Khi Nam Thứ Phản Công – Chương 14: Vị khách bé nhỏ (4)

“Nhóc……”

Tôi mở miệng và phát động vòng tròn cùng lúc. Vòng tròn hoàng kim chiếu sáng căn phòng.

Cậu bé im lặng nhìn xuống Thánh sở đang bao bọc quanh hai chân mình.

“Sao nhóc vào được đây?”

“……”

Tôi kiểm tra tình trạng của đứa nhóc và hỏi. Đứa nhóc trông khá hơn nhiều so với hôm trước.

Mồ hôi lạnh đổ trên trán của cậu bé, và hơi thở của cậu có gấp rút, nhưng trông cậu không có vẻ như sẽ ngã gục xuống sàn như lần trước.

“Nhóc đến đây để lấy trộm aether tiếp à?”

Khi nghe thấy lời tôi nói, cậu bé ngẩng đầu và nhìn thẳng vào tôi. Ánh mắt của cậu đầy ngạo mạn.

“Ta không lấy trộm gì cả.”

“Lấy mà không hỏi ý ta tức là lấy trộm”.

Đứa trẻ khịt mũi.

Tôi giữ nguyên cảnh giác, nhưng cũng nghĩ rằng với một đứa trẻ có tính cách như thế này, sẽ thật đáng trông đợi khi cậu bé lớn lên.

“Nhóc, có phải đã phạm tội gì không? Có phải đang chạy trốn không?”

“……”

Cậu bé im lặng nhìn tôi, thở ra một hơi và đi đến ngồi vào bàn.

Những động tác của cậu rất tự nhiên và trang nhã, khiến cho trong chốc lát, tôi cảm thấy như đây là phòng của cậu nhóc chứ không phải của tôi.

“Hãy dùng vòng tròn để truyền aether.”

……Giờ thì cậu nhóc lại ra lệnh cho tôi à?

“Vì sao?”

“Cậu muốn ngất một lần nữa à?”

“Ha……”

Tôi cảm thấy cạn lời trước sự ngạo mạn của đứa nhóc.

Ngay cả khi tôi nhìn chằm chằm, cậu vẫn ngồi xuống như thể đó là chỗ của cậu, và không tránh ánh nhìn của tôi.

Mặc dù cậu là mối đe dọa với tôi, cậu vẫn cư xử điềm tĩnh. Tôi cảm giác mình cần phải quyết đoán hơn.

“Tốt hơn hết cậu nên trả lời câu hỏi của ta. Nếu không, ta sẽ trói chân cậu bằng Thần thác [1] và gọi các tùy tùng đến.”

“……”

“Tình trạng của cậu lúc này cũng không tốt. Cậu nên cư xử lịch sự nếu đến đây vì aether.”

Tôi nói một cách quyết đoán. Cậu bé hơi nhíu mày.

Eunseo thường là một đứa trẻ ngoan, nhưng lúc khoảng năm hay sáu tuổi, em ấy cũng thường hay nổi quạu để đòi những thứ em muốn, giống như hầu hết những đứa trẻ ở độ tuổi ấy.

Trong trường hợp ấy, đứa trẻ sẽ bị chiều hư nếu người lớn lắng nghe theo mong muốn của nó.

Tôi đã từng thử làm lơ, hoặc dỗ dành, nhưng phương pháp hiệu quả nhất là bắt em gái phải làm theo luật lệ.

Nếu muốn điều gì, phải hỏi lễ phép. Khi đó, tôi cũng sẽ lắng nghe.

Đó là luật của chúng tôi.

“Không có nơi nào ta không được đến ở trong Hoàng cung cả.”

Cậu bé cuối cùng cũng mở miệng.

Đó có vẻ là câu trả lời cho câu hỏi của tôi trước đó ‘Sao nhóc vào được đây?’.

Đó không phải câu trả lời tôi mong muốn, nhưng tôi chậm rãi truyền aether qua vòng tròn như một phần thưởng.

Tôi không biết cần phải tưởng tượng gì trong đầu để có thể thực hiện được, nhưng tôi cố gắng điều khiển bằng cách tưởng tượng từ từ tháo một cuộn len.

Có vẻ nó có hiệu quả, vì sắc mặt của cậu bé dần khá hơn.

“Ta không phải tội phạm, cũng không đang chạy trốn.”

Tôi truyền thêm aether.

Tôi mường tượng mình tháo cuộn len thêm khoảng bốn vòng nữa.

“Vậy giúp cậu sẽ không làm hại ta.”

“Ta đảm bảo điều đó.”

Ôi trời. Đứa nhóc trả lời đầy nghiêm túc trước câu nói nửa đùa của tôi.

Tôi đương nhiên không tin điều đó.

Không có lý gì một người thân thế minh bạch lại trốn ở trong phòng xưng tội của Thần điện Hoàng cung hay xông vào phòng của một Vương tử qua ban công.

Nhưng cậu bé không có vẻ như một kẻ trộm hay một người gây rối thông thường, vì cậu biết rất rõ đường lối bên trong cung.

“Vậy thì, cậu là quý tộc hoặc hoàng tộc à?”

“……”

Cậu bé ngậm chặt miệng như một con hến. Đôi mắt màu cam sáng lên đầy bướng bỉnh.

Phải, tôi nhớ rằng Eunseo sẽ không trả lời kể cả khi anh trai chúng tôi trở về nhà mỗi khi em ấy trông như thế này.

Tôi lắc đầu và chọn một câu hỏi khác.

Hoàng tử Cédric là con một, và những hoàng tộc duy nhất đang sống ở Hoàng cung hiện nay là Nữ hoàng và Hoàng tử, nên có vẻ đứa trẻ này không thuộc gia đình đó.

Christelle, nhân vật chính của TTTTDGSKBV, cũng không có em trai độ tuổi này.

Ít nhất tôi cũng tránh được hai quả núi lớn.

“Có phải cậu cũng là Thần quan không?”

“Không.”

Đứa trẻ trả lời câu hỏi của tôi ngay lập tức. Điều này ngoài dự đoán của tôi.

Việc trao đổi aether chỉ có thể diễn ra giữa các Thần quan và các Thánh hiệp sĩ.

Tôi được bảo rằng sức mạnh điều khiển aether, gọi là Thần lực, là năng lực chỉ có các Thần quan và Thánh hiệp sĩ có.

“Vậy cậu đang nói rằng cậu là Thánh hiệp sĩ……”

“Tại sao cậu lại đọc sách về ma thú và thần thú?”

Đứa trẻ sắc bén cắt lời tôi.

Trước khi tôi kịp nhận ra, đôi mắt sắc sảo của cậu đang hướng đến những quyển sách trên bàn. Với một thân hình bé nhỏ như vậy, cậu vẫn tỏa ra một áp lực lớn.

“Ta vẫn chưa đọc. Ma thú xuất hiện ở ngọn núi phía sau cung, và ta nghe được rằng chúng có thể là thần thú, nên ta cảm thấy tò mò.”

Tôi chậm rãi tiến lại gần đứa trẻ và đứng ở bên kia bàn.

Tôi không kể câu chuyện về Agnes, người canh giữ núi.

Tôi có thể chỉ là một Thần quan giả, nhưng tôi cũng không coi nhẹ vị trí này đến mức kể lời xưng tội của người khác ra ngoài.

“……Có vẻ như cuộc đối thoại này sẽ diễn ra nhanh chóng.”

Đứa trẻ nhỏ giọng. Nối tiếp sau đó là một điều gây choáng váng.

“Ta hiện đang dẫn các thần thú xuất hiện trong Hoàng cung đến chỗ của Thần vật. Đó là lí do ta cần aether của cậu.”

‘Vào thời xưa, khi thần thú xuất hiện, một người với Thần lực sẽ dẫn chúng đến Thần vật.’

Dòng chữ tôi đọc được từ một quyển sách tôi thậm chí còn không nhớ tên lập tức xuất hiện trong đầu.

Đây là sự xuất hiện của một mối liên hệ ngoài dự đoán. Không, trước đó thì.

“Thật sự có thần thú sao?”

“Phải.”

“Những con thú xuất hiện ở rặng núi phía sau đã xuống Hoàng cung à?”

“Chúng đương nhiên sẽ không đi vào từ cổng chính.”

Tôi nuốt nước bọt. Người trông núi Agnes và người bạn thợ mộc của cô, Maxim, đã nói đúng.

Chúng không phải là ma thú, mà là thần thú.

“Ta đã nghĩ rằng đó là những con thú thuộc về truyền thuyết. Ta không tìm được nhiều thông tin về chúng.”

“Vương tử của Thần quốc nghi ngờ sự tồn tại của thần thú sao?”

Đứa nhóc mỉa mai tôi.

“Cái đó là định kiến. Không phải bất cứ ai ở Thần quốc đều là người mộ đạo.”

“Thần vật gần với Hoàng đô [2] nhất là lãnh địa Công tước Sarnez, vậy nên cậu sẽ hợp tác cho đến khi ta dẫn các thần thú đến đó.”

Đứa trẻ sắc bén cắt lời tôi tựa một con dao.

Khoan, đợi đã. Quá nhiều thông tin tràn vào đầu tôi, khiến tôi cảm thấy rối loạn.

Tôi nhắm mắt, hít vào một hơi, và mở mắt lần nữa.

Hãy sắp xếp từng thông tin lại, chậm rãi.

Tôi giơ một tay lên và gập ngón cái vào.

“……Cậu đang dẫn các thần thú đó à?”

“Chỉ có những người có Thần lực mới có thể thuần hóa được thần thú. Cậu cũng biết điều đó mà.”

Cũng đúng, đứa nhóc này có Thần lực mà. Tôi gật đầu và gập ngón trỏ vào.

“Hoàng cung cũng có Đức Hồng y điện hạ mà. Tại sao lại là cậu làm việc đó?”

“Điện hạ không thể rời khỏi bên cạnh bệ hạ.”

Cậu bé lập tức trả lời.

Nữ hoàng và Hồng y, hai người họ được nói rằng đã thực hiện một khế ước để trở thành ‘Cộng sự Tôn giáo’.

Lời giải thích của Benjamin về việc Hồng y cư ngụ trong Hoàng cung với tư cách là cộng sự của Nữ hoàng xuất hiện trong tâm trí tôi.

Có vẻ như hai người chia sẻ một linh hồn cũng sẽ không thể ở cách xa nhau về mặt địa lý.

“Thứ ba. Nếu là lãnh địa Công tước Sarnez, có phải ý cậu là quê hương của tiểu thư Christelle de Sarnez không?”

Đứa trẻ chỉ hơi gật đầu như thể cảm thấy phiền phức phải trả lời tôi.

Tôi cảm thấy nguy hiểm và cấp bách chỉ với một cử động nhỏ như vậy.

Tôi vô thức nhìn lên trời, bởi một cái tên tôi không nên bao giờ dính dáng đến tự dưng xuất hiện.

Có phải đây là trò đùa của tác giả không?

Có phải đây là sự ám chỉ rằng tôi sẽ không bao giờ tránh được cô và cốt truyện chính của tác phẩm, dẫu cho tôi có làm gì đi nữa?

Không, không cần phải hoảng loạn. Vẫn còn nhiều lỗ hổng còn lại mà tôi có thể trốn qua được.

“Cậu không thể cứ nuôi thần thú ở Hoàng cung thay vì dẫn chúng đến đó à?”

Chúng là giống loài sẽ nghe theo con người mà. Ngày nay, có rất nhiều tiểu thuyết mạng có sự xuất hiện của động vật.

Tôi thực sự tin rằng dẫn dắt cho câu chuyện đi về hướng này sẽ không phải là ý tưởng tồi.

Tôi sẽ làm bất cứ điều gì để tránh gặp phải Christelle.

“……Giờ thì ta hiểu tại sao Thần quốc lại bỏ rơi cậu rồi.”

Đứa nhóc chết tiệt này mỉa mai tôi bằng cả ánh mắt và lời nói.

“Không, ta chỉ không muốn dính dáng đến Công tước Sarnez. Ta chỉ muốn sống trong yên lặng.”

“Ha.”

Đứa trẻ thở ra một hơi như thể vừa nghe thấy điều gì rất kỳ quặc.

Tôi hồi tưởng lại về mọi thứ tôi đã làm.

Tôi đồng ý rằng tôi đã mở rộng phạm vi một chút khi nói rằng tôi sẽ thực hiện nhận lời xưng tội, nhưng nếu tôi không tạo ra phương án thoát hiểm như vậy, tôi chắc chắn sẽ bị bắt tham gia vũ hội.

Tôi không muốn xuất hiện ở một địa điểm mà cặp đôi nhân vật chính sẽ tham dự.

Số lượng lời mời gọi từ giới thượng lưu của Riester chắc chắn sẽ giảm bớt nếu tôi tập trung vào công việc Thần quan.

“Ta sẽ là người dẫn chúng đến đó, nên cậu không cần phải lo lắng về gia tộc Công tước.”

Cậu bé dửng dưng nói. Tôi định thần lại và nhìn xuống đứa trẻ.

“Điều duy nhất cậu cần làm là cho ta aether.”

“……Điều đó thì ổn với ta, nhưng mà. Cậu sẽ ổn chứ? Cậu làm việc này một mình à?”

“Ta không cần giúp đỡ, bởi ta và thần thú có sự tương thích.”

Tương thích, có phải ý là tương thích aether không?

Những điều tôi cần học ở thế giới kỳ lạ này có vẻ sẽ không bao giờ kết thúc.

Tôi sẽ không bao giờ nói đùa về việc rời Hàn Quốc để sống ở nước ngoài nữa, chết tiệt.

“Nhưng hãy nói cho ta biết nếu cậu cần gì khác. Tình trạng của cậu dường như rất tệ khi cậu bị cạn kiệt aether. Việc dẫn dắt thần thú cần nhiều aether đến vậy à?”

“……”

Tôi chậm rãi đặt tay lên vầng trán đã ngưng đổ mồ hôi của đứa trẻ. Cậu không bị sốt.

Sắc mặt của cậu hơi xanh xao, nhưng cậu bé chắc chắn đã khá hơn sau khi nhận aether từ tôi.

Nghĩ về việc một đứa trẻ đi quanh Hoàng cung và Hoàng đô một mình để đến lãnh địa Công tước Sarnez làm tôi cảm thấy không thoải mái.

“Ta thực sự không được nói với ai khác về tình trạng của cậu à?”

“Ta đã bảo cậu không được nói.”

“Ta nghĩ rằng có thể để Đức Hồng y điện hạ biết. Ngài ấy có thể giúp cậu nếu ngài ấy biết cậu đang làm gì.”

Đứa trẻ lặng lẽ với tay ra và mở nắp hộp gỗ ở trên bàn.

Có vẻ cậu đang làm việc khác để né tránh trả lời.

Hộp gỗ chứa đầy lá trà xô thơm mà Hoàng tử Cédric đã gửi tặng tôi vài ngày trước.

“Cậu còn chưa động tay vào.”

“Ta được nghe rằng chúng rất quý giá. Vậy nên ta định chia sẻ từng ít một với mọi người trong cung.”

Đứa trẻ hơi nhíu mày khi nghe tôi nói rằng tôi cũng không thể uống hết một mình.

“Cậu có muốn ta cho cậu một ít không?”

Đôi mắt màu cam của đứa trẻ trông có vẻ không hài lòng.

Tôi nghĩ rằng có thể đứa trẻ đang khát, nên tôi mang một bình nước tới và đổ vào cốc.

“Nhóc có đang ăn uống đầy đủ không? Nhóc cần ăn nhiều để sau này cao như anh vậy.”

“……”

Tôi không phân biệt được liệu cậu nhóc đang mặc kệ tôi, hay chỉ không trả lời.

Tôi cầm lên một nắm dariole [3] từ chiếc bát thủy tinh đặt cạnh hộp và gói chúng trong một chiếc khăn tay sạch.

“Ăn cái này khi đường huyết của cậu bị thấp.”

Ganael đã gói từng chiếc một và đặt trong bát cho tôi để tôi ăn bất cứ khi nào tôi muốn.

Đứa trẻ có biểu cảm kỳ lạ khi nhận bánh từ tôi.

“Hả?”

Những hạt hoàng kim tựa như đom đóm bắt đầu xuất hiện xung quanh cơ thể đứa trẻ.

Tôi kinh ngạc và hủy bỏ Thánh sở. Tim tôi chùng xuống khi nghĩ rằng có thể tôi đã làm hại đứa trẻ.

“Đến lúc phải đi rồi.”

Nhưng cậu có vẻ ổn.

Cậu bé di chuyển trong yên lặng và mở cửa ban công, rồi nhảy lên thành ban công.

Những động tác mau lẹ và yên tĩnh đến mức tôi chắc chắn sẽ không nhận ra nếu không tận mắt chứng kiến.

Tôi nhanh chóng di chuyển bên ban công.

“Nếu chúng ta gặp nhau lần nữa, hãy nói cho ta tên của cậu.”

Cậu bé quay đầu và nhìn tôi.

Cảm giác khi nhìn lên gương mặt cậu bé thật khác biệt so với lúc nhìn từ cao xuống.

Mái tóc đen được rọi sáng bởi ánh trăng ngời vẻ thanh tao vô tận tựa như hòa lẫn với các vì sao, và đôi đồng tử màu cam sáng rực như mặt trời trong đêm.

Ánh mắt giao nhau trong một lúc lâu.

“……Cédie.”

Sau khi trả lời, cậu bé gieo mình vào màn đêm.

*

“Cái này là sao thế ạ?”

Sáng hôm sau, tôi bị kéo lê đến cổng trước của Cung Juliette và bị chào đón bởi tiếng ồn của các tùy tùng.

Ở đó có một cỗ xe ngựa lớn, chất đầy hành lý.

“Đây là quà được ban từ Hoàng tử Cédric điện hạ. Ngài ấy ban thưởng mỗi tùy tùng Cung Juliette một hộp trà quý giá này để khen ngợi công sức làm việc của chúng tôi.”

Benjamin mỉm cười rạng rỡ và giải thích.

Hộp trà trong tay Ganael tầm cỡ khoảng một phần mười so với hộp trà tôi được tặng.

Khi cậu bé mở nắp, tôi có thể ngửi thấy mùi hương tươi mát, hơi hăng nhẹ của bạc hà.

Chắc hẳn đó cũng là trà xô thơm.

“Mặt trời mọc đằng tây rồi nhỉ.” [4]

Ganael bật cười thành tiếng khi nghe tiếng tôi lầm bầm.

Câu thành ngữ đó nói về việc một ai đó khi sắp chết sẽ thường làm điều gì đó họ không hay làm, nhưng Hoàng tử là nam chính, vậy nên đó sẽ không phải là vấn đề, vậy nên tôi chỉ nghĩ vậy và trở về giường ngủ.

Thật tuyệt khi nhìn thấy mọi người tập hợp lại, nói chuyện và cười vui vẻ.

_____________

TL’s notes:

[1] Thần thác: Là những lời nói sử dụng sức mạnh của thần, được viết trong ngoặc []. Nhắc lại xíu nha~

[2] Hoàng đô: Kinh đô của một Đế quốc, nếu là Vương quốc thì kinh đô sẽ được gọi là Vương đô.

[3] Dariole: Còn gọi là daryol, bánh custard cỡ nhỏ của Pháp.

[4] Câu này trong nguyên tác Hàn là một thành ngữ, cũng chỉ một việc gì đó gần như bất khả thi, nên để quen thuộc thì mình mượn bản dịch tiếng Anh của EAP luôn.

<< Previous Chapter | Index | Next Chapter >>

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *