Đây là điểm khác biệt.
Phòng của tôi ở Cung Juliette giống với thư viện trung tâm ở một trường đại học.
Ở bên ngoài, hoa anh đào bắt đầu nở rộ, nhưng tôi phải học ở trong cung, trong lúc các tùy tùng như Benjamin và Ganael đi ra và đi vào, tạo ra những tiếng ồn trắng [1] giống hệt như những gì sẽ được trải nghiệm trong thư viện.
Mặt khác, phòng xưng tội của Thần điện Hoàng cung lại giống với phòng đọc sách cao cấp mà Eunse vẫn thường đi tới cho đến năm ngoái.
Căn phòng nhỏ hẹp và tối tăm, nhưng chiếc ghế rất thoải mái và ở đây cũng có vách ngăn giữa các phòng.
Ở đây rất yên tĩnh, đến mức âm thanh duy nhất tôi có thể nghe thấy là tiếng thở và tiếng quần áo sột soạt khi động đậy, khiến tôi cảm thấy rất buồn ngủ.
Tại sao đứa nhóc đó không đến? Hôm nay nó ngại ngùng gì à?
“ ‘Điều khiển dòng chảy aether là một quá trình đơn giản nhưng cũng phức tạp. Cách luyện tập dễ dàng nhất là chuyển đổi kích cỡ của vòng tròn……’ Quả nhiên là vậy à.”
Tôi đọc thành tiếng từ quyển sách mà tôi mang đến để không ngủ gật.
Những ngày này, tôi thỉnh thoảng tự hỏi bản thân rằng liệu bản thân mình đã xuyên vào một tiểu thuyết kỳ ảo lãng mạn hay tiểu thuyết về học viện.
Ngoại trừ lịch trình xưng tội mới được thêm vào gần đây, mọi thứ tôi làm ở trong Hoàng cung là ăn, ngủ, và học.
Lẽ dĩ nhiên, không phải là tôi không thích như thế.
Sống cuộc đời yên tĩnh của học sinh tuyệt vời hơn hàng trăm, hàng ngàn lần so với việc dính vào một mối tình lãng mạn vốn chẳng dính dáng gì với tôi, và còn bị giết bởi nó.
Như vậy, tôi mới có thể trở về nhà.
Tôi nhìn xuống sàn nhà.
Tôi có thể nhìn thấy vòng tròn của mình được mở rộng vượt qua không gian trong phòng xưng tội.
Tôi nhớ lại cảnh Hồng y đã chèn ép tôi bằng cách tăng và giảm kích cỡ Thánh sở tùy ý trong ngày đầu tiên được huấn luyện.
Tốt nhất là tôi cũng nên thử, tôi cũng đang không có gì để làm khi chờ đợi mà.
Tôi hít vào một hơi sâu và thở ra.
Tôi tập trung tưởng tượng một vòi chảy aether bị vặn đóng lại một nửa.
— Xẹt……
Thánh sở, tựa như một sinh thể sống, tỏ ra ngập ngừng một chút, rồi chậm rãi thu nhỏ.
Khi nguồn sáng được thu nhỏ, căn phòng xưng tội sáng trưng với không một chỗ khuất bóng dần trở nên tối lờ mờ, như thể một chiếc đèn khí sắc [2] đã được bật lên.
“Được rồi nhỉ.”
Tôi lại dễ dàng thành công lần nữa. Tôi khẽ nghiêng đầu.
Khi điều khiển aether, tôi cảm thấy rằng mọi thứ tôi muốn làm đều khá dễ dàng.
Lúc tôi phải chống lại cặp song sinh sát thủ và khi tôi nhận lời xưng tội cũng giống vậy.
Các Thần quan khác cũng cảm thấy giống vậy à?
Theo những gì tôi nghe được từ Benjamin vào hôm qua, tôi và Hồng y Boutier là những Thần quan duy nhất trong Hoàng cung.
Tôi là người duy nhất được chính thức bổ nhiệm ở đây, còn Hồng y sống ở đây với tư cách là cộng sự của Nữ hoàng.
Điều đó cũng có nghĩa là Thần quan duy nhất tôi có thể nói chuyện cùng là Hồng y, nhưng tôi không chắc nói chuyện cùng bà có phù hợp hay không, bởi bà được gọi là thiên tài của thế kỷ.
Ừ thì, việc giỏi một điều gì đó cũng tốt mà.
Tôi giữ thái độ tích cực vì không có lý do gì để coi đây là một việc xấu cả.
Tôi bắt đầu thấy đói, vậy nên tôi gấp sách lại và mở giỏ đồ ăn picnic mà Benjamin đã chuẩn bị cho tôi.
Có thể sẽ có những người nói rằng tôi đang sử dụng phòng xưng tội như nhà của mình, nhưng tôi không thể làm khác được, vì tôi là kiểu người không thể tập trung được khi đang đói.
“Cậu ấy cho cả vào đây rồi nhỉ.”
Thuốc hạ sốt và tiêu hóa tôi nhờ Ganael chuẩn bị đã được xếp ở một góc của giỏ.
Tôi không nhận ra loại thuốc bên trong lọ thuốc hình cầu, nên tôi mở nắp và ngửi thử.
Nó có mùi đắng và ngai ngái của thảo dược. Đây ắt hẳn là thuốc để bôi lên vết trầy da.
Trong giỏ có đồ ăn, hai chai trà, và thuốc.
Tuy vậy, đừng nói đến đứa trẻ, thậm chí còn không có đến một con kiến ghé thăm phòng xưng tội trong suốt vài giờ đồng hồ.
Bởi sắp đến giờ ăn tối, nên tôi dự định sẽ đợi thêm khoảng nửa tiếng và rời đi.
“Uầy, thật sự điên mất thôi.”
Chiếc Calisson tôi vừa ăn quá ngon. Tôi không thể không cảm thán thành lời.
Chiếc bánh có vị trái cây. Có phải là có dưa bên trong không?
Tôi nhấp một ngụm trà lá bạch quả, vị đắng nhẹ của trà hòa quyện với vị ngọt của bánh thật sự rất tuyệt vời.
Tôi luân phiên đưa bánh vào miệng và uống trà, cho đến khi tự dưng ánh mắt tôi hướng về sợi dây thừng phía góc trái phòng xưng tội.
Nó vẫn chưa được sửa, và một đầu vẫn có vết cắt bởi con dao của cậu bé vào ngày hôm trước.
Tôi ngừng ăn và nhìn về bên phải.
Tôi có thể thấy cửa sổ gỗ có một lỗ nhỏ và hẹp sau khi bị xuyên thủng bởi con dao.
Chỉ đến lúc này tôi mới cảm thấy kỳ lạ.
Tại sao Hiệp sĩ Élisabeth không nói gì khi phòng xưng tội trông như thế này?
Lẽ nào cô chưa nhận ra?
Vậy nhưng, thật khó tin nếu cô không kiểm tra xung quanh khi Vương tử ngất xỉu ở trong đây.
Cô có thể nghĩ rằng tôi ngất xỉu do vấn đề sức khỏe hay do Thần lực, nhưng ai mà biết được điều gì có thể xảy ra với một người khi họ ở một mình chứ?
Hiệp sĩ Élisabeth, Phó Chỉ huy Đội Cận vệ Hoàng gia, không thể nào không kiểm tra xung quanh.
Có phải cô không nói gì cho dù cô đã biết không?
Tôi giật mình khi nghĩ vậy, và cơ thể tôi cứng đơ lại.
Cô giả vờ không nhìn thấy vết dao trong phòng xưng tội ư? Tại sao?
— Cộc cộc
m thanh gõ cửa làm tôi giật mình một lần nữa.
m thanh ấy không đến từ buồng kế bên, mà có ai đó đang gõ lên cửa buồng của tôi.
“Xin thứ lỗi, có ai ở trong không ạ?”
Tôi nghe thấy giọng của một người phụ nữ lạ. Tôi suy nghĩ một chút nên làm gì, và mở cửa.
Người phụ nữ ngoài cửa trông tầm từ giữa đến cuối của độ tuổi ba mươi.
Khi bắt gặp ánh mắt của tôi, cô cúi đầu trong kinh ngạc.
“Ôi trời, xin kính chào quý nhân. Tôi, tôi không thực sự nghĩ rằng Vương tử đang thực sự ở đây……”
“Không sao đâu ạ. Nhưng sao cô biết rằng tôi đang ở trong đây……”
Tôi chắc chắn đã dựng biển ‘Thần quan đang không ở đây’ khi tôi đi vào.
“Cái đó, tôi nhìn thấy trên sàn nên……”
Tôi cúi đầu nhìn theo hướng ngón tay cô chỉ tới.
Vòng tròn tôi vốn dĩ đã thu hẹp lại từ trước đó lại mở rộng ra một lần nữa, và có thể được nhìn thấy từ ngoài phòng xưng tội.
Tôi đoán là tôi đã không thể điều khiển nó do bị phân tâm bởi bánh Calisson.
“A, là vậy ạ. Vâng. Tôi đang nhận lời xưng tội. Cô đã ăn gì chưa?”
Tôi cảm thấy xấu hổ và nói bừa bất cứ điều gì đang xuất hiện trong đầu.
*
“Thật vinh hạnh, thưa Vương tử. Người chia sẻ đồ ăn của Hoàng thất với một người như tôi…… Tôi, tôi sẽ coi đây là một Bí tích Thánh thể ạ.”
Bí tích Thánh thể là gì ấy nhỉ.
Có một nghi lễ mà các giáo sĩ chia sẻ đồ ăn với các tín đồ, nên tôi đoán nó có liên quan đến nghi lễ này.
Nhưng tôi không thật sự nhớ các giáo sĩ đưa đồ ăn gì và đưa như thế nào.
Tôi cũng cần phải học về cái này nữa.
“Xin mời dùng trà nữa ạ.”
Tôi đưa người phụ nữ ba hay bốn chiếc Calisson và rót trà lá bạch quả vào một chiếc cốc nhỏ Ganael đã chuẩn bị.
Tôi đưa cô chiếc cốc qua khung cửa gỗ đã vỡ và cô nhanh chóng nhận nó bằng cả hai tay.
Tôi có thể nhìn thấy đầu ngón tay cô run rẩy.
“Thật, thật vinh hạnh cho tôi, tôi sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc này. Trời đất ơi……”
“Xin hãy tự nhiên thưởng thức.”
Tôi cũng không định mang đồ ăn tới để ăn một mình.
Tôi lắng nghe tiếng người phụ nữ chậm rãi nhai bánh và đợi cô bắt đầu xưng tội.
Cô nhấp trà và bắt đầu nói.
“Hừm hừm, lần cuối, lần cuối tôi xưng tội là cách đây 10 năm…… Không, tôi nghĩ là 12 năm ạ.”
“Vâng, xin hãy tiếp tục.”
“Tôi và chồng tôi làm việc trông coi núi ở núi phía sau Hoàng cung. Công việc không mấy khó khăn, nhờ có ân huệ của Nữ hoàng bệ hạ. Chúng tôi giết những con thú nguy hiểm nếu chúng xuất hiện, đảm bảo rằng cây cối không bị dính bệnh, và báo cáo bất cứ điều gì đáng nghi cho Đội Cận vệ.”
“Núi phía sau Hoàng cung, có phải ý là núi phía sau Cung Juliette không ạ?’
“Vâng, vâng.”
Tôi nghĩ về ngọn núi ở phía sau phòng tôi, có thể trông thấy phía sau bãi tập.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó, tôi đã nghĩ ‘Có núi ở đây, nên ắt hẳn mùa hè sẽ có rất nhiều muỗi’, nhưng tôi không nhận ra rằng sẽ có người trông coi núi ở đây.
“Nhưng cách đây không lâu, những con thú trông giống như ma thú xuất hiện, nên vợ chồng chúng tôi đã dọa chúng đi.”
“Ma thú ấy ạ?”
Tôi lớn giọng vì kinh ngạc.
Đây còn không phải gần núi Bukhan [4], nhưng tôi phải lo về thú dữ xuất hiện nữa sao?
“Không phải thường xuyên đâu ạ. Nó là một ngọn núi nhỏ gần với điểm kết thúc của một dãy núi lớn, nên một số ma thú theo sườn dãy núi mà đến đây. Xung quanh Hoàng cung có một kết giới mạnh nên những ma thú nguy hiểm sẽ không thể đến được, và chúng tôi chỉ bắt được những ma thú cỡ loài thỏ mà không bị kết giới phát hiện.”
“Phù……”
Tôi nhanh chóng thở phào nhẹ nhõm.
Tôi cảm thấy sẽ thật bất công nếu phải chết vì dính líu đến mối tình của một người khác, nhưng tôi cũng không muốn đột nhiên chết do bị tấn công bởi một con lợn rừng khi đang đi dạo.
“Dù sao thì, sau khi chuyện đó xảy ra…… Những con thú nhỏ đó sẽ chạy đi, nhưng sau đó lại tiếp tục xuất hiện. Tôi cảm thấy lo lắng vì chúng không bị ăn bởi những con vật khác mà vẫn tiếp tục trở lại đây…… Nên vài ngày trước, tôi nhóm lửa để dọa chúng đi.”
Tôi đã đọc về điều này trong sách.
Ma thú có thể có rất nhiều các loại năng lực khác nhau, nhưng chúng sợ lửa và nước, nên người ta có thể săn ma thú bằng cách lợi dụng đặc điểm này.
“Tôi đã quên mất về chúng, bởi sau đó tôi không thấy chúng nữa. Nhưng hôm nay, tôi đã nói chuyện với các thợ mộc Hoàng cung…… Và nghe rằng những con thú ấy có thể là thần thú.”
“Thần thú ạ?”
Tôi vẫn nhớ dòng viết về chúng như thể phụ thêm trong quyển sách viết về ma thú.
‘Vào thời xưa, khi thần thú xuất hiện, một người với Thần lực sẽ dẫn chúng đến Thần vật.’ Tôi nghĩ tương tự vậy.
Trong sách không có tranh của thần thú, nên tôi chỉ nghĩ đó là một truyền thuyết.
“Vâng, tôi nghe được rằng các tùy tùng Cung Juliette luôn có những giấc mộng đẹp kể từ khi Vương tử của Thần quốc đến đây, và họ nói rằng có thể thần thú cũng đang muốn đến đây để hấp thụ nguồn năng lượng ấy.”
“Haha……”
Tôi cảm thấy má tôi nóng bừng lên khi nghe rằng câu chuyện về những giấc mộng đẹp không dừng lại mà đã được truyền đi khắp Hoàng cung.
Tôi đoán rằng tôi không nên để các tùy tùng nịnh bợ tôi như vậy chỉ bởi vì lũ nhóc còn là trẻ con.
Đây là vì sao giáo dục từ sớm rất quan trọng.
“Tôi, tôi cũng có những giấc mơ đẹp, hoặc ngủ ngon sau khi Vương tử đến. Tôi đã làm việc trông coi núi được hai mươi năm và chưa từng nhìn thấy ma thú giống chúng. Chúng không có vẻ gì là sợ người nên tôi cũng thắc mắc liệu có phải chúng là thần thú không……”
Giọng của người phụ nữ, Agnes, dần trở nên nhỏ hơn.
“Vậy nên tôi đến đây để xin thứ tội. Maxime nói rằng tội quấy rối thần thú là tội rất nghiêm trọng. Nhưng chồng tôi lại nói rằng chúng có thể không phải là thần thú.”
Maxime? Không phải là tên của người thợ mộc làm biển cho tôi à?
[À, ừm. Trước tiên thì, cô đã làm tốt việc dọa những con thú nhỏ ấy đi mà không làm hại chúng. Tôi chắc chắn rằng Chủ thần cũng sẽ xem trọng hành động đẹp ấy.]
“Cảm, cảm ơn người rất nhiều, thưa Vương tử.”
[Ngay cả nếu đó là thần thú, cô và chồng cô cũng không thể làm khác được. Những người không có Thần lực sẽ không thể thuần hóa được thần thú. Bởi vậy……]
Sự việc diễn ra đột ngột, nên tôi không có đủ vốn tiết mục để nói về những điều này.
Ném đi vị trí của nam thứ và sống với tư cách một chuyên gia quả thực không dễ dàng.
[Tôi thứ tội cho cô. Tôi biết cô làm vậy vì an nguy của Hoàng cung. Nhưng nếu sự việc tương tự tiếp tục xảy ra, xin hãy liên lạc với Đội Cận vệ Hoàng gia trước. Cô có thể báo với Phó Chỉ huy Đội Cận vệ là Hiệp sĩ Élisabeth về những gì tôi vừa nói. Đây là cách đền tội của cô.]
Sau khi tôi nói vậy, Agnes liên tục cảm ơn tôi.
Trong ánh sáng rực rỡ, giọng cô có chút nức nở.
*
Tôi đợi bốn tiếng trong phòng xưng tội, nhưng đứa nhóc ném dao về phía tôi và lấy trộm aether vào lần đầu tiên gặp tôi không xuất hiện.
Vị khách đầu tiên và cuối cùng của hôm nay là Agnes.
“Có rất nhiều sách về ma thú nhỉ.”
Vậy nên tôi đang đứng trước bàn trong bộ đồ ngủ.
Tôi trở về, dùng bữa tối với Benjamin và Ganael, tắm rửa, và giờ đang xem qua một quyển sách mới.
Có vẻ như tôi sẽ có một trận chiến kéo dài với đứa nhóc ấy, nên tôi tốt hơn nên tập trung học tiếp khi có thời gian nghỉ ngơi.
“Nhưng có rất ít quyển sách viết về thần thú.”
Chúng giống như những con thú thuộc về truyền thuyết thì đúng hơn.
Tôi nghĩ rằng điều đó cũng sẽ khiến Agnes cảm thấy tốt hơn.
— Soạt, soạt
Tôi nghe thấy tiếng rèm sột soạt. Gió bên ngoài làm lật những trang sách.
Ganael thường đến mỗi đêm để đóng và khóa cửa sổ và cửa ra vào, nhưng cửa ban công vẫn mở vào hôm nay,
“Chắc cậu ấy quên mất.”
Tôi đến và đóng cửa ban công và rèm. Trời cũng không lạnh.
Mùa xuân Hàn Quốc có những ngày lạnh, nhưng thời tiết ở đây vẫn luôn ấm kể từ tháng Ba.
“Tùy tùng của cậu đã làm việc phải làm.”
……Gì cơ?
“Với một người có nhiều aether như cậu thì, cậu thật sự rất chậm hiểu.”
Tôi chậm rãi quay lại khi nghe thấy giọng nói vang vọng. Tôi cảm thấy như cơ thể mình đang kêu cọt kẹt.
Mái tóc đen tuyền như mực dù ở dưới ánh sáng, và đồng tử màu cam được soi rõ bởi ánh sáng.
Đứa nhóc chết tiệt ấy đang đứng ở giữa phòng tôi.
_____________
TL’s notes:
[1] Tiếng ồn trắng: Tiếng Anh là white noise, là dạng âm thanh giúp chúng ta thư giãn, và tập trung hơn.
[2] Đèn khí sắc: Còn được gọi là đèn tâm trạng, hay đèn mood, tiếng Anh là mood light, là thiết bị chiếu sáng được sử dụng để thiết lập một cảm giác hoặc tâm trạng cụ thể trong một căn phòng, ví dụ như ánh sáng dịu nhẹ thường được sử dụng để thiết lập khung cảnh lãng mạn, vân vân…
[3] Calisson: Bánh hạnh nhân của Pháp, có vị trái cây, thông thường là dưa.
[4] Núi Bukhan: Núi ở Seoul, Hàn Quốc, nổi tiếng với rất nhiều sinh vật hoang dã.