“Phỏng vấn, tức là……”
“Có phải là < Bán tuần báo Riester > không ạ?”
Trong lúc tôi đang bất ngờ, Hiệp sĩ Élisabeth hỏi hộ cho tôi.
Gương mặt nghiêm túc của Benjamin có vẻ cũng truyền sang cho cô một chút.
< Bán tuần báo Riester > là tạp chí về giới thượng lưu mà tôi đã luôn đọc kể từ khi đến đây.
Hơn nửa số quý tộc của Đế quốc đăng ký báo, và nửa còn lại cùng đọc chung với bạn bè của họ.
“Đúng là vậy ạ. Phu nhân Sarah Belliard, biên tập trưởng của báo, đã chính thức xin phỏng vấn Vương tử Jesse, và bệ hạ đã đồng thuận ạ.”
Benjamin điềm đạm giải thích và đặt bánh dừa lên bàn trà.
Ngay cả khi đang cầm dĩa lên, tôi cũng không thể không tự đặt một mớ câu hỏi trong đầu.
“Tôi không hiểu tại sao chuyện này lại đột ngột xảy ra ạ. Trước giờ mọi thứ vẫn im lặng mà.”
“Nói thật thì, cũng không hẳn là im lặng đâu ạ.”
Benjamin cẩn thận mở miệng.
Tôi cắn một miếng bánh mềm mại và nhìn ông.
“Cũng như Vương tử đã biết, Hoàng đế Cung đã luôn lọc ra toàn bộ thư tín cá nhân mà các quý tộc gửi đến người. Các món quà cũng đang được giữ ở két của Hoàng thất vì chúng tôi không rõ ý định của họ.”
“Vâng, tôi biết ạ.”
“Đối với truyền thông cũng vậy ạ. Và đặc biệt đối với < Bán tuần báo Riester > bởi họ đã xin được gặp mặt phỏng vấn Vương tử kể từ khi người nhập cung ạ. Cho đến gần đây, bệ hạ vẫn luôn từ chối họ.”
Quả nhiên là vậy. Nhưng mà tôi cũng cảm thấy biết ơn về điều đó, vì tôi muốn tránh né sự chú ý hết mức có thể.
“Tôi không rõ vì sao ngài ấy lại thay đổi thái độ ạ.”
Tôi đáp lại ông.
Tôi cảm thấy hơi lo lắng, nhưng cũng không phải là tôi không thể chấp nhận phỏng vấn.
Đương nhiên, đây là điều tôi chưa từng làm trước đây trong đời, nhưng tôi cảm giác rằng sẽ ổn thôi nếu như tôi trả lời những câu hỏi của họ và giả ngơ trước bất cứ câu hỏi phức tạp nào.
Nếu như Hoàng đế Cung muốn tôi làm điều gì, tôi sẵn sàng nghe lời, trừ khi đó là một điều quá mức chịu đựng của tôi.
Họ cho trả tiền cho tôi và cho tôi ăn ba bữa một ngày, và nắm giữ sinh mạng của tôi, vậy nên nếu họ yêu cầu tôi làm điều gì đó, đương nhiên tôi sẽ chấp thuận.
Chỉ là, tôi có chút tò mò tại sao họ tự dưng đồng ý cho phép phỏng vấn.
“Để kết luận thì, đó là do Hầu tước François Duhem ạ.”
Benjamin thở dài và trả lời.
Hiệp sĩ Élisabeth, người vẫn đang lặng lẽ lắng nghe, khẽ gật đầu và nói rằng ‘Ra là như thế ạ’.
Tôi quay lại nhìn cô và rồi nhìn Benjamin.
Hầu tước François Duhem là anh trai của Chỉ huy Đội Cận vệ Duhem và là người tổ chức ‘Đại Thảo Phạt Ma Thú’.
Anh đã tuyên bố rằng anh sẽ trao ‘Hỏa Tinh Tuệ Kiếm’ cho người thắng cuộc của cuộc thi, và khiến Hồng y rối loạn……
A.
“Có phải họ cho phép phỏng vấn tôi để làm đền bù cho việc trì hoãn thông báo về Hỏa Tinh Tuệ Kiếm không ạ?”
“Đúng thế ạ.”
Tôi gật đầu trước câu trả lời ngay tức khắc của Benjamin.
Về điều này, tôi đã từng nghe Hồng y giải thích trước đây.
Tôi nhớ lại rằng phu nhân Sarah Belliard muốn viết về lời tuyên bố của Hầu tước Duhem đến mức sẵn sàng xuất bản một ấn bản sửa đổi.
Ngay cả khi Hầu tước đã nói về giải thưởng thắng cuộc, đương nhiên sự khác biệt giữa việc thông tin chỉ được lan truyền qua tin đồn và việc được viết bởi tạp chí có sức ảnh hưởng lớn nhất Đế quốc là rất lớn.
“Bệ hạ thông thường vẫn khá thoải mái với các quý tộc. Đó là do ngài ấy nghĩ như vậy sẽ đỡ gây phiền toái hơn. Các quý tộc có thể tự do làm điều mình thích, miễn là họ không chọc giận bệ hạ.”
“Ý ông là việc kiểm soát truyền thông hiện giờ là một trường hợp đặc biệt.”
“Vâng. Vì điều này chưa từng xảy ra trước đây, nên hẳn ngài ấy nghĩ rằng trao một giải thưởng là điều cần được làm.”
Và giải thưởng ấy là tôi.
Thay vì để mắc một món nợ với phu nhân Belliard và bị làm phiền bởi bà, Hoàng đế quyết định sẽ ném một miếng mồi nhử để làm bà im lặng.
“Bao giờ sẽ phỏng vấn ạ?”
Tôi hỏi.
“Tôi được nghe rằng nó sẽ diễn ra vào 2 giờ chiều tại Hoàng đế Cung ngày mai ạ.”
Nhanh ghê. Tôi cho một miếng bánh ngọt màu vàng vào miệng và để nó tan ra.
Mà cũng đúng, ngoài việc này ra thì còn có cơ hội nào để họ sử dụng một con tin nhàn rỗi như tôi chứ.
Tôi không tính Đại Thảo Phạt Ma Thú vì tôi đã tự nói rằng tôi sẽ tham dự sự kiện ấy.
“Thưa Vương tử, xin hãy cẩn thận với phu nhân Belliard.”
Hiệp sĩ Élisabeth đang ngồi đối diện nói với tôi bằng giọng nghiêm trọng.
Tôi ngừng tấn công chiếc bánh và ngẩng lên nhìn cô.
“Tôi cũng suýt chút nữa bị bà ấy cướp sạch vài tháng trước.”
Khi nói vậy, Phó Chỉ huy Đội Cận vệ giơ bàn tay trái lên.
Chiếc nhẫn trên ngón tay áp út của cô sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Đó là món trang sức tôi đã nhìn thấy vào ngày đầu tiên tôi gặp Hiệp sĩ Élisabeth. Ở giữa chiếc nhẫn là một viên bảo thạch hoa lệ.
“Là kim cương vàng đó ạ.”
“Thật tuyệt ạ.”
Vương tử Jesse thật có lẽ đã nhìn thấy nó nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó.
Cô khẽ cười khi nhìn thấy phản ứng của tôi.
“Đính hôn là việc riêng tư, nhưng bà ấy muốn đào sâu về việc đó chỉ vì tôi là người thừa kế của Gia tộc Bá tước Moutet. Bà ấy không phải người dễ đối phó đâu ạ.”
Quả nhiên đó là nhẫn đính hôn.
Tôi tự hỏi đối phương là ai, nhưng tôi không nghĩ mình nên hỏi khi Hiệp sĩ Élisabeth chưa tự mình nói trước.
Thế nào đi nữa, có vẻ như cách truyền thông theo đuổi thông tin của những người nổi tiếng ở thế giới này cũng không khác biệt mấy so với nơi tôi từng sống.
Có lẽ đây cũng là điều hiển nhiên, vì tác giả của ‘TTTTDGSKBV’ là người Hàn Quốc.
Tôi hồi tưởng lại ánh mắt sắc bén của Sadie khi đáp lại lời tôi ở phòng xưng tội của Thần điện mấy ngày trước.
‘Cậu không thể nghe lời xưng tội của một người khác được. Đó là bí mật mà.’
‘Sarah Belliard không xứng đáng được quan tâm như vậy.’
Tôi tự hỏi điều ấy có nghĩa là gì.
Đứa nhóc phản ứng dữ dội với bà ấy, Benjamin gọi cuộc phỏng vấn là ‘tin xấu’, và Hiệp sĩ Élisabeth cũng phải chật vật.
Có phải ý họ là phu nhân Belliard là một phóng viên tồi tệ [1] điển hình không?
‘……Cảm ơn người ạ.’
Giọng của người phụ nữ vẫn còn vang vọng trong tâm trí tôi.
Bà có một đứa cháu trai bị ốm, và vì điều ấy, giữa bà với con gái và con rể đã xảy ra xích mích.
Đương nhiên, tôi không thể cứ thế ngó lơ những vấn đề khác chỉ vì bà có một câu chuyện như vậy, nhưng……
Phải, tôi không thể gặp một người mà trong lòng đã nghiêng về một phía được.
Tôi nhai miếng bánh để đảm bảo tôi sẽ không quên điều đó.
“Tôi sẽ giả vờ không biết với các câu hỏi khó, và tôi sẽ trả lời ngắn gọn hết mức có thể đối với các câu hỏi dễ. Vậy là được đúng không ạ?”
Tôi mỉm cười và nói.
Hiệp sĩ Élisabeth khen ngợi tôi và nói rằng ‘Như vậy là đúng đó ạ’.
Benjamin yên lặng gật đầu nhưng trông ông vẫn còn lo lắng.
— Kkii
Khi ấy, Demy đột nhiên nhảy lên từ những bụi cây trong vườn.
Đứa nhóc hẳn đang đói sau khi chạy quanh và nghịch ngợm.
Tôi xóa sạch những suy nghĩ còn vướng bận trong đầu và đưa cho nó một miếng xoài cắt nhỏ.
Chúng tôi đã bắt năm ma thú vào hôm qua, và tôi cũng đã học cả ngày sau khi trở về cung, nên tôi muốn để lại việc của ngày mai cho tôi của ngày mai.
*
Tôi của ngày hôm qua thực sự là một tên tự mãn. Tại sao mày chỉ nghĩ về bản thân mày thế hả?
“Gương mặt của ngài ấy không cần nhiều trang điểm. Ngài ấy cũng hợp với những màu sắc sặc sỡ nữa.”
“Đúng là vậy, da ngài ấy cũng rất mịn màng nữa.”
Lãnh đạo của phòng trang điểm trong Hoàng cung đang cầm một vật giống như chổi cọ trong tay, lãnh đạo của phòng y phục mà tôi đã gặp hồi Vũ hội Mùa xuân cũng đang nói thêm vào, còn tôi đang ngồi trước họ.
Một trong vô số những phòng trống của Hoàng đế Cung đang chứa đầy những người phục vụ tôi.
Cái này thật sự rất phiền……
Người của Hoàng đế Cung xông thẳng vào Cung Juliette vào sáng sớm, ném tôi vào bồn tắm và bắt đầu sửa soạn cho tôi.
Thông tin về việc Sarah Belliard, một người nổi tiếng trong giới truyền thông, thành công đặt lịch phỏng vấn với một con tin của Hoàng thất có vẻ như đã gây náo loạn nhiều hơn so với những gì tôi đã tưởng tượng.
Tôi chỉ có thể nhìn thấy phép màu khi toàn bộ các tùy tùng cuối cùng cũng để tôi yên sau khi tôi nói rằng ‘Nếu mọi người không để tôi tắm một mình, tôi sẽ nhịn đói cả ngày hôm nay’.
Đương nhiên tôi không có dự định nhịn đói, nên tôi cảm thấy may mắn vì lời đe dọa ấy có hiệu quả.
“Da của Vương tử Jesse là như vậy đó ạ. Tông da lạnh của mùa hè.”
Christelle, người đang ngồi trên ghế bành và nhìn mớ hỗn độn, nói một điều mà không ai ở đây có thể hiểu được.
Tôi nhớ rằng Eunse đã nói điều gì tương tự vậy vài lần trước đây, nhưng tôi không thể nhớ nó có nghĩa là gì.
Có vẻ như nó có nghĩa là ‘làn da vẫn mát trong mùa hè’ hay ‘làn da trông vẫn đẹp trong mùa hè’.
Tôi giả vờ không biết vì cụm từ ấy chỉ xuất hiện trên Trái đất, và thay đổi chủ đề.
“Cô không phải về nhà sao ạ?”
Tại sao cô lại giết thời gian ở đây ạ, xin hãy về nhà đi ạ.
Đó là điều mà tôi thực sự muốn nói, nhưng Christelle không hề bị xoay chuyển.
“Khi bùng học thì mọi thứ khác đều vui ạ.”
Tôi không thể phản đối vì điều đó là đúng.
Khi tôi ngậm miệng, cô mỉm cười, và rồi quan sát quần áo mà phòng y phục đã chuẩn bị cho tôi với vẻ hứng thú.
Tôi đã nghĩ rằng buổi phỏng vấn vào 2 giờ chiều sẽ bắt đầu sau bữa trưa.
Tôi chưa từng tưởng tượng rằng mọi người sẽ náo loạn ngay từ buổi sáng. Lần này, ngay cả Benjamin và Ganael cũng bất ngờ.
Tôi đoán rằng trong tương lai, bất cứ vấn đề gì dính đến Hoàng đế cũng sẽ gây náo loạn.
Buổi học thứ Sáu của tôi với Hồng y bị hoãn lại, nên việc Christelle đến đây chơi là một trong những điều xui rủi nhỏ nhoi của ngày hôm nay.
“Mẹ tôi sẽ lo lắng nếu như tôi chỉ ở trong dinh thự ạ.”
“……”
Nhân vật chính đột nhiên nói vậy. Tôi không nghĩ ra nên trả lời thế nào.
“Nhìn một người đối xử tốt với tôi như vậy lo lắng thật sự là không dễ chút nào. Tôi cảm thấy như vậy dù tôi không nhớ gì nhiều về mẹ.”
‘Vậy nên nếu có lý do để ra ngoài, tôi sẽ ra ngoài ạ’, cô kết luận như vậy.
Phu nhân Isabelle de Sarnez có vẻ như vẫn không thể ngừng lo lắng về con gái.
Đương nhiên, không bố mẹ nào có thể ngừng lo lắng được, nhưng……
Qua những lời ấy, tôi cũng có thể hiểu được phần nào về tính cách của Christelle.
Cũng như những gì Eunse đã nói, cô là người rất chân thành, và dễ mềm lòng với những nhân vật ‘giống như chị gái’.
Nếu như người xuyên vào là một nhân viên văn phòng ở độ tuổi hai mươi, hẳn cô sẽ cảm thấy một người ở độ tuổi ba mươi như Công tước phu nhân là một chị gái.
“Tóc của ngài ấy thẳng nên chúng ta chỉ cần chải lại một chút thôi ạ.”
Tôi đang chìm trong suy nghĩ, nhưng đột nhiên người quản lý của phòng trang điểm tuyên bố như thể vừa khám phá ra điều gì đó vậy.
Không, tôi cũng có phải idol hay gì đâu…… Nhưng tôi cũng cảm thấy may mắn vì tôi không cần phải trang điểm.
Eunse vẫn luôn ghét trang điểm vì việc tẩy trang sau đó thực sự rất phiền toái.
*
“Đây là lần đầu tiên tôi đi lối này, quả thực rất hoa lệ ạ.”
Christelle cảm thán khi nhìn lên bích họa trên trần nhà.
Trông cô có vẻ rất phấn khích sau khi dùng bữa trưa với tôi ở Hoàng đế Cung và đi cùng tôi đến địa điểm phỏng vấn.
Tôi không có cách nào từ chối cô sau khi nhìn thấy biểu cảm u ám của cô khi nói về mẹ cô……
“Đúng là vậy ạ.”
Đây cũng là lần đầu tiên tôi đi qua văn phòng của Hoàng đế, bởi trước đây tôi cũng chỉ đến văn phòng của Hồng y và nhà ăn.
Chúng tôi chậm rãi đi qua hành lang rộng lớn của Hoàng đế Cung trong khi được dẫn đường bởi một tùy tùng của Hoàng đế Cung cùng Benjamin và Ganael.
“Người này là……”
Khi Christelle cẩn thận quan sát hoa văn giấy dán tường, tôi chạm ánh mắt với một bức chân dung khổng lồ trước cửa văn phòng của Hoàng đế.
Đó là người tôi không biết, nhưng không có lý do nào tôi không thể nhận ra người ấy.
“Đó là Hoàng tế Alexandre điện hạ ạ.”
Benjamin trả lời tôi.
Alexandre Riester. Người đàn ông từ bỏ tước vị Công tước để lựa chọn tình yêu.
Người chồng đã rời bỏ thế gian của Hoàng đế, giờ đây chỉ là một bức chân dung trước cửa phòng của vợ.
Xét toàn thể, trông ông rất giống với Hoàng tử Cédric, nhưng mái tóc màu đen của ông dài đến tận hông, và đôi mắt của ông xanh biếc tựa như biển sâu.
‘Đại ma pháp sư Ly kỳ’……
“Điện hạ.”
Khi đó, tôi nghe thấy giọng khẩn trương của Ganael.
Tôi quay người, tự hỏi rằng có phải Hồng y Boutier xuất hiện không.
Không có ai nói rằng bà sẽ đến tham dự phỏng vấn mà.
“……”
“……”
Tuy vậy, trước mắt tôi không phải là Hồng y.
“Kính chào Hoàng tử điện hạ.”
Christelle bên cạnh tôi gửi lời chào trước.
Các tùy tùng nhanh chóng định thần sau cơn kinh ngạc và nhanh chóng hành lễ.
Khác với bức chân dung lặng lẽ quan sát chúng tôi, đôi mắt của người đang chậm rãi đi về phía chúng tôi ánh lên sắc hoàng hôn.
Tôi bình thản gửi lời chào đến Hoàng tử Cédric và người phụ nữ đi một bước phía sau anh.
“Xin chào, thưa Hoàng tử. Phu nhân Belliard.”
____________
TL’s notes:
[1] Nguyên tác sử dụng một từ lóng, ghép từ ‘phóng viên’ và ‘rác rưởi’, nhưng gọi ‘phóng viên rác rưởi’ có hơi dữ dội quá, mình sẽ chỉ dịch là phóng viên tồi tệ thôi =))