Khi Nam Thứ Phản Công – Chương 34: Hãy nghĩ rằng đây là một chuyến đi dã ngoại (3)

— Kkii!

Demy phản ứng trước tôi.

Nó ngoe nguẩy chiếc đuôi dài và đi ra khỏi thảm picnic.

Nó chậm rãi mở và ngậm miệng liên tục, như thể nó đang cố gắng đe dọa hay tỏ ý cảnh giác trước thứ gì đó vậy.

“ m thanh vừa rồi là gì vậy ạ?”

Tôi hỏi Hồng y Boutier. Bà mỉm cười tựa như một bức họa nhưng không trả lời tôi.

— Ùng……

Một lần nữa, tôi nghe thấy tiếng gầm như sấm vọng lên từ mặt đất. Mọi người trong nhóm chúng tôi bắt đầu xôn xao.

Tôi kích hoạt Thánh sở mà không do dự.

Vòng tròn ether màu hoàng kim chiếu sáng thảm picnic và bắt đầu mở rộng theo ý chủ nhân.

Thánh sở của tôi có đường kính lớn nhất vào khoảng 30m.

Nó lớn đủ để dễ dàng bao phủ xung quanh bảy người đang ngồi trên thảm, và cả Hoàng tử, Christelle và Demy ở bên ngoài thảm.

Có một cách để khiến nó mở rộng thêm nữa, nhưng mà. Hiện tại tôi không thể làm được điều đó.

“Ma thú.”

Hoàng tử Cédric trầm giọng. Ganael kinh ngạc và hít vào một hơi.

Tôi nhanh chóng đứng dậy và đi về phía Demy.

Khi nhìn chằm chằm về phía bên kia của ngọn đồi đến mức nhức hai mắt, tôi có thể nhìn thấy vài đốm màu đỏ.

“Tại sao ma thú lại ở đây ạ? Chắc chắn rằng phải có kết giới rất mạnh xung quanh Hoàng cung……”

Tôi dừng lại lời đang nói dở. Và tôi quay lại nhìn Hồng y. Lẽ nào.

“Mọi người đều có vẻ quá căng thẳng, nên ta cho mở kết giới xung quanh rặng núi một chút. Ta cũng nhờ Đội Cận vệ giăng mồi ra nữa.”

“Điện hạ.”

“Frédérique đã cho phép ta rồi. Đó là do những gì các con đã làm với sân tập yêu thích của Hoàng đế đấy.”

Tôi nuốt nước bọt. Thế có nghĩa là.

Hai nhân vật chính đã phá hủy sân tập trong nhà, vậy nên Hoàng đế và Hồng y trong cơn giận dữ đã quyết định sẽ dạy con trai duy nhất và con gái quý giá của một gia đình khác một bài học.

Nhưng ngay cả thế, thu hút ma thú vào khu vực núi phía sau Hoàng cung á? Thế còn người dân thì sao?

Cả hai người họ có vấn đề gì vậy? Có phải Hoàng tử trở thành như vậy là do học theo hai người họ không?

“Các con cũng không thể chuẩn bị cho ‘Đại Thảo Phạt Ma Thú’ bằng cách tập luyện với người khác được, nên chúng ta cũng chuẩn bị ma thú.”

Đừng nói như thể đang nói về thực đơn bữa trưa hôm nay vậy!

— Uuuu……

“Chúng đang đến ạ.”

Christelle nói vậy. Xung quanh bàn chân cứng đơ vì căng thẳng của cô, những giọt nước bằng cỡ hạt đậu đang lơ lửng.

Những đốm đỏ ở phía chân trời đang nhanh chóng rút ngắn khoảng cách, và giờ đây bằng cỡ móng tay.

— Dudududu……

“Một, hai, ba……”

Bốn, năm. Tổng cộng năm sinh vật đang xông thẳng về phía này.

Tôi bước ra phía trước thảm picnic.

Hoàng tử và Christelle đang đứng phía trước, còn tôi đứng phía sau hai người họ để bảo vệ Hồng y và mọi người.

“Xin đừng bước ra khỏi vòng tròn ạ.”

“Xin người đừng lo lắng, thưa Vương tử.”

Benjamin điềm tĩnh trả lời.

Người trông giữ núi Agnes đang nhìn xung quanh để tìm những tảng đá hay rặng cây chúng tôi có thể nấp sau được.

Mọi người nhanh chóng điềm tĩnh trở lại, có lẽ do đã từng nhìn thấy ma thú trước đây, khác với tôi lần đầu nhìn thấy trong đời.

Ngoại trừ Ganael.

“Ta sẽ cổ vũ mọi người.”

Hồng y nói với chúng tôi bằng giọng bình thản. Tôi chỉ có thể phì cười.

Tôi lắc đầu và để ether chảy xuống đầu ngón tay.

Hơi ấm dịu dàng nhanh chóng đổ xuống hai lòng bàn tay, và những quả cầu ether bằng cỡ bánh bao xuất hiện trên tay tôi.

“Tiểu thư Sarnez, xin hãy thoải mái chiến đấu mà đừng lo lắng về ether.”

“Được ạ. Thật tuyệt vời ạ.”

Tôi nắm chặt tay và mở ra.

Quả cầu ether màu vàng rọi sáng và rồi lại tắt ánh sáng như một ngọn đèn huỳnh quang.

Tôi cần phải kích hoạt dòng chảy ether nhanh chóng để có thể hỗ trợ cô hết mức có thể.

Tôi chưa từng sử dụng năng lực trị liệu, nhưng nếu như làm theo trong sách, có lẽ tôi có thể làm được……

— Dududududu……

— Moooo……

Tiếng thú gầm vọng lại. Tôi có thể nhìn thấy các ma thú từ phía xa.

Chúng có hình những con bò đỏ gớm ghiếc, với bờm lông quanh cổ và da bóng lộn như da rắn.

Chúng cũng lớn gấp đôi những con bò thông thường.

Đôi mắt của chúng chuyển thành tròng trắng khi xông thẳng về phía chúng tôi, khiến chúng có chút đáng sợ.

“Là bò độc.”

Hoàng tử trước đó im lặng, giờ đây cũng nói thêm vào.

Anh chậm rãi tiến vài bước về phía trước, rồi rút thanh kiếm ra khỏi bao kiếm bên hông phải.

Bò độc á?

“Là ma thú nhả độc dưới hình dạng bò, đúng không ạ?”

“Phải.”

Tâm trí tôi điềm tĩnh trở lại.

Khi gấu trúc đỏ xuất hiện trong Hoàng cung, tôi cũng đã đọc những quyển sách viết về ma thú.

Bò độc là động vật ăn cỏ, nhưng chúng tấn công con người bằng cách nhả độc chúng đã ăn từ cây cỏ.

Nguyên tố lửa sẽ hiệu quả nhất khi đấu lại độc, nhưng hiện tại chúng tôi chỉ có một kiếm sĩ và một người sử dụng nước.

“Đừng để chúng tiến lại gần ạ. Chúng cũng thở ra hơi độc.”

— Kkii

Demy kêu khe khẽ khi nghe tôi nói vậy.

Đứa nhóc có vẻ đang phàn nàn gì đó vì nó quanh quẩn xung quanh chân tôi, nên tôi cúi người xuống.

“Có sợ không? Ta ôm nhóc nhé?”

— Kkiuu

Demy lắc đầu sang hai bên để nói không, và rồi nhảy lên với hai chân sau.

Và rồi,

— Gguru!

— Shaaa……

Đám cỏ trước mặt Demy nằm xuống. Không, đúng hơn thì……

“Là cụm cỏ.”

Cỏ đang được buộc vào nhau để tạo thành từng cụm.

Tôi vươn tay ra và thử kéo, nhưng cụm cỏ không suy chuyển chút nào.

Đây là phương pháp để giữ chân ma thú ở phía xa, khi chúng tôi chiến đấu lại chúng.

Một suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi.

“Hoàng tử, tiểu thư Sarnez. Hãy làm như thế này ạ.”

Tôi đưa ra ý kiến.

Đôi mắt trong vắt màu nước và đôi mắt cam rực cháy cùng lúc nhìn tôi.

*

— Moooooo!

— Kururung!

Khoảng cách giờ đây là dưới 100m.

Năm con bò độc đang nhỏ dãi và xông thẳng về phía chúng tôi.

Nước dãi chảy từ lưỡi chúng khiến một số bông hoa dại bị đốt cháy.

Tôi truyền một lượng lớn ether cho Demy trong tay tôi.

“Demy, có làm được không?”

— Kkiung!

“Không sao đâu, ngay cả nếu nhóc thất bại, người chị gái và anh trai đằng kia cũng sẽ lo liệu được. Hai, ba……”

Gấu trúc đỏ giơ cả hai chân trước lên.

“Bây giờ!”

— Cạch!

Khi âm thanh giống như một quả dưa hấu khổng lồ bị bổ đôi vọng lại, con đường trên đồi bị lún xuống.

— Mooooo!

— Kurung! Kuuung!

Tiếng bò rống vọng lại, và những con bò độc rơi xuống hố sụt.

Demy đã nhắm trúng vị trí, nhưng hố sụt không đủ sâu.

— Kuruung!

Năm con thú ngã xuống hố đang chật vật dựng dậy.

Hoàng tử nhanh chóng di chuyển mà không cần tín hiệu của tôi.

Anh nhanh chóng chạy khuất tầm mắt của tôi, và nhã nhặn vung cánh tay trái cầm kiếm.

Một ánh sáng mờ ảo lóe lên và,

— Kwaaaang!

— Moooooooo!

Kiếm khí của Hoàng tử cắt ngang qua những vị trí trọng yếu của ba con ma thú cùng với một tiếng nổ lớn.

Quả thực là kiếm thuật đủ để tiễn người ta sang thế giới bên kia.

Tôi cảm thấy khó tin khi anh vẫn chưa phải sword master.

Nhưng bây giờ không phải lúc ngây người kinh ngạc.

Hai con bò độc không bị đâm trúng ở tử huyệt đang cố gắng bò lên khỏi hố sụt.

“Tiểu thư Sarnez!”

Tôi dồn hết ether vào Christelle, người vẫn đang đứng trong vòng tròn.

Tôi có thể nhìn thấy nhân vật chính mỉm cười rạng rỡ như vì sao. Christelle hít vào một hơi sâu và,

“Xin hãy để đấy cho tôi!”

— Cạch!

Cô đạp mạnh lên mặt đất và nhanh chóng di chuyển.

Tôi cảm thấy ấn tượng trước đặc tính của Thánh hiệp sĩ mà tôi chỉ mới có cơ hội đọc được trong sách.

Họ có năng lực thể chất đặc biệt mà người bình thường không thể mơ tới.

Cô hẳn sẽ không thể có được tài năng này nếu như truyện diễn biến như nguyên tác.

— Róc rách, róc rách……

Nước nhanh chóng bao quanh đôi bốt của cô khi cô tiến đến gần hố sụt.

Rồi, một dòng nước lớn chảy xuống theo ngọn đồi dốc và xuống hố sụt.

— Kuung!

— Moooo!

Mặt đất khô cằn trở thành bùn, khiến những con ma thú đang trèo tường hố sụt để leo lên trượt chân và ngã xuống một lần nữa.

Những dòng nước lớn không ngừng đổ xuống và lấp đầy hố.

Ma thú vốn luôn yếu thế trước nước và lửa, nên chúng nhanh chóng kiệt sức khi bị ướt.

— Kkuuuuu……

Sau một thời gian, chỉ còn một con vẫn còn sống.

— Mooooo……

— Xèo……

Máu và nước bọt của ma thú tan chảy bởi nước, trở thành độc dược trong hố.

Tôi cảm thấy may mắn vì chúng tôi có thể dồn chúng vào một vị trí.

Nếu như Christelle chiến đấu một mình, chúng tôi hẳn đã không thể ngăn được chất độc tràn ra tứ phía, và nếu chỉ có Hoàng tử chiến đấu, chúng hẳn đã phân tán ra nhiều phía và khiến anh không thể tập trung tiêu diệt.

— Purung……

Ma thú cuối cùng thở dốc và nhắm mắt.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, và cơ thể cũng không còn đông cứng vì căng thẳng.

“Vương tử……”

Tôi có thể nghe thấy tiếng thì thào của Ganael đang lặng im nấp phía sau tảng đá gần nhất.

Khi quay đầu lại, tôi nhìn thấy Benjamin, Natalie, David và Agnes nhìn lên trời và cầu nguyện.

Tôi chỉ có thể bật cười.

“A, chết cha.”

Và rồi giọng của Christelle vọng đến tai tôi.

Tôi quay mặt về phía cô trong kinh ngạc, và trông thấy cô có vẻ như sắp ngã.

Demy đã buộc những cụm cỏ ở gần hố sụt để đề phòng ma thú trốn thoát khỏi hố, nhưng có vẻ như cô bị vướng chân vào đó.

“……Cô ổn không ạ?”

“Vâng, tôi ổn ạ. Tôi quên mất về chúng.”

Cô mỉm cười. Tôi cũng cười lại cho phải phép và quay sang nhìn Hoàng tử.

Anh không bị thương chút nào, đúng như những gì tôi đã dự đoán, và rồi chúng tôi chạm mắt.

“……”

“……”

Tôi tự hỏi có phải anh sẽ lại gây sự, nhưng anh không nói gì cả.

Anh chỉ ném thanh kiếm gãy lên mặt đất và đi mất.

Giờ tôi có thể thấy rằng những thanh kiếm mà anh dùng quá yếu để có thể chịu được kiếm khí của anh.

Tại sao một tên như Hoàng tử lại không có thanh kiếm nổi tiếng nào đó chứ?

“Tốt lắm, mọi người. Đủ làm nóng người đó nhỉ?”

Giọng dịu dàng của Hồng y vọng từ phía thảm picnic.

Bà vẫn đang thưởng thức cà phê trong cùng một tư thế kể từ khi đám bò độc xuất hiện.

Christelle bật cười và gật đầu.

Tôi vuốt ve Demy đang rúc vào cánh tay tôi, và thì thầm.

“Giỏi lắm, Demy. Hôm nay MVP là nhóc đó. Bạn là quán quân ạ.” [1]

— Kkiiii

Gấu trúc đỏ kêu một cách hùng tráng. Vòng tròn của tôi từ từ biến mất.

*

Hiệp sĩ Élisabeth cuối cùng trông cũng sảng khoái hơn chút sau khi một hơi uống hết nửa cốc nước mận.

“Tôi đã thắc mắc tại sao Đức Hồng y điện hạ lại triệu hồi Đội Cận vệ.”

Cô mỉm cười tươi tắn và nói rằng sự tò mò của cô mấy ngày vừa qua cuối cùng cũng có câu trả lời.

Mái tóc màu ôliu của cô tung bay trong làn gió xuân thổi qua khu vườn của Cung Juliette.

Một ngày đã trôi qua kể từ khi chúng tôi đánh lại lũ bò độc ở ngọn núi sau cung.

Vị khách mời của giờ thưởng trà ngày hôm nay là Hiệp sĩ Élisabeth, người đang kiếm cớ trốn việc.

“Điện hạ hoàn toàn không có hứng thú gì với hiệp sĩ hay các vấn đề của quân đội. Chúng tôi cũng thường không liên lạc gì với ngài ấy.”

Cô giải thích.

“Nhưng vì lý do nào đó mà ngài ấy đã liên lạc với những thành viên tinh nhuệ đã có kinh nghiệm tiêu diệt ma thú trong số chúng tôi. Ngài ấy còn hỏi rằng họ có kinh nghiệm chăn bò không. Lúc ấy, tôi tự hỏi ngài ấy đang đùa gì vậy, nhưng hóa ra là để cho chuyến dã ngoại đặc biệt…… Tôi thật sự rất cảm phục ạ.”

Đôi mắt màu xám của Hiệp sĩ Élisabeth đang sáng lấp lánh.

Khi nhìn đôi mắt đầy kính trọng của cô khi nghĩ đến Hồng y, người đã trở thành biểu tượng của bạo lực trong tâm trí tôi, tôi nghĩ rằng tương lai của Đế quốc hẳn……

Có dính chút bụi rồi.

“Nếu như lần tới người cũng sẽ có dã ngoại như vậy, xin hãy rủ tôi nữa ạ.”

“Đó đâu phải dã ngoại đâu ạ.”

“Được ăn món tráng miệng của Cung Juliette trong một khung cảnh đẹp và bắt ma thú, đương nhiên là dã ngoại rồi ạ.”

Cô thật sự thành tâm khi nói vậy. Tôi mỉm cười cay đắng và nhấp trà ngưu bàng.

Trải nghiệm ngày hôm qua chắc chắn là có ích, nhưng trái tim tôi cảm thấy lạnh ngắt khi nghĩ đến Đại Thảo Phạt Ma Thú, một sự kiện lớn hơn và dữ dội hơn rất nhiều.

Dĩ nhiên, hai nhân vật chính đều ở cùng tôi nên không thể có chuyện gì xấu xảy ra được……

— Xoạt

“Vương tử Jesse.”

Với âm thanh sột soạt của cỏ, Benjamin xuất hiện từ một phía của khu vườn.

Ông đang cầm một chiếc đĩa được đậy bằng nắp bạc trên tay.

Có lẽ ông mang đồ ăn nhẹ đến cho tôi và Hiệp sĩ Élisabeth.

“Tôi có cả tin tốt và tin xấu, nhưng tôi sẽ nói với người về tin tốt trước ạ.”

“A, vâng.”

Không phải thông thường người ta sẽ hỏi muốn nghe tin nào trước à?

“Tin tốt là, bánh dừa hôm nay là món bánh tuyệt vời nhất có thể có được ạ.”

Ông mở nắp bạc đậy trên đĩa.

Đó là một món bánh tráng miệng phủ đầy bột dừa được bào mịn, khiến cho nó trông giống món đá bào Hàn Quốc.

Biểu tượng của Chủ thần giáo bằng chocolate đen được đặt ở giữa.

Hiệp sĩ Élisabeth thốt lên ‘Thật tráng lệ, thật tuyệt vời ạ’.

Miệng tôi cong lên khi nghe tin tức đặc biệt tốt lành này.

“Còn về tin xấu thì…… Người đã nhận được một lời đề nghị phỏng vấn ạ, thưa Vương tử.”

____________

TL’s notes:

[1] Khúc này Jesse nói lịch thiệp như thể thông báo trong game nhé =)))

<< Previous Chapter | Index | Next Chapter >>

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *