Khi Nam Thứ Phản Công – Chương 30: Cuối cùng và Duy nhất (2)

Ba ngày trôi qua, và giờ đã là thứ Bảy.

Hồng y Boutier hủy một buổi học của chúng tôi.

Tôi không được nghe về chuyện gì đã xảy ra, nhưng tùy tùng của Hồng y, Natalie, đích thân đến Cung Juliette để báo tin.

Tôi nghĩ rằng có thể là bà đang phải xử lý vấn đề của ‘Hỏa Tinh Tuệ Kiếm’ được trao làm giải thưởng cho người thắng cuộc ở ‘Đại Thảo Phạt Ma Thú’.

Tình huống ấy cũng không phải là tổn thất gì với tôi.

Bởi đó là lớp học, tôi luôn có thể học bù, và càng tránh gặp mặt Christelle và Hoàng tử càng có lợi với tôi.

“Người không có lịch trình nào cho hôm nay trừ việc đi nhận lời xưng tội vào buổi chiều ạ. Và phí duy trì phẩm vị cũng như niên kim [1] của người đã được gửi đến, nên tôi đã cất chúng vào két rồi ạ.”

“Tôi hiểu rồi ạ…… Vâng?”

Giọng tôi tự động trở nên cao hơn khi lần đầu nghe về những khái niệm này sau khi xuyên vào đây.

Tôi có tiền à?

“Phí duy trì phẩm vị và niên kim ạ?”

“Vâng, thưa Vương tử. Tôi cũng đã nói với người vào buổi sáng sau khi người nhập cung.”

Benjamin lễ phép trả lời khi đứng ở phía đối diện bàn.

Tôi cố gắng hồi tưởng về ngày đầu tiên xuyên không đến đây.

Tuy vậy, tất cả những gì tôi có thể nhớ là ăn rất nhiều trong bữa, ăn đồ ăn vặt, và vùi mặt vào sổ tay.

Tai của tôi hẳn đã đóng lại vào hôm ấy khi hứng chịu cú sốc lần đầu xuyên không trong đời.

Tại sao tôi lại để lỡ mất thông tin quan trọng như vậy chứ.

“Tôi sẽ thường xuyên… thường xuyên được nhận tiền ạ?”

“Vâng ạ. Mỗi tháng Hoàng thất sẽ gửi Vương tử một triệu franc để làm phí duy trì phẩm vị, và một triệu franc để làm niên kim vì người làm việc với tư cách Thần quan trong Hoàng cung.”

“Vậy là hai triệu mỗi tháng ạ.”

“Vâng.”

‘Franc’ là đơn vị tiền tệ của Pháp.

Tôi đã tưởng rằng chỉ có tên của mọi người trong Đế quốc là theo tiếng Pháp, nhưng cả tiền tệ cũng được đưa vào.

Điều ấy khiến tôi tự hỏi có phải Thần quốc Venetiaan dùng euro không.

“Tôi không rõ rằng hai triệu franc có giá trị như thế nào ạ. Tôi nghĩ rằng giá sẽ rất khác so với ở Thần quốc.”

Tôi hỏi câu hỏi thiết thực nhất. Tôi tự hỏi có phải nó sẽ bằng khoảng hai triệu won hay không. [2]

Sẽ dễ hơn cho tác giả nếu sử dụng cùng giá trị với won để tính toán trong tiểu thuyết.

Điều duy nhất mà tôi làm ở đây là nghe lời xưng tội của mọi người, học, ăn uống và chơi với Demy.

Tôi không trả tiền đặt cọc hay tiền thuê nhà, các tùy tùng cũng lo toàn bộ các bữa ăn, lau dọn và giặt giũ, vậy nên hai triệu một tháng cũng như trúng xổ số vậy.

“Ưm, ừm. Hai triệu thì…… Người sẽ mua được một biệt thự đẹp phía bên ngoài Hoàng đô ạ. Nhưng sẽ khó để người mua được địa điểm bên hồ.”

Câu trả lời của Ganael khiến đầu tôi trắng xóa một lúc.

“Gì cơ?”

“Nếu như người đích thân cho xây nó, việc mua được một căn bên hồ cũng là có thể ạ.”

Có lẽ nghĩ rằng tôi cảm thấy thất vọng vì không thể mua một biệt thự bên hồ, Benjamin nhanh chóng nói thêm.

Tôi không hiểu nên chấp nhận điều này như thế nào.

Tôi tự hỏi vì sao một con tin chỉ ăn uống như tôi lại được cho nhiều tiền đến vậy.

Họ còn trả tôi trước, nên tôi hiện đang có bốn triệu franc trong két sắt cho hai tháng.

Nhưng tôi không có chỗ nào để tiêu cả.

Nếu như tôi dự định tích góp tiền để đi ở ẩn trong một lãnh địa xa xôi, hay đầu tư bất động sản trước chiến tranh thì đã là chuyện khác, nhưng tôi là một con tin chỉ có mục tiêu là trở về nhà.

“……Hoàng thất Riester thực sự rất giàu ạ.”

Cuối cùng, tôi chỉ có thể cảm thán như vậy. Rồi Ganael bật cười thành tiếng.

“Việc gọi Hoàng tử điện hạ là ‘người thừa kế vĩ đại nhất Đế quốc’ cũng không phải phóng đại đâu ạ.”

Tôi gật đầu.

Ừ thì, nam chính của một tiểu thuyết RoFan đương nhiên không thể chỉ cao ráo và đẹp trai được.

“A, liệu tôi có thể gửi tiền cho một ai đó được không ạ?”

Câu hỏi của tôi khiến Benjamin lộ vẻ lúng túng.

Tôi ngay lập tức nhận ra ông đang hiểu lầm về điều gì.

“Đương nhiên tôi không gửi đến Thần quốc ạ. Cũng không có ai ở đó để nhận tiền của tôi ạ.”

“Vậy thì……”

“Tôi muốn gửi đến Gia tộc Nam tước Véran ạ.”

Cả Ganael và Benjamin ngậm chặt miệng.

Tôi nhớ lại về cặp song sinh đã giả trang làm tùy tùng đã được gửi đến từ Thần quốc để ám sát tôi.

Tôi thi thoảng cảm thấy nặng lòng ngay cả trong giấc ngủ mỗi khi nghĩ về cặp song sinh Véran ‘thật’ đã bị giết vì lý do ấy.

Tôi thậm chí còn không biết mặt họ, nhưng làm sao tôi có thể ngủ ngon khi biết rằng họ đã qua đời ở tuổi còn nhỏ như vậy vì lý do liên quan đến tôi?

“Tôi không nghĩ rằng tiền có thể xoa dịu nỗi đau của những người cha mẹ mất con. Chỉ là…… Cặp song sinh Véran đã được thuê để phục vụ tôi. Dù đã muộn rồi, nhưng tôi vẫn muốn chi trả một phần cho chi phí đám tang nếu có thể.”

Benjamin chậm rãi gật đầu. Điều ấy có nghĩa ông sẽ thực hiện như tôi yêu cầu.

“Xin hãy gửi ba triệu rưỡi đến vợ chồng Nam tước ạ.”

Ganael che miệng vì kinh ngạc. Tôi mỉm cười cay đắng.

Tiền ấy không có ích gì với tôi, và tôi cũng sẽ được nhận thêm vào tháng tới, nhưng tôi mong rằng ít nhất nó cũng có thể giúp gì đó cho vợ chồng Nam tước.

Vậy là đủ rồi.

Demy khẽ khàng tiến đến chỗ tôi và cọ cọ thân người vào bàn chân tôi.

*

“Người nghĩ sao ạ? Theo như yêu cầu của Vương tử, chúng tôi đã làm cánh cửa sổ gỗ có thể mở được từ chỗ ngồi của người ạ.”

“Thật sự rất hoàn hảo, Maxim. Cảm ơn.”

Khi tôi nói thêm ‘Anh đã vất vả rồi ạ’, người thợ mộc Hoàng cung gãi gáy và mỉm cười ngượng nghịu.

Maxim cũng là người đã làm biển ‘Thần quan đang không có mặt’ và ‘Đang nhận xưng tội’ cho tôi.

Anh cũng là bạn của Agnes, người làm việc ở ngọn núi phía sau Cung Juliette.

“Nó cũng không tạo tiếng động khi mở ạ.”

“Tôi đã tốn rất nhiều công sức cho bản lề ạ. Một phần nhỏ như vậy cũng tạo nên sự khác biệt giữa sản phẩm cao cấp và thượng cấp đó ạ.”

Anh giải thích đầy tự hào.

Tôi tiếp tục tán thưởng cửa sổ gỗ của phòng xưng tội mà Maxim đã sửa.

Quả nhiên, việc học kỹ thuật là rất quan trọng.

Sau Vũ hội Mùa xuân, Maxim và các thợ mộc Hoàng cung thường xuyên ghé thăm Thần điện Hoàng cung để sửa phòng xưng tội.

Ngay cả khi tôi đòi hỏi một điều hơi khó khăn ‘Tôi mong rằng tôi có thể mở được cửa sổ gỗ từ chỗ ngồi của Thần quan’, họ trả lời rằng điều ấy không là gì cả và đồng ý sửa cho tôi.

Họ thậm chí còn không đặt câu hỏi rằng có ổn không khi Thần quan trực tiếp nhìn người đến xưng tội.

Tôi cảm thấy biết ơn vì điều ấy.

Tôi đã hỏi một thiết kế như vậy là để cho Sadie, vì tôi không biết cậu bé sẽ xuất hiện khi nào.

Vào hai ngày trước, khi các thợ mộc tháo dỡ cửa sổ gỗ đã bị vỡ xuống, họ nói với nhau rằng ‘Tôi nghĩ vết này giống như là vết dao đâm’ và ‘Làm sao lại có dao trong này được cơ chứ’.

Tôi cố gắng hết sức để điều khiển biểu cảm gương mặt vì tôi cảm thấy tội lỗi, mặc dù tôi không phải là người đã gây ra điều đó.

Tôi quyết định sẽ dạy đứa trẻ ấy không được phá hủy đồ lung tung khi chúng tôi gặp lại.

“Sợi dây thừng trang trí để báo hiệu không thuộc thẩm quyền của chúng tôi, nhưng những người phụ trách nói rằng cả đoạn dây thừng sẽ cần được thay thế ạ. Nên hẳn điều này sẽ tốn thêm thời gian ạ.”

“Tôi hiểu rồi ạ.”

Tôi mỉm cười một chút và trả lời.

Tôi không dám nói rằng tôi vẫn đang cầm đoạn bị đứt rời, và sợi dây thừng sẽ lại trông như mới nếu như họ khâu đoạn ấy lên một lần nữa.

Khi đó tôi sẽ phải giải thích về vị khách bé nhỏ khi ấy đã ở cùng tôi.

“Vậy thì, chúng tôi sẽ rời đi bây giờ ạ. Ngài thần thú xin hãy giữ sức khỏe ạ.”

— Kkii

Maxim thu dọn dụng cụ, đặt chúng vào một túi da và cúi chào, và Demy trong vòng tay tôi kêu khe khẽ.

Tôi tiễn Maxim trở về cùng Benjamin và Ganael rồi trở lại phòng xưng tội.

Đã đến lúc tôi bắt đầu công việc nhận lời xưng tội vào buổi chiều.

“Demy, ở cùng hai người họ một lát.”

— Kkiung

Tôi đưa đứa nhóc cho Ganael, người đã trở nên khá thành thạo trong việc giữ những con gấu trúc đỏ, và cũng nhận một giỏ đồ ăn đầy ắp từ Benjamin.

Sau khi chắc chắn rằng hai người và một gấu trúc đỏ đã đi vào văn phòng Thần quan và đóng cửa, tôi kiểm tra một lần nữa rằng không có ai trong Thần điện và đặt biển ‘Thần quan đang không có mặt’ lên.

Và rồi,

— Kẹttt

Tôi vào buồng trống của người xưng tội. Không phải là vị trí mà tôi luôn ngồi, mà là buồng đối diện.

“Ở đâu……”

Bên trong buồng khá tối nên tôi không thể nhìn rõ các góc của bức tường gỗ.

Tôi kích hoạt vòng tròn phép thay cho đèn pin điện thoại.

Ether hoàng kim tràn ra và vẽ thành một vòng tròn trên sàn.

Tôi hít vào một hơi ngắn, và Thánh sở ngay lập tức thu nhỏ lại.

“Có lẽ ở quanh đây.”

Tôi ngồi lên sàn và tìm kiếm xung quanh khu vực ghế ngồi của người đến xưng tội.

Mục tiêu của tôi hôm nay không có gì mấy.

Tôi cũng cảm thấy thư thái vì đây cũng chỉ là một sự tò mò không nhất thiết phải giải đáp.

Tôi nhấn chân lên khu vực dưới ghế, nhưng cũng không có vẻ như có cửa bí mật ở dưới đó.

— Cộc cộc

Tôi cũng thử gõ lên nó, nhưng nó không có vẻ gì là rỗng bên dưới.

Vậy nó không ở dưới mặt sàn.

“Hay là ở phía sau?”

Phòng xưng tội được xây dựng với những tấm ván gỗ sát tường, nên cũng không thể lẻn vào đây qua các bên được.

Nếu như không phải là ở dưới sàn, lối vào bí mật có lẽ sẽ ở tường sau.

Tôi đẩy ghế qua bên và nhấn lên bức tường phía sau.

Một cảnh từ một bộ phim điệp viên mà tôi xem cùng Eunse xuất hiện trước mắt.

Sẽ có một vật dụng trang trí nào đó cần được kéo hoặc đẩy để cửa có thể mở, nhưng ở đây không có thứ gì như vậy bởi đây là Thần điện……

— Kéttt

“……”

Tôi nghe thấy tiếng cửa phòng xưng tội mở ra phía sau tôi. Tôi siết chặt hàm vì xấu hổ.

Không, ngay cả khi tôi đặt biển nói rằng tôi đang không ở đây, luôn luôn có ai đó đi vào như thế này……

“Cậu đang làm gì ở đây?”

Đó là một giọng nói quen thuộc. Tôi chậm rãi quay về phía sau.

Tôi nghĩ rằng tôi cũng đã bị đứa nhóc này hỏi y hệt như vậy vào ngày đầu tiên tôi gặp cậu.

“……Hôm nay nhóc đi vào như một người bình thường à?”

Sadie khịt mũi khi tôi hỏi vậy.

Đôi mắt mà tôi đang nhìn cũng có màu cam như của tên Hoàng tử mà tôi vừa gặp vài ngày trước.

*

“Xin thất lễ một chút.”

Ngồi trên sàn, tôi đặt tay lên vầng trán nhỏ bé để kiểm tra tình trạng của đứa trẻ.

May mắn thay, cậu không bị sốt.

Có vẻ như cậu không dùng quá nhiều ether, bởi cậu đang không thở dốc hay đổ mồ hôi lạnh.

Sadie ngồi trên ghế người xưng tội chỉ quan sát những gì tôi làm mà không phản ứng gì.

“Nhóc, nhóc có nghĩ mình cần một cộng sự Thần quan không?”

“……”

“Hay nhóc đã có rồi nhưng chỉ né tránh họ?”

“……”

Tôi không hiểu đứa nhóc giống ai mà cư xử khó chịu và không trả lời câu hỏi nào như thế này.

Nếu cậu không thích trả lời những câu khó, tôi không có cách nào khác ngoài việc bắt đầu những câu dễ trước.

Điều này cũng giống với việc một đứa trẻ sáu tuổi sẽ không trả lời vì sao nó gây gổ với bạn, nhưng sẽ trả lời nếu như tôi hỏi nó ăn vặt món gì hôm nay.

“Cậu đi vào bằng cửa chính Thần điện à?”

“Hãy ngừng hỏi về chuyện đó đi vì ta vào bằng một lối đi mà cậu không biết.”

Nhìn xem, cậu trả lời rất nhanh luôn.

“Ăn gì không? Ta có flaugnarde, cậu muốn ăn không?”

“Họ bỏ đói cậu ở Thần quốc à?”

Tôi bật cười. Tôi quyết định sẽ tăng độ khó của các câu hỏi một chút.

“Cậu đã báo lại với cha trước khi đến đây chưa?”

“……Gì cơ?”

Cậu bé nhíu mày như thể vừa nghe một điều rất kỳ quặc.

Tôi nhỏ giọng định hỏi chi tiết hơn, nhưng âm thanh nặng nề của cánh cửa Thần điện mở ra vọng vào tai tôi.

Nhưng tôi không nghe thấy tiếng bước chân nào sau đó.

Có vẻ như ai đó đã mở vừa và đang ngó vào trong. Đôi mắt của Sadie nheo lại.

“Không sao, ta đã dựng biển không có mặt rồi.”

Cậu bé thở ra một hơi khi nghe tôi nói vậy.

Tôi không đề cập đến việc biển vắng mặt của tôi đã bị làm lơ hai lần.

Tôi thu về Thánh sở để người phía bên ngoài sẽ không nhìn thấy, và cẩn thận nắm lấy khuỷu tay của Sadie.

Đôi mắt của cậu bé mở to hơn khi tôi chuyển phương thức truyền ether thành tiếp xúc trực tiếp.

Có vẻ như nó có hiệu quả, vì tôi có thể cảm thấy ether nhanh chóng rời bỏ cơ thể.

Tôi khẽ khàng tiếp tục nói.

“Hôm nay dừng lại ở đây có được không? Sẽ nguy hiểm cho cậu vì mọi người có thể đến và đi,”

Vào lúc đó.

— Cạch

“Eek.”

Tay nắm cửa của phòng xưng tội di chuyển. Tôi bám lấy tay nắm theo phản xạ.

Việc tôi gần như nhảy bổ về phía nó có vẻ như có hiệu quả, vì cánh cửa may mắn không mở ra.

Nhưng tôi có thể chắc chắn có người nào đó ở phía bên kia. Tim tôi đập nhanh hơn vì kinh ngạc.

“Làm sao……”

Tôi khẽ lẩm bẩm. Vừa nãy không có âm thanh nào cả.

Cửa của Thần điện khi nãy có mở, nhưng sau đó không có âm thanh nào cả……

“Suỵt.”

Sadie thì thầm. Đôi môi của cậu bé mấp máy và hình thành một từ.

‘Ma pháp sư.’

— Cạch

Vị khách bên ngoài vặn tay nắm cửa một lần nữa.

____________

TL’s notes:

[1] Phí duy trì phẩm vị: Là chi phí cho việc làm đẹp như mỹ phẩm, quần áo, trang sức v.v cho các quý tộc để duy trì phẩm giá và địa vị. Niên kim: Là bổng lộc được ban phát từ Hoàng đế.

[2] 2 triệu won: Gần bằng 40 triệu VNĐ nhé~

<< Previous Chapter | Index | Next Chapter >>

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *