Khi Nam Thứ Phản Công – Chương 12: Vị khách bé nhỏ (2)

“Ta…… Ta đang lắng nghe các lời xưng tội. Ta là Thần quan mà.”

Ánh mắt sắc bén của cậu bé khiến tôi cảm thấy tôi cần trả lời thành thật.

Không phải là vì tôi sợ trẻ con đâu.

“Cậu đang làm điều mà không ai yêu cầu cả.”

Đứa trẻ cộc cằn trả lời. Tôi phản ứng rất chậm vì thái độ của cậu bé quá đỗi lạ lẫm.

Nơi nào mà lại có trẻ con nói chuyện vô lễ với người lớn mới gặp lần đầu như thế này chứ?

Không, không phải. Bây giờ đó không phải là vấn đề quan trọng.

‘Xin hãy kéo dây thừng phía bên trái nếu người cần bất cứ điều gì hay gặp nguy hiểm.’

Tôi với tay về phía bên trái khi nhớ lại lời của Hiệp sĩ Élisabeth.

“Ta có thể gọi thái y nếu cậu cảm thấy không khỏe. Hãy đợi một chút……”

— Cạch!

— Xẹt!

Tôi nổi da gà từ đầu đến chân.

Trong vô thức, tôi dịch sang bên và chậm rãi quay đầu, để rồi nhìn thấy một vật thể kim loại vừa sượt qua má tôi.

Một lưỡi dao sắc nhọn đã cắt đứt sợi dây thừng phía bên trái và ghim thẳng vào tường phòng xưng tội.

Tay cầm của sợi dây đang lăn trên sàn. Tôi nhanh chóng quay mặt về phía đứa bé.

Khung cửa sổ bị xuyên thủng bởi con dao giờ có một lỗ hổng.

“A……”

“Trò vô dụng.”

Có vẻ cậu bé không muốn tôi gọi nhờ giúp đỡ.

Nhưng giọng của cậu nhỏ dần và đứt đoạn ở cuối câu.

Bộp, có âm thanh của một thứ gì rơi xuống.

“Đợi chút, ta sẽ vào đó ngay. Ta sẽ không gọi người khác.”

Đầu óc tôi rối bời, nhưng tôi nhặt tay cầm dây thừng trên sàn và cất vào vạt tay áo.

Khi tôi bước ra khỏi cửa phòng xưng tội, một hiệp sĩ đứng ở cửa Thần điện cúi đầu chào tôi.

“Thưa Vương tử, chúng tôi sẽ chuẩn bị dẫn người xưng tội tiếp theo vào.”

“Xin hãy đợi chút. Tôi muốn xem thử buồng kế bên trông như thế nào.”

Tôi tùy ý nói một câu như vậy.

Có lẽ nghĩ rằng tôi muốn nghỉ ngơi một chút, vị hiệp sĩ cúi chào một lần nữa và đóng cửa.

Bằng cách này, tôi sẽ có được ít nhất là 10 phút nghỉ.

“Ta vào đây. Ta sẽ không làm gì cậu đâu.”

Tôi khẽ nói trước cửa phòng xưng tội và nhanh chóng mở cửa buồng kế bên.

Ngay lập tức, tôi nhìn thấy đứa trẻ đang ngã khuỵu trên sàn.

Tôi quỳ xuống và cẩn thận kiểm tra tình trạng của đứa trẻ.

Trước đó, tôi cũng không quên đóng cửa phòng.

“Nhóc à, cậu đang đổ nhiều mồ hôi quá.”

“Khụ……”

Tôi biết rằng việc lo lắng về một đứa trẻ mà bản thân tôi còn không biết cậu ta vào đây từ lúc nào, bằng cách nào không phải là một việc làm thông minh.

Tôi không thể nới lỏng cảnh giác trước một đứa trẻ, vì tôi đã suýt bị giết bởi hai đứa trẻ chỉ vài ngày trước.

Dù vậy, nhưng mà.

“Nhóc bị sốt à?”

Đứa nhóc sẽ không thể làm hại tôi nếu tôi đang kích hoạt Thánh sở.

“Đừng chạm vào ta.”

Đứa trẻ cộc cằn trả lời và gạt tay tôi ra.

Đôi mắt màu cam của đứa trẻ trông như thể đang rực cháy. Trông cậu bé có vẻ tầm bảy tuổi.

Cậu bé nhỏ hơn rất nhiều so với Ganael và các tùy tùng khác.

Chiếc áo choàng lớn màu đen che phủ trên cơ thể, và cách cậu bé đẩy tôi ra ngay cả khi đang run rẩy khiến cho cậu giống như một con thú nhỏ.

“Nhóc vào đây bằng cách nào thế? Định rời đi bằng đường nào? Anh sẽ giúp nhóc.”

“Anh?”

Đứa nhóc này vừa mới cười giễu tôi đúng không. Tôi cảm thấy khó chịu mặc dù thực sự lo lắng cho cậu nhóc.

“Được rồi, người chú này sẽ giúp nhóc. Nếu nhóc tiếp tục ở đây, tình trạng của nhóc sẽ càng trở nên tồi tệ hơn đấy.”

Sàn nhà cứng và lạnh mà. Tôi nói thêm như vậy.

Tôi giơ hai tay cao quá đầu và sau đó chậm rãi chìa tay ra để đứa trẻ có thể kiểm tra cử động của tôi.

Lần này, đứa trẻ chỉ nhìn chằm chằm vào tôi mà không di chuyển.

“……Cậu không biết gì cả.”

“Bị phát hiện rồi nhỉ. Cậu có thể giữ bí mật và không nói với mọi người không?”

Tôi mỉm cười cay đắng và đặt tay lên trán của cậu bé. Quả nhiên, trán của cậu nóng như một quả cầu lửa.

“Đáng lẽ ta nên mang theo một chút thuốc.”

Lắng nghe xưng tội đồng nghĩa với việc tôi sẽ phải gặp rất nhiều người, vậy mà tôi thậm chí còn không nghĩ tới việc sẽ có người bị ốm ở đây.

Tôi tự hỏi không biết có nên nhờ Benjamin chuẩn bị một số loại thuốc đơn giản như thuốc hạ sốt hay thuốc tiêu hóa không.

“Đừng nói lời nào về những gì cậu thấy hôm nay.”

“Sao?”

Một giọng nói yếu ớt nhưng dõng dạc kéo tôi về với thực tại. Đứa trẻ túm lấy cổ tay tôi.

Vào lúc ấy, tôi cảm tưởng như mặt sàn dưới chân đang biến mất.

“Hả……?”

Phía trước mắt tôi đang xoay vòng. Thế giới xung quanh chao đảo, và tầm nhìn mờ dần.

Tôi có thể nhìn thấy vòng tròn sáng rực như đèn của bản thân dần trở nên mờ nhòe.

“Nhóc, vừa mới làm gì……”

Không có câu trả lời.

Mái tóc đen của đứa trẻ trở nên tối dần, và đôi mắt màu cam chuyển thành sắc đỏ.

Khi Thánh sở của tôi hoàn toàn biến mất, ý thức của tôi cũng mất dần.

*

Déjà vu là cảm giác trải nghiệm một điều mà trước đó đã từng trải qua.

“Xin chào, Vương tử. Đây đã là lần thứ hai ta gặp cậu như thế này.”

Vậy cảm giác trải nghiệm một điều đến lần thứ ba nên được gọi là gì?

Troisjà vu? [1]

“Nhưng lần này cậu tỉnh lại chỉ trong một ngày. Thần lực của cậu hẳn đã mạnh hơn nhiều.”

Hồng y Aurélie Boutier dịu dàng mỉm cười với ánh mắt tự hào hướng tới tôi.

Tôi đờ đẫn nhìn bà, rồi sau đó định thần và ngồi dậy.

Nội thất quen thuộc và giấy dán tường lộng lẫy bao trùm tầm nhìn. Phòng của tôi, đây là phòng ngủ của tôi.

“……Kính chào Đức Hồng y điện hạ cao quý.”

“Ừm, rất vui được gặp lại cậu.”

“Có phải tôi bị ngất ở thần điện không ạ?”

“Là do tôi bất cẩn ạ. Xin người thứ lỗi, thưa Vương tử.”

Tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc ở bên cạnh.

Hiệp sĩ Élisabeth đang đứng ở phía bên trái giường với biểu cảm u ám, còn Ganael đứng cạnh cô với sắc mặt tái nhợt.

“Không, đó không phải lỗi của Hiệp sĩ Élisabeth. Ganael, ta ổn.”

Tôi cố hết sức để mỉm cười.

Làm ơn, xin hãy để đây là lần cuối cùng tôi tỉnh dậy ở một nơi nào đó khác với nơi tôi nhắm mắt.

Cả ba lần đều không phải là lựa chọn của tôi.

“Cậu mất ý thức do cạn kiệt aether. Cậu hẳn đã rất vất vả lắng nghe lời xưng tội của mọi người.”

“Cạn kiệt aether ạ?”

Tôi qua đầu về phía bên phải giường một lần nữa. Hồng y bắt đầu giải thích.

“Nếu như tốc độ aether rời khỏi cơ thể nhanh hơn lượng aether được tự động tạo ra trong cơ thể, hiện tượng cạn kiệt aether sẽ xảy ra.”

“……”

“Đây là hiện tượng đối lập của sự quá tải aether mà lần trước cậu gặp phải. Đó là khi tốc độ tạo ra aether trở nên quá nhanh và tạo ra cú sốc cho cơ thể cậu.”

Bà ngừng nói và chậm rãi đưa cốc trà lên miệng.

Đầu óc của tôi bắt đầu hoạt động để sắp xếp các dữ kiện, mặc dù tôi chỉ vừa mới tỉnh dậy.

“Hiện tượng gọi là cạn kiệt aether đó, có phải sẽ luôn xảy ra bất ngờ như thế không ạ?”

Hàng lông mày thanh mảnh của bà hơi nhíu lại khi nghe câu hỏi của tôi.

Có vẻ bà cũng đang bận suy nghĩ.

“Dòng chảy aether của tôi vẫn ổn, cho đến khi tôi bị ngất. Cũng không có các hiện tượng lạ nào khác, nhưng đột nhiên……”

Tôi không thể nói hết câu. Mái tóc đen tuyền và đồng tử màu cam.

Gương mặt của đứa trẻ với những đường nét rõ ràng đột nhiên xuất hiện trong tâm trí tôi.

“Lúc cô tìm thấy tôi, xung quanh không có ai sao ạ?”

“Vâng, ở đó không có ai vì chúng tôi chưa cho những người xưng tội vào.”

Tôi tự động trở nên im lặng khi nghe câu trả lời của Hiệp sĩ Élisabeth.

Những lời cuối tôi nghe vọng lại trong đầu một lần nữa.

‘Đừng nói lời nào về những gì cậu thấy hôm nay.’

Tại sao cậu nhóc lại cảnh báo tôi như vậy? Có phải cậu ta đang chạy trốn không? Có phải cậu bé vừa phạm tội gì không?

Trông cậu bé quá nhỏ để có thể làm điều đó.

Ngay cả nếu như cậu bé thực sự phạm tội, việc một tội phạm cố gắng lẩn trốn trong thần điện của Hoàng cung cũng thật kỳ lạ.

Thông thường các tội phạm sẽ cố gắng tránh càng xa Hoàng cung càng tốt mà đúng không?

“Thưa Vương tử, tôi có nên gọi thái y không?”

Ganael khẽ bám lấy tay tôi.

Cậu bé hẳn đã lo lắng vì tôi tự dưng trở nên im lặng.

“Không, nhờ có lòng tốt của điện hạ mà ta ổn rồi. Ta chỉ đang suy nghĩ về một vài thứ.”

Tôi cố trả lời rạng rỡ nhất có thể.

Đôi mắt trẻ tuổi màu mật ong của Ganael làm tôi nhớ lại ánh mắt kiên định của đứa trẻ đã bám lấy cổ tay tôi.

Đột ngột, một giả thuyết xuất hiện trong đầu tôi.

“Điện hạ, có thể lấy aether ra khỏi cơ thể của một người không ạ?”

“……”

“Như người đã biết, tôi chưa từng được học gì về những vấn đề này. Tôi đang cố gắng học từ sách những ngày này, nhưng mà……”

“Có thể làm được.”

Bà trả lời câu hỏi của tôi bằng giọng trầm.

“Thần quan và Thánh hiệp sĩ có thể trao đổi aether bằng tiếp xúc cơ thể. Họ cũng có thể làm điều đó bằng cách sử dụng vòng tròn, nhưng tiếp xúc trực tiếp là cách hiệu quả nhất.”

“……Là vậy ạ.”

Tôi khẽ gật đầu như thể đó chỉ là sự tò mò nhất thời.

Nhưng tâm trí tôi đang rối bời tựa như những bánh răng trong một chiếc đồng hồ.

Là do đứa trẻ đó. Trực giác của tôi đang bảo như vậy.

Sự chóng mặt đột nhiên ập đến, và cảm giác khi cơ thể sụp đổ xuống sàn nhà.

Đó đều là do một tên trộm bé nhỏ bám lấy cổ tay tôi và lấy đi aether.

Tại sao? Cậu ta cần aether sao? Tôi hồi tưởng lại tình trạng bất ổn định của đứa trẻ.

Có thể cơn sốt và đổ mồ hôi của đứa trẻ là do cạn kiệt aether.

Nếu vậy, lẽ nào đứa trẻ đó là……

“Đó là điều thường xuyên xảy ra ở thời chiến…… Rất hiếm khi nào điều ấy xảy ra ở thời bây giờ. Bởi vì thông thường, ít khi nào họ cần đến một lượng lớn aether như vậy.”

Hiệp sĩ Élisabeth kéo tôi trở về thực tại. Biểu cảm gương mặt của cô có chút kỳ lạ khi tôi quay đầu lại để nhìn cô.

Đôi đồng tử màu xám lay động, và có vẻ như cô đang tức giận.

Tôi gật đầu với cô.

“Vậy thì, trong Hoàng cung, ngoài tôi và Hồng y điện hạ, có còn……”

— Cộc cộc.

“Xin mời vào.”

Hồng y Boutier nhanh chóng trả lời tiếng gõ cửa.

Câu hỏi của tôi ‘Trong Hoàng cung, ngoài tôi và Hồng y điện hạ, có còn Thần quan nào khác không’ bị cắt giữa chừng.

“Vương tử, người đã tỉnh lại rồi.”

Benjamin đi vào và có vẻ rất nhẹ nhõm khi thấy tôi đã tỉnh dậy.

Tôi mỉm cười và chào ông bằng ánh mắt.

“Hoàng tử Cédric điện hạ đã tặng người lá trà quý hiếm.”

Trên đĩa bạc được Benjamin nâng bằng cả hai tay, có một chiếc hộp gỗ được chạm khắc tinh xảo.

“Lá trà này là sao ạ?”

Khi tôi hỏi, Benjamin tiến lại gần hơn và chậm rãi mở hộp.

Bên trong hộp chất đầy lá trà khô, và mùi hương của chúng nhẹ nhàng lan tỏa.

“Đây là trà xô thơm rất tốt cho sức khỏe. Điện hạ gửi cho người món quà này vì ngài ấy không thể đến thăm bệnh người.”

“Vậy sao ạ? Tôi thật sự rất biết ơn.”

Tôi trả lời một cách vô hồn. Tên đó bị sao vậy.

Hiệp sĩ Élisabeth có vẻ đang lẩm bẩm gì đó bên cạnh tôi, nhưng tôi không thể nghe rõ ràng.

Hồng y có vẻ mệt mỏi, bà thở ra một hơi dài.

*

Cuối cùng, tôi trở về thần điện.

“Người thực sự sẽ ổn sao ạ, thưa Vương tử?”

“Tôi đã nghỉ suốt một ngày rồi. Xin đừng lo lắng quá.”

“Thưa Vương tử, biển hiệu của người đây ạ.”

Tôi động viên Benjamin và nhận thứ mà Ganael đã chuẩn bị cho tôi.

Đó là một biển hiệu gỗ với mặt trước viết ‘Đang nhận xưng tội’ và mặt sau viết ‘Thần quan đang không có mặt’, là thứ mà tôi đã yêu cầu trong khi lăn trên giường vào hôm qua. [2]

Tôi khá chắc chắn rằng các thợ mộc của Hoàng cung chưa bao giờ nhận một yêu cầu như vậy.

“Vậy thì tôi sẽ vào bây giờ. Tôi sẽ không làm gì quá sức đâu.”

Biểu cảm của Benjamin cuối cùng cũng trở nên bình thản hơn khi nghe tôi nói vậy.

Đúng như tôi dự đoán trước đó, Hồng y Boutier đã hủy bỏ toàn bộ lịch trình xưng tội của tôi sau khi tôi ngất xỉu ở thần điện do cạn kiệt aether.

Bà nói rằng lắng nghe lời xưng tội ba tiếng một ngày sẽ không tốt đối với cả dòng chảy aether của tôi và trật tự của Hoàng cung.

Tôi chấp thuận vì tôi không có lời nào để phản bác khi chỉ vừa mới tỉnh dậy.

Tôi đã nghĩ rằng họ sẽ thất vọng, nhưng hóa ra, những người đã xếp hàng với số thứ tự ngày hôm ấy đã lo lắng rằng tôi bị ốm nghiêm trọng, và còn quanh quẩn xung quanh Cung Juliette cả đêm.

Vậy nên tôi đã quyết định rằng tôi sẽ nhận lời xưng tội bất cứ khi nào tôi rảnh, thay vì đặt ra giờ cụ thể.

Thay vào đó, tôi đã nhờ người chuẩn bị tấm biển hiện này để bất cứ ai ghé thăm thần điện sẽ biết tôi có đang ở đó hay không.

Tôi không thể ngừng nhận lời xưng tội được, vì đó là lý do tuyệt vời để tôi né tránh vũ hội sắp tới.

“Chúng tôi sẽ ở phòng Thần quan ạ.”

Benjamin đưa Ganael ra ngoài.

Có vẻ như họ sẽ đợi tôi ở khu vực đằng sau thần điện, nơi Thần quan chuẩn bị lễ vật và nghỉ ngơi.

Tôi nhìn bóng lưng họ rời đi, và đặt tấm biển gỗ trên tay nắm cửa của phòng xưng tội.

‘Thần quan đang không có mặt.’

Bằng cách này, những người đến xưng tội sẽ không vào đây.

Tôi mím chặt môi và bước vào phòng xưng tội.

Tôi sẽ chờ đợi đứa trẻ chết tiệt đó cả ngày hôm nay.

Tôi sẽ không thể làm gì nếu đứa trẻ ấy không đến, nhưng dựa trên thái độ của cậu ta vào lúc đó……

Có vẻ như đây không phải lần đầu cậu bé đến đây. Và chắc chắn ở đây cũng có lối đi bí mật để có thể ra và vào.

Tôi sẽ không bị thương nếu tôi kích hoạt vòng tròn, và tôi sẽ không ngất nếu không tiếp xúc với đứa trẻ.

Tôi không biết đứa trẻ đó là ai, nhưng tôi không thể để một đứa nhóc còn chưa cao bằng hông của Eunse lang thang quanh Hoàng cung trong khi không khỏe được.

_____________

TL’s notes:

[1] Troisjà vu: “Trois” là số 3 trong tiếng Pháp, chơi chữ nha. =)))

[2] Jesse dễ thương xỉu—

<< Previous Chapter | Index | Next Chapter >>

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *