Khi Nam Thứ Phản Công – Chương 31: Cuối cùng và Duy nhất (3)

Ma pháp sư á?

“Có ai ở trong không ạ?”

Tôi nghe thấy giọng một người phụ nữ lạ từ phía bên ngoài.

Nhận biết chỉ bằng giọng nói là một điều khó thực hiện, nhưng có vẻ như đó là một người phụ nữ lớn tuổi.

Tôi bình tĩnh hít vào một hơi và rồi kích hoạt Thánh sở một lần nữa.

Vòng tròn màu vàng rộng lớn nhanh chóng xuất hiện và lan ra cả phía bên ngoài phòng xưng tội.

Nhờ ánh sáng rực rỡ, tôi có thể nhìn thấy gương mặt trẻ của Sadie rõ hơn.

“Vâng, tôi đang ở trong ạ. Tôi hiện đang không nhận lời xưng tội, nên người đến đây vì lý do gì ạ?”

Tôi trả lời.

Hoàng cung là nơi mọi người không thể vào mà không được xác minh thân phận và mục đích cẩn thận, và đặc biệt là Thần điện Hoàng cung, nơi được canh giữ bởi những hiệp sĩ ưu tú.

Tôi không cần phải quá thận trọng với một người mà thân phận đã được xác minh hai lần trước khi đến đây. Tuy vậy……

“Tôi đến để xưng tội ạ. A, có một biển báo người đang vắng mặt ở đây. Tôi không nhận ra ạ. Xin hãy tha thứ cho tôi.”

Tôi không thể hiểu người ấy không biết hay chỉ đang muộn màng viện cớ.

Giọng của người phụ nữ khi thoáng nghe qua thì khá nghiêm túc, nhưng cũng đồng thời nhẹ nhàng.

Bà có vẻ đã buông tay nắm cửa sau khi nhận ra có người ở trong, nhưng tôi qua về phía Sadie thay vì buông tay nắm.

Đôi mắt của đứa trẻ vẫn sắc bén.

“Không sao đâu ạ. Tôi đoán là biển quá nhỏ nên người không thể nhìn thấy. Nhưng có phải người vừa sử dụng ma pháp trong Thần điện không ạ?”

“Ô.”

Khi giọng tôi có chút buộc tội ở cuối lời nói, người phụ nữ phía bên kia cánh cửa lẩm bẩm ‘trời ơi’.

Theo như Chương 2 của < Nguyên tắc và Tín điều của Chủ thần giáo >, để tôn trọng Chủ thần, ma pháp không nên được sử dụng trong các Thần điện.

Đây là một phong tục cổ, nên cũng ít ma pháp sư tuân theo điều ấy trong thời hiện đại, nhưng đó vẫn là một nguyên tắc.

“Tôi xin lỗi về điều đó ạ. Tôi không cố ý. Tôi ít khi nào di chuyển xung quanh mà không sử dụng ma pháp. Xin hãy tha thứ cho tôi, Vương tử Jesse.”

Vậy người ấy cũng biết rằng tôi đang ở trong đây. Tôi khẽ thở dài.

“Tôi sẽ tha thứ cho người ạ. Nhưng xin hãy cẩn thận từ giờ trở đi.”

“Vâng, cảm ơn người ạ. Vậy tôi sẽ ngồi đây và đợi ạ.”

“Người sẽ đợi ạ?”

“Bởi vì có vẻ như người đang nghỉ ngơi, nên tôi sẽ đợi khi người đi ra để tôi xưng tội ạ.”

Có vẻ như mục đích đến ghé thăm thật sự là xưng tội.

— Cộp, cộp

Tôi lần đầu nghe tiếng bước chân của bà.

Vừa nãy, tiếng bước chân hẳn đã bị xóa bỏ nhờ sử dụng ma pháp.

Tôi nghe thấy tiếng áo quần sột soạt, nên có vẻ như người phụ nữ đã ngồi xuống ở hàng ghế các tín đồ.

Tôi buông tay nắm cửa và quay về phía Sadie.

Đôi mắt của cậu bé tràn đầy bất mãn.

“Sadie, hôm nay vậy là đủ rồi.”

Tôi thì thầm.

“Ta không muốn người ấy bắt gặp cậu. Đến phòng ta nếu như cậu cần sự giúp đỡ lần nữa.”

“Tiếp tục đi.”

“Gì cơ?”

“Không nhất thiết phải làm thánh lễ bên trong phòng xưng tội mà.”

“Ừ thì đúng thế nhưng……”

Đứa nhóc nói một điều tôi không thể tin được.

Cậu nhóc muốn tôi và bản thân cậu bé vẫn trốn ở trong phòng xưng tội, còn người phụ nữ vẫn ngồi bên ngoài.

“Cậu không thể nghe lời xưng tội của một người khác được. Đó là bí mật mà.”

Tôi thì thầm nói với cậu bé.

Nghĩ lại thì, ngay cả khi tôi lắng nghe lời xưng tội của Công tước phu nhân Sarnez ở Vũ hội Mùa xuân, tên Hoàng tử ấy cũng đứng cạnh chúng tôi.

Tôi có thể hiểu được Sadie học điều này từ ai.

“Sarah Belliard không xứng đáng được quan tâm như vậy.”

Cậu bé sắc bén thì thầm. Tôi trở nên đờ đẫn trong chốc lát. Cậu ấy nói người kia là ai cơ?

“Nói thật thì, tôi không có điều gì để xưng tội cả đâu ạ. Tôi chỉ muốn tìm đến một chỗ để giãi bày.”

Vào lúc ấy, giọng người phụ nữ vang vọng trong Thần điện.

Tôi nuốt nước bọt, và hé cửa phòng xưng tội để lén nhìn ra ngoài.

Một người phụ nữ đứng tuổi xa lạ với mái tóc trắng đang ngồi ở hàng ghế thứ hai của các tín đồ, và hướng mắt lên không trung.

Mái tóc được cắt tinh tế và chiếc váy xanh sang trọng đủ để khiến tôi nhận ra bà không phải người tầm thường.

Hầu hết các ma pháp sư của Đế quốc là quý tộc hoặc Hoàng tộc, cũng như các Thần quan ở Thần quốc.

Và nếu người phụ nữ này thật sự là ‘Sarah Belliard’ thì……

“Cháu trai của tôi đang bị ốm ạ. Tôi cảm giác như đó là lỗi của tôi.”

Người phụ nữ bắt đầu nói. Tôi cân nhắc có nên trả lời hay không.

Có lẽ tôi không nên, bởi bà đã bắt đầu giãi bày câu chuyện.

Khi Sadie nhận ra đó không phải lời xưng tội, cậu nhìn tôi với ánh mắt trịch thượng.

Được rồi. Thích thì nghe đi.

“Tôi đã đặt tên cho cháu trai của tôi. Đứa bé là con trai, nhưng tôi đặt tên đệm cho nó là tên con trai.”

Tôi nghiêng đầu. Điều này đương nhiên là khá hiếm gặp.

Ở cả Đế quốc và Thần quốc, có một phong tục đặc biệt trong việc đặt tên đệm.

Nguyên tắc ấy là một cậu bé sẽ được đặt tên đệm của nữ, còn một cô bé sẽ được đặt tên đệm của nam.

Tổ tiên của Đại lục đã bắt đầu phong tục này để làm lẫn lộn giới tính của đứa trẻ, ngăn chặn vị Chủ thần ranh mãnh và thất thường kéo đứa trẻ trở về thiên đường.

Bởi đây là một thế giới quan mà tên ngoại quốc được sử dụng, sự khác biệt giữa tên nam và tên nữ là khá rõ ràng, khác với tên của người Hàn Quốc.

“Lý do tôi làm vậy…… Chỉ là tôi tùy hứng nghĩ ra thôi ạ. Cái tên ấy có ý nghĩa đẹp, và cũng hợp với cháu trai tôi. Tôi cũng nghi ngờ tính xác thực của câu chuyện Chủ thần sẽ kéo trẻ con đi. Đương nhiên, nếu như người hỏi tôi rằng tại sao tôi đột ngột nghĩ ra điều này dù đã hơn sáu mươi tuổi, tôi không có lời gì biện minh cả.”

Bà bật cười. Tôi để cửa hé mở, và ngồi xuống.

“Con gái và con rể của tôi cũng thích cái tên ấy. Họ chắc chắn thích cái tên ấy, cho đến một ngày cháu trai tôi ngất xỉu và không tỉnh lại được nữa.”

Giọng của người phụ nữ khô cằn như sa mạc.

“Đó là một câu chuyện phổ biến ạ. Đứa trẻ bị ốm, và cha mẹ cố gắng hết sức để chữa lành, nhưng cuối cùng không cách nào có hiệu quả. Kết cục thì sự căm hận đổ về phía tôi.”

Tôi không nghe rõ câu cuối cùng vì nó lẫn với tiếng thở dài.

Gần đây tôi cũng đã nghe một câu chuyện tương tự vậy.

Gương mặt của Christelle, nhân vật chính của ‘TTTTDGSKBV’, và mẹ của cô, Isabelle de Sarnez, thoáng xuất hiện trong đầu tôi.

“Họ nói với tôi tại sao lại đặt một cái tên đệm như vậy, chỉ vì sự ngạo mạn của tôi mà Chủ thần muốn bắt đứa trẻ đi. Tôi biết rằng họ không thật sự có ý trách móc tôi, nhưng họ đương nhiên có chút thật lòng trong những câu chữ ấy…… Tôi nghĩ rằng có lẽ đây là lời nguyền của Chủ thần mà tôi đã từng được nghe. Lời nguyền ấy khiến cháu trai tôi bị ốm, và gia đình tôi sụp đổ như thế này.”

Sadie thở ra một hơi dài phía sau tôi.

Tôi kiểm tra tình trạng cơ thể của đứa trẻ và rồi tiếp tục tập trung vào câu chuyện của bà.

“Đó là toàn bộ ạ. Điều ấy đã xảy ra, và tôi cũng chỉ muốn tâm sự với ai đó về điều này. Mọi thứ sẽ lại phụ thuộc vào con gái tôi và tôi một lần nữa. Việc nó là một căn bệnh không thể chữa khỏi, hay một lời nguyền cũng không quan trọng.”

Tôi nghe thấy tiếng sột soạt của quần áo và tiếng giày.

Khi tôi cẩn thận ghé mắt nhìn qua cửa, người phụ nữ đã đứng dậy và chuẩn bị rời đi.

“Vậy tôi sẽ rời đi đây ạ. Cảm ơn vì đã lắng nghe lời than phiền của một người già, thưa Vương tử.”

“Phu nhân Belliard.”

Bà dừng lại khi tôi gọi tên bà.

Đôi mắt màu lục bảo của bà có chút bất ngờ khi quay đầu nhìn lại.

Tôi nhìn bà qua khe cửa hé mở.

“Người biết tôi ạ.”

“Tôi nghĩ là không biết sẽ khó hơn đấy ạ.”

Tôi đằng hắng cổ họng và mỉm cười cay đắng.

Sarah Belliard, tổng biên tập của < Bán tuần báo Riester >.

Người nổi tiếng của truyền thông Đế quốc, và cũng là người mang danh hiệu ‘Chuyên gia về Thần quốc’.

Cũng là người đã viết bài báo đặc biệt về tôi tháng trước.

“Trước tiên…… Tôi rất tiếc về những gì đã xảy ra với cháu trai của người.”

Bà khẽ gật đầu trước những lời của tôi.

Mặc dù tôi không nhìn ở gần, tôi vẫn có thể thấy gương mặt người phụ nữ lộ rõ vẻ đau buồn và tội lỗi.

“Điều này có thể khá ngạo mạn, nhưng tôi mong rằng người không nghĩ rằng đây là một lời nguyền.”

Tôi cẩn thận mở miệng.

Ngay cả khi đây có thể là một tôn giáo giả tưởng được tin tưởng bởi những người sống trong tiểu thuyết, tôi vẫn không muốn xem nhẹ tín ngưỡng và quan điểm của những người làm lụng chăm chỉ trước mắt.

“Cách đây không lâu, tôi gặp một người cũng chật vật bởi suy nghĩ về ‘lời nguyền của Chủ thần’. Tôi cũng nói với người ấy điều tương tự, rằng tôi không tin đó là một lời nguyền. Tôi đang không nói điều này chỉ để cảm thông với người. Tôi thật sự nghĩ là như vậy.”

“……”

Sadie và tôi chạm mắt. Tôi mỉm cười với cậu bé.

“Tôi nghĩ rằng từ ‘lời nguyền’ ẩn chứa sức mạnh. Nếu như một người nghĩ rằng đó là lời nguyền, họ sẽ tự hỏi liệu đây có phải là ý nguyện của Chủ thần không, và họ sẽ cảm thấy bất lực. Ngay cả khi điều ấy không đúng sự thật đi chăng nữa.”

“……”

Đôi mắt màu cam của cậu bé nhìn chằm chằm vào tôi.

“Đương nhiên, cháu trai của người thật sự đang bị ốm. Đó không phải là lời nói dối, và cũng không thể bị xóa bỏ trong tương lai. Nhưng…… Nếu như người chấp nhận đó là một lời nguyền, sẽ dễ dàng hơn để từ bỏ. Người có thể nghĩ rằng người không thể làm được gì vì đây là ý nguyện của Chủ thần.”

Tôi chậm rãi chạm lên trán của cậu nhóc. Trước khi tôi nhận ra, làn da mềm mại đã trở nên mát hơn.

Tôi khẽ thở ra vì nhẹ nhõm.

“Tôi mong rằng phu nhân và gia tộc sẽ không từ bỏ và tiếp tục quyết tâm đấu tranh ạ. Người cần làm mọi thứ để có thể cứu được cháu trai ạ.”

Tôi cẩn thận không lựa sai lời.

Tôi hiểu việc có một người bị ốm trong gia đình là điều bi kịch đến nhường nào, mọi người xung quanh có thể trở nên phẫn uất đến mức nào, và họ hồi phục từ từ như thế nào.

“Và tôi biết rằng nói điều này có hơi lạ nhưng…… Nếu như phải có ai đó bị buộc tội, người ấy nên là Chủ thần chứ không phải ai khác. Những người sống với trái tim nhân hậu và làm ra những hành động đẹp, những người nỗ lực sống không nên buộc tội lẫn nhau.”

Phía ngoài phòng xưng tội im lặng. Bất cứ ai cũng có thể thấy rằng tôi đã vượt quá quyền phận.

Tuy vậy, trái tim của bà đã nặng nề và tăm tối đến mức bà sẵn sàng đi đến đây để kể chuyện với một vị Vương tử mà bà còn không biết mặt.

Tôi không thể dễ dàng làm lơ điều đó được.

“……Cảm ơn người ạ.”

Phu nhân Belliard trả lời bằng giọng nhỏ nhẹ nhưng rõ ràng.

Bà quay đầu lại và dần dần bước đi.

Tôi có thể nhìn thấy cái bóng dài của người phụ nữ đứng tuổi di chuyển ra khỏi cửa chính qua khe cửa tôi đang nhìn.

Tôi chậm rãi rời mắt.

“……”

“Sadie, nhóc đầy rồi kìa.”

Những hạt ether màu vàng đang bay lên từ cơ thể của đứa trẻ.

Nhưng ngay cả khi tôi ra hiệu bằng tay, cậu bé còn không chớp mắt.

“Sao thế, nhóc có gì muốn nói à?”

Cậu nhóc nhìn tôi bằng ánh mắt như thiêu đốt.

Tôi định quay lại để đóng hẳn cửa đề phòng trường hợp cậu bị đau ở đâu đó nhưng,

— Cạch!

Từ chỗ ngồi của Sadie vọng ra một tiếng động lạ. Tôi ngạc nhiên quay đầu lại.

“Hả……”

Mặt trời buổi chiều đang rọi xuống chỗ tôi từ trần nhà của chỗ ngồi cho người xưng tội.

Đứa trẻ đã biến mất từ lúc nào đó.

Đó là phía bên trên. Không phải là dưới sàn hay tường phía sau, mà trần nhà là lối đi bí mật của đứa nhóc.

*

Và thứ Hai lại đến.

“Cậu đã gặp phu nhân Sarah Belliard?”

Hồng y Boutier, người tôi gặp lại sau năm ngày, trông có chút mệt mỏi.

Tôi gật đầu trước câu hỏi của bà và nhấp trà hoa hồi.

Ngồi bên cạnh tôi, Christelle đang nốc cà phê lạnh như thể nước lọc.

Tôi thật sự muốn những buổi học nhóm như thế này sẽ sớm kết thúc……

“Ngài ấy đã dừng chân ở Thần điện trong chốc lát ạ.”

“Ừm, vào thứ Bảy vừa rồi Frédérique và phu nhân Belliard đã gặp mặt.”

Bà mỉm cười cay đắng.

“Một ấn bản sửa đổi cho < Bán tuần báo Riester > ngày 15 tháng Tư suýt chút nữa thì được phát hành.”

“Ấn bản sửa đổi ạ?”

“Ừm. François đã thông báo rằng ‘Hỏa Tinh Tuệ Kiếm’ sẽ trở thành giải thưởng thắng cuộc cho ‘Đại Thảo Phạt Ma Thú’ vào ngày 15, nên thông tin ấy chưa được cập nhật trong số báo mới nhất. Khi ấy đã quá muộn để thêm bài báo ấy vào. Vậy nên phu nhân Belliard muốn phát hành một ấn bản sửa đổi có bao gồm thông tin ấy, và ta và Frédérique phải hết hơi can ngăn bà ta.”

Giả thuyết của tôi cũng tương đối đúng.

Hồng y có vẻ đã chật vật vài ngày qua để ngăn chặn thông tin về Hỏa Tinh Tuệ Kiếm truyền ra ngoài.

“Chúng ta không có sở thích điều khiển truyền thông, nhưng vì điều đó có dính líu đến Thần vật nên chúng ta không còn cách nào khác.”

Tôi gật đầu trong lúc nhai miếng bánh mì được tẩm gia vị.

Ngay cả nếu điều khiển truyền thông là sở thích của Hoàng đế và Hồng y, tôi cũng không thể làm được gì.

“Nhưng chúng ta sẽ không giả vờ như điều ấy chưa từng xảy ra.”

“Ý người là……”

“Tuệ Kiếm vẫn sẽ trở thành giải thưởng cho Đại Thảo Phạt Ma Thú.”

Tôi và Christelle mở to mắt.

“Và năm nay, thay cho Frédérique và ta, Cédric sẽ tham gia.”

<< Previous Chapter | Index | Next Chapter >>

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *