Khi Nam Thứ Phản Công – Chương 10: Đệ nhất Giảng viên của Hoàng đế Cung (2)

Giúp đỡ một đứa trẻ á?

Vì đã đoán rằng vấn đề này sẽ dính líu tới mâu thuẫn trong cung, tranh đấu quyền lực, hay thanh tẩy trong lễ nghi tôn giáo, khi nghe lời của bà, tôi có chút bất ngờ.

“Bằng cách nào…… Tôi có thể giúp ạ?”

Lẽ dĩ nhiên, tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì giúp đỡ một đứa trẻ sẽ dễ hơn tất cả những điều trên.

Tôi cũng khá tự tin trong việc chăm sóc trẻ con.

Tôi và anh trai đã nuôi nấng Eunse lớn lên vì đứa nhóc ấy nhỏ hơn tôi tận 9 tuổi.

Tôi khá chắc chắn rằng tôi và anh trai, mặc dù đều độc thân, đã làm tất cả những điều mà phụ huynh sẽ làm cho con cái.

“Cậu chắc hẳn phải khát lắm nhỉ. Cậu có muốn uống gì không?”

Nhưng Hồng y Boutier đột nhiên thay đổi chủ đề.

Tôi cảm thấy ngạc nhiên và nhìn lên biểu cảm trên gương mặt bà, nhưng một người với tước vị cao như Hồng y đương nhiên sẽ có biểu cảm rất khó đọc.

Bà nhìn tôi và mỉm cười, rồi sau đó gọi một tuỳ tùng vào để lấy đồ uống.

“Đây là cà phê của người, thưa điện hạ. Và đây là trà gừng cho người, thưa Vương tử Jesse.”

“Cảm ơn.”

Vị tuỳ tùng mang đến ấm trà, cốc trà và cốc cà phê ngay sau đó.

Đến vị Hồng y cũng uống cà phê, nhưng một tên như tôi lại hỏi xin trà thảo mộc, nên tôi có thể hiểu Benjamin đã ngạc nhiên thế nào vào ngày đầu tiên tôi đến đây.

Ông hẳn đã nhắc vị tuỳ tùng khi ở bên ngoài cửa, vì cô ấy mang cho tôi một loại đồ uống không caffeine dù tôi không nói gì.

Tôi trước giờ chỉ uống trà gừng làm từ chiết xuất gừng, nhưng có vẻ như loại trà này được làm khác biệt.

Miếng chanh trong cốc trà cũng khiến cho hương vị trở nên dễ chịu hơn.

Sau đó, vị tuỳ tùng rời khỏi phòng.

Tôi tự hỏi mình có nên tiếp tục chủ đề về “đứa trẻ” đó hay không.

“Ta không thể nói điều gì khác với cậu vào lúc này. Ta xin lỗi.”

Vị Hồng y nhấp một ngụm cà phê và nói trước.

Tôi đoán bà không có ý định hoàn toàn né tránh chủ đề ấy.

“Hãy chỉ nhớ rằng, bây giờ, có một đứa trẻ cần sự giúp đỡ của cậu. Đây không phải là điều gì gây hại cho cậu. Ta hứa.”

“Đứa trẻ đó bị bệnh sao ạ?”

“Cũng tương tự vậy.”

“Người cũng không thể nói tên hay tuổi của đứa trẻ sao ạ?”

“Phải. Nếu cậu có thể ổn định sức mạnh của cậu, và chúng ta có thể tin tưởng nhau hơn…… Thì ta sẽ giới thiệu đứa trẻ cho cậu.”

Bà nói nhỏ nhẹ. Tôi không còn cách nào khác ngoài gật đầu. Thực ra, đây cũng không phải là một giao dịch tệ cho tôi.

Tôi sẽ nhận được sự huấn luyện từ Hồng y để nâng cao thần lực của bản thân, từ đó tìm ra cách để bảo vệ chính mình.

Điều duy nhất tôi cần làm là giúp đỡ một đứa trẻ, và đây không phải là vấn đề, bởi bà đã hứa đó không phải điều gì gây hại cho tôi.

Thêm vào đó, tôi cũng có thể khiến Hoàng đế bớt cảnh giác nếu tôi hình thành một mối quan hệ tương tự thầy-trò với Hồng y.

À, đúng rồi. Hoàng đế. Mình vẫn còn chuyện đó nữa.

“Xin thứ lỗi, thưa điện hạ.”

“Cậu nói đi.”

“Hoàng đế bệ hạ nói rằng, tôi có thể đưa ra một thỉnh cầu…… tôi nhớ là như vậy.”

“Phải, đúng là thế. Cậu cần gì sao?”

Vốn dĩ tôi không cần gì cả, nhưng mấy ngày trước, tôi đã nghĩ ra một điều.

“Tôi nghe được rằng tôi sẽ phải tham gia vào Vũ hội Mùa xuân. Nếu có thể, tôi mong rằng tôi sẽ không phải tham gia.”

“Thật đáng ngạc nhiên.”

Hai mắt của bà hơi mở to, rồi bà bật cười thành tiếng.

Có vẻ mọi người ở Đế quốc đều biết biệt danh của tôi, “Kẻ trăng hoa của Thần quốc”, bởi vậy nên bất cứ ai, dẫu cấp bậc thế nào, đều nghĩ rằng tôi là người rất hướng ngoại.

Họ đều choáng váng khi tôi bảo rằng tôi sẽ không làm một điều gì đó, và mở to mắt khi tôi nói tôi chỉ muốn đọc sách trong phòng.

“Hôm ấy cậu có kế hoạch nào khác à?”

“Ưm… Tôi định thực hiện nhiệm vụ của mình ở đây ạ.”

Nhân vật chính của tiểu thuyết, tiểu thư Christelle de Sarnez, chắc chắn sẽ xuất hiện ở Vũ hội Mùa xuân, vậy nên tôi không muốn gặp cô ấy.

Tôi sẽ chết nếu tôi đến đó. Tôi muốn sống.

Thật đáng tiếc, tôi không thể nói những điều đó.

“Tôi đến đây với tư cách là một Thần quan Xưng tội, nên tôi muốn nghe lời xưng tội của mọi người trong Hoàng cung.”

Đôi mắt màu be của Hồng y sáng lên khi nghe câu trả lời của tôi.

Có vẻ bà cảm thấy hứng thú.

*

“Tôi đoán họ sẽ bắt đầu xếp hàng từ sáng sớm. Tôi nghĩ chúng ta cần đánh số thứ tự cho mọi người.”

Phó Chỉ huy Đội Cận vệ Hoàng gia, Hiệp sĩ Élisabeth, ngừng con dao trên tay và làm vẻ mặt nghiêm trọng.

Đang đút Ganael một miếng thịt thăn bò, tôi nhảy dựng lên vì sốc.

“Sẽ nhiều người đến thế sao?”

“Xưng tội với một Thần quan cấp Giám mục thông thường là một việc mà thường dân có lẽ sẽ chỉ được làm một lần trong đời. Các thần điện thông thường chỉ có các Thần quan cấp Tư tế, vì các Giám mục chủ yếu bận việc tranh đấu chính trị. Nhưng Vương tử Jesse sẽ đích thân lắng nghe xưng tội, và nếu thông tin này truyền ra ngoài, nhiều người sẽ thậm chí bắt đầu xếp hàng từ đêm nay.”

Sau khi kết thúc lời nói, cô tiếp tục cắt thịt với những động tác trang nhã.

“Vậy thì các cận vệ sẽ rất bận rộn. Tôi xin lỗi vì điều này.”

“Không, hoàn toàn không sao đâu ạ. Chúng tôi được trả lương cho công việc của mình, và quan trọng nhất, Đức Hồng y điện hạ đích thân ủng hộ quyết định của người.”

Hiệp sĩ Élisabeth cười rạng rỡ.

Bữa trưa hiện giờ chính là một cuộc họp khẩn cấp để chúng tôi bàn chuyện cho lịch trình của các buổi xưng tội bắt đầu từ ngày mai.

Cô cũng nói thêm rằng ‘Sẽ có nhiều lũ cận vệ cũng đi xưng tội nữa’.

Tôi mỉm cười và bắt đầu ăn đĩa bít tết thứ ba.

Là một trong những nhân vật quan trọng nhất của TTTTDGSKBV, Hồng y Aurélie Boutier có sức ảnh hưởng mạnh mẽ trong Đế quốc Riester.

Đó một phần là do thân phận của bà với tư cách là Hồng y duy nhất của Đế quốc, nhưng quan trọng hơn cả là danh hiệu của bà, “Cộng sự Tôn giáo của Hoàng đế.”

Từ “cộng sự” ở đây không phải mang nghĩa vợ chồng, mà nó chỉ một mối quan hệ đối tác.

Hoàng tộc Riester, đặc biệt là những thành viên gần với ngai vàng, cần phải có một “Cộng sự Chính trị” hoặc “Cộng sự Tôn giáo.” Cộng sự Chính trị được hình thành qua hôn nhân, còn Cộng sự Tôn giáo được hình thành qua một khế ước.

Dựa trên thông tin tôi tìm hiểu được, Cộng sự Chính trị giống như là một cuộc hôn nhân được sắp đặt vì mục đích chính trị, còn Cộng sự Tôn giáo là mối quan hệ bạn bè tâm giao, là hai nửa của một linh hồn.

Là những cộng sự “chia sẻ linh hồn”, Hồng y sẽ biết những điều mà Hoàng đế biết, và Hoàng đế cũng sẽ không biết những gì mà Hồng y không biết.

Mỗi việc mà Hoàng đế làm đều có qua tham khảo ý kiến của Hồng y, và những việc Hồng y làm đều có sự đồng thuận từ Hoàng đế.

Nói cách khác, việc tôi trở thành một Thần quan Xưng tội đã có sự ủng hộ từ Hồng y và sự chấp thuận từ Hoàng đế.

Tôi đang tràn đầy năng lượng để làm việc, bởi tôi đã được cho phép không tham gia Vũ hội Mùa xuân.

“Hồng y điện hạ ắt hẳn ủng hộ người do ngài ấy cũng đã từng là một Thần quan Xưng tội.”

“Vậy sao ạ?”

Tôi trả lời Hiệp sĩ Élisabeth, cắt một miếng thịt và đút vào miệng Ganael.

Benjamin đang cau mày với tôi, nhưng tôi bình thản lờ đi.

Nhìn cậu bé ăn ngon miệng làm tôi chợt nhớ đến Eunse một chút.

“Vâng. Hầu hết các Thần quan trong Hoàng cung chỉ ngồi không, chơi bời và ăn uống. Họ được cử đến đây để giúp đỡ đời sống tinh thần tôn giáo cho Hoàng tộc, nhưng chỉ có một ít thành viên Hoàng tộc thật sự sống trong Hoàng cung, và càng ít người muốn chia sẻ suy nghĩ nội tâm của họ với những Thần quan xa lạ. Nhưng điện hạ đã đến đây với với tư cách một Thần quan Xưng tội khi còn trẻ tuổi, và đến thần điện mỗi ngày để chờ đợi mọi người đến xưng tội.”

“Kể cả những ngày không ai đến sao?”

“Đúng là thế ạ. Đó chính là lý do ngài gặp được Hoàng đế bệ hạ hiện giờ và trở thành bạn bè.”

“Một mối quan hệ tuyệt vời nhỉ.”

Bà đã có thể ngồi yên và không làm gì, nhưng thay vào đó, bà tận tâm làm công việc của mình, và nhờ đó mà trở thành cộng sự cả đời với Hoàng đế tương lai. Đây quả là tình tiết chỉ có thể xảy ra trong tiểu thuyết.

Nhưng đây thật sự là một cuốn tiểu thuyết mà.

“Có vẻ như việc này gợi nhắc ngài ấy về thời gian đó? Vậy nên ngài ấy nhớ về tuổi thơ của mình khi nhìn thấy Vương tử.”

“Có thể là như vậy thật.”

“Thêm nữa, người có nói rằng người sẽ nhận lời xưng tội của mọi người từ mọi tầng lớp.”

“Vâng, điện hạ dường như cũng quan tâm đến phản ứng của mọi người và kết quả của buổi xưng tội nữa.”

“Thưa Vương tử, đút ăn cho tùy tùng như vậy không hợp với quy củ ạ.”

Benjamin không thể kìm được mà chen vào cuộc đối thoại. Tôi dừng chiếc dĩa trên tay.

Tuy vậy, tôi vẫn còn muốn nói thêm vài điều.

“Ông có nói rằng các tuỳ tùng chỉ được dùng bữa trưa vào lúc ba giờ chiều. Cậu bé đang tuổi lớn, vậy nên để cậu bé nhịn đói đến ba giờ chiều thật sự không ổn.”

“Các tuỳ tùng đều đã quen với lối sống này. Những hành động của người có thể ảnh hưởng tiêu cực đến cơ thể và tinh thần của Ganael về lâu dài, thưa Vương tử.”

“Tôi hiểu rồi, vậy đây sẽ là miếng cuối cùng.”

Tôi cười tươi và di chuyển dĩa một lần nữa.

Ganael liếc nhìn Benjamin nhưng vẫn nhận miếng tôi đút cho cậu bé.

Hiệp sĩ Élisabeth bật cười thành tiếng khi quan sát chúng tôi.

“Có chủ nhân tốt thật nhỉ, Ganael.”

“Xin đừng trêu tôi, Hiệp sĩ Moutet.”

Ganael đỏ mặt lầm bầm khi nghe lời nói của Hiệp sĩ Élisabeth.

Hai người họ quen nhau à?

“Vậy chúng ta sẽ bắt đầu mở cửa Phòng xưng tội từ ngày mai ạ?”

Giọng nói trong trẻo của cô kéo tôi về thực tại.

Tôi giải thích kế hoạch cho Hiệp sĩ Élisabeth.

“Vâng, tôi dự định sẽ thực hiện từ 10 đến 11 giờ 30 sáng, từ 3 đến 4 giờ chiều, và từ 8 đến 9 giờ tối. Tôi không thể ở lại thần điện cả ngày, vậy nên tôi dự định chia lịch trình thành ba khung giờ trong một ngày.”

“Tôi nghĩ người sẽ rất vất vả. Người cũng cần xem xét thời gian đi lại đến thần điện và đi về nữa. Giảm xuống thành hai khung giờ có được không ạ?”

“Ưm, tôi sẽ cân nhắc điều này.”

Benjamin cũng đã đề cập đến vấn đề này.

Tôi cũng muốn chỉ làm hai lần trong một ngày, nhưng khi biết rằng sẽ có rất nhiều người chờ đợi, tôi cảm thấy do dự.

Tôi không thể thực hiện công việc vào các buổi sáng thứ Hai, thứ Tư và thứ Sáu vì tôi sẽ học từ Hồng y vào các buổi ấy.

Giao tiếp với người lạ là một trong những lĩnh vực mà tôi kém tự tin nhất trên thế giới này, nhưng tôi cảm thấy tự hào khi cho rằng đó là một dạng của “lắng nghe người khác”.

“Chúng tôi sẽ làm theo ý muốn của người, thưa Vương tử. Tuy vậy, xin hãy đổi số lần xưng tội trong ngày nếu ngài cảm thấy vất vả trong tương lai.”

Benjamin đưa ra một giải pháp hợp lý.

Hiệp sĩ Élisabeth đồng ý với lời của ông và nâng ly rượu của mình lên.

Nước ép nho thay cho rượu xoáy nhẹ trong ly.

*

Buổi sáng hôm sau, tôi được chào đón bởi một hàng dài khoảng 100 mét từ cổng của thần điện.

Hiệp sĩ Élisabeth đã không đùa chút nào.

Mọi người xếp hàng đang giữ trong tay những mẩu giấy nhỏ, lớn giọng gọi tên tôi với gương mặt phấn khích.

Những mẩu giấy đó là đánh số thứ tự thật à?

“Là Vương tử, Vương tử đến rồi!”

“Hả? Ở đâu, tôi không thấy!”

“Đừng đẩy tôi, làm ơn!”

“Kính chào Đại Vương tử của Thần quốc!”

“Xin chào mọi người, có vẻ rất nhiều người đã đến hôm nay.”

Khi tôi ngượng nghịu chào lại họ, những người đã tập hợp từ mọi nơi trong Hoàng cung đều che miệng hoặc cúi chào liên tục mà không biết làm gì khác.

Điều này khiến tôi cảm thấy bối rối và xấu hổ.

Một số người cao tuổi chìa tay về hướng tôi, nên tôi cảm thấy băn khoăn không biết có nên bắt tay họ không. Vậy nhưng, các thành viên của Đội Cận vệ nhanh chóng lại gần và dừng tôi lại.

Tôi đoán họ nhận ra hàng người đang dần trở nên hỗn loạn, bởi vậy họ giơ tay ra để đẩy hàng người về vị trí.

“Vương tử, xin hãy đi theo tôi.”

“À, vâng.”

Hiệp sĩ Élisabeth, người cùng đi xe ngựa với tôi, hướng dẫn tôi với chất giọng đáng tin cậy.

Tôi, Benjamin và Ganael nhanh chóng đi theo cô.

Trong lúc đó, các hiệp sĩ mặc áo giáp mở cánh cửa nặng nề, và kiến trúc bên trong của thần điện từ từ hiện ra trước mắt tôi.

m thanh náo loạn của mọi người phía sau đã không còn nán lại trong tâm trí tôi.

“Chà……”

Đây là lần đầu tiên tôi ghé thăm thần điện sau khi rơi vào thế giới của .

Mọi thứ đều thật lộng lẫy, nên tôi nhanh chóng đảo mắt nhìn quanh.

Sau cùng thì tác giả cũng là người Trái Đất, bởi vậy thiết kế của thần điện trông cũng rất quen mắt.

Bên ngoài của thần điện trông giống như một ngôi đền từ thần thoại Hy Lạp, còn bên trong của nó giống như một thánh đường lớn.

Tuy vậy, điểm khác biệt nằm ở chỗ trần nhà là một mặt phẳng, và trên cửa sổ là những thiết kế dạng mắt lưới thay vì những kính màu ở các thánh đường.

“Phòng xưng tội ở lối này ạ.”

Hiệp sĩ Élisabeth chỉ về phía góc trong của thần điện.

Tôi siết chặt hai tay và bước về phía trước.

<< Previous Chapter | Index | Next Chapter >>

4 Replies to “Khi Nam Thứ Phản Công – Chương 10: Đệ nhất Giảng viên của Hoàng đế Cung (2)”

Leave a Reply to dongdong Cancel reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *