*TL’s note: Xin chào mọi người, lại là mình, Evelyn đây ạ. Mình rất tiếc phải thông báo rằng, vì một số lý do cá nhân mà đây sẽ là chương cuối cùng mình dịch của TWSB 🙁 Xin lỗi mọi người rất rất nhiều, và cảm ơn vì vẫn luôn ủng hộ và đưa ra ý kiến đóng góp tích cực cho mình! Mình hi vọng mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ bản dịch tiếng Anh của EAP và theo dõi hành trình của Jesse và các nhân vật chính. Một lần nữa, xin gửi lời cảm ơn và xin lỗi đến các độc giả của mình!
“……Bữa tiệc mừng chiến thắng sẽ diễn ra khi nào ạ?”
“Bữa tiệc sẽ được tổ chức vào 7 giờ tối ngày kia ạ. Chúng tôi sẽ chuẩn bị mọi thứ để Vương tử có thể có mặt ở Hoàng đế Cung vào lúc 6 giờ ạ.”
Ngày kia à.
Tôi không có cớ nào để từ chối lời mời này, bởi bữa tiệc không diễn ra trong hôm nay, và Hoàng đế cũng đã đích thân gửi tùy tùng trưởng đến chỗ tôi.
Tôi cũng cần thận trọng khi dùng lý do bị ốm, và việc sử dụng cái cớ ấy trực tiếp với người kiểm soát sinh mạng và cho tôi ăn cũng sẽ chỉ khiến tôi bị ghét.
Không tham dự bữa tối diễn ra mỗi tháng một lần của nhóm đồng nghiệp và không tham dự bữa tiệc thường niên có sự tham dự của CEO là hai vấn đề hoàn toàn khác biệt.
Tôi trấn tĩnh lại bản thân.
Tôi chỉ cần đến ăn trong yên lặng và đi về.
Bà nói rằng bà muốn khen ngợi tôi, nhưng đương nhiên, nhân vật chính của buổi tiệc sẽ là Hoàng tử.
Tôi chỉ cần nhắm mắt chịu đựng một vài khoảnh khắc khó xử, và sau đó tôi có thể nhanh chóng trở về Cung Juliette.
“Tôi hiểu rồi ạ.”
Tôi trả lời.
Biểu cảm của tùy tùng trưởng Laura Mendy bình thản tựa như đã nghe được câu trả lời bà trông đợi.
Tôi định bảo bà rời đi, nhưng may mắn thay, tôi nhớ ra câu hỏi quan trọng nhất.
“Liệu những người ấy có đến không ạ?”
“Ý của người là……”
“Những người chuẩn bị phục trang cho tôi ấy ạ. Tôi cũng sẽ cần chuẩn bị nếu như họ sẽ đến vào buổi sáng ạ.”
Benjamin và Ganael gật đầu, dường như đồng tình vì tôi đã hỏi một câu hợp lý.
Nếu như Hoàng đế sẽ gửi hai vị giám đốc cùng với đội của họ vào buổi sáng, tôi cũng cần chuẩn bị tâm lý.
Và đương nhiên, tôi hoàn toàn không muốn nghe về việc họ sẽ tắm cho tôi hay việc họ sẽ tết mái tóc ngắn của tôi.
“Họ sẽ không đến đâu ạ. Đây chỉ là một buổi tiệc mừng nhỏ của bệ hạ và những người thân cận, nên xin người hãy cứ thư thái đến dự với một bộ trang phục thoải mái ạ.”
Laura nói, chất giọng của bà mang ý cười. Tôi chỉ có thể khẽ gật đầu.
Vì lời mời bất ngờ của Hoàng đế, mệt nhọc và ngái ngủ ngay lập tức biến mất, và đầu tôi bắt đầu quay như chong chóng.
Mình nên mặc gì đây?
*
“Nhưng mà thật sự, mình nên mặc gì đây?”
Thật không may, đó là câu hỏi mà tôi suy ngẫm cho đến tận ngày tổ chức bữa tiệc.
Không chỉ Benjamin và Ganael, mà cả những tùy tùng hay giúp tôi cũng đang tụ tập ở phòng khách để tiếp tục thảo luận vấn đề này.
Trên ghế bành lớn, vài bộ trang phục là ứng cử viên cuối cùng, cùng với những đôi giày đi kèm đang chờ đợi quyết định của chúng tôi.
Còn 2 tiếng nữa trước khi tôi phải đi.
Nếu có thể, tôi muốn mặc bừa bất cứ một thứ gì, nhưng tôi nghĩ rằng mình không nên làm như vậy khi không phải Hoàng tử mà đích thân Hoàng đế sẽ tổ chức bữa tiệc.
Điều này cũng như thể trong cuộc phỏng vấn nhân viên cấp thấp, cụm từ ‘business casual’ [1] nghe có vẻ khá đơn giản, nhưng nếu đó là cuộc phỏng vấn cho vị trí điều hành, người ta cần phải nghiên cứu kỹ lưỡng về khái niệm và các loại ‘business casual’.
Tôi chưa từng tưởng tượng được việc mình sẽ lại một lần nữa trải nghiệm cảm giác vài năm trước, khi tôi nhảy vào thị trường làm ăn sau khi tốt nghiệp, sau khi xuyên vào tiểu thuyết RoFan.
“Vương tử, hay là người cứ mặc màu tím đi ạ? ‘Ta là Vương tử của Venetiaan’. ‘Ta là mặt trăng của Thần quốc’. Kiểu như vậy đó ạ.”
Một tùy tùng vẫn luôn pha trà cho tôi chỉ tay về phía bộ lễ phục màu tím và nói bằng giọng tự tin.
Và rồi các tùy tùng khác hoảng loạn và bắt đầu nhốn nháo.
“Pierre, Vương tử không thích nổi bật mà.”
“Phải rồi, mà ngay cả khi không làm vậy thì ngài ấy vẫn đẹp…… Với cả trông nó sẽ hơi có vẻ chính trị quá.”
Khi nghe thấy từ ‘chính trị’, Benjamin cũng gật đầu với vẻ mặt lo âu.
Rồi một tùy tùng khác giơ lên bộ lễ phục màu vàng đặt cạnh đó.
Đó là gương mặt quen thuộc với tôi, vì tôi vẫn hay nhìn thấy cậu thay ga giường và rèm cửa cho tôi.
“Vậy màu vàng thì sao ạ? Là vàng nhạt nên có lẽ sẽ không gây quá nhiều sự chú ý đâu ạ.”
Rồi cậu cẩn thận ướm bộ trang phục lên người tôi.
Tôi đứng yên và nhận ánh nhìn của các tùy tùng. Cái này chắc cũng ổn đó nhỉ?
“Aigoo, không được đâu.”
“Không được, không được.”
Xung quanh tôi bắt đầu có những tiếng rên rỉ.
Cảm thấy khó xử, tôi quay sang nhìn Ganael và thấy cậu bé có biểu cảm lúng túng trên gương mặt.
“Là bởi vì nó rất hợp với màu tóc và màu mắt của Vương tử ạ…… Trông người sẽ giống như một nhân vật chính.”
Wow, thế thì hoàn toàn không được. Tôi nhanh chóng lùi lại.
Và một tùy tùng khác cầm bộ lễ phục đen lên như thể đã chờ đợi khoảnh khắc này.
Bộ trang phục cũng được điểm xuyết những trang sức màu vàng và đỏ.
“Để làm lễ phục thì màu đen là tốt nhất, không phải sao ạ? Đó cũng là màu cơ bản cho dù người có đang đi đâu đi chăng nữa, thưa Vương tử. Đây là lựa chọn an toàn nhất ạ.”
“Cậu ấy đúng đó ạ, Vương tử. Một số quý tộc cũng sẽ mặc màu đen nữa, nên người sẽ có thể trốn trong đám đông được đó ạ.”
Tùy tùng đứng cạnh tôi cũng nói thêm.
Mọi người đều trông có vẻ như không có vấn đề gì với bộ lễ phục đen này.
Cảm thấy bối rối, tôi trả lời.
“Nhưng cái này rõ ràng là kiểu mà Hoàng tử hay mặc ạ.”
“A……”
Chỉ khi ấy các tùy tùng mới thốt lên như thể vừa mới được khai sáng.
Mặc màu đen đến một buổi tiệc mà Hoàng tử tham dự cũng giống như thể một khách mời đám cưới mặc màu trắng.
Ít nhất thì tôi cảm thấy vậy. Một vài tùy tùng xoa xoa mặt trong cơn bối rối.
‘Trang phục thoải mái’ là một điều khó khăn và vô vọng đến như thế này sao?
Mối liên hệ duy nhất của tôi với Hoàng đế Frédérique là khi tôi nhìn thấy bà phía xa ở Vũ hội Mùa xuân tháng trước, khi tôi đứng trên ban công Cung Strauder.
Kể từ khi tôi nhập cung, bà chưa từng đích thân gọi tôi hay thậm chí là gửi một lời chào đơn giản.
Việc tùy tùng trưởng lần đầu tiên đến Cung Juliette là cuộc gặp mặt hai ngày trước cũng đủ để nói lên tất cả.
Tôi đã nghe khá nhiều điều về bà, nhưng tôi không có cách nào biết được Hoàng đế là kiểu người như thế nào, bà ghét điều gì, bà thích thứ gì.
Trong hai ngày vừa qua, tất cả những gì tôi nhớ được khi hồi tưởng về lời nhận xét của Jung Eunse về Hoàng đế là ‘Chị ơi, bao nuôi em đi’ và ‘Ngầu quá! Đẹp quá!’.
Điều đó không có ích gì cả.
……Vậy nên tôi mới lâm vào tình cảnh khó khăn và vô vọng như thế này.
Để sống sót, tôi tuyệt đối không muốn bị bà ghét, nhưng tôi cũng không thể quá mức nổi bật.
Tôi đáng lẽ nên mời hai vị giám đốc ấy đến đây.
“Hay là cứ mang lại mấy bộ màu trắng và đỏ đi ạ.”
“Nhưng mà Vương tử, nếu như người mặc màu trắng, trông người sẽ giống hệt một Thánh tử đấy ạ!”
“Lễ phục màu đỏ cùng với mái tóc vàng của người, trông người sẽ giống hệt Tam vương tử của một quốc gia có định mệnh phải lật đổ Vương thế tử để trở thành vua ạ.” [2]
Tại sao họ lại có một câu chuyện cụ thể đến như vậy chứ?
— Cộc cộc
Vào lúc ấy, có ai đó gõ lên cửa phòng khách.
Tôi nghĩ rằng đó là vị tùy tùng vừa mới đi lấy bộ lễ phục màu xanh lam.
“Xin mời vào.”
“Xin chào, Vương tử của chúng ta.”
Và rồi, tôi nghe thấy một giọng nói rất đỗi quen thuộc mà tôi đặc biệt chào đón.
Kinh ngạc, tôi quay đầu lại.
“Gương mặt điển trai trông tiều tụy quá nhỉ.”
“Điện hạ.”
Đó là Hồng y Aurélie Boutier.
Khi bà xuất hiện, tất cả các tùy tùng đều ngậm chặt miệng, đồng loạt lùi lại một bước và cúi gập người.
Khoảng nửa tháng đã trôi qua kể từ lần cuối tôi gặp Hồng y, nhưng nghe chất giọng ấm áp của bà khiến tôi tự dưng xúc động.
Bà lại gần cùng với một số tùy tùng, và nhẹ nhàng nắm lấy má tôi.
Và rồi, bà tạo ra mấy tiếng ‘chụt, chụt’ khi đặt má mình lên má tôi.
Tôi có chút bất ngờ với cách chào kiểu Pháp mà tôi chỉ mới nhìn thấy trong phim, nhưng tôi cũng mừng vì được gặp bà.
“Có vẻ như cậu phải chịu khổ nhiều lắm nhỉ. Cơ thể cậu thế nào rồi?”
“Tôi ổn ạ. Điện hạ cũng vẫn ổn chứ ạ?”
“Ta cảm thấy trống trải vì mấy đứa rời đi.”
Đôi mắt màu be của bà nhẹ nhàng cong lên.
“Cho đến tận hôm qua, ta vẫn còn bận chuẩn bị lời tuyên bố chính thức và bữa tiệc, nên không thể đến gặp cậu. Nhưng mà……”
Bà nhìn lướt qua tôi và các tùy tùng, và cả các bộ trang phục được trải trên khắp phòng khách.
“Có vẻ như ta đã lựa đúng thời điểm để đến đây rồi nhỉ.”
Tôi tránh trả lời và chỉ mỉm cười.
Tôi phải có mặt ở Hoàng đế Cung vào 6 giờ tối, nhưng tôi vẫn còn đang gặp rắc rối với trang phục khi đã quá 4 giờ chiều, vậy nên rõ ràng là tôi đang gặp rắc rối.
“Ta sẽ là chaperon của Vương tử vào hôm nay, vậy nên ta sẽ giúp cậu.” [3]
Hồng y nói vậy và ra hiệu cho các tùy tùng của bà.
Chap… Sao cơ ạ?
*
“Liệu trang phục như thế này sẽ thật sự ổn không ạ?”
“Frédérique không nói dối đâu. Vì cậu ấy nói ‘trang phục thoải mái’, nên cứ mặc bộ nào thoải mái là được.”
Hồng y mỉm cười trìu mến khi đứng trước cửa Cung Juliette.
Tôi đang mặc một bộ thường phục màu vàng be nhạt mà bà chọn thay vì lễ phục, có điểm xuyết khuy măng-sét cầu kỳ hơn mọi khi, và một đôi bốt mới.
Ở phía trên của bộ trang phục là một sợi dây chuyền chọn bởi Hồng y, với dây bạc mảnh và kim cương màu hổ phách.
Chỉ một vài món trang sức là cầu kỳ, còn bộ trang phục tương đối bình thường.
Cái này có phải cái người ta gọi là… ăn diện mà trông như không ăn diện? Phải vậy không?
“Demy, ở đây và chơi với các bạn nhé. Anh sẽ đi ăn tôi và rồi trở về sớm.”
— Kkiiing
Thần thú khẽ kêu thay câu trả lời và nhảy ra khỏi vòng tay tôi.
Những con gấu trúc đỏ khác vừa mới chạy quanh vườn cũng đến đây và cuộn tròn cùng Demy.
Tôi vẫy tay chào ba con gấu trúc đỏ cuộn tròn thành một quả bóng khổng lồ, và bước lên xe ngựa của Hồng y.
Các tùy tùng, cùng với cả Benjamin và Ganael, bước lên xe ngựa ở phía sau xe chúng tôi.
Những bánh xe chậm rãi bắt đầu di chuyển.
“Chúng ta mang những đứa nhóc kia đến đây nhưng…… Không phải chúng ta nên gửi chúng đến chỗ nào tốt hơn sao ạ?”
Tôi hỏi trong lúc dõi theo Demy và gia đình của cậu nhóc khuất dần trên tầm nhìn của ô cửa sổ.
Hai con gấu trúc đỏ ở Lãnh địa Hầu tước Duhem đã mất nơi để trở về sau khi Thần vật mà chúng bảo hộ, ‘Hỏa Tinh Tuệ Kiếm’, có một chủ nhân.
Tôi không cảm thấy dễ chịu khi nhìn chúng lang thang quanh cánh đồng, vậy nên tôi quyết định mang chúng về đây.
Cuộc thảo phạt lần này khiến tôi nhận ra thần thú và ma thú là hai sinh vật hoàn toàn khác biệt.
Khi ma thú cảm nhận được ether, chúng sẽ ngay lập tức trở nên hung dữ, dù cho Thần vật có đang ở hình dạng thế nào đi nữa.
Tuy vậy, thần thú sẽ không còn nhận được lời kêu gọi, và sẽ đi lang thang một khi Thần vật lựa chọn chủ nhân hoặc biến mất.
Bởi vậy, chúng không thể phát hiện ra ‘Thương Hải Chúc Phúc’ đã được hấp thụ vào cơ thể của Christelle, và ngay lập tức mất hứng thú khi Tuệ Kiếm rơi vào tay Hoàng tử.
Chúng được gọi là ‘Sứ giả của Chủ thần’, và có vẻ giống với tinh linh hơn là động vật thông thường.
“Ở phía Bắc và phía Đông của Đế quốc cũng có Thần vật. Nếu chúng ta có cơ hội thì đưa lũ nhóc đến một trong hai chỗ ấy cũng là điều tốt.”
Hồng y dường như đang dỗ dành tôi.
“Élisabeth sẽ đến phương Bắc vào tháng Sáu mỗi năm để tránh nóng, nên có lẽ ta sẽ gửi chúng đi cùng.”
Tôi cũng đã nghe câu chuyện đi tránh nóng của cô trong buổi chợ đêm làng Lucas.
Tôi hộ tống Hồng y và nghĩ rằng tôi sẽ cần phải chăm sóc chúng thật tốt trước khi chúng rời đi.
Từ lúc bước xuống xe ngựa cho đến tận khi đi lên bậc cầu thang Hoàng đế Cung, tôi kể lể với bà về mọi thứ đang khiến tôi cảm thấy bức bối.
“Tôi hoàn toàn không hiểu ạ. Thánh sở có năng lực chống lại mọi loại sức mạnh, vậy tại sao nó không thể cản được màn sương gây ảo ảnh ạ?”
“Có lẽ vì Chủ thần vốn luôn thất thường?”
“Điện hạ.”
Khi tôi cộc lốc đáp lại, Hồng y bật cười và dẫn tôi đến sảnh tiệc ở tầng một.
Các tùy tùng Hoàng đế Cung ăn mặc trang trọng hơn mọi khi và chào chúng tôi ở bất cứ nơi nào chúng tôi bước tới.
Trải trên sàn đá cẩm thạch là một tấm thảm màu đỏ nối dài từ phía bên ngoài.
Đèn chùm trên cao cũng được lau sạch và tỏa sáng rực rỡ hơn so với mọi khi.
“Có lẽ là bởi vì màn sương ấy không có ý định giết các nhóc.”
“Có nghĩa là……”
“Nếu như đó là màn sương độc, Thánh sở chắc chắn sẽ ngăn chặn nó. Bởi vì độc được dùng để ‘giết người’. Nhưng ảo ảnh sẽ chỉ tạo ra hỗn loạn, và thậm chí còn có thể mang lại niềm vui cho một số người. Vậy nên không có lý do nào đáng để ngăn chặn cả. Sự phán xét của Thánh sở tùy tiện như vậy đó.”
“……”
“Ngay cả khi mưa đá đổ xuống từ trên trời, Thánh sở cũng sẽ không chặn chúng lại đâu. Đó chỉ là thời tiết xấu, không phải có ý muốn giết Thần quan.”
Tôi chậm rãi bước trên hành lang, nơi ánh hoàng hôn đang rọi xuống tựa như vẽ sơn.
Mặc dù thật khó hiểu, nhưng tôi cũng cảm giác mình có thể hiểu được.
Ví dụ như vào ngày đầu tiên tôi gặp ‘Sadie’, mặc dù khi ấy tôi đang kích hoạt Thánh sở, con dao của cậu nhóc vẫn sượt qua tôi……
Đó là bởi vì cậu nhóc đã nhắm đến sợi dây thừng trang trí phía sau tôi chứ không phải tôi.
Khoảng một tuần trước, cơn dư chấn từ Tuệ Kiếm của Hoàng tử ập vào người tôi là bởi vì đó không phải đòn ‘tấn công’ cố ý.
Hừm.
“Có chút hơi khó hiểu ạ. Tôi nghĩ là tôi sẽ cần thời gian mới có thể hoàn toàn thấu hiểu được.”
“Bởi vậy nên ta mới nói rằng Chủ thần thất thường.”
Bà nói bằng giọng ngân nga. Chúng tôi đang bước vào ngã rẽ cuối cùng.
Khoảng hơn mười tùy tùng đang lặng lẽ theo sau chúng tôi.
“Thần thác của chúng ta thoạt nhìn có vẻ toàn năng, nhưng ta cũng không thể dùng nó để trực tiếp tước đi sinh mạng.”
“Vâng.”
Đây là điều căn bản của căn bản được viết ở Chương 1 quyển < Nhập môn Thần học Chủ thần giáo >.
Thần quan không thể mượn lời của Chủ thần để ra lệnh chết.
Đó là một quyết định chỉ được dựa trên ý chí của Chủ thần.
“Thánh sở cũng tương tự vậy. Nó bảo vệ cậu khỏi các sức mạnh ngoại lực khác, nhưng người ra quyết định không phải là cậu. Đó là quyết định của Chủ thần.”
Tại sao lại kén chọn như vậy chứ?
Trong thế giới quan của ‘TTTTDGSKBV’, ma pháp sư hay Thánh hiệp sĩ đều như những người sử dụng năng lực siêu nhiên, nhưng có vẻ như chỉ có các Thần quan phải chịu nhiều giới hạn như thế này.
Có rất nhiều thứ Thần quan cần phải học, và cả những thứ cần phải ghi nhớ nữa.
Tôi thậm chí còn nghi ngờ rằng tác giả đã giết ‘nam thứ’ vì hệ thống sức mạnh của anh quá đỗi phức tạp.
“A, Thánh Hiệp sĩ trẻ của ta đã đến rồi nhỉ.”
Khi ấy, Hồng y đột nhiên nói bằng giọng mừng rỡ.
Tôi rời mắt khỏi bà và nhìn về phía trước.
Đằng trước cánh cửa rộng lớn chạm đến tận trần nhà của sảnh tiệc, một người đàn ông và tùy tùng của anh đang đứng đó và nhìn chúng tôi.
Gương mặt của anh vẫn sáng sủa như mọi khi và không có chút mệt nhọc nào.
Quả nhiên là quyết định đúng khi mình không mặc màu đen mà.
____________
TL’s notes:
[1] Business casual: kiểu trang phục ít trang trọng hơn những bộ suit chuyên đàm phán làm ăn, nhưng vẫn nhằm tạo ấn tượng chuyên nghiệp và tạo phong thái của một người làm kinh doanh.
[2] Đây là reference đến Tam vương tử Arthur của bộ ‘The Editor is the Novel’s Extra’ nha :>
Ỏ cuối cùng cũng vào lại được, lúc trước tớ vào toàn bị lỗi:(
Cảm ơn cậu đã dịch bộ này, tớ hóng chương mới lắm đấy.
uhhh hóng quá trời
Cậu ơi khi nào có chương mới vậy ạ
Thật buồn khi bồ không còn tiếp tục nữa, nhưng mình rất vui khi được gặp gỡ. Cám ơn bồ vì những chương truyện siêu có tâm, mong được gặp cậu vào một ngày nào đó nhé.
Ngừng dịch truyện rồi ạ 😭
Trời ơi, tôi đau đớn, tôi gục ngã
Mãi mới tìm được bản V-trans mà
Huhuhuh😭😭