”
“Đừng quên.”
Hoàng tử tàn nhẫn lấy đi ether của Vương tử.
Đôi đồng tử màu tím nhìn anh như thể anh là một kẻ điên.
“Khi nãy tôi đã cho người nhiều lắm rồi mà, sao người vẫn lấy thêm?!”
“Cậu là người nói rằng cậu sẽ không bỏ chạy mà.”
Ta sẽ không để lỡ mất cậu. Đôi mắt màu cam của anh dao động.
Đây là cơ hội cuối cùng và duy nhất của anh.
*
“Thật sự…… Hoàn toàn là một tên điên, thật sự.”
Tôi cảm thấy chóng mặt.
Tôi không cảm thấy mệt mỏi đến mức ngất xỉu, nhưng tôi chắc chắn rằng ether của tôi bị hút cạn và chỉ vừa đủ để giữ cho tôi không bị bất tỉnh.
Chân phải của tôi hơi bị trật một chút sau khi nảy lên trên lưng của ma thú bọ cạp khi nãy, nên tôi gần như không thể đứng vững.
Tôi chậm rãi cúi người và ngồi xuống.
‘Aigoo, người mình đau quá.’
— Kkii, kkii, kkii
“Anh không sao. Vấn đề là đầu óc tên Hoàng tử đó không ổn chút nào.”
Trước khi rời đi, ánh mắt của tên Hoàng tử ấy hoàn toàn không bình thường.
Demy rên rỉ và trèo lên ngực tôi.
Có vẻ như cậu nhóc thật sự cảm thấy lo lắng, nên tôi không thể không bật cười.
Những vết thương của tôi sẽ dễ dàng hồi phục nếu có một Thần quan trị liệu giúp đỡ.
Tôi cảm thấy có chút thất vọng vì tôi không thể dùng năng lực trị liệu cho bản thân.
— Kieeeek!
“Đây thật sự là con cuối cùng rồi!”
Chất giọng khỏe khoắn của Christelle vang vọng khắp sân vận động.
Tôi duỗi hai chân và xoay nửa thân trên để nhìn về phía cô.
Ở giữa sân vận động mờ mịt sương, có một bóng người mạnh mẽ nhảy lên không trung.
Chiếc áo khoác màu xanh của cô phấp phới trong gió.
Ở phía bên phải của cô, một cây thương cực kỳ dài, làm bằng nước, đang lơ lửng.
Mục tiêu của cô là một con ma thú bọ cạp với hai móng vuốt đã tan chảy vì tiếp xúc với sức mạnh của nước thánh.
“Haa!”
— Kiiiik!
Christelle, người đang lơ lửng trên không trung, mạnh mẽ giáng một đòn roi về phía trước. Cùng lúc ấy, cây thương vụt bắn về cùng phía.
Vào lúc hàng ngàn khán giả nín thở quan sát cô với lòng bàn tay ướt đẫm,
— Ooong!
Bầu không khí trở nên run rẩy.
— Babababang!
“Hự!”
Và rồi một dư chấn lớn ập vào sân vận động. Tôi ngã xuống đất từ chỗ đang ngồi.
Tôi cảm thấy cát chui vào trong miệng. Theo phản xạ, tôi ôm Demy và cuộn tròn người lại.
“Khụ khụ! Khụ, khụ!”
Đột nhiên hít phải bụi, tôi ho không ngừng. Tôi cảm thấy bối rối vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Liệu có phải là ma thú không? Nhưng trừ ma thú bọ cạp ra, những con khác đều yếu hơn nhiều.
Hoàng tử cũng đã đốt cháy toàn bộ những ma thú tiến vào đây từ đợt tiến công đầu tiên và thứ hai, và chỉ một số con bò xuống sân vận động này……
“Thảo phạt đã kết thúc rồi.”
Một chất giọng trầm quen thuộc vọng tới chỗ đám đông. Mặc cho cơ thể đau nhức, tôi đứng dậy và tìm chủ nhân của giọng nói.
Từ lúc nào không hay, tầm nhìn của tôi đã trở nên rõ nét.
Đòn tấn công vừa nãy có vẻ như đã hoàn toàn làm sương mù tan biến.
“Là Hoàng tử điện hạ! Hoàng tử điện hạ đang……!”
Một khán giả phá vỡ sự im lặng bao trùm, và hô lớn.
Giọng nói của người phụ nữ lạc đi vì phấn khích.
Ngay lập tức, nỗi kinh ngạc, ngưỡng mộ, sợ hãi và thành kính lan truyền trên toàn bộ khán đài như một cơn cháy rừng.
Người đàn ông đang đứng ở chỗ mà Tuệ Kiếm đã từng được cắm, và ngạo nghễ nhìn xuống đồng bằng.
Tôi đờ đẫn nhìn Hoàng tử.
Đúng hơn thì, tôi đang nhìn Thần vật sắc bén và đen bóng trong tay anh.
“Hô……”
Có một tên lấy đi cả giải thưởng trước khi chính thức trở thành người thắng cuộc kìa……
“Điện hạ, đó là ăn gian đấy ạ!”
Christelle bật cười như không thể tin được, và hô vang. Cô cũng đang lăn lộn trên mặt đất.
Không rõ liệu anh có nghe thấy lời cô hay không, nhưng Hoàng tử di chuyển bàn tay đang cầm kiếm về phía trước ngực. Và rồi,
— Bùng!
Thanh kiếm bắt đầu bén lửa từ chuôi cho đến tận mũi kiếm. Màu của ngọn lửa giống hệt với màu mắt anh.
OTP real như bún riêu cua
“Ta sẽ không để lỡ mất cậu.” áaaaaaaaaaaaaa
Thật là cmn bún riêu cuaaaaaaa
=)))à đroi Christelle cầm roi làm tôi nhớ người kế thừa tộc cá voi cx cầm roi và hệ nước
“Ta sẽ không để lỡ mất cậu. Đôi mắt màu cam của anh dao động.
Đây là cơ hội cuối cùng và duy nhất của anh.”
Chết mất thôi…