Khi Nam Thứ Phản Công – Chương 15: Gia tộc Công tước đáng nghi (1)

“Cédric Riester! Thử làm gãy kiếm của tớ nữa xem!”

Élisabeth Moutet, Phó Chỉ huy của Đội Cận vệ Hoàng gia, lớn giọng khi đuổi theo người đàn ông.

Hành lang của Cung Romero, nơi Hoàng tử sinh sống, có nhiều tùy tùng và hộ vệ hơn Cung Juliette.

Tuy vậy, không ai bất ngờ khi nhìn cô lớn giọng gọi tên Hoàng tử như vậy.

Họ chỉ nhìn hai người với biểu cảm như muốn nói ‘lại nữa rồi nhỉ’, như thể đây là chuyện vẫn thường xuyên xảy ra.

“Cậu không định khoe với cả thế giới rằng cậu đang tràn đầy aether à?”

Việc cô cuối cùng cũng trút cơn giận kìm nén bấy lâu là điều dễ hiểu. Tình trạng của Hoàng tử gần đây đã tốt hơn nhiều.

Anh thậm chí còn mất kiểm soát ‘sức mạnh’ của mình đến mức làm gãy kiếm của đối thủ và làm quần áo của họ bén lửa.

Đây là sự thay đổi rõ rệt so với khi anh bị cạn kiệt aether trong một thời gian dài.

Tuy nhiên, Élisabeth không thể cười vì đây đã là thanh kiếm thứ năm của cô bị gãy, và bộ đồng phục thứ sáu có tay áo bị cháy.

“David, cà phê.”

“Tôi sẽ chuẩn bị ngay, thưa điện hạ.”

“Xin hãy cho tôi nước hoa quả với ạ.”

“Vâng, thưa tiểu Bá tước.” [1]

Thay vì đáp lại lời phàn nàn của người bạn, Hoàng tử gọi tùy tùng của mình, David Capucon, để gọi cà phê.

Và Élisabeth cũng nhanh chóng thêm lời.

Cô biết Cédric sẽ không bao giờ đưa ra một lời hồi đáp hay xin lỗi tử tế, nên cô thà gọi nước hoa quả ngon lành và sảng khoái từ tùy tùng của anh.

Hai người ngồi xuống thoải mái trong văn phòng của Hoàng tử.

“Hôm qua, Vương tử Jesse hỏi tớ một câu. Ngài ấy hỏi tớ có biết rằng cửa sổ gỗ của phòng xưng tội bị vỡ không. Và cả dây thừng cũng bị cắt nữa.”

“……”

Élisabeth lập tức một hơi uống hết nửa cốc nước dứa mà Capucon mang cho cô.

Cô cởi bỏ áo khoác, lau trán và cổ đầy mồ hôi do trận đấu tập.

Mái tóc màu ôliu vốn thường gọn gàng của cô giờ đã trở nên rối bù, nhưng cả cô và Hoàng tử đều không mảy may quan tâm.

“Tớ bịa ra lý do rằng tớ nghĩ nó đã bị thế từ trước, do đây là một thần điện cũ, và chúng tớ sẽ xin tu sửa nó. Cậu biết tớ rất tệ khoản nói dối mà đúng không? Tớ chắc chắn rằng nó đã hiển hiện trên mặt tớ, nhưng Vương tử Jesse chỉ bỏ qua.”

Đôi mắt xám lườm Hoàng tử với vẻ khó chịu. Người đàn ông vẫn thờ ơ.

“Tớ không muốn nói dối ngài ấy một lần nữa. Cẩn thận đi.”

Trái ngược với các tin đồn mà cô đã từng được nghe, Vương tử Jesse là một người dịu dàng và luôn luôn lắng nghe lời của người khác.

Cô không thể tin rằng anh đã ném dao để đe dọa một vị Vương tử sẽ sẵn sàng lắng nghe câu chuyện của người khác.

Cô biết rằng tính của anh vẫn luôn cục cằn, nhưng cô chưa từng nghĩ rằng anh sẽ mất kiểm soát ngay cả khi trong tình trạng như vậy.

“Tại sao cậu không nói sự thật với ngài ấy? Cậu cũng sẽ nhận sự giúp đỡ từ ngài ấy hằng ngày mà.”

“Không phải hằng ngày.”

Người đàn ông cuối cùng cũng cất tiếng. Đôi mắt màu cam của anh bộc lộ sự bất mãn.

“Sao, tớ làm tổn thương lòng tự tôn của cậu à? Cậu thật sự……”

Élisabeth tặc lưỡi và tiếp tục vùi đầu vào cốc nước hoa quả.

Cédric chìm trong suy tư mà không động đến cốc cà phê.

Kể với Vương tử Jesse về tình trạng của anh là điều mà anh chưa từng cân nhắc.

Anh là Hoàng tử, và sẽ nhanh chóng đạt được ngôi vị Hoàng thái tử một khi đính ước với ‘Cộng sự Chính trị’ hoàn tất.

Anh không thể chia sẻ tình trạng của mình – một bí mật trọng đại của Đế quốc – với một con tin.

Ngay cả khi sinh mạng của Vương tử bị đe dọa bởi chính Thần quốc, và cậu chỉ có một mình ở Đế quốc, điều đó cũng không thay đổi được gì.

Nhưng……

“Lãnh địa Công tước có gì đó kỳ lạ.”

“Gì cơ?”

Élisabeth đặt cốc xuống bàn.

Giọng của cô chùng xuống khi cô nhận ra Hoàng tử sẽ không thay đổi chủ đề mà không có lý do.

“Tớ đã dẫn các thần thú đến ranh giới giữa Hoàng đô và lãnh địa Sarnez, nhưng những con vật đó không thể xác định được hướng của Thần vật.”

“……Cậu có nghĩ cần phải đến gần Lâu đài Lãnh chúa hơn không?”

Cédric nghiêng đầu trong im lặng.

Cũng như những gì Vương tử Jesse đã nhận ra, không có nhiều ghi chép về thần thú được để lại.

Ngay cả khi tìm kiếm ở những địa điểm bí mật của Thư viện Hoàng gia, anh cũng không thu được kết quả gì.

Nhưng anh chắc chắn rằng thần thú có thể cảm nhận được năng lượng của Thần vật từ khoảng cách xa, và bản năng tự nhiên sẽ dẫn chúng đến chỗ của Thần vật.

Thần thú được gọi là ‘Sứ giả của Chủ thần’ được gửi đến để bảo vệ Thần vật.

Nhưng nếu như vậy, Thần vật mà gia tộc Công tước Sarnez vẫn luôn canh giữ từ thế hệ này sang thế hệ khác, ‘Thanh Hải Chúc Phúc’ [2], cũng phải tỏa ra một nguồn năng lượng để thu hút các thần thú mới đúng.

Vậy mà, những thần thú nhỏ bé đó không thể hiện phản ứng đặc biệt gì ngay cả khi đến lãnh địa Công tước, và chỉ quanh quẩn quanh bàn chân của Hoàng tử.

Anh lên ngựa và nghĩ rằng chúng sẽ tự tìm Thần vật nếu anh để chúng lại, nhưng các thần thú theo chân anh trở về tận Hoàng cung.

Thật rắc rối.

“Thần vật đó không phải cũng bị lấy cắp đâu, phải không?”

Élisabeth lầm bầm với vẻ mặt nghiêm trọng.

Cô nhớ lại vụ trộm ở Thần điện Cảnh giới [3] vừa gây náo loạn cách đây không lâu.

“Có thể có một tên trộm chỉ nhắm đến Thần vật.”

“Vớ vẩn.”

Hoàng tử cắt ngang tưởng tượng của tiểu Bá tước với một lời nói như thở dài.

Anh cảm thấy mình cần làm giống như lời cô và dẫn các thần thú gần hơn với Lâu đài Lãnh chúa Sarnez.

Những thần thú ấy có thể ngu ngốc hơn anh nghĩ, và chúng cần được dẫn đến tận trước mặt Thần vật để thực hiện vai trò của mình.

Giả thuyết rằng Thần vật đã biến mất có thể chỉ là phỏng đoán. Không, nó tốt hơn chỉ nên là phỏng đoán.

“Tớ cần Thần vật đó.”

Thần vật đó giống như một giải pháp cho anh. Élisabeth im lặng gật đầu khi nghe lời của Hoàng tử.

Hôn ước với gia tộc Sarnez sẽ mang lại lợi ích lớn cho Cédric về nhiều mặt.

Đặc biệt, Thần vật của gia đình đó sẽ được trao cho anh như một lễ vật.

‘Thanh Hải Chúc Phúc’ được cho là bảo vật tối ưu để chữa lành tình trạng cạn kiệt aether mãn tính, cũng như ‘sức mạnh’ mà anh không thể kiểm soát.

“Nhưng cảm giác khi sử dụng thần lực không tuyệt sao? Tớ nghe nói rằng bản thân sẽ cảm thấy như được giải phóng. Nó sẽ đem lại cảm giác tự do.”

Cédric khịt mũi.

Sẽ là nói dối nếu bảo rằng anh không thích năng lực của bản thân mà lần đầu được tận hưởng sau khi nhận aether từ Vương tử.

Nhưng anh không có ý định tăng lên những thứ phiền phức cần làm chỉ để tận hưởng nó.

‘Sức mạnh’ mà anh có chỉ là một trò vặt sẽ biến mất sau khi anh kết hôn với Christelle de Sarnez.

Hoàng tử gọi tùy tùng lần nữa. Anh đưa trả cốc cà phê đã nguội lạnh và gọi trà xô thơm.

*

“Cảm ơn vì bữa ăn ạ.”

“Ăn nhiều vào. Ta đã dặn nhà bếp mang đến thật nhiều rồi.”

Tôi bật cười ngượng nghịu.

Tôi đảm bảo rằng Hồng y Boutier đã cầm dĩa lên trước cầm dĩa của tôi lên.

Thực đơn của bữa trưa quả thật tuyệt hảo.

Tôi chưa từng biết việc được một người cấp cao dạy lại tuyệt vời như vậy.

Lăn lộn trong phòng làm việc như thể lau sàn quả thực xứng đáng.

“Nếu cậu muốn gặp một Thánh hiệp sĩ, ta có thể gửi tin cho Giáo hoàng sảnh [4].”

Hồng y nói với tôi trong khi cắt nhỏ măng tây nướng.

Tôi ngẩng đầu khi nhai một miếng thịt vịt.

“Đương nhiên đứa trẻ đó cũng là Thánh hiệp sĩ, nhưng ta biết hai người không thể có một cuộc trò chuyện tốt đẹp được.”

‘Đứa trẻ’ mà bà đang nói đến là Peter, một trong hai sát thủ đã cố gắng giết tôi.

Sjinkie là một Thần quan, còn Peter là Thánh hiệp sĩ.

Khi tiết học kết thúc, tôi đã hỏi bà về Thánh hiệp sĩ, nên đây có vẻ như là sự tiếp nối cho câu chuyện đó.

“Vâng. Nhưng tôi nhận ra năng lực của đứa nhóc đó. Là ‘không khí’ ạ.”

“Đúng vậy.”

Bà trả lời. Tôi hồi tưởng những gì đã học được khi trước.

Khác với các Thần quan sử dụng aether, ‘Quyền năng của Chủ thần’, ở dạng tinh khiết nhất, Thánh hiệp sĩ sử dụng aether ở một trong bốn hình thái.

Tôi đã đoán trước được khi bà nói có bốn hình thái, nhưng tác giả của ‘TTTTDGSKBV’ chia aether của Thánh hiệp sĩ thành nước, lửa, không khí và đất.

Có vẻ như nó được lấy cảm hứng từ Học thuyết Bốn nguyên tố. [5]

Peter đã cố làm ngạt tôi, nên năng lực của đứa nhóc ấy chắc chắn là ‘không khí’.

“Tôi nghĩ không cần phải xin gặp mặt đâu ạ. Chắc chắn tôi sẽ gặp một Thánh hiệp sĩ ít nhất một lần trong đời, không phải sao ạ?”

“Ừm, đúng thế.”

Hồng y cười tươi khi nghe tôi nói vậy và quay mặt về đĩa của bà.

Tôi nhúng một miếng bánh mì vào bát vẹm hấp (moules marinières) khi suy nghĩ.

Thánh hiệp sĩ sẽ chỉ có một thuộc tính aether duy nhất cho đến khi họ chết, và lượng aether tiêu thụ sẽ khác biệt dựa theo năng lực từng người.

Tôi tự nhiên nghĩ về đứa trẻ xuất hiện trong phòng tôi đêm hôm qua.

Cédie đã giữ im lặng khi tôi hỏi cậu bé là Thần quan hay Thánh hiệp sĩ.

“Thánh hiệp sĩ hay Thần quan có nhiều lý do để sử dụng thần lực cho đến khi bị cạn kiệt aether không ạ?”

“Với Thần quan thì hiếm.”

Hồng y nghiêm nghị đáp lại.

“Thần quan thông thường sẽ không bao giờ cạn kiệt aether, trừ khi họ sử dụng năng lực trị liệu quá nhiều.”

“Vậy ạ.”

“Ừm, có lẽ có ngoại lệ là cậu.”

“Hahaha……”

Đó không phải là do tôi dùng quá nhiều, mà là do một đứa nhóc từ nhà nào đó lấy trộm từ tôi.

“Nhưng Thánh hiệp sĩ thì khác. Bản thân sự tồn tại của aether đặc biệt sẽ ăn mòn thần lực, và chúng cũng sẽ tiêu tốn thần lực một lần nữa khi được giải phóng ra khỏi cơ thể. Năng lực ấy tiêu hao rất nhiều aether, bởi vì Thánh hiệp sĩ thường xuyên sử dụng sức mạnh để bảo vệ Thần quan.”

Đôi lông mày của Hồng y hơi chùng xuống. Nụ cười của bà có vẻ hơi gượng gạo.

“Lý do Thánh hiệp sĩ và Thần quan hay đi theo cặp là để có nguồn cung cấp aether ổn định.”

Có nghĩa là, hiệu quả sẽ đi xuống.

Thần quan như tôi sẽ không sao vì sử dụng aether nguyên thủy, nhưng Thánh hiệp sĩ sử dụng aether ở các dạng khác như nước hay lửa, bởi vậy, họ cần nhiều tài nguyên hơn.

“Điện hạ, tôi được biết rằng Thánh hiệp sĩ chỉ sinh ra ở Thần quốc.”

Tôi tiếp tục đặt câu hỏi.

Đây là lý do tôi không thể khẳng định rằng Cédie là một Thánh hiệp sĩ.

Nơi đây là trái tim của Đế quốc Riester, rất xa với Thần quốc.

“Tôi không rõ trong đời thực thế nào, nhưng trong sách có viết vậy. ‘Thần quan có thể cất tiếng khóc chào đời ở bất cứ đâu trên Đại lục. Đó là vì Chủ thần quan sát toàn bộ loài người. Tuy vậy, Thánh hiệp sĩ chỉ mở mắt trên mảnh đất của thần’……”

“‘Bởi vì họ phải bảo vệ Chủ thần bằng cả sinh mạng.’”

Hồng y kết thúc lời tôi bằng giọng thì thầm. Khi ánh mắt chúng tôi gặp nhau, đôi mắt của bà trông đầy bí ẩn.

— Cộc cộc

“Vào đi.”

Tôi ngây người nhìn vào mắt bà, rồi định thần lại.

Tôi quay về phía cửa và nhìn thấy tùy tùng của Hồng y đi vào phòng ăn.

“Xin thứ lỗi vì tôi đã làm gián đoạn bữa ăn của người, thưa Điện hạ. Thưa Vương tử.”

“Không sao. Có chuyện gì à?”

“Nữ hoàng bệ hạ đã gửi các thiệp mời đến Vũ hội Mùa xuân. Tôi muốn đưa đến ngay lập tức vì đây là hoàng mệnh.”

“Vậy à, đúng là đến lúc rồi nhỉ. Cảm ơn.”

A, cuối cùng nó cũng đến rồi. Tôi sẽ không phải đi, nhưng tim tôi loạn nhịp không vì lý do gì.

Cũng thật đáng ngạc nhiên khi họ biết rằng tôi đang ở Hoàng đế Cung và gửi thiệp mời của tôi đến đây.

Khi Hồng y mở thiệp mời của bà, vị tùy tùng đặt thiệp mời của tôi lên đĩa bạc và tiến lại gần.

“Đây là thiệp mời của người, thưa Vương tử. Và đây là một lá thư từ Công tước phu nhân Sarnez.”

“Vâng?”

Tôi nghi ngờ tai mình khi nhìn biểu tượng của Nữ hoàng được đóng bằng sáp màu anh đào.

“Gửi tới tôi ạ?”

“Vâng, ở đây có ghi ‘Gửi tới Vương tử Jesse Venetiaan cao quý’ ạ.”

“Ngài ấy, Công tước phu nhân, tại sao lại gửi tôi……”

Tùy tùng Natalie có vẻ mặt khó xử. Gương mặt của cô như muốn hỏi rằng làm sao cô biết được điều đó.

Tôi ép buộc những ngón tay không muốn động đậy để cầm lá thư lên.

Bức thư đặc biệt nặng, có lẽ là do tên họ của nhân vật chính, ‘Sarnez’, được ghi trên đó.

“Công tước phu nhân Sarnez có lẽ đang ở trong cung vào lúc này. Có phải cô ấy vừa mới đưa cho cô không?”

Hồng y Boutier hỏi Natalie.

“Đúng là vậy ạ. Tôi được bảo rằng Công tước phu nhân Sarnez đã đưa lá thư cho tùy tùng trưởng trên đường nhập cung với tiểu thư Christelle để diện kiến Nữ hoàng bệ hạ.”

Tôi nhìn Hồng y gật đầu, rồi nhìn xuống lá thư trên tay.

Chữ ký của cô ‘Công tước phu nhân Isabelle de Sarnez’ rất rõ ràng.

Tôi không thể giả ngơ hay né tránh, vì nó được trực tiếp gửi đến tôi.

Điều khiến tôi lo lắng hơn cả là sự tồn tại của Christelle.

Tôi thậm chí còn cảm thấy sợ hãi đôi chút khi biết rằng cô đang ở cùng chỗ với tôi ngay vào lúc này, và tôi có thể gặp cô ở trong Hoàng đế Cung này.

“Tôi tò mò về nội dung của nó.”

Tôi mở lá thư được gập ngay ngắn. Tôi thực sự mong rằng đây chỉ là một lời chào hỏi.
_____________

TL’s notes:

[1] Tiểu Bá tước: Các tiểu thuyết Hàn Quốc thường gọi người thừa kế của tước vị quý tộc với chữ “tiểu” đứng trước. Vậy nên người thừa kế của một gia tộc Công tước sẽ là tiểu Công tước, vân vân. Ở đây Élisabeth là người thừa kế của một gia tộc Bá tước nên cô sẽ là tiểu Bá tước.

[2] Thanh Hải Chúc Phúc: Tiếng Anh là “Blessing of the Blue Sea”. Tác giả sử dụng chữ Hán-Hàn cho toàn bộ các Thần vật trong truyện, nên mình cũng xin phép được giữ nguyên chữ Hán từ nguyên tác. “Thanh Hải” là biển xanh, còn “Chúc Phúc” là sự ban phúc.

[3] Thần điện Cảnh giới: Từ “Cảnh giới” bằng tiếng Hán vừa có thể là biên giới giữa hai quốc gia, cũng vừa có thể là cảnh giác. Bản tiếng Anh của EAP dịch là “Temple of Vigilance”, lấy nghĩa từ “cảnh giác”. Mình giữ nguyên từ tiếng Hán vì có thể hai nghĩa đều là dụng ý của tác giả.

[4] Giáo hoàng sảnh: Bản tiếng Anh là “Vatican”, cũng có thể dịch là Tòa thánh, nhưng trong thế giới quan của truyện thì tôn giáo này không phải là Thiên Chúa giáo, nên một lần nữa mình lựa chọn từ chữ Hán trực tiếp mà tác giả dùng. Nghĩa đen là “nơi cư ngụ của Giáo hoàng”.

[5] Học thuyết Bốn nguyên tố: Học thuyết từ thời cổ đại, cho rằng có bốn nguyên tố chính là nước, không khí, lửa và đất, được phát triển bởi Platon, Aristoteles…

<< Previous Chapter | Index | Next Chapter >>

One Reply to “Khi Nam Thứ Phản Công – Chương 15: Gia tộc Công tước đáng nghi (1)”

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *