“Một ngày đẹp trời nhỉ. Thật phù hợp để đi dạo đúng không?”
Hồng y Aurélie Boutier dịu dàng hỏi. Câu hỏi của bà không nhận được lời hồi đáp.
Bà không đến ngọn đồi phía sau Cung Romero để tận hưởng buổi dã ngoại với đại tử [1] thân yêu của bà.
Tuy vậy, không có lý do gì bà không tận hưởng nó, sau khi đi cả một chặng đường tới đây.
Bà yên lặng nhìn Hoàng tử, người đang đi bên cạnh như thể bảo vệ bà.
Hai người họ đang đi dạo mà không có một tùy tùng nào kế bên.
Ngay cả những người làm vườn cũng đều đi khỏi đây vì họ biết rằng đây là giờ đi dạo thường ngày của Hoàng tử.
“Lối này ạ.”
Người thanh niên cuối cùng cũng mở miệng sau một thời gian dài và dẫn bà đến góc tách biệt của một ngọn đồi rộng lớn.
Những bụi cây cao bằng với Hồng y đều được giữ gìn và quản lý cẩn thận.
Quả nhiên, đây là một nơi không tệ để che giấu một thứ gì đó.
“Có những ai khác cũng biết rằng nó ở đây?”
“Bệ hạ cũng biết ạ. Con cũng đã nói với Capucon.”
“Kỳ diệu thật nhỉ. Ta không thể tin được chỉ có bốn người biết.”
“Người sẽ hiểu khi người thấy nó ạ.”
Đôi mắt màu be của Hồng y lấp lánh vẻ tò mò dưới chiếc kính một mắt.
Bà đã đến tuổi trung niên, nhưng đây sẽ là lần đầu tiên bà thực sự trông thấy thần thú.
Các Hồng y của Thần quốc và các giám mục ở các địa phương cũng đã từng báo cáo trông thấy thần thú vài lần, nhưng cũng chỉ có vậy.
Đó là vì trong Hoàng cung, không có Thần vật nào để cho thần thú ghé thăm và bảo vệ.
Trên toàn bộ lãnh thổ rộng lớn của Đế quốc, cũng chỉ có bốn Thần vật.
“Thưa đại mẫu, xin hãy lùi lại một chút.”
Cédric nói bằng giọng trầm. Hồng y lùi khoảng hai bước về phía sau mà không hỏi lời nào.
Sau khi xác nhận rằng xung quanh đều đang yên tĩnh, Hoàng tử chậm rãi cởi bỏ găng tay đen đang đeo trên tay trái.
— Tách!
Cùng với âm thanh của cái búng tay, một ngọn lửa màu cam chói sáng xuất hiện ở đầu ngón tay anh.
Aurélie Boutier nín thở trong yên lặng.
Năng lực của đứa trẻ này luôn luôn đẹp đẽ và rực rỡ như vậy, cho dù bà có nhìn nó bao nhiêu lần đi nữa.
Bà biết bản thân đứa trẻ không nghĩ vậy, nhưng bà tin rằng năng lực này là một phước lành, không phải lời nguyền.
Bà đã tin vào điều đó từ rất lâu về trước.
— Xẹt!
Cédric vung cánh tay đầy dứt khoát.
Theo đó, ngọn lửa bằng cỡ một bông hoa ngay lập tức lan rộng như một chiếc lá khổng lồ, và rơi xuống mặt đất.
—Shaaa……
Bông hoa lửa đỏ rực chạm xuống thảm cỏ mơn mởn mùa xuân và bắt đầu tỏa ánh vàng.
Hồng y chăm chú quan sát với vẻ hứng thú. Đây không phải là một phản ứng bình thường.
Thay vì thiêu rụi thảm cỏ xanh, ngọn lửa đang tạo ra những khối màu vàng tựa như hoa mai trong không gian.
Những thứ đang ngủ yên phản ứng với aether của Hoàng tử và bay lên.
— Kki!
“Hửm……?”
Một trong các khối màu vàng tạo ra âm thanh không phù hợp với danh hiệu trang nghiêm ‘thần thú’.
Hồng y bối rối nhìn về phía Hoàng tử. Cédric yên lặng tiếp nhận ánh nhìn.
— Kya-ung!
“Cédie?”
Khối màu vàng thứ hai cũng tạo ra một âm thanh tương tự vậy. Hồng y lúng túng gọi Hoàng tử bằng biệt danh thuở nhỏ.
“Chúng không cắn đâu ạ.”
“Không phải cái đó……”
Aurélie Boutier nhìn các thần thú hạ xuống trước mặt bà với vẻ bối rối.
Hai khối vàng dần ngừng tỏa sáng và chậm rãi biến thành hình con vật.
Ánh sáng tắt dần, và vẻ ngoài của của chúng hiện rõ.
— Kkiii!
— Kki-ung!
Bốn chân của chúng màu đen, nhưng cơ thể màu nâu đỏ.
Đuôi của chúng có độ dài hoàn hảo so với thân hình nhỏ nhắn, và cũng rất mũm mĩm.
Chóp mũi và tai của chúng màu trắng như thể được nhúng vào đường bột, và hai mắt đen láy như thể đậu đen được đặt trên mặt chúng.
Chúng trông rất ấm áp và dễ thương.
“Trời đất ơi.”
“……”
Bà chưa từng mong đợi rằng chúng sẽ trông giống như rồng hay điểu sư, nhưng như thế này quả thực ngoài dự đoán.
Hai con thú bông, không, hai thần thú trông có vẻ vui mừng khi nhìn thấy Cédric mặc dù anh đã đánh thức chúng, và quanh quẩn thành vòng tròn xung quanh anh.
Các vết bẩn bắt đầu xuất hiện trên đôi bốt đen bóng của chàng trai trẻ.
“Ta…… Ta chưa từng nghĩ chúng sẽ là những đứa trẻ dễ thương như thế này.”
Hồng y cúi người xuống để giảm khoảng cách với các con thú.
Bà chưa từng nhìn thấy những con vật giống như thế này, mặc dù thời trẻ bà đã cùng với Hoàng đế lui tới mọi ngóc ngách của Đế quốc.
Bà bật cười với vẻ khó tin.
Những đứa nhóc đột nhiên xuất hiện ở ngọn đồi phía sau Cung Romero và làm Hoàng tử bất ngờ, những con thú dù sợ lửa của Hoàng tử nhưng vẫn theo chân anh, những thần thú có nguyên tố đất được cho rằng có thể tạo ra hoa và cành lá tùy ý muốn……
Bà chưa từng nghĩ rằng chúng lại là những đứa trẻ đáng yêu như thế này.
“Có phải con sẽ dẫn chúng đến Lâu đài Lãnh chúa Sarnez vào tối nay không? Élisabeth bảo ta như vậy.”
Hồng y ngẩng đầu và hỏi. Tuy vậy, bà nhận ra bầu không khí xung quanh Hoàng tử có chút bất thường.
Bóng đen dường như phủ trên gương mặt điển trai của anh.
“……Một con đang biến mất ạ.”
“Gì cơ?”
Gương mặt bà biến sắc sau khi chỉ vừa mới bình tĩnh trở lại.
Con thú nhỏ nhất trong ba con đang không có ở đây.
Cédric Riester ngước đôi mắt tràn đầy hỗn loạn để nhìn cung điện trước mặt anh.
Cung Juliette trông vẫn bình yên như mọi ngày.
*
“Tức là, trong đó viết rằng ngài ấy rất muốn gặp tôi một ngày nào đó, đúng không ạ?”
Tôi hỏi lại. Benjamin gật đầu.
Ông đang đọc lá thư từ Công tước phu nhân Isabelle de Sarnez mà tôi đã nhận được trong bữa trưa với Hồng y.
Tôi bận tâm đến lá thư ấy đến mức nhốt mình trong phòng và không đi nghe xưng tội.
“Trong lá thư không có dấu hiệu gì đặc biệt ạ. Thư chỉ gửi lời chào tới người, và sau đó là bày tỏ mong muốn được nói chuyện riêng với người khi người rảnh. Chỉ vậy thôi ạ.”
Tôi thở nhẹ một hơi.
Tôi cũng đọc như vậy, nhưng tôi vẫn đưa cho Benjamin đề phòng lá thư có mật ngữ đặc biệt của giới quý tộc Riester hay gì đó tương tự.
Tôi đã nghĩ rằng lời chào hỏi có thể không đơn thuần chỉ là lời chào hỏi, nhưng may mắn thay, có vẻ không phải như vậy.
“Chuyện gì đang xảy ra thế ạ? Các quý tộc khác không gửi tôi thư bao giờ cả.”
Khi nghe tôi nói, Ganael, người đang đứng cạnh Benjamin, lắc đầu và mở to đôi mắt màu vàng kim.
“Thưa Vương tử, có rất nhiều lá thư không chính thức đã được gửi tới người. Nhưng mà bệ hạ……”
“Ganael.”
Benjamin nghiêm nghị ngắt lời cậu. Cậu bé nhanh chóng nhận ra lỗi lầm và ngậm miệng lại.
Có vẻ như Hoàng đế đã can thiệp vào các lá thư tôi nhận được từ các quý tộc.
“Xin thứ lỗi, thưa Vương tử.”
“Xin hãy tha thứ cho tôi, thưa Vương tử.”
“Không sao đâu ạ, không sao. Đó không phải điều gì kỳ lạ.”
Tôi không phải khách cư trú dài hạn tại nơi nghỉ dưỡng tên là Hoàng cung.
Mặc dù tôi được sống an nhàn, chỉ có ăn và học, tôi vẫn là một con tin.
Hoàng đế không thể vui vẻ khi những người thuộc giới thượng lưu của Đế quốc lại liên lạc với tôi, dù là bất cứ lý do gì.
Tôi không cảm thấy chán nản vì điều đó.
Nói đúng ra thì, tôi rất muốn tránh xa khỏi giới thượng lưu, nên sự can thiệp của Hoàng đế lại giống như một sự quan tâm đặc biệt.
“Vậy thì bằng cách nào Công tước phu nhân Sarnez…… À, tôi có nghe được rằng ngài ấy gửi lá thư qua tùy tùng trưởng.”
“Nếu ngài ấy gửi lá thư qua tùy tùng trưởng, điều đó cũng có nghĩa rằng bệ hạ đã ngầm cho phép điều đó. Công tước Sarnez là một trung thần của bệ hạ, nên điều này cũng dễ hiểu ạ.”
Điều đó có nghĩa rằng Hoàng đế tin tưởng rằng người nhà của gia tộc Sarnez sẽ không gửi tôi một lá thư đáng ngờ.
Việc tiểu thư Christelle de Sarnez và Hoàng tử Cédric sẽ đính hôn là điều tôi đã biết từ lâu, trước khi tôi xuyên vào cơ thể này.
Tôi nhớ rất rõ vì Eunse luôn luôn nói đi nói lại rằng ‘Nếu là em, em đã hủy hôn từ lâu rồi’.
Chưa có điều gì được công bố, nhưng tôi tin chắc rằng thảo luận về hôn ước đang ngầm diễn ra.
Mối quan hệ giữa Hoàng đế và Công tước vẫn luôn luôn tốt, và lòng tin giữa họ cũng là điều tự nhiên, bởi con của họ sẽ kết hôn với nhau.
“Vậy tôi có thể quên cái này đi.”
Tôi đẩy lá thư của Công tước phu nhân vào một góc bàn.
Tôi không cần phải nghĩ về nó nếu nó không phải thứ gì quan trọng.
“Nếu Công tước phu nhân xin được gặp mặt tôi, Benjamin, xin hãy ngăn điều đó ngay cả khi bệ hạ không cấm gặp mặt. Tôi mong rằng ông có thể nói rằng tôi ốm, hay gì đó tương tự.”
“Vương tử?”
“Tôi không muốn dính líu tới một đại gia tộc như gia tộc Công tước Sarnez. Như tôi nói vào hôm đầu đến đây, tôi muốn sống trong yên lặng.”
Tôi mỉm cười, và Benjamin mở miệng, rồi ngậm chặt miệng với vẻ mặt cay đắng.
Lý do bị ốm vẫn luôn được tôi giữ lại, bởi sẽ không ai tin tôi nếu tôi dùng nó thường xuyên. Tôi nghĩ rằng đây là lý do khá tốt để tránh gặp mặt Công tước phu nhân.
Benjamin nhanh chóng nhận ra tôi không muốn nói thêm về chủ đề này nữa, và rót thêm trà sả chanh vào cốc đã cạn.
“Ganael, quyển sách đó là gì thế?”
“A, tôi đã chuẩn bị một quyển sách với tranh và bản đồ mà người đã nhờ tôi lấy ạ.”
Cậu bé cười rạng rỡ và đi về phía tôi.
Mái tóc màu xanh dương của cậu trông tựa như bầu trời mùa xuân ngoài ban công.
“Trông có vẻ nặng nhỉ. Cậu vất vả rồi, cảm ơn cậu.”
“Hehe, không có gì đâu ạ.”
Tôi nhận quyển sách và đặt một miếng clafoutis [2] lớn vào tay cậu bé.
Tôi mở quyển sách bìa cứng sau khi thấy Ganael đã cắn một miếng, và ở trang đầu tiên có một bản đồ lớn.
“Là bản đồ của các Thần vật trong Đế quốc ạ.”
“Vâng, tôi tò mò về chúng. Lần trước ở Thần điện, cũng có một vụ trộm Thần vật.”
Tôi nhanh chóng trả lời câu nói đầy vẻ tò mò của Benjamin. Ừ thì, tôi cũng nói một nửa của sự thật.
Tôi cũng muốn biết vị trí của Thần điện Cảnh giới, nơi đã xảy ra vụ trộm Thần vật.
Nhưng hôm nay tôi đã xin quyển sách này vì tôi muốn xem thử đứa trẻ Cédie sẽ dẫn các thần thú đi xa đến mức nào.
Cậu nói rằng cậu sẽ ổn, nhưng sẽ là lạ nếu tôi không lo lắng về một đứa trẻ phải di chuyển một mình vào khuya như vậy.
“Lãnh địa Sarnez ở ngay cạnh Hoàng đô nhỉ.”
“Vâng, lãnh địa Sarnez ở ngay phía Tây của Hoàng đô. Nhưng Lâu đài Lãnh chúa sẽ ở xa hơn một chút ạ.”
Benjamin trả lời tôi.
Có thể nói Hoàng đô và lãnh địa Sarnez giống như Seoul và Bucheon.
Tôi chăm chú nhìn tranh minh họa đẹp đẽ được vẽ phía trên từ ‘Sarnez’.
“Đây hẳn là Thần vật được bảo vệ bởi gia tộc Công tước Sarnez.”
“Đúng là vậy ạ. Tên của nó là ‘Thanh Hải Chúc Phúc’.”
“Đi đến Sarnez bằng ngựa sẽ mất bao lâu ạ?”
“Nếu bắt đầu đi từ Hoàng cung…… Sẽ đến được nơi đó sau khoảng hai tiếng là lâu nhất ạ.”
Tôi đặt ngón tay lên bản đồ và vẽ một đường thẳng từ Hoàng đô đến Sarnez.
Thứ gọi là ‘ký ức’ quả thực rất kỳ diệu.
Vào ngày đầu tiên khi đến đây, khi tôi viết những gì mình biết vào quyển sổ, tất cả những gì tôi nhớ về tranh bìa của
Tôi thậm chí còn không thể nhớ quần áo hay trang sức của họ. Tôi chắc chắn là vậy, nhưng……
Tôi đột nhiên nhớ ra điều gì đó khác sau khi nhìn thấy viên ngọc màu xanh được thêu bằng chỉ xanh trên trang giấy.
Hoàng tử, người cầm một sợi dây chuyền gắn đá sapphire ở tay trái, và tay phải vòng quanh eo Christelle.
Và Christelle vươn tay với tới sợi dây chuyền trong tay anh.
Không có lý do gì để thắc mắc cả.
Sẽ không phải điều gì kỳ lạ nếu như viên ngọc quan trọng đến mức xuất hiện trên bìa tiểu thuyết chính là Thần vật mà gia tộc Công tước bảo vệ bằng cả danh dự.
“Viên ngọc sẽ rất đẹp nếu được gắn vào dây chuyền.”
Tôi khẽ thì thầm.
— Kkiii!
“……Vừa rồi là tiếng chim ạ?”
Và ngây người hỏi thêm sau khi nghe thấy một âm thanh không ngờ tới.
Âm thanh kỳ lạ ấy vang vọng từ ban công được mở để đón gió xuân.
Trong khoảnh khắc ấy, đầu tôi chứa đủ các kiểu phỏng đoán.
Tôi tự hỏi có phải mình sẽ nhìn thấy một loài côn trùng lớn chỉ có thể sống ở Úc bởi vì ngay sau tôi là một ngọn núi.
“Thưa Vương tử, xin hãy nhìn về hướng này ạ.”
Ganael, người đầu tiên đi ra ban công, gọi tôi bằng giọng nói có chút phấn khích.
Benjamin, người đi theo cậu bé, dừng lại vì choáng váng sau khi nhìn thấy thứ gì đó.
Tôi nuốt nước bọt và đứng dậy.
Có vẻ như đó không phải thứ gì sẽ gây hại cho tôi, vì họ không bảo tôi không được lại gần.
“Gì vậy?”
Tôi bước ngang qua Benjamin, người đang cứng đơ như khúc gỗ, và nhận ra vài sợi dây leo quấn quanh ban công.
“Hô……”
Tôi cảm tưởng như mình đang xem phim tài liệu về môi trường tự nhiên.
Quá trình sinh trưởng của các dây leo, như thể được quay bằng camera tốc độ cao, đang diễn ra trước mắt.
Những chiếc lá nhỏ bằng cỡ lòng bàn tay cũng bắt đầu mọc.
Và không lâu sau đó……
— Kkiii!
Một con thú nhỏ bò trên dây leo dũng cảm kêu, như thể đang thông báo về sự xuất hiện của mình.
Đó là một con gấu trúc đỏ. Quyển tiểu thuyết điên khùng này……
_____________
TL’s notes:
[1] Đại tử: Con trai đỡ đầu. Tương tự, Cédric gọi Aurélie là “đại mẫu”, nghĩa là mẹ đỡ đầu.
[2] Clafoutis: Bánh ngọt của Pháp, thường chứa rất nhiều cherry.