Khi Nam Thứ Phản Công – Chương 52: Ở Đế quốc, ma thú đối với con người (3)

TL’s note: Kể từ chương này trở đi, mình xin phép sửa tên Thần vật hấp thụ trong cơ thể Christelle thành ‘Thương Hải Chúc Phúc’ thay vì ‘Thanh Hải Chúc Phúc’ như trước đây. Do mình đã nhầm chữ Hán được dùng trong nguyên tác nên mới dẫn đến chuyện này ạ :< ‘Thương Hải’ (滄海) tức là biển xanh, và khi có thời gian mình sẽ sửa lại các chương trước luôn nha. Cảm ơn mọi người :”>

“Đây chỉ là giả thuyết nhưng… Điện hạ, Thần vật vốn dĩ luôn khác biệt so với ma đạo cụ ạ. Sức mạnh của nó sẽ không biến mất mãi mãi chỉ sau một lần sử dụng. Sự tồn tại của Thần vật chính là ý chí của Chủ thần mà ạ.”

Hầu tước tiếp tục nói bằng giọng run rẩy.

Trong khoảng thời gian ấy, tôi lấy ra một lọ thuốc giảm đau làm từ các loại dược liệu xay sẵn từ túi da.

Nếu như câu chuyện tiếp tục kéo dài, tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu giảm cơn đau cho bệnh nhân trước.

Christelle nhận ra ý định của tôi và cũng nhanh chóng tạo ra nước sạch.

Hiệp sĩ Élisabeth lặng lẽ cúi người trước chúng tôi và nhận thuốc.

Tôi mong rằng thuốc có thể giúp cô cảm thấy đỡ hơn.

“Có phải ý của Hầu tước là tiểu thư Sarnez không?”

“Đúng vậy ạ. ‘Thương Hải Chúc Phúc’ được hấp thụ trong cơ thể của tiểu thư vẫn đang bộc lộ sức mạnh mà không biến mất. Trong trường hợp đó, sự tồn tại của nó vẫn được duy trì.”

Hoàng tử và Hầu tước quay đầu nhìn về phía chúng tôi, hay đúng hơn là về phía Christelle.

Nhân vật chính nhìn lại họ bằng gương mặt bình thản, nhưng tôi bắt đầu đổ mồ hôi trong thâm tâm.

Ngay cả khi Thần vật đã được hấp thụ vào trong cơ thể, nó vẫn tính là một Thần vật sao?

Nếu vậy thì…… cả mình cũng vậy mà.

“Chỉ riêng ‘Hỏa Tinh Tuệ Kiếm’ đã khiến hàng tá ma thú dữ tợn chui ra khỏi hầm ngục vào mỗi năm. Những con thú như ‘Điện Long bạo quân’ sẽ chỉ xuất hiện mỗi một trăm hay hai trăm năm. Tuy vậy, Thanh Hải Chúc Phúc hiện cũng đang ở đây ạ.”

Cả mình cũng đang ở đây nữa.

Tôi nuốt nước bọt và cố gắng tập trung ánh mắt về phía Hiệp sĩ Élisabeth.

Lý do tôi nhận được một lượng ether khổng lồ, và lý do mẹ của Christelle không có cách nào khác mà phải sử dụng Thanh Hải Chúc Phúc, có lẽ là bởi vì Thần vật trong ‘Thần điện Cảnh giới’ đã được dùng cho tôi.

Điều này cũng có nghĩa là hiện đang có ba Thần vật trong khu vực này.

“Thuốc đang phát huy tác dụng nên tôi cảm thấy đỡ hơn rồi ạ. Cảm ơn người, Vương tử.”

Hiệp sĩ Élisabeth mỉm cười với tôi.

Dường như cô nghĩ rằng cô cần phải động viên tôi, do tôi bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như vậy.

Tôi mỉm cười cay đắng.

Đương nhiên tôi lo cho Hiệp sĩ Élisabeth, nhưng tôi cũng nghĩ rằng ‘Đại Thảo Phạt Ma Thú’ đang gặp chuyện lớn rồi.

Tôi thật sự đã quá ngây thơ khi nghĩ rằng mọi thứ sẽ ổn thỏa vì có hai nhân vật chính mạnh mẽ ở đây.

Đương nhiên rằng hai nhân vật chính sẽ không chết, và sẽ hưởng vinh quang bằng cách nào đó, nhưng các nhân vật chính cũng sẽ phải trải qua nhiều thử thách để chứng tỏ bản thân.

Chết tiệt, sao lúc trước mình không nghĩ ra điều đó chứ?

“Đợt tiến công thứ hai đã bắt đầu chưa?”

“Rồi ạ. Hầu hết các ma thú đều mạnh hơn thường lệ. Ở phía bên kia của ngọn đồi, vật tế cho chiến thắng của năm ngoái cũng đã xuất hiện. May mắn là họ đã giết chết nó ạ.”

“Còn thương tích?”

“Tính cả Élisabeth thì khoảng 70 người đã bị thương ạ. Nhưng không có ai mất mạng. Các chiến sĩ của Đế quốc rất mạnh ạ, thưa điện hạ. Xin người đừng lo lắng quá.”

Tâm trí tôi ngay lập tức trở nên rõ ràng.

Sự xuất hiện của Hỏa Tinh Tuệ Kiếm, Christelle, và tôi khiến cho Đại Thảo Phạt Ma Thú năm nay khó nhằn hơn gấp bội phần.

Một ma thú cấp truyền thuyết xuất hiện ngay trong đợt tiến công đầu tiên, và ma thú là vật hi sinh cho chiến thắng năm ngoái cũng xuất hiện trong đợt tiến công thứ hai, khi chúng tôi còn mải đánh hạ con quái vật.

Nếu như mọi thứ tiếp tục, ngay cả nếu một ma thú khác là vật hi sinh cho chiến thắng xuất hiện, cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả.

Đôi mắt màu cam của Hoàng tử điềm tĩnh trở lại.

“Đi đi.”

Anh rút lại thanh kiếm đang chĩa vào Hầu tước. Đáng sợ thật đấy.

“Hoàng tử điện hạ vạn tuế. Xin hãy chiến thắng ạ.”

Hầu tước François Duhem kính cẩn hành lễ với anh.

Đây là lần đầu tiên tôi biết rằng anh cũng có thể bày ra bộ mặt nghiêm trọng đến vậy.

Hầu tước một lần nữa áp bàn tay lên trán Hiệp sĩ Élisabeth.

Đã đến lúc để đi xuống núi. Khi ấy, tiểu Bá tước ngước nhìn Hoàng tử.

“Cédric, cậu bảo muốn tin tưởng Vương tử mà. Vậy thì cứ làm vậy đi.”

“……”

Mình á?

Trong lúc tôi còn đang bối rối và định mở miệng, Hầu tước và Hiệp sĩ Élisabeth đột nhiên phát sáng và dần dần tan biến thành những mảnh vụn.

Những hạt sáng màu hồng nhạt tựa phấn hoa xuất hiện ở mọi hướng, và dần biến mất.

Ở ngọn đồi tĩnh lặng chỉ còn tôi, Demy, Christelle và Hoàng tử.

Vừa nãy là cô ấy nói về mình đúng không?

“Tôi cảm thấy hơi lo lắng vì mọi thứ đã trở nên phức tạp do tôi ạ.”

“Điều đó không thay đổi gì cả.”

Hoàng tử đáp lại lời Christelle.

Nhân vật chính trông không thực sự lo lắng là mấy, còn Hoàng tử không có vẻ quan tâm đến những gì đã xảy ra.

Đương nhiên, họ không thể hoãn lại cuộc thi.

Nếu đám ma thú không thể bị chặn ở đây, chúng sẽ tràn qua kết giới, xuống núi, tấn công Lâu đài Lãnh chúa và các đô thị lân cận.

“Vậy chúng ta có nên nghỉ ngơi một lát không ạ?”

Hai đôi mắt cùng lúc nhìn tôi. Cái này cũng đáng sợ thật.

“Chúng ta cần lấp đầy dạ dày để nghĩ ra chiến lược tiếp theo ạ. Nghỉ ngơi khi có thể cũng là một loại năng lực mà.”

— Guruu

Demy khẽ kêu như thể bày tỏ sự đồng tình. Nhìn xem, đứa nhóc này cũng đang đói mà.

*

“Nóng quá.”

Frédérique nhanh chóng đặt tách cà phê xuống.

Tách cà phê đậm đặc dường như nóng hổi đến mức thiêu đốt vào hôm nay.

Aurélie Boutier khẽ nghiêng đầu khi nhìn biểu cảm nhăn nhó của bà.

“Sao cậu phải vội vàng uống như vậy?”

“Những lúc thế này thì cậu nên hỏi tớ có sao không chứ?”

“Hahaha.”

Aurélie bật cười, và đôi mắt màu be của bà cong lên.

Hai người họ đang ngồi trong văn phòng của Hoàng đế và làm việc của bản thân như thường lệ.

Hoàng đế đang đọc bản báo cáo về một sự cố ở một ngôi làng nhỏ phía Nam, còn Hồng y đang đọc số báo < Bán tuần báo Riester > phát hành ngày 1 tháng Năm.

“Có vẻ như lũ nhóc đã xử lý vụ ấy ổn thỏa. Con gái của chủ lữ quán hồi xưa đã bị tống giam ở nhà giam trong Lâu đài Lãnh chúa.”

“Ừ, nó xảy ra đúng như những gì cậu đã nói.”

Hồng y gật đầu và chậm rãi nhấp một ngụm cà phê.

Sau khi tự mình tẩy não bản thân rằng lũ trẻ sẽ luôn ổn, bà đã có thể tiếp nhận thông tin mà không quá mức lo lắng.

Đây là thái độ mà bà đã học được từ Hoàng đế, khế ước giả của bà.

Bà thư thái lật qua các trang của tờ tạp chí.

“Cô ta đã lấy đi hơn 40% các quà tặng hoàng gia trong suốt 10 năm, nhưng chỉ tiêu 2 triệu Francs cho lữ quán và cho bản thân.”

“Điều đấy có chút đáng nghi.”

“Ừ, có vẻ như tớ sẽ cần báo Lãnh chúa về điều này. Tớ cũng cần cho người lục soát lữ quán và cả dưới lòng đất nữa.”

Hoàng đế nheo đôi mắt màu anh đào và nói.

Vào một thập kỷ trước, khi bà và Hồng y lật tung làng Lucas lên, mọi thứ khi ấy đơn giản hơn nhiều.

Bà đã thắc mắc rằng một kẻ dám phạm tội lừa đảo cờ bạc ở nơi Hoàng tộc cư trú liệu có mưu kế vĩ đại gì, nhưng cuối cùng, tên đó cũng không có kế hoạch gì cả.

Tuy vậy, lần này, mọi thứ dường như có vẻ khác.

Theo như báo cáo ghi lại, một lượng lớn tiền mặt đã bốc hơi ở đâu đó.

“Có phải Lãnh chúa đã nhận tiền hối lộ từ người phụ nữ đó không? Nhưng nếu vậy thì chúng ta sẽ phải lục soát toàn bộ Đế quốc. Tớ chắc rằng sẽ có nhiều trường hợp tương tự đã xảy ra.”

“Đấy là việc của tớ.”

Frédérique trả lời cộc lốc.

Nghĩ rằng những lời của bà là đúng, Aurélie lặng lẽ mỉm cười như một bức tranh, không nói thêm điều gì nữa.

Bà nghĩ rằng có lẽ mình nên đổi chủ đề.

“Nhìn đây này. Phu nhân Sarah Belliard có vẻ khá tử tế với bài báo này.”

“Bà già ấy vẫn là cáo già dù có tử tế thế nào đi nữa.”

“Không, cuộc phỏng vấn với Vương tử…… Tớ nghĩ là không có vấn đề gì trong ấy cả. Điều này đã xảy ra bao giờ chưa?”

“Có vẻ như càng già thì tính tình càng trở nên thất thường nhỉ.”

Hoàng đế trả lời với vẻ bực bội.

Bà đã biết từ hôm phát hành rằng cuộc phỏng vấn riêng với Vương tử Jesse đã diễn ra thuận lợi.

Mặc dù không tự mình đọc, bà nghe rằng trong ấy không có lời nói xấu nào với Hoàng thất hay đề cập đến mối quan hệ với Thần quốc.

Như vậy là đủ rồi. Bà đưa tách cà phê lên miệng một lần nữa.

“Chết tiệt, nó vẫn còn nóng.”

“Uống từ từ thôi. Cậu không ăn được đồ nóng mà.”

Hoàng đế đặt tách cà phê xuống bàn làm việc.

Lần này, Hồng y có chút lo lắng.

Frédérique đột nhiên nói đến chuyện khác.

“Tớ có linh cảm không tốt.”

“Hửm?”

“Lũ nhóc ấy. Chúng có đang bắt được ma thú hay không?”

“Cậu mà cũng biết lo lắng chuyện đó à, Yves. Hay là cậu đang bực dọc vì có thêm việc để làm?”

Dường như tình hình lúc này hoàn toàn đối lập so với tuần trước.

Khi ấy, bà là người lo âu khi nghĩ đến lũ trẻ, nhưng lần này Hoàng đế mới là người lo cho con trai và đám bạn.

Hồng y bật cười và gọi tùy tùng trưởng.

“Bảo họ mang cà phê lạnh ra đi. Cậu hẳn sẽ cảm thấy khá hơn.”

*

“Đây ạ, xin hãy thử đi ạ.”

“……”

Hoàng tử Cédric trừng mắt nhìn miếng thịt bò khô trên tay tôi. Mọi người nhìn vào sẽ nghĩ rằng có lẽ tôi tẩm độc nó mất.

“Phòng bếp của Cung Juliette đã làm nó đấy ạ. Người cũng cần lấp đầy bụng để cải thiện tình trạng cơ thể.”

“Nếu ngài ấy không ăn thì tôi ăn được không ạ? Nó thật sự rất ngon ạ.”

Christelle đứng một góc đang nhìn miếng thịt bò bằng ánh mắt lấp lánh.

Có vẻ như cô vẫn đói sau khi ăn hết một phần ba chỗ thịt bò khô mà Ganael đã chuẩn bị cho tôi.

Tôi có thể hiểu vì món thịt bò không quá mặn mà cũng không quá dai. Nó vừa miệng một cách hoàn hảo.

Ngay cả Demy cũng tỏ ra hứng thú với nó.

“Nếu người không muốn thì tôi sẽ đưa cho tiểu thư,”

— Tap!

Tên đó giật lấy miếng thịt bò khô trong tay tôi nhanh đến mức tôi không thể nhìn thấy bằng mắt thường. Đầu ngón tay của tôi hơi ê ẩm.

“Cho ăn mà cũng khó ghê.”

Tôi khẽ lẩm bẩm.

Tên Hoàng tử có lẽ không nghe thấy, hoặc cũng có thể đang giả vờ không nghe thấy, và chỉ lẳng lặng cho miếng thịt bò vào miệng và nhai.

Hồi Eunse còn 5 hay 6 tuổi, mỗi khi em nghịch ngợm ở bàn ăn, tôi sẽ dùng thìa tạo tiếng tàu hỏa hay tiếng máy bay để dỗ em ăn, nhưng ít ra điều ấy còn thú vị.

Làm sao tên này lại muốn tin tưởng mình cơ chứ?

“Ồ, chúng lại đến rồi! Demy à, nhìn chị này.”

Christelle phì cười và hào hứng hô vang.

Demy, vốn đang ăn một bông hoa hình trái tim trong tay tôi, ló đầu ra và nhìn cô.

Từ trên đỉnh núi, một con thú đang nhào đến đây đầy vẻ dữ tợn.

— Đùng đùng đùng!

— Gừừừừ!

Một con lợn rừng lớn bằng cỡ một chiếc xe tải xông qua khu rừng và xuất hiện trước mặt chúng tôi.

Nói đúng hơn thì, nó là một ma thú ăn thịt đồng loại và có hình thù giống một con lợn rừng. Nếu một người bị cắn bởi con thú này, họ sẽ trúng một lời nguyền mạnh mẽ.

Bởi vậy nên tên của con thú mới là ‘Lợn đen nguyền rủa’.

Thông thường, bắt được một ma thú tầm cỡ như thế này sẽ được rất nhiều điểm.

Và đây đã là con thứ 5 đến chỗ chúng tôi rồi.

“Những con thú ngon lành này cũng biết gây trò ghê!”

Christelle hô vang và quất mạnh cây roi. Giờ nghĩ lại thì, liệu lợn đen đảo Jeju có giống thế này không nhỉ? [1]

— Xoạt!

— Shaaaaa!

Một tia nước trắng xóa bằng cỡ một chiếc quạt khổng lồ đổ ập lên Lợn đen nguyền rủa.

Khi làn sóng hoàn toàn che khuất tầm nhìn, ma thú cũng mất phương hướng và dậm chân tại chỗ.

m thanh mà nó phát ra cũng thực sự giống với tiếng một con lợn.

— Écccc!

— Chhhhh……

Cơ thể to lớn của nó mất sức và chao đảo ngay khi dính phải nước.

Cảnh tượng da thịt của con thú chuyển thành màu đỏ thật sự rùng rợn.

Con thú dậm chân vài cái rồi gục xuống sàn. Ngay lúc ấy, Christelle tạo ra một quả cầu nước và đặt nó lên đầu ma thú như đang đội mũ bảo hiểm.

— Gừừ, gừ, gừừừừ……!

“Dường như đã làm vài lần nên tôi cảm thấy cũng quen rồi ạ.”

Cô thản nhiên nói.

Tiếp xúc với sức mạnh của nước thánh, ma thú ngay lập tức bị nhấn chìm.

Đây cũng là điều đã xảy ra với những ma thú khi nãy.

Mỗi khi những ma thú nhỏ nhào đến đây, Christelle và Hoàng tử sẽ thay phiên nhau đứng dậy và xử lý chúng.

Tôi chỉ việc ngồi đây kích hoạt Thánh sở, đưa nước và đồ ăn vặt cho hai con người và một thần thú, và đề ra chiến lược dựa trên thuộc tính của ma thú.

Tuy vậy, tôi cũng không cần phải dùng chiến lược là mấy.

Sau khi giải quyết Điện Long bạo quân, những con thú xuất hiện trước mặt chúng tôi cũng chỉ tầm cỡ thế này.

Ngay cả khi chỉ một người bước ra, chúng tôi cũng thừa sức giải quyết chúng.

“Demy à, ngần ấy là bao nhiêu điểm?”

Christelle hỏi gấu trúc đỏ.

Ở phía cuối thung lũng nơi Lợn đen nguyền rủa vừa mới xuất hiện có hai cây táo nhỏ.

Cây bên trái có những quả màu cam và cây bên phải có những quả màu xanh xám.

Mặc dù màu sắc có hơi kỳ lạ, nhưng dẫu sao chúng vẫn là cây mà Demy tạo ra, nên hẳn vẫn sẽ ngon chứ?

— Kkiii

Demy vẫy cánh hoa màu tím bằng chân trước.

Khi ấy, một vài quả táo nhanh chóng xuất hiện trên cành của cây phía bên phải.

“Con thú ấy tính là 3 điểm à? Cảm ơn nhé, đó là số điểm cao nhất đấy nhỉ.”

Ba quả táo vừa mới xuất hiện trên cây.

Christelle lịch thiệp hành lễ với Demy bằng cả tay và chân để cảm ơn.

“Hai người cuối cùng cũng hòa rồi ạ.”

Tôi nói. Hiện giờ, có 11 quả táo màu cam và có 11 quả táo màu xanh xám trên hai cây.

Mặc dù lần đánh giá này có vẻ hơi chủ quan vì chỉ có Demy là giám khảo, nhưng……

— Rộp!

Hoàng tử ngay lập tức đứng dậy và rút kiếm khỏi bao.

Tôi giật mình và quay đầu về phía anh.

“Có phải người cũng nghe thấy nó không ạ?”

“Phải.”

“Vâng.”

Cả hai người họ dường như cũng nghe thấy âm thanh mà tôi nghe được.

Có vẻ như là âm thanh ai đó đang cắn quả táo……

— Rộp!

Một quả táo màu cam trên cây đột ngột biến mất, chỉ để lại cuống.

Khung cảnh ấy khiến tôi nín thở. Rõ ràng tôi không nhìn lầm.

Sương trắng đang bao phủ xung quanh, nhưng khung cảnh ấy quá thực để có thể chỉ là ảo giác.

Khoan đã, sương trắng?

“Từ khi nào mà…… Hoàng tử, người đang đi đâu vậy ạ?!”

Tôi tóm lấy tay áo của Hoàng tử khi anh đột nhiên rời khỏi Thánh sở.

Cảm thấy khó chịu vì tôi đột nhiên đứng dậy, Demy khẽ kêu.

“Xin lỗi, Demy. Ta không cố ý……”

“Thưa cha.”

Gì cơ……?

Tôi đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng. Cha của cậu đã qua đời rồi mà.

Tôi nhanh chóng tiến lại trước Hoàng tử và nhìn mặt anh.

“Chết tiệt.”

Đôi mắt vốn luôn rực sáng như ngọn lửa đang cháy, giờ đây trở nên đờ đẫn một cách kỳ lạ.

Tôi nhanh chóng lấy ra một chiếc khăn tay để che mặt Demy, đồng thời bịt miệng và mũi tôi bằng tay áo.

Đây không phải là một màn sương bình thường.

____________

TL’s notes:

[1] Jese đang chơi chữ nha :> ‘Nguyền rủa’ trong tiếng Hàn là ‘Jeoju’, phát âm gần giống với Jeju, nên ‘Lợn đen nguyền rủa’ và ‘lợn đen đảo Jeju’ phát âm gần như y hệt.

<< Previous Chapter | Index | Next Chapter >>

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *