Khi Nam Thứ Phản Công – Chương 33: Hãy nghĩ rằng đây là một chuyến đi dã ngoại (2)

“Dạ, có một điều tôi tò mò ạ.”

Tôi mở miệng.

Tôi có chút bồn chồn vì chỉ có tôi và Hồng y Boutier còn ở đây, nhưng tôi cũng có điều muốn hỏi bà.

Hồng y cũng là người đề cập đến Hoàng tử trước, nên tôi cũng không cảm thấy áp lực khi hỏi về điều này.

“Cứ hỏi đi.”

“Hoàng tử là con một của Hoàng đế bệ hạ, có điều gì ngài ấy cần để đạt được ngôi vị Hoàng thái tử không ạ?”

Đó không phải điều gì cần cân nhắc quá nhiều.

Mặc dù số lượng Hoàng tộc là không ít, tính cả các phân gia, nhưng Hoàng tử Cédric là thành viên trực hệ duy nhất để kế thừa Hoàng vị.

Điều đó có nghĩa là ngôi vị Hoàng thái tử và Hoàng đế tương lai chắc chắn sẽ thuộc về anh, trừ khi anh từ chối ngôi vị hoặc dính vào một vụ bê bối nghiêm trọng làm ảnh hưởng thanh danh của Hoàng thất.

Hôn ước với Gia tộc Công tước Sarnez cũng không phải điều gì kỳ lạ, bởi nếu nó thành công, anh sẽ nhận được hỗ trợ chính trị từ họ, nhưng……

“Giữa Thần vật ‘Hỏa Tinh Tuệ Kiếm’ và ngôi vị Hoàng thái tử có mối liên hệ gì……”

“……”

Vào lúc ấy, một suy nghĩ xuất hiện trong đầu tôi.

Một Thần vật có thuộc tính lửa, và một đứa trẻ sử dụng ether thuộc tính lửa.

“Có phải là cho Sadie không ạ?”

Đôi mắt của Hồng y mở lớn.

Gương mặt vẫn luôn điềm đạm của bà giờ đây lộ rõ vẻ kinh ngạc và bối rối.

“……Đứa trẻ ấy nói với cậu cái tên đó à?”

“Vâng, cậu bé tự giới thiệu như vậy ạ.”

Gương mặt của bà biến chuyển khi tôi nói vậy.

Có vẻ như bà vừa cảm thấy thú vị, lại cũng vừa choáng váng.

Tôi nhớ rằng tôi cũng đã nhìn thấy biểu cảm này trước đây. Là ai ấy nhỉ? Nhưng dĩ nhiên, đó không phải là điều quan trọng lúc này.

Có thể ngôi vị Hoàng thái tử chỉ là cái cớ, còn lý do thực sự Hoàng tử muốn có Thần vật là để cho đứa con trai đang phải chịu đựng cạn kiệt ether.

“Có phải cậu nhóc ấy là đứa trẻ người từng nhờ tôi giúp trước đây không ạ?”

Tôi hỏi điều mà tôi đã thắc mắc từ rất lâu về trước.

Hồng y nhấn tay lên thái dương và khẽ thở dài.

“Đúng vậy.”

“……”

“Và ta cũng biết rằng đứa trẻ ấy đã làm cạn kiệt ether của cậu. Ta xin lỗi.”

Tôi chưa từng nghe được một lời xin lỗi chân thành đến vậy từ bà trước đây.

Cạn kiệt ether là đang nói đến ngày đầu tiên tôi gặp Sadie, khi cậu nhóc lấy trộm ether của tôi và khiến tôi ngất xỉu.

Khi tôi tỉnh lại, Hồng y và Hiệp sĩ Élisabeth đã ở bên cạnh tôi.

Khi ấy, tôi đã tưởng rằng Hồng y ở đó để sử dụng năng lực trị liệu lên tôi, còn Hiệp sĩ Élisabeth đến để xin lỗi bởi cô chịu trách nhiệm bảo vệ tôi, nhưng……

Nghĩ lại thì, cả hai người họ đều biết về Sadie.

“Sau đó ta có cằn nhằn đứa trẻ ấy. Điều tương tự chưa từng xảy ra phải không?”

“Vâng…… Khi cần ether, cậu nhóc sẽ lấy từ vòng tròn phép của tôi ạ.”

“Thật tốt nhỉ.”

Hồng y trông thực sự nhẹ nhõm. Tuy vậy, tôi vẫn còn câu hỏi.

“Đứa trẻ ấy không có cộng sự Thần quan sao ạ?”

“……Đứa nhóc ấy có nói với cậu về ‘tình trạng cơ thể’ của nó không?”

Miệng tôi tự động ngậm lại.

Sadie chưa từng trả lời rõ ràng câu hỏi nào của tôi, và cậu cũng không kể chuyện của mình trước.

Nếu như đây là vấn đề riêng tư, tôi không nên đào sâu về nó.

Hồng y hẳn đã nhận ra sự do dự của tôi, vì bà mỉm cười và tiếp tục nói.

“Ta muốn kể hết mọi thứ với cậu nhưng…… Sẽ tốt hơn nếu như cậu đợi đến khi đứa trẻ ấy mở lòng với cậu.”

Bà cũng nói thêm ‘Mặc dù ta nghĩ rằng đứa trẻ ấy đã mở lòng kha khá rồi’.

Tôi không biết về điều ấy, nhưng tôi cũng không thể hỏi thêm gì khi một người gần gũi với Sadie và gia đình cậu bé nói như vậy.

Tôi chỉ khẽ gật đầu.

“Vậy bây giờ là lượt của ta. Ta có một điều muốn hỏi từ khi nãy.”

“Xin hãy hỏi ạ.”

Hồng y nheo mắt và nhếch hai khóe môi.

Trông bà như một thiếu nữ mới được nhận một món đồ chơi làm quà vậy.

“Sadie đã bao giờ nói với cậu rằng nó là ai chưa?”

“Chưa ạ, tôi chỉ đoán thôi ạ.”

Bà không hỏi thêm rằng giả thuyết của tôi là gì.

Hồng y bật cười và nhấp ngụm cà phê.

Tôi cầm tách trà trên tay và sắp xếp lại các suy nghĩ trong đầu.

Giờ đây khi sự tồn tại của các Thần vật đã được chứng minh hai lần là có vai trò quan trọng trong thế giới quan của ‘TTTTDGSKBV’, việc tôi có cơ hội trực tiếp nhìn Hỏa Tinh Tuệ Kiếm là một điều tốt.

Dĩ nhiên, tiểu thuyết vẫn chỉ đang mới bắt đầu, nên khả năng tôi được gửi về nhà khi Vương tử Jesse vẫn chưa rõ sống chết trong chiến tranh xảy ra trong tương lai là rất thấp.

Tuy vậy, thay vì hoàn toàn không thử, tôi thà thử để không phải hối hận sau này, dù có thất bại đi chăng nữa.

Thêm vào đó, giúp Hoàng tử chiến thắng Đại Thảo Phạt Ma Thú và giành được Tuệ Kiếm cũng là giúp đỡ Sadie.

Tôi không biết kế hoạch của anh là gì nếu như không thể rút được Tuệ Kiếm, và tôi cũng không nghĩ rằng tôi có thể giúp được gì nhiều cho tên Hoàng tử ấy nhưng……

Tôi cũng không muốn dính líu gì với tên ấy cả, nhưng…… Đứa trẻ ấy bị ốm mà.

“Vậy thì, tôi cũng sẽ tham gia Đại Thảo Phạt Ma Thú ạ.”

Tôi đặt tách trà xuống. Hơi ấm của cốc trà biến mất, và lòng bàn tay của tôi lạnh hẳn đi.

Tôi biết rằng ngay từ đầu tôi cũng không có lựa chọn nào khác, nhưng chắc chắn có sự khác biệt giữa việc bị bắt phải đi và tự mình quyết định sẽ đi.

“Tôi cũng sẽ hợp tác với Hoàng tử ạ.”

Hồng y mỉm cười rạng rỡ khi tôi nói vậy.

Có vẻ như tôi nhìn thấy bà cười khá nhiều trong hôm nay.

*

“Tôi chưa từng biết có nơi như thế này ở trong Hoàng cung ạ!”

Ganael nói bằng giọng phấn khích. Tôi mỉm cười và gật đầu.

Từ phía ngọn đồi mà Benjamin đang chỉ tới, một làn gió xuân thổi tới, làm xẹp cây cỏ trên mặt đất nơi chúng tôi đang đứng.

Khung cảnh thật tuyệt vời. Tôi nghĩ rằng sẽ càng tuyệt hơn nếu Eunse và anh trai cũng đang ở đây với tôi.

“Tôi đã tưởng rằng đây chỉ là một ngọn núi vì nó được gọi là ngọn núi phía sau, tôi chưa từng biết rằng có một nơi như thế này ở đây.”

“Người có thể đến bất cứ khi nào người muốn ạ, thưa Vương tử.”

Agnes, người trông giữ núi đang đi phía trước chúng tôi, trả lời thẳng thắn.

Tôi di chuyển Demy đang bám quanh eo tôi lên trên vai.

“Đi ra ngoài thế này cũng tốt đúng không?”

— Kkii

Đứa nhóc kêu vui vẻ.

Mỗi khi tôi đi dạo trong vườn hay đi ra ban công, tôi đều mang Demy đi cùng, nhưng hẳn điều ấy vẫn chưa đủ để đứa nhóc hoàn toàn cảm thấy thoải mái.

Mặc dù là một thần thú, nó cũng là một con vật, nên hẳn việc không thể đi lại sẽ rất khó chịu.

Tôi vỗ nhẹ lên chiếc đuôi mềm mại của nó, cảm thấy có chút tội lỗi.

Bây giờ là 11 giờ trưa thứ Tư.

Lý do vì sao chúng tôi đang leo lên ngọn núi phía sau Cung Juliette trong buổi ‘học nhóm’ cùng Hồng y khá rõ ràng.

“Một buổi dã ngoại, thực sự khiến tôi nhớ về những ngày trước đây.”

Christelle nói một điều khá mạo hiểm khi đi cạnh tôi.

Tôi tự hỏi rằng có ổn không nếu mọi người xung quanh phát hiện ra cô xuyên vào cơ thể này.

Có lẽ vì biểu cảm của tôi hơi kỳ lạ, cô mỉm cười và nói thêm.

“Khi còn nhỏ, tôi từng đi dã ngoại trên đồi ở Lâu đài Lãnh chúa cùng mẹ ạ.”

Tôi khẽ gật đầu.

Quả là một cái cớ tốt, nghe rất tự nhiên ạ. Tôi thầm đánh giá như vậy trong đầu.

“Đã khá lâu kể từ lần cuối ta đến đây, ta hẳn nên đi cùng Frédérique vào lần tới. Có rất nhiều cây đã được trồng thêm nhỉ.”

Tôi quay đầu lại nhìn khi nghe giọng của Hồng y.

Bà đang mặc bộ trang phục thoải mái nhất tôi từng nhìn thấy ở bà, và đang lồng tay với Hoàng tử Cédric ở phía sau của nhóm.

Tôi hồi tưởng lại lý do mọi chuyện xảy ra như thế này.

Hai ngày trước, vào thứ Hai. Ngày mà tôi nói rằng tôi sẽ tham dự Đại Thảo Phạt Ma Thú.

Tôi và Hồng y rời văn phòng và đến sân tập trong nhà hơi muộn hơn một chút so với Christelle và tên Hoàng tử.

Chúng tôi chỉ đến muộn hơn khoảng 15 phút, nhưng hai nhân vật chính đã kịp gây ra sự cố trong khoảng thời gian ấy.

Khi đến nơi, sàn sân tập đã ngập trong nước với đủ loại thương, kiếm, và cả đạn súng thần công trên tường và trần nhà.

Tôi cảm thấy khá ngạc nhiên khi Christelle bị ướt, có lẽ do cô vẫn chưa thể điều khiển sức mạnh của bản thân, còn Hoàng tử vẫn khô ráo với mái tóc gọn gàng.

Khi Hồng y nhìn hai người họ,

‘Ai là người bắt đầu trước?’

Bà dịu dàng hỏi.

Nói thật thì, nếu đó là tôi, tôi hẳn đã cúi gập người xin lỗi, bởi trông bà khi ấy giống hệt anh trai chúng tôi trước khi anh bắt đầu phát hỏa.

Tôi sẽ ngay lập tức giải thích rằng đối phương chỉ là nạn nhân của trò gây rối của tôi, và ngay lập tức chạy quanh và bắt đầu dọn dẹp.

Nhưng với nhân vật chính và nam chính của chúng ta thì,

‘……’

‘……’

‘Ta hiểu rồi.’

Họ chỉ lườm đối phương mà không nói gì.

‘Ngay cả khi Christelle lau dọn hết nước trên sàn, vẫn có rất nhiều chỗ bị hư hỏng cần sửa chữa. Frédérique dùng chỗ này rất nhiều mà……’

Khi Hồng y độc thoại như vậy, Christelle mới bắt đầu tỏ ra lo lắng.

‘Tôi chân thành xin lỗi, thưa điện hạ. Tôi sẽ chi trả cho việc sửa chữa……’

‘Cô tiêu tiền như nước vậy.’

Và Hoàng tử cắt lời cô.

Tôi bật cười vì có vẻ như đó là lời khiêu khích với năng lực của Christelle,

‘……’

‘Tôi xin lỗi ạ, tôi tưởng rằng mình chỉ cười khẽ……’

Ba người họ đồng thời nhìn tôi. Tôi sợ hãi ngậm chặt miệng.

Hồng y lặng lẽ nhìn chúng tôi,

‘Cả hai đứa đều là những đứa trẻ nóng nảy, nên ta thật sự không thể làm gì khác được. Ta thật ngu ngốc khi nghĩ rằng ta có thể dạy hai đứa ở một nơi như thế này.’

Và bà thở dài. Rồi bà tiếp tục nói,

‘Lần tới chúng ta đi dã ngoại nhé?’

Và đó là lý do.

Mặc dù bà mỉm cười, rõ ràng là Hồng y đã cảm thấy giận dữ, và chỉ khi đó Christelle và tên Hoàng tử mới nhận ra rằng tâm trạng của bà đang khác thường.

Vậy nên không ai có thể phản đối lời đề nghị đột ngột ấy.

Ngay cả nếu bà bắt chúng tôi phải hành quân chứ không phải đi dã ngoại, ắt hẳn chúng tôi cũng đã im lặng đồng ý.

“Mọi người có thể ngồi ở phía này ạ.”

Agnes chỉ về một phía sau khi dẫn chúng tôi đến khu vực bằng phẳng trên núi.

Tôi dừng những suy nghĩ vẩn vơ lại, và giúp Ganael và Benjamin trải tấm thảm dã ngoại.

Natalie, tùy tùng của Hồng y, và David, tùy tùng của Hoàng tử, cũng bận rộn lấy đồ, chuẩn bị đồ uống và đồ ăn nhẹ.

“Cảm giác như chúng ta đang đi dã ngoại nhỉ.”

Hồng y cảm thán bằng chất giọng ấm áp. Mọi người dường như cũng im lặng đồng tình với bà.

Những từ ngữ đáng sợ như ‘chuẩn bị vũ trang’ đã thống trị tâm trí tôi kể từ trước khi chúng tôi đến đây, nhưng khi nhìn những lối đi bằng phẳng và ngọn đồi xanh mướt, tôi cảm thấy bình yên hơn.

Sau đó, chín người và một con thú thoải mái ngồi xuống.

“Cảm ơn vì bữa ăn ạ.”

Tôi lau tay bằng khăn ướt, và nhận ổ bánh Kouign-amann vẫn còn nóng cùng trà atisô từ Benjamin.

Khi cắn lớp bánh mì giòn tan, vị ngọt của caramel lan ra trong miệng tôi.

Lớp hạnh nhân tạo nên độ giòn và vị mặn, còn phần bên trong béo ngậy quấn lấy đầu lưỡi tôi.

“Ngon quá……”

Khi tôi cảm thán như thường lệ, Benjamin và Ganael bắt đầu thường thức cà phê và nước ép dâu với vẻ mặt mãn nguyện.

Christelle bật cười với giọng trong vắt khi nhìn khung cảnh đó.

“Tôi cũng đã nghĩ về điều này trước đây, nhưng Vương tử trông rất hạnh phúc khi ăn ạ.”

Hồng y mỉm cười và đáp lại ‘Đúng vậy nhỉ?’.

Natalie, người mang đồ ăn nhẹ cho tôi vào mỗi buổi học, cũng đồng tình không chút do dự.

“……Cảm ơn nhiều ạ.”

Đó là lời khen mà tôi vẫn thường nghe hồi còn ở trong cơ thể gốc, nhưng đây là lần đầu tiên có ai đó nói về điều ấy trước mặt nhiều người như thế này.

Tôi cảm thấy ngại ngùng và vươn tay về phía đĩa hoa quả.

— Guruuu

Tôi bóc vỏ một quả vải và đưa cho Demy để khiến bản thân bình tĩnh lại một chút.

“……”

“Người cần gì sao ạ?”

Rồi tôi chạm ánh mắt với Hoàng tử Cédric đang ngồi phía đối diện.

Anh đang nhìn tôi bằng ánh mắt bất mãn, và cốc espresso trong tay anh chưa vơi đi chút nào.

Nếu cà phê đắng thì anh có thể thêm nước và đường mà……

“Cậu hoàn toàn không thể cảm nhận được à?”

Anh tự dưng hỏi.

Tôi tự hỏi các nam chính của RoFan đều cắt chữ trong câu nói như thế này, hay chỉ có tên này là trường hợp đặc biệt.

“Nếu người nói như vậy, tôi sẽ không thể hiểu được ạ.”

“Năng lực cảm ứng mana của cậu có vấn đề.”

Tên Hoàng tử đột nhiên nói vậy và đứng lên.

Tùy tùng David nhanh chóng nhận cốc cà phê từ tay anh.

Tôi chớp mắt, không hiểu anh đang định làm gì, nhưng rồi Christelle cũng đột ngột đứng lên.

Cốc Americano đá mà cô đang uống… giờ đây đang ở trong tay tôi.

“Có thứ gì đó đang đến ạ.”

“Vâng?”

Ganael trở nên lúng túng khi nghe Christelle nói vậy.

Cô và Hoàng tử đều đang nhìn về phía xa của ngọn đồi.

Tôi cũng quay mặt về hướng đó, nhưng tôi không thể nhìn thấy hay cảm nhận được gì.

“Đại mẫu.”

Hoàng tử gọi Hồng y bằng giọng rất trầm.

Đôi mắt màu be của bà nhìn về phía tôi và nhẹ nhàng cong lên.

“Ta nói rằng ta cảm giác như thể đang đi dã ngoại, chứ không nói rằng đây thật sự là một chuyến đi dã ngoại.”

— Ầm!

Vào lúc ấy, mặt đất bắt đầu rung chuyển từ phía xa.

<< Previous Chapter | Index | Next Chapter >>

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *