Khi Nam Thứ Phản Công – Chương 11: Vị khách bé nhỏ (1)

“Vương tử, trong đó thoải mái không ạ?”

Hiệp sĩ Élisabeth lịch thiệp hỏi tôi từ bên ngoài phòng xưng tội.

“Vâng, trong này rất ấm áp.”

Tôi nghe thấy cô ấy cười vì câu trả lời của tôi. Tôi ngồi xuống và nhìn quanh.

Căn phòng này rõ ràng khác biệt so với những phòng xưng tội mà tôi thường nhìn thấy trên phim ảnh.

Điều đó cũng là đương nhiên, do đây là một tôn giáo giả tưởng trong tiểu thuyết.

Không gian bên trong vẫn đủ rộng để tôi ngồi xuống và duỗi chân, và chiếc đệm lót ghế cũng rất êm.

Trần nhà cũng cao, nên tôi không cần cúi đầu xuống khi vào trong.

“Chúng tôi sẽ đưa người xưng tội đầu tiên vào ngay bây giờ. Xin hãy kéo dây thừng phía bên trái nếu người cần bất cứ điều gì hay gặp nguy hiểm. Chúng tôi sẽ canh gác ở ngay ngoài cửa thần điện.”

“Vâng, xin cảm ơn.”

Tôi nhìn về bên trái và thấy một dây thừng dài treo từ trên trần nhà của phòng xưng tội.

Tay cầm của nó rất rực rỡ, màu sắc và chất liệu cũng lộng lẫy, bởi vậy nó giống như một sợi dây thừng trang trí.

Phía bên phải của tôi là một khung cửa sổ gỗ nối với bên của người xưng tội.

Tôi đã nhầm tưởng rằng cửa sổ ở đây có dạng mắt lưới, nhưng khi nhìn gần, có vẻ nó là biểu tượng mũi tên hướng xuống của Chủ thần giáo.

-Cạch

Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng một người xưng tội tiến vào buồng kế bên.

Tôi nhấp trà xô thơm mà Ganael đã chuẩn bị trong chai thuỷ tinh.

Bình tĩnh nào, mình đã ghi nhớ tất cả các bước rồi mà.

“Xin chào, tín đồ.”

“Xin chào, thưa Vương tử.”

“Hửm?”

Đó là giọng nói rất quen thuộc với tôi.

“Benjamin?”

“Vâng, là tôi ạ.”

Tôi có thể nhìn thấy bóng hình của một người quản gia rất trang nhã qua cửa sổ gỗ.

“Ông đến đây để xưng tội à?”

“Đúng là vậy ạ. Tôi đã không xếp hàng mà sử dụng đặc quyền của tuỳ tùng khi đến đây. Xin hãy thứ tội cho tôi.”

“Hahaha.”

Tôi bật cười thành tiếng. Đó là vì tôi biết Benjamin không nói đùa.

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm và thoải mái hơn. Sự căng thẳng trước đó cũng dần biến mất.

[Tôi sẽ thứ tội cho ông.]

Khi tôi sử dụng Thần thác, vòng tròn màu hoàng kim, hay Thánh sở của tôi, thắp sáng sàn phòng xưng tội. [1]

Dường như tôi cảm thấy phản ứng aether ở vị trí được thứ tội của Benjamin, nhưng tôi không thể nhìn rõ ở chỗ của mình do có khung cửa sổ gỗ ngăn cách.

“Lần xưng tội cuối cùng của tôi là từ một năm trước.”

“Vâng, vậy hãy nói với tôi những điều ông muốn xưng tội.”

Việc chuyển đổi giữa nói chuyện bình thường và sử dụng Thánh sở có vẻ dễ dàng hơn tôi nghĩ.

Lúc trước, tôi cũng từng thắc mắc về cách chuyển đổi, nhưng sau khi hình dung việc đó giống như vặn khóa vòi nước aether lại khi ngừng sử dụng Thần thác, tôi đã thành công sau khi luyện tập vài lần.

Đối tượng thí nghiệm của tôi cho việc đó là Ganael.

“Tôi đã nghi ngờ Vương tử Jesse.”

“……”

“Tôi đã nghi ngờ người có thể đã lấy trộm Thần vật chỉ bởi vì tên của người xuất hiện trong danh sách điều tra của Đội Cận vệ. Tôi đã nghĩ rằng người không làm điều đó, nhưng sau cùng, tôi không thể gạt bỏ mối nghi ngờ của mình và đã bắt Vương tử phải thề.”

Nghĩ lại thì chuyện này đã thực sự xảy ra. Tôi đã hoàn toàn quên mất chuyện đó bởi cũng cùng đêm hôm đó, mạng sống của tôi đã bị đe dọa.

Tôi hồi tưởng lại gương mặt Benjamin yêu cầu bản thân trở thành một Thần quan có trách nhiệm trong khu vườn đẫm sương.

“Xin hãy thứ tội cho tôi vì đã nghi ngờ người một cách vô ích, và cả gan xúc phạm một con người cao quý với những suy nghĩ như vậy.”

Nói thật thì, tôi cũng không mấy tức giận ngay cả khi hồi tưởng lại.

Benjamin là một tín đồ mộ đạo của Chủ thần giáo, và theo như những gì tôi nghe được thì ông đã xin chuyển từ Cung Romero sang Cung Juliette để phụng sự tôi.

Vì đức tin của mình, ông đã xin chuyển sang đây, vậy nhưng vị Vương tử cũng đồng thời là Giám mục lại dính dáng đến một vụ trộm lớn. Bởi vậy, tôi có thể hiểu được vì sao Benjamin lại nói vậy.

Thời điểm của vụ trộm cũng đồng thời xảy ra vào lúc tôi di chuyển qua biên giới.

Tôi cảm thấy có chút bất công, nhưng cũng không đến mức trở thành mối thù, mặc dù có vẻ Benjamin đã cảm thấy rất tội lỗi vì nghi ngờ một Thần quan.

[Tôi không sao, và tôi chắc chắn rằng Chủ thần cũng sẽ thứ tội cho ông.]

Giọng tôi nhẹ nhàng vọng ra.

So với lúc trước, lần này một phản ứng aether mạnh mẽ hơn hẳn xảy ra ở buồng kế bên.

Tôi vẫn không thể nhìn thấy nó rõ ràng.

“Cảm ơn người rất nhiều, thưa Vương tử.”

Giọng của Benjamin lúc này nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Tôi mỉm cười cay đắng vì chắc hẳn ông đã phải tốn rất nhiều tâm tư vì việc ấy.

“Thưa Vương tử, giờ là lúc người đưa ra việc đền tội.”

“À, vâng.”

Phải rồi, có việc như thế thật.

Đền tội là việc một người xưng tội phải làm để chuộc lại cho những lỗi lầm của mình.

Khi lần đầu đọc về phần này trong , tôi đã không hiểu lắm.

Tôi đã tự hỏi có phải mình sẽ phải nói ‘Tôi tha thứ cho ông, vậy nên hãy dâng lễ vật lên’ hay không.

Dĩ nhiên, giờ tôi đã hiểu về nó. Tôi đã đọc qua rất nhiều ví dụ trước khi đến đây.

[Xin hãy cùng tham gia vào bữa sáng, bữa trưa và bữa tối với tôi vào ngày mai. Và đương nhiên có cả Ganael cùng tham gia.]

Tôi không rõ về nguyên tắc của tôn giáo trong thế giới thực, nhưng trong ‘TTTTDGSKBV’, đền tội là việc do Thần quan quyết định.

Đó là do Thần quan là người điều khiển aether – nguồn sức mạnh được coi là ‘Quyền năng của Chủ thần’.

“Thưa Vương tử, cái đó không phải là đền tội……”

[Ông đã xin được thứ tội. Ông cũng đã xin lỗi vì đã nghi ngờ tôi mà phải không? Đây là việc đền tội mà tôi sẽ đưa ra cho ông.]

Tôi có thể nghe thấy Benjamin thở dài ở buồng kế bên.

“Tôi hiểu rồi ạ. Tôi sẽ thành tâm thực hiện.”

Tôi mỉm cười và nhấp một ngụm trà xô thơm.

Benjamin đã được thứ tội, và tôi cũng không phải ăn một mình trước mặt các tùy tùng nữa.

Có vẻ mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp.

*

“Xin chào, tín đồ.”

“……Xin chào, thưa Vương tử.”

“Ganael? Nhóc đó à?”

“Lần, lần cuối tôi xưng tội là tháng trước ạ.”

Tôi không thể không bật cười một lần nữa.

Tôi có thể cảm thấy người xưng tội thứ hai, Ganael, trở nên luống cuống ở buồng xưng tội kế bên.

“Chuyện này, thưa Vương tử! Ngài Benjamin làm thế, nên tôi cũng muốn làm vậy…… Và Vương tử cũng có nói rằng người sẽ lắng nghe lời thú tội của tôi.”

“Đúng, ta có nhớ. Ta sẽ lắng nghe.”

Tôi trả lời và Ganael húng hắng ho một chút để bình tĩnh lại.

Tôi chăm chú lắng nghe, vì tôi tò mò về những điều cậu bé sẽ xưng tội.

“Vào ngày đầu tiên Vương tử nhập cung…… Tôi có mang cho người sách để đọc.”

“Ừm, ta có nhớ.”

“Nhưng mà…… Ừm, quyển tạp chí…… Có một bài báo bôi nhọ danh tiếng của người, thưa Vương tử. Tôi, tôi thật sự không biết. Tôi không có ý định như vậy…… Tôi chỉ vội vàng mang đến mà không kiểm tra lại……”

Tôi có thể nghe được giọng cậu bé trở nên nghẹn ngào. Tôi bị bất ngờ vì không hiểu ý của cậu nhóc.

Tạp chí, có phải ý là [2] không? Nó nói xấu về tôi sao?

“Tôi đã phạm tội xúc phạm một người cao quý như người…… Làm ơn tha thứ cho tôi……”

“Đợi chút, Ganael. Ta không chắc ta hiểu cậu đang nói gì.”

“Tôi rất xin lỗi, thưa Vương tử……”

Có phải do tiêu đề của bìa tạp chí là về “Kẻ trăng hoa của Thần quốc” không?

Bài báo đã viết rằng tôi là một kẻ trăng hoa tai tiếng và dính líu đến nhiều bê bối, nhưng tôi chưa từng nghĩ nhiều về nó.

Hơn nữa, tôi cũng nghĩ rằng sẽ rất có ích nếu tôi được biết thêm về bối cảnh của nhân vật mà tôi chưa được biết.

Cậu bé có vẻ vẫn luôn suy nghĩ về nó trong suốt thời gian vừa qua.

[Ganael, ta không sao. Ta rất thích đọc nó. Và nó cũng rất có ích nữa.]

“Vương tử……”

[Không có điều gì đáng phải thứ tội cả, nhưng ta thứ tội cho cậu. Ta nói thật đó.]

“Thật sự cảm ơn người rất nhiều……”

Khi lời thứ tội của tôi vang vọng, một phản ứng aether sáng lòa xuất hiện ở buồng kế bên.

Khi lắng nghe Ganael sụt sịt ở buồng bên, tôi nghĩ ra một cách đền tội rất hợp lý cho cậu bé.

[Cách đền tội của cậu là sẽ tiếp tục giới thiệu các quyển sách hay cho ta. Cậu cũng sẽ cần phải mang đến tin tức mới cho ta trong khả năng của cậu.]

“Tin tức mới ạ……?”

[Phải, đặc biệt nếu như nó liên quan đến Hoàng tử Cédric Riester điện hạ và tiểu thư Christelle de Sarnez.]

Mặc dù tôi nói về hai người không có liên hệ gì đến bản thân, nhưng Ganael không có vẻ gì là nghi ngờ.

Có vẻ cậu bé vẫn đang vui mừng vì được thứ tội nên không nghĩ quá nhiều về nội dung của việc đền tội.

“Vâng, tôi sẽ thành tâm thực hiện.”

“Được rồi, cảm ơn cậu.”

Đây cũng là điều đáng mừng với tôi. Tôi cần có thông tin để có thể tránh né họ.

Giờ đây khi Christelle đã tỉnh dậy, tôi cần phải biết về những hành động và kế hoạch của cô cũng như của nam chính.

*

Sau lượt xưng tội của Ganael, có lúc tôi không hiểu rằng đây là xưng tội hay là một chương trình đối thoại nữa.

“Tức là, anh đang nói rằng anh nói tên đệm của mình cho một người phụ nữ không phải vợ mình, và vợ anh đuổi anh ra khỏi nhà?”

“Vâng vâng, đúng là thế ạ. Nhưng tôi xin thề với Chủ thần rằng tôi không hề ngoại tình! Đó chỉ là một người phụ nữ tôi gặp ở quán rượu……”

Tên điên nào lại nói tên đệm của mình cho một người phụ nữ ở quán rượu chứ?

Không, trước đó thì tại sao lại gặp một người phụ nữ ở quán rượu? Không phải ngoại tình thì là gì?

Tôi cảm thấy như thể vừa ăn 100 củ khoai lang cùng lúc mà không được uống nước.

Tôi cũng cảm giác như đang xem một trong số những chương trình tư vấn tình cảm mà anh trai tôi luôn bật lên và chửi mỗi khi anh đang hút bụi nhà cửa.

“Tín đồ, tên đệm theo phong tục là điều không nên chia sẻ, trừ khi là với người thân trong gia đình, hay người yêu. Ít nhất, đó là phong tục của Thần quốc. Ở Đế quốc có khác biệt không ạ?”

Tôi lặp lại những điều đọc được từ như thể kiến thức của bản thân mình.

Mỗi người trên lục địa đều có tên đệm đặt ở giữa tên chính và tên họ, và tên đệm là điều chỉ nên chia sẻ với gia đình, vợ chồng, người yêu đã đính hôn, hoặc bạn bè rất thân.

Tôi biết được điều này từ một bài báo có tên ‘Ai sẽ là người phụ nữ được nghe tên đệm của Vương tử Jesse?’ và thảo luận về những mối quan hệ tiềm năng giữa tôi và các vị tiểu thư tôi thậm chí còn không biết mặt.

“Cái đó, ở Đế quốc cũng giống vậy. Nhưng mà, tôi đã nghĩ rằng mình sẽ được làm quen với một người bạn mới, nên……”

“Chỉ trong vòng vài tiếng mà hai người đã trở thành bạn thân đến mức độ chia sẻ tên đệm sao?”

“Cái đó…… Tôi xin lỗi ạ. Xin hãy thứ tội cho tôi, thưa Vương tử……”

Cái này hẳn là người bạn định mệnh rồi nhỉ, định mệnh. Làm sao mà hai người họ thân nhau được nhanh như vậy?

Tôi tặc lưỡi và kích hoạt Thánh sở. Sàn phòng bừng sáng như thể có đèn chiếu vào.

[Đây không phải là điều tôi có thể tha thứ được. Vợ của anh mới là người tha thứ cho anh. Xin hãy trở về nhà, quỳ trước cửa, nói sự thật, xin lỗi thành tâm, và thề với cô ấy rằng anh sẽ không bao giờ làm điều như thế một lần nữa. Tôi nghĩ anh cũng nên viết một biên bản, và bỏ uống rượu thì tốt hơn.]

“Như thế…… Có hơi quá……”

[Đây là cách đền tội của tín đồ.]

Vòng tròn hoàng kim tỏa sáng và chậm rãi xoay theo chiều kim đồng hồ.

Phản ứng aether cho việc thứ tội đã không xảy ra. Đây là lẽ dĩ nhiên, vì tôi từ chối tham gia vào việc thứ tội cho anh ta.

[Anh cũng nên chấp nhận nếu như vợ anh không tha thứ cho anh.]

Tôi không biết về mối quan hệ vợ chồng giữa hai người họ, nhưng nếu anh ta cầu xin tha thứ mà vợ anh từ chối tha thứ, điều đó chỉ chứng tỏ rằng anh ta đã phản bội lòng tin của vợ quá nhiều.

“Tôi, tôi sẽ làm theo lời của người……”

Người đàn ông nói lí nhí, mở cửa và bước ra khỏi phòng xưng tội.

Tôi thở dài khi nghe tiếng bước chân của người đàn ông kéo lê trên sàn.

“Thật sự, cái gì mà……”

Lúc đầu, tôi cảm thấy có chút tội lỗi.

Tôi tự hỏi rằng bản thân tôi, một người không tin vào ‘Chủ thần giáo’ và cũng không hiểu biết nhiều về nó, có thể cư xử như một Thần quan chỉ vì tôi có aether.

Dẫu cho tôi có làm thế này để cứu bản thân, dẫu cho tôi làm vậy với tư cách một nhân vật trong tiểu thuyết, việc lừa dối những con người đang sống, đang thở ngay trước mắt mình quả thực không dễ.

Đặc biệt là với ‘tôn giáo.’

Nhưng tên vừa nãy, và một người khác trước đó nữa, hắn lấy tiền của người khác và nói cái gì mà ‘Tôi bảo họ đợi 10 năm cho đến khi tôi có thể trả lại tiền, thì đó là tội lỗi lớn lắm sao’……

Sau đó, tôi cảm thấy bản thân tràn đầy lương tâm.

Nếu như là trước đây, với lương tâm của mình, tôi hẳn đã nhận được hai cái tủ lạnh miễn phí rồi.

-Cạch!

“Á.”

Tôi hốt hoảng quay đầu lại.

m thanh vọng ra từ buồng bên cạnh, nhưng nó khác với âm thanh mở cửa của phòng xưng tội.

“Ai đấy ạ?”

Tôi mở Thánh sở cùng lúc đó. Đây không phải là cho xưng tội, mà nhằm mục đích phòng thân.

Có lẽ vì đã bị tấn công bởi cặp song sinh sát thủ trước đó, cơ thể tôi phản ứng nhanh hơn bình thường.

“Khụ……”

Tôi nghe thấy giọng người và âm thanh sột soạt của quần áo.

“Có phải là người đến xưng tội không ạ?”

Tôi dí sát mũi vào cửa sổ gỗ và nhìn vào buồng kế bên.

Tầm nhìn vẫn bị hạn chế, nhưng tôi có thể nhìn thấy rõ ràng hơn so với khi đứng cách xa hơn.

……Một đứa trẻ sao?

“Nhóc có ổn không? Bị đau ở đâu à?”

Một đứa trẻ đang cúi đầu, ngồi trên ghế của người xưng tội.

Mái tóc màu đen đang run rẩy, cho thấy cậu bé rõ ràng đang không ổn.

m thanh tôi vừa nghe thấy không phải là tiếng bước chân hay cửa mở, nên tôi không hiểu bằng cách nào cậu bé có thể vào đây.

“Bố mẹ của nhóc đâu……”

Lúc đó, đứa trẻ ngẩng đầu lên.

Đôi mắt màu cam và sáng rõ tựa mặt trời đang nhìn thẳng vào mắt tôi.

“……Cậu đang làm gì ở đây?”

Cậu bé cau mày và hỏi tôi. Tôi mở miệng vì kinh ngạc.

____________

TL’s notes:

[1] Thần thác: Là những lời nói của Jesse, hay của Thần quan nói chung, khi sử dụng aether và mở vòng tròn Thánh sở. Thần thác luôn được viết trong ngoặc [] như thế này, để phân biệt với lời thoại bình thường nha.

[2] Bán tuần báo: Đây là loại tạp chí “biweekly”, tức là loại 2 tuần ra một lần, tiếng Việt mình gọi là “bán tuần báo”. Mình xin phép sửa lại từ bản dịch trước đó để cho chính xác nhé.

<< Previous Chapter | Index | Next Chapter >>

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *