Khi Nam Thứ Phản Công – Chương 56: Frédérique Riester (1)

Tôi cũng đã đoán rằng vì là Thần vật nên hẳn nó sẽ có một năng lực đặc biệt nào đó, nhưng tôi chưa từng biết rằng thanh kiếm có thể bùng cháy theo ý của chủ nhân.

Ngọn lửa khẽ lắc lư tựa như một cây nến nhảy múa trong gió, chứ không giống như một ngọn lửa rực cháy, nhưng dường như đó cũng là ý muốn của Hoàng tử.

Không một chút do dự, Hoàng tử xoay cánh tay trái và di chuyển Tuệ Kiếm đang cầm trong tay.

“Đừng bảo là anh ta định……”

Tôi từ từ cảm thấy rằng tôi có thể đoán trước được điều mà anh định làm.

Hàng ngàn quý tộc và thường dân đều nín thở và tập trung ánh mắt dõi theo anh.

— Kieeee!

— Grr, grr!

Vào lúc ấy, ma thú bọ cạp vẫn đang sống và từ từ vực dậy.

Một số ma thú còn sót lại cũng tỉnh táo trở lại và lắc lư đầu.

Tôi cũng vừa lúc nhận ra rằng rất nhiều người tham gia đã an toàn xuống sân vận động.

Đôi mắt của Christelle sáng lấp lánh vẻ hứng thú.

— Kiet! Kit! Kit! Kiiit!

“Ồn ào thật.”

Hoàng tử nói vậy và chém ngang thanh kiếm. Khi ấy,

— Ooong!

Một lần nữa, bầu không khí rung chuyển.

Mặc dù biết rằng lửa của anh sẽ không tấn công tôi, tôi vẫn cúi đầu và giấu Demy vào lòng.

Kiếm khí nóng rực tạt ngang qua tóc tôi.

— Baaang!

— Bùng!

Nó có hình dạng như một làn sóng.

Làn sóng được làm bằng lửa thánh chứ không phải nước thánh ấy lớn bằng cỡ một ngôi nhà, và nhanh chóng nuốt chửng sân vận động.

Tuy vậy, nước và lửa vốn dĩ khác biệt. Khi ngọn lửa nhanh chóng đốt cháy bầu không khí,

— Babababang!

Một cơn dư chấn xảy ra.

Ngọn gió tựa như bão tố bùng lên sự sống trên mặt đất đang gào khóc.

Các khán giả che đầu và cúi người xuống.

Tôi có thể nhìn thấy những chiếc mũ và khăn bay lên không trung. Tôi nhắm nghiền hai mắt.

Đương nhiên, tôi nghĩ rằng mình sẽ ngã xuống và lăn trên đất.

“Không sao đâu ạ, Vương tử.”

Tuy vậy, một giọng nói thân thiện truyền đến tai tôi.

Khi mở mắt, tôi nhận ra một chiếc khiên chắn lớn đang xuất hiện đằng trước tôi. Nói đúng hơn, đó là một bức tường làm bằng nước.

Hình bóng của Hoàng tử được phản chiếu qua bề mặt lăn tăn nước của bức tường ấy.

Dư chấn hoàn toàn không chạm vào tôi.

“……Tiểu thư Sarnez.”

“Có vẻ như điện hạ đang phấn khích ạ. Tôi hiểu điều ấy, vì tôi cũng cảm thấy tương tự vậy vào lần đầu tiên sử dụng năng lực.”

Tốc độ của cô thật sự đáng kinh ngạc.

Christelle, người gần như ngay lập tức xuất hiện trước mặt tôi và kích hoạt khiên chắn, mỉm cười và vuốt gọn vài sợi tóc hồng vừa mới bay ra.

Tôi định cảm ơn cô nhưng,

— Kieeeek, kii……

— Grr, grr, grrr……

Những tiếng kêu đau đớn cuối cùng của bầy ma thú vang vọng khắp sân vận động.

Tôi nhanh chóng quay đầu và nhìn về phía sau.

— Bùm!

— Thụp!

— Baaang……

Những con thú cả lớn và nhỏ đều đang gục xuống mặt đất trong tình trạng bị bao phủ bởi lửa đỏ rực.

Trừ các con thú ra, mọi thứ xung quanh đều ổn.

Kinh ngạc bởi sức mạnh áp đảo của Hoàng tử, những người tham gia cuộc thi nhìn về phía này và đánh rơi vũ khí xuống sàn.

Sự kính sợ và ngưỡng mộ khiến biểu cảm trên gương mặt họ trở nên hỗn loạn.

Không ai dám nói gì, hay thậm chí là di chuyển.

Sự im lặng không rõ là vài giây hay vài phút bao trùm cả đám đông.

Christelle chậm rãi thu lại bức tường bằng nước.

Thảo phạt đã kết thúc rồi. Đó là những lời Hoàng tử đã nói.

“……Người chiến thắng ‘Đại Thảo Phạt Ma Thú’ năm thứ 1613 của Thánh Lịch là Hoàng tử Cédric điện hạ!”

Giọng nói run rẩy của Hầu tước François Duhem vang vọng khắp lãnh địa.

Và sau một khoảng thời gian ngắn ngủi,

“Woaaaaa!”

“Hoàng tử điện hạ vạn tuế!”

“Riester vạn tuế! Vạn tuế! Vạn tuế!”

“Chiến thắng! Chiến thắng! Chiến thắng! Chiến thắng!”

Tiếng hò reo phấn khích của hàng ngàn khán giả ập vào màng nhĩ của tôi. m thanh vỗ tay của họ giòn giã tựa pháo hoa.

Tôi cũng cảm thấy choáng ngợp mặc dù nó không liên quan gì đến tôi.

Mọi người đều phấn khích đến mức gò má của họ trở nên đỏ rực. Và rồi, một cơn mưa của những đóa hoa bắt đầu đổ xuống từ bầu trời xuân.

Hoàng tử đã đến gần tôi từ lúc nào không hay, và đang chăm chú nhìn xuống tôi.

Vào khoảnh khắc tôi chạm mắt với anh, một bó hoa được ném xuống từ xa rơi xuống ở ngay trước chân tôi.

— Kkii!

Demy nhận ra người ấy và bắt đầu lắc đuôi.

Tôi quay đầu và nhìn về phía mà bó hoa vừa mới được ném xuống.

“Là Hiệp sĩ Élisabeth ạ!”

Christelle rạng rỡ hò reo. Ở bên cạnh tiểu Bá tước là Ganael và Benjamin.

Ba người họ đang hào hứng vẫy tay và mỉm cười.

Ở ngay phía sau họ, Hầu tước Duhem đang mải lau đi nước mắt bằng một chiếc khăn tay.

“Hahahaha.”

Cuối cùng, tôi bật cười. Nhiệt độ cơ thể ấm áp của Demy truyền tới vai và má của tôi.

Cả cơ thể tôi rã rời như thể vừa bị đấm cho tơi bời, và quần áo tôi cũng đang xộc xệch, nhưng tôi nghĩ rằng chuyến đi ra ngoài đầu tiên của mình cũng không tệ.

Một cánh hoa màu hồng nhạt rơi xuống trên mũi đôi bốt của Hoàng tử.

*

Tôi không thể nhớ được mình đã trở về Hoàng cung bằng cách nào.

“Au……”

Tôi nỗ lực quay cơ thể mệt mỏi sang phía bên.

Vầng trán bị chảy máu và chân phải bị thương đã được nhanh chóng chữa lành nhờ có một Thần quan trị liệu.

Tuy vậy, chúng tôi đã rời khỏi Lâu đài Lãnh chúa vào ngày sau khi thảo phạt kết thúc, vậy nên cơ thể tôi vẫn còn mệt mỏi.

Có vẻ như tôi sẽ cần một thời gian dài mới có thể hoàn toàn hồi phục sau những căng thẳng cả về tâm lý và thể chất trong suốt hai tuần vừa qua.

Tôi cần phải xốc lại tinh thần và nhanh chóng nghĩ ra cách để trở về nhà, nhưng có vẻ như trong khoảng thời gian hiện tại, tôi sẽ không thể suy nghĩ điều gì.

— Kkiii

“Demy, hãy nằm xuống thêm chút nữa. Mới có 10 giờ thôi mà.”

Tôi đặt thần thú đang đẩy tay tôi lên trên bụng.

Khi lần đầu được nằm lên chiếc giường thân thuộc sau một khoảng thời gian dài, chân và tay tôi bắt đầu thư giãn.

Tôi chính thức được nhận một kỳ nghỉ cho tuần tới, nên tôi dự định sẽ chỉ ăn, chơi và rồi ngủ.

— Cộc cộc

“……Xin mời vào ạ.”

Tuy vậy, những người xung quanh tôi quá đỗi chăm chỉ.

Tôi mỉm cười khi nhìn thấy hai bóng người cẩn thận bước vào phòng.

Dường như 11 giờ là quá lâu cho một giấc ngủ.

Ngay sau đó, rèm giường ngủ được vén lên, và đôi mắt màu mật ong của Ganael nhìn tôi nhuốm vẻ lo âu.

“Chào buổi sáng, thưa Vương tử Jesse. Có phải người cảm thấy không khỏe không ạ? Tôi có nên gọi thái y không ạ?”

“Không, ta ổn. Ta chỉ hơi mệt thôi. Chào buổi sáng, Ganael.”

“Lúc đầu tôi không định đến đánh thức người đâu ạ, nhưng người đã ngủ hơn 12 tiếng rồi ạ…… Tôi đến đây vì cảm thấy lo lắng.”

Giọng của cậu bé nhỏ dần.

Tôi cảm thấy ngạc nhiên, nhìn lại đồng hồ và nhận ra đã quá 11 giờ sáng chứ không phải 10 giờ.

Điều cuối cùng mà tôi nhớ là tắm rửa và gục xuống giường ngay khi trở về vào hôm qua. Có vẻ như tôi đã hoàn toàn bất tỉnh sau đó.

“Được rồi. Nếu tiếp tục nằm thêm thì có lẽ lưng ta sẽ bị đau, nên ta dậy giờ đây.”

Tôi ngồi thẳng dậy. Ganael mỉm cười và trông nhẹ nhõm hơn hẳn.

Benjamin, người vừa mới kéo rèm cửa sổ, cũng dịu dàng chào tôi.

“Người ngủ có ngon không ạ, Vương tử?”

“Tôi ngủ ngon ạ. Chào buổi sáng, Benjamin.”

Và rồi, cánh cửa dẫn đến ban công cũng được mở ra.

Một làn gió dìu dịu thổi qua, và những tia nắng mùa xuân ấm áp thắp sáng gian phòng.

Sau đó, tôi trở về với cuộc sống thường nhật mà tôi vẫn luôn mong chờ.

Bữa nửa ngày (brunch) náo nhiệt của Cung Juliette bắt đầu diễn ra.

“Thật sự ngon quá. Thật may mắn vì mình vẫn còn đang sống.”

“V, Vương tử! Tại sao người lại nói thế chứ ạ?”

Khi nghe lời cảm thán của tôi, Ganael ở phía đối diện giật nảy lên.

Tôi mỉm cười rạng rỡ và cắn một miếng lớn trứng ốp lết được phủ trứng cá muối.

Món trứng, vốn dĩ tạo cảm giác hơi béo ngậy khi đang đói bụng, hòa lẫn với mùi mằn mặn của biển cả và vị chua dịu của kem, tạo nên một món ăn tuyệt vời và dễ chịu.

Món trứng nhẹ nhàng tan chảy trong miệng mà không cần cắn, cùng với cảm giác những quả trứng cá giòn tan trong miệng cũng thật kỳ diệu.

Những đầu bếp ở Gia tộc Hầu tước Duhem và Cung Romero cũng rất tài giỏi, nhưng không ai có thể sánh được với Laurence, đầu bếp Cung Juliette.

Những món ăn đều phù hợp với khẩu vị của tôi.

“Nhưng thật sự, tôi rất cảm kích vì người vẫn an toàn ạ. Tôi đã thật sự choáng váng khi người xuống núi cùng với Hoàng tử điện hạ và tiểu thư Sarnez ở phía sau lưng.”

Benjamin đặt một miếng bánh mì nướng cùng với món rau củ hầm ratatouille lên đĩa tôi.

Tôi khẽ cúi đầu vì cảm thấy ngượng nghịu.

“Cái đó, tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc phải đi xuống ạ. Tôi cũng phải khiến hai người họ chìm vào giấc ngủ nữa.”

“Người xuống trên lưng của ma thú mà ạ, Vương tử!”

Giọng của Ganael trở nên cao hơn một tông. Dường như sự lo âu và phấn khích vào lúc ấy một lần nữa xuất hiện trên gương mặt cậu.

“Người thật sự rất ngầu, nhưng tôi cũng cảm thấy sợ hãi ạ. Nếu như có điều gì không may xảy ra thì…… À đúng rồi, tất cả mọi người trong Hoàng cung đều muốn gặp Vương tử đó ạ. Ngay cả các hiệp sĩ của Thần điện cũng tới đây hỏi thăm người vào sáng nay đó ạ!”

Cậu bé cầm chiếc dĩa và chọc lên miếng chiếc bánh crepe mặn. Tôi mở to mắt.

“Hỏi thăm ta á? Tại sao?”

“Là bởi vì, khi chúng ta trở về Hoàng cung thì các tin đồn đều đã được lan truyền rồi ạ. Họ nói rằng Vương tử xuống núi giữa những đám mây, trên lưng một con rồng bằng cỡ một tòa thành, và đánh thức Hoàng tử điện hạ và tiểu thư bằng sức mạnh của tình yêu……”

“Nó không phải rồng. Với cả ta cũng không dùng loại sức mạnh ấy.”

“Đâu có quan trọng đâu ạ. Tiểu thư mở mắt và, ào! Cô ấy dùng nước thánh để hạ gục các ma thú. Và rồi điện hạ rút ‘Hỏa Tinh Tuệ Kiếm’ một cách kỳ diệu…… Và rồi nó đã tạo ra một thác nước lớn và một suối nước nóng ngay trước Lâu đài Lãnh chúa Duhem ạ! Niềm vui của Chủ thần đã hiện hữu!”

Ganael giải thích với tông giọng phấn khích.

Khi thìa của cậu bé cũng vung vẩy với vẻ hào hứng, Benjamin điềm tĩnh vươn tay ra để chặn lời cậu.

Tôi nhìn hai người họ bằng vẻ mặt khó tin.

Tôi không thể mường tượng nổi sự thật đã bị bóp méo thế nào trong vòng bốn ngày chúng tôi trở về Hoàng đô.

“Benjamin, điều này có nghĩa là gì vậy ạ?”

“Tôi cũng chỉ vừa mới biết tình hình vào sáng nay thôi ạ.”

Ông điềm đạm lau miệng bằng một chiếc khăn ăn. Tôi nhấp một ngụm trà tầm gửi có vị mằn mặn.

“Điều này là đương nhiên, nhưng câu chuyện Hoàng tử điện hạ chiến thắng và giành được Thần vật đã được lan truyền khắp toàn bộ Đế quốc. Họ nói rằng đây có lẽ là sự kiện đáng ăn mừng nhất kể từ khi điện hạ được sinh ra. Thậm chí còn có lời đồn rằng ngài ấy sẽ đạt được ngôi vị Thái tử vào tháng Tám này, khi đến sinh nhật của ngài ấy ạ.”

“Mặc dù Thần vật được sử dụng cho mục đích cá nhân, nhưng có vẻ như người dân Đế quốc không cảm thấy bất bình về chuyện đó.”

Tôi đáp. Hay có lẽ bởi vì anh ta là Hoàng tử?

“Điện hạ vốn rất nổi tiếng, nhưng trước đây chưa từng có ai có thể rút được Tuệ Kiếm. Dường như mọi người đều tin rằng điện hạ ‘được lựa chọn bởi Chủ thần’ ạ. Thêm nữa, ngài ấy cũng bộc lộ năng lực của một Thánh hiệp sĩ…… Vậy nên rất nhiều người nghĩ rằng việc ngài ấy sử dụng Thần vật cũng là điều hợp lý thôi ạ.”

Nếu nghĩ như vậy thì điều ấy cũng là dễ hiểu.

Tôi gật đầu và cắn một miếng bánh mì nướng.

Miếng bánh mì giòn tan chạm lên đầu lưỡi tôi, hòa lẫn với mùi ngọt của cà chua và cà tím.

“Thêm nữa, một Thánh hiệp sĩ cũng xuất hiện từ Gia tộc Công tước Sarnez, một gia tộc với quyền thế lớn mạnh. Kỳ tích chưa từng xảy ra ở Đế quốc trong hơn một ngàn năm, giờ đây đã diễn ra hai lần chỉ trong một ngày. Vậy nên cũng không có gì là lạ khi câu chuyện về các anh hùng đang được lan truyền rộng rãi ạ.”

Benjamin điềm đạm kết thúc lời giải thích. Tôi nhấm nháp món rau củ hầm ratatouille trong miệng và thầm nghĩ.

Không phải là điều đó hơi bị phóng đại quá à, mà món này hẳn vẫn ngon nếu như ăn lúc nguội……

“Tôi chưa từng biết là điện hạ lại có thần lực như vậy đó ạ. Cả ba người đều giống như những nhân vật bước ra từ thần thoại vậy. Tất cả mọi người đều cố gắng bắt chuyện với Vương tử khi chúng ta trở về mà, người không nhớ ạ?”

Ganael tiếp tục nói và đặt vài miếng mediant trên đĩa tráng miệng của tôi. Thật sự là vậy hả?

“Cảm ơn. Ta cảm thấy buồn ngủ trên suốt đường về nên ta thực sự không nhớ.”

Tôi thành thật trả lời.

Chúng tôi có ghé chân ở vài lữ quán trên đường về, nhưng đối với tôi thì chúng cũng chỉ là những chỗ để ngủ.

Những thứ duy nhất mà tôi nhớ được là tôi bị trêu vì Christelle cần phải dìu tôi xuống khỏi xe ngựa, uống nhầm thuốc của Hiệp sĩ Élisabeth vì tưởng đó là trà, mở cửa phòng của Hoàng tử trong tình trạng ngái ngủ và sau đó lùi lại.

“……Ta không nghĩ rằng ta thật sự tỉnh táo khi ấy.”

“‘Cần phải phát điên mới có thể đạt được thành tựu.’ Tôi nghe rằng có một câu nói như vậy đó ạ, Vương tử.”

Ganael nhìn tôi với vẻ mặt tự hào. Có phải cậu nhóc vừa chửi tôi không?

Khi ấy, tôi nghe thấy vài tiếng gõ trầm đục lên cửa.

— Cộc cộc cộc

“Xin mời vào ạ.”

Tôi trả lời. Cũng đã một khoảng thời gian dài kể từ lần cuối tôi nhìn mặt các tùy tùng khác của Cung Juliette.

“Vương tử, tùy tùng trưởng muốn gặp người ạ.”

Tùy tùng trưởng? Tôi cảm thấy mừng rỡ vì được gặp lại gương mặt quen thuộc, nhưng ngay lập tức tâm trí tôi trở nên nguội lạnh.

Tùy tùng trưởng là người trực tiếp tháp tùng Hoàng đế Frédérique, và cũng là một trong những người có quyền lực cao nhất trong Hoàng cung.

Đó cũng là người tôi chưa từng gặp kể từ khi xuyên vào ‘TTTTDGSKBV’.

Tôi quan sát sắc mặt của Benjamin và Ganael, rồi gật đầu.

Ngay sau đó, một người phụ nữ trung niên xuất hiện đằng sau vị tùy tùng trẻ tuổi.

Mái tóc màu lúa mì của bà được búi ngay ngắn không để sót sợi tóc nào, và ở bà toát lên phong thái nghiêm nghị và lạnh lùng.

Cách bà cúi chào cũng đặc biệt trang nhã.

“Xin kính chào Vương tử Jesse Venetiaan, người được Chủ thần ban phước. Tên của tôi là Laura Mendy từ Gia tộc Công tước Mendy, và tôi là tùy tùng trưởng phụng sự Hoàng đế bệ hạ ạ.”

“Hân hạnh được gặp mặt, Laura.”

Tôi điềm tĩnh đáp lời.

Chỉ có duy nhất một lý do để tùy tùng trưởng đích thân đến Cung Juliette, vốn được gọi là ‘Lãnh cung’.

Là do ý muốn của Hoàng đế.

Tôi nhanh chóng hồi tưởng liệu xem mình đã phạm phải lỗi lầm gì.

Liệu có phải là việc mình đã gọi Hoàng tử là tên điên không? Nhưng tên ấy đáng bị gọi như vậy mà.

“Hoàng đế bệ hạ vĩ đại đã chính thức mời Vương tử đến bữa tiệc mừng chiến thắng của Hoàng tử Cédric điện hạ ở ‘Đại Thảo Phạt Ma Thú’ ạ.”

“Dạ?”

“Bệ hạ đã bày tỏ sự hứng thú và chú tâm đặc biệt đến màn thể hiện của Vương tử trong lần này, và ngài ấy cũng rất cảm kích trước lòng dũng cảm và thiện chí của người khi giúp đỡ Hoàng tử điện hạ. Vì vậy, ngài ấy muốn đích thân khen thưởng Vương tử ở bữa tiệc mừng cùng với Hoàng thất, các gia tộc quý tộc, và những người đóng vai trò quan trọng.”

……Đích thân?

<< Previous Chapter | Index | Next Chapter >>

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *