Khi Nam Thứ Phản Công – Chương 51: Ở Đế quốc, ma thú đối với con người (2)

“……Có vẻ cậu đang giận nhỉ.”

“Làm gì có ai mà không giận lúc này,”

— Đoàng!

Giật cả mình! Chúng tôi nhanh chóng ngước nhìn bầu trời.

Quai hàm của ‘Điện Long bạo quân’ áp sát chúng tôi và đang tàn nhẫn giáng xuống Thánh sở của tôi.

Con quái vật tàn nhẫn nghiến hàm răng xuống như một đứa trẻ đang cố gắng lôi con búp bê mắc kẹt trong quả cầu tuyết.

— Đoàng! Đùng!

“Vương tử…… Quả đúng như những gì tôi đã nghe được, người là một Thần quan rất mạnh.”

Hiệp sĩ Élisabeth buột miệng cảm thán.

Tôi chưa từng biết điều này bởi đây là lần đầu tiên tôi bị tấn công từ phía bên trên như thế này, nhưng mỗi khi Điện Long giáng xuống từ phía trên, một mái vòm vàng sẽ tỏa sáng lấp lánh trên Thánh sở của tôi.

Vòng tròn không chỉ làm nhiệm vụ của một tấm khiên trên mặt đất, mà cũng bảo vệ trên không trung.

Mặc dù Thánh sở là một vòng tròn ngăn chặn toàn bộ các đòn tấn công nhắm đến Thần quan, nó cũng chỉ phát huy vai trò trước những kẻ thù có thần lực yếu hơn.

Điện Long đương nhiên có thần lực yếu hơn tôi bởi nó là một ma thú.

Thêm nữa, hiện giờ ether của tôi đang cực kỳ dồi dào.

Đây quả thực là một điều may mắn.

— Đoàng! Đoàng! Đoàng!

— Gừừừừừ!

Dường như giận dữ khi thấy Thánh sở không xoay chuyển dù chỉ là một chút, con thú há miệng và gầm lớn.

Demy cuộn tròn ở cạnh chân tôi, và ba người chúng tôi trừ Hoàng tử đều bịt tai theo phản xạ.

Tôi nghĩ rằng chúng tôi có lẽ sẽ chết vì thủng màng nhĩ trước khi con quái vật này có thể cắn hay ăn thịt chúng tôi.

— Rầm! Rầm!

“Ma thú vốn yếu thế trước nước và lửa, nhưng nước sẽ hoàn toàn không thể làm hại con quái vật này ạ?”

“Tôi sẽ thử trước!”

Khi tôi lớn giọng hỏi Hoàng tử, Christelle trả lời.

Đôi mắt màu xanh xám dường như đang phấn khích một cách kỳ lạ. Cô cẩn thận di chuyển những ngón tay phải.

Và rồi, rào chắn bằng nước vốn luôn bao bọc xung quanh để che phủ chúng tôi chậm rãi hướng lên cao.

Điện Long có vẻ không nhận ra điều ấy vì mải tập trung vào chúng tôi.

— Rầm! Đùng!

— Xẹtttt!

Cột nước lớn dội mạnh lên đầu của Điện Long. Và rồi,

— Xẹttttt!

— Gừừừừừ!

Những luồng điện phóng ra đủ để thiêu cháy cả bốn người, và rồi Điện Long gầm lên một lần nữa.

Trên thân mình của con quái vật còn không có lấy một vết xước, và những giọt nước nhanh chóng bay hơi.

Tôi cảm thấy tâm trí đang lạnh dần.

“……Có vẻ như thuộc tính điện của nó hoàn toàn vô hiệu hóa điểm yếu là thuộc tính nước.”

— Đoàng! Đùng! Đùng!

Có lẽ phẫn nộ vì bị khiêu khích, Điện Long tấn công còn dồn dập hơn khi trước.

Hai tai tôi đau nhức, và mặt đất dưới chân tôi đang rung chuyển.

Có lẽ sẽ dễ dàng hơn cho chúng tôi nếu như con thú mà chúng tôi gặp phải là một ma thú thuộc tính điện có kích thước nhỏ hơn.

Tuy vậy, Điện Long được coi là một ma thú trong truyền thuyết mà chỉ xuất hiện mỗi hai trăm năm.

Tôi không hiểu tại sao nó lại xuất hiện sau một khoảng thời gian ngắn như vậy, hay tại sao nó lại xuất hiện ngay trong đợt tiến công đầu tiên của ma thú, nhưng……

Có một điều nữa tôi cần kiểm chứng. Tôi nhìn Hoàng tử Cédric.

“Ta cần xem nó phản ứng thế nào với kim loại ạ.”

Đôi đồng tử màu cam sáng lên như thể đã hiểu ý tôi. Và rồi,

— Xoẹt!

Một con dao găm được gắn ở bốt của anh lao thẳng lên không trung.

Lưỡi dao ngắm thẳng đến mắt của Điện Long,

— Xẹttttt!

— Gừừừừừ!

Ngay lập tức bị một tia điện ngắm trúng và đốt thành tro bụi.

“Ha.”

Vậy tức là……

Nếu không cẩn thận mà cầm kiếm bước ra khỏi Thánh sở, chúng tôi có thể sẽ bị sét đánh trúng, do kiếm trong tay chẳng khác gì một cột thu lôi cả.

Mặc dù nước không thể gây tổn hại đến nó, ít nhất thì nước cũng có thể thu hút sự chú ý hoặc chọc giận nó.

Và chúng tôi cũng có MVP thần thú ở đây nữa.

— Đoàng! Đoàng! Đoàng!

“Chúng ta cần nhắm đến hai chân sau của nó ạ. Trọng tâm cơ thể của nó sẽ ở chỗ đó!”

Hiệp sĩ Élisabeth nắm chặt thanh kiếm khi tôi hô lớn như vậy.

Christelle bày tỏ ý kiến gì đó với tôi, còn Hoàng tử chỉ lặng lẽ quan sát tôi bằng ánh mắt điềm tĩnh.

Trong lúc này, tôi nghĩ về em gái.

Đứa trẻ ấy vẫn luôn mơ ước trở thành Tyrannosaurus cho tới tận lúc 7 tuổi.

*

“Demy, nhóc làm được không? Át chủ bài hôm nay cũng là nhóc đó.”

— Kkiiii!

Gấu trúc đỏ lắc lư hai chân trước và bày ra biểu cảm dữ tợn trên mặt.

Hai chiếc má trắng trẻo và bộ ria đung đưa tràn đầy quyết tâm.

Tôi giữ chặt Demy trong tay và truyền ether cho nó.

Christelle xác nhận tình hình của tôi và Demy, và rồi chậm rãi phóng ra một quả cầu nước.

— Đoàng! Đoàng! Đoàng!

“Ê! Con thằn lằn kia!”

Thằn lằn…… Cô hét lớn như vậy.

Dường như phẫn nộ trước lời nói của cô, Điện Long há rộng quai hàm và gầm lớn.

Christelle mỉm cười và chọc vào bên trái đầu con quái vật bằng một dòng nước nhỏ.

— Gừừừừừ!

— Xẹttttt!

Con thú quay đầu về phía bên trái và bắn ra một tia điện.

“Demy, lúc này!”

— Kkii!

— Rầm!

Trên mặt đất bên phải của Điện Long, một cây bẫy kẹp lớn nhanh chóng mọc lên.

Những nhành cây có đường kính tầm cỡ 2 mét vọt lên không trung.

Ngay bên cạnh đó, một cây guaiac đang nhanh chóng mọc.

Khi ĐIện Long quay đầu về phía có những tiếng động lạ,

— Xẹtttt!

— Crrrrrr!

Hai giọt nước lớn bằng cỡ quả bóng phòng tập gym nổ tung trước mắt con quái vật.

Điện Long lắc đầu dữ dội. Quả nhiên, so với da của nó thì hai mắt của nó yếu hơn nhiều.

— Xẹt xẹt……

Tận dụng sơ hở, cây bẫy kẹp lớn bằng cỡ một căn nhà há rộng miệng của nó.

Trông nó lớn đến mức có thể bao trùm quai hàm của Điện Long.

Tôi có thể cảm nhận được Demy đang hút dần ether của tôi và nỗ lực hết sức. Và rồi,

— Ầm!

— Kuooooooo!

Cây bẫy kẹp ngoạm lên đầu Điện Long!

Bị chặn cả tầm nhìn và quai hàm, Điện Long vùng vẫy và loạng choạng.

Nó ngay lập tức nhả tia lửa điện từ miệng, nhưng Demy kiên trì chống chịu.

— Xẹttttt!

“Không dễ thế đâu.”

Tia lửa điện cũng bắn tung tóe đến Thánh sở. Tuy vậy, vòng tròn của tôi vẫn không mảy may xây xước.

Tôi rèn luyện cực khổ với Hồng y Boutier không phải để bị hạ gục bởi một con ma thú như thế này.

Bị bất ngờ, Điện Long loạng choạng. Hai chân trước của nó quá ngắn, vậy nên nó không thể chống lại cây bẫy kẹp.

Đây là một cơ hội.

— Tap!

Hoàng tử là một tên không cần tín hiệu từ tôi.

Ngay lập tức, anh rời khỏi Thánh sở và hướng đến chân trái của Điện Long.

Hiệp sĩ Élisabeth gần như di chuyển đồng thời với anh, và hướng đến chân phải của con thú.

“Tiểu thư!”

“Vâng!”

Christelle chuẩn bị bước then chốt của kế hoạch.

Trong khi ấy, Hoàng tử và Hiệp sĩ Élisabeth trượt đi và chém ngang thanh kiếm.

Hai tia sáng tỏa ra từ kiếm lạnh lẽo như băng giá giữa tháng Năm.

— Xẹt!

— Đoàng!

— Kuooooo!

Hai vết chém sâu và đỏ thẫm hằn rõ trên chân con thú.

Hai kiếm sĩ nhanh chóng tránh chiếc đuôi của ma thú và trốn sau rặng cây.

Khi con thú quằn quại trong đau đớn và lùi về sau,

— Cạch……

Sương giá thực sự xuất hiện dưới chân của nó. Màn băng ấy đột ngột xuất hiện trong không trung!

Điện Long mất thăng bằng do mặt đất trơn trượt, và vấp ngã.

Cơ thể nặng nề của nó chậm rãi đổ xuống như hiệu ứng quay chậm.

Christelle cuối cùng cũng mỉm cười và thở ra một hơi dài.

— Kuuuung!

— Kuooooo!

Mọi thứ rung chuyển dữ dội như một tiếng vọng núi. Ma thú đổ ập xuống và gầm lên, khiến mặt đất càng rung chuyển.

Mọi thứ gần như đã kết thúc.

“Hiệp sĩ Élisabeth!”

“Xin hãy đưa cho tôi!”

Tôi ném cành guaiac mà Demy đã cho mọc về phía cô, vì cô ở gần tôi hơn.

Cô nắm chặt cành cây bằng tay trái và ngay lập tức nhảy lên. Thanh kiếm trong tay tiểu Bá tước,

— Xẹt!

— Gừừừ!

Ngay lập tức xuyên qua đuôi của Điện Long và cắm thẳng xuống mặt đất. Ma thú chảy nước dãi và gầm lên.

Cô nhanh chóng buông thanh kiếm và nhảy lên.

— Tatap!

— Gừừừ!

Khi Hiệp sĩ Élisabeth nhảy lên, ma thú phóng ra một tia lửa điện ngắn.

Mặc dù nếu cô chỉ trễ một chút, cô sẽ bị điện giật, vậy nhưng Hiệp sĩ Élisabeth vẫn bình tĩnh.

Cành guaiac trong tay trái nhẹ nhàng được đưa sang tay phải như nước chảy, và rồi,

— Rạch!

— Gàoooooo!

Nhanh chóng cắm thẳng vào mắt Điện Long.

Hiệp sĩ Élisabeth gắng sức cắm cành cây đến mức gân xanh nổi lên trên trán cô.

Tôi ôm chặt Demy. Tôi nuốt nước bọt, lo lắng rằng Điện Long có thể sẽ tung ra đòn tấn công cuối cùng.

Và sau cùng,

“Gừừừ……”

— Rầm!

Con thú gầm lên một lần cuối cùng, và đầu nó gục xuống.

Hiệp sĩ Élisabeth thở dốc và gục xuống mặt đất phủ đá cuội. Trán của cô hơi ươn ướt.

“Cô thật sự đã rất vất vả ạ, Hiệp sĩ Élisabeth.”

“A, không phải thế đâu ạ.”

“Hahahaha.”

Câu trả lời của cô khiến tôi bật cười và cảm thấy thoải mái hơn hẳn.

Tôi thu về Thánh sở và đặt Demy xuống. Hiệp sĩ Élisabeth đột ngột hỏi tôi.

“Vương tử, sao người nghĩ ra cách dùng cành guaiac thế ạ?”

“Đó là loại gỗ được dùng để tu sửa Cung Juliette ạ. Thông thường, họ vẫn hay dùng gỗ đàn hương hoặc gỗ mun, nhưng lần này họ mang một loại gỗ cứng hơn vì lo rằng tôi có thể sẽ phá hủy căn phòng một lần nữa.”

Nói cách khác, đây là loại gỗ cứng cáp nhất mà tôi biết.

Tôi cảm thấy tự hào về Demy vì đứa nhóc hiểu rõ tôi cần gì.

Gỗ không phải vật dẫn điện nên tôi nghĩ rằng gỗ có thể là một vũ khí an toàn. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì Hiệp sĩ Élisabeth hoàn toàn không bị thương.

“Bắt một con ma thú như thế này thật sự rất kỳ lạ ạ. Khi tôi còn nhỏ, mơ ước của tôi là trở thành một con Điện Long bạo quân.”

Hiệp sĩ Élisabeth bật cười khi Christelle nói vậy, và đi về phía tôi.

Khóe miệng tôi cứng đờ lại. Vào lúc ấy.

— Gừừừừ!

“Élisabeth!”

Tiếng gầm của Điện Long và giọng của Hoàng tử vọng đến cùng một lúc.

— Xẹtttt!

— Đoàng!

Một quả cầu tia lửa điện phóng thẳng từ miệng ma thú đang đổ gục trên đất.

Cơ thể của Hiệp sĩ Élisabeth bị thổi bay.

“Ư!”

“Hiệp sĩ Élisabeth!”

Tôi và Christelle nhanh chóng chạy đến chỗ cô ngã xuống. Tâm trí tôi trở nên trắng xóa.

“Hiệp sĩ Élisabeth, cô ổn không ạ!?”

“Tôi, không sao……”

Christelle cẩn thận xoay người cô lại. May mắn thay, cô không bị chảy máu.

Đòn tấn công của Điện Long đã không nhắm thẳng vào cô. Dường như cô đã bị thổi bay do dư chấn của đòn tấn công ấy.

Chỉ khi ấy tôi mới khẽ thở ra. Tôi có thể nhìn thấy vài vết xước trên má của tiểu Bá tước.

Và rồi, cô chậm rãi dồn sức để dựng người dậy.

“Điện hạ……”

“Ta không sao nên mau chóng đi xuống núi đi. Đây là mệnh lệnh.”

Hoàng tử đã tiến lại gần chúng tôi từ lúc nào không hay, và nói bằng giọng trầm. Thanh kiếm của anh ướt đẫm máu ma thú.

Khi ngoảnh lại, tôi nhận ra Hoàng tử đã đảm bảo rằng Điện Long đã thật sự chết.

“Cậu đang nói gì vậy. Tớ cũng ổn mà.”

“Cậu có cầm kiếm được khi đã bị gãy tay không?”

“……”

Hiệp sĩ Élisabeth cắn môi.

Tôi và Christelle kinh ngạc và nhanh chóng kiểm tra tay phải của cô.

Chúng tôi hoàn toàn không nhận ra trước khi Hoàng tử nói vậy.

Tim tôi chùng xuống khi nhận ra tay cô mềm nhũn.

Tôi đã ghi nhớ một vài vòng tròn trị liệu để chuẩn bị cho hôm nay, nhưng không có cách nào để tôi chữa một vết thương lớn như thế này.

Tôi nghiến chặt răng.

“Tôi xin lỗi, Hiệp sĩ Élisabeth. Tôi không phải là một Thần quan trị liệu giỏi ạ.”

“Không phải thế đâu ạ, Vương tử Jesse. Đó là lỗi của tôi vì tôi đã lơ là cảnh giác.”

Tiểu Bá tước mỉm cười. Vì một lý do khác mà mồ hôi lạnh đang bắt đầu chảy trên trán cô.

“Gọi Hầu tước đi. Tớ không muốn nghe hôn phu của cậu đay nghiến đâu.”

Hoàng tử nói. Khi nghe đến câu thứ hai, Hiệp sĩ Élisabeth cuối cùng cũng khẽ gật đầu.

Cô lục tìm túi áo bằng tay trái và lôi ra một quả cầu trong suốt.

Đó là một ma đạo cụ dùng một lần mà những người tham gia ‘Đại Thảo Phạt Ma Thú’ đều được nhận.

Bàn tay trái với chiếc nhẫn kim cương vàng lấp lánh siết chặt quả cầu.

— Cạch!

Khi ấy, quả cầu rạn nứt, và một luồng mana đỏ phóng thẳng lên trời.

Khi hướng mắt theo luồng sáng thẳng đứng ấy, tôi nhận ra những luồng sáng màu đỏ tương tự cũng bao trùm mọi hướng trên bầu trời xanh.

Điều này cũng có nghĩa là rất nhiều người tham gia cũng đang muốn bỏ cuộc.

“Ôi trời ơi, Élisabeth!”

Ngay khi đó, một chất giọng quen thuộc vọng lên từ phía bên kia ngọn đồi.

Hầu tước François Duhem, người đã nhanh chóng xuất hiện nhờ vào đặc kỹ ‘dịch chuyển tức thời’, đang tiến lại gần chúng tôi với ánh mắt lo âu.

Anh là người tổ chức cuộc thi và cũng là trợ y duy nhất.

Theo như lời kể của em trai anh, Chỉ huy Duhem, anh đã liên tục luyện tập ma thuật để chuẩn bị cho ngày hôm nay nhằm giải cứu mọi người xuống núi.

“Tại sao tay của nhóc lại bị vậy? Ôi trời ơi, bốn người đã bắt con thú ấy sao ạ?!”

Đôi mắt hồng nhạt của Hầu tước đang run rẩy.

Dường như anh cảm thấy bối rối vì không biết nên kinh ngạc do xác của Điện Long hay bệnh nhân không ngờ tới.

Hiệp sĩ Élisabeth nhíu mày.

“Ông chú à, cứ đưa cháu xuống đi là được……”

“Được rồi, chúng ta cần phải nhanh lên nếu như không muốn bị thiếu gia Callamard mắng mỏ. Nhưng bắt được một Điện Long……”

Hầu tước lần lượt nhìn từng người chúng tôi và rồi áp tay lên trán của Hiệp sĩ Élisabeth.

Có vẻ như chỉ một chút tiếp xúc như vậy là cũng đủ để cả hai người cùng dịch chuyển.

Christelle khẽ nắm lấy bàn tay tiểu Bá tước, rồi lại buông ra, và thì thầm rằng cô sẽ gặp lại sau.

Và khi ấy, Hoàng tử mở miệng.

“Hầu tước.”

“Vâng, điện hạ.”

“Chuyện gì đang xảy ra đây?”

Hoàng tử khẽ lắc thanh kiếm trong tay và rồi nhắm thẳng đến cằm của Hầu tước.

Đôi mắt của anh dao động như bề mặt của mặt trời.

“Hoàng tử.”

“Yên lặng.”

Tôi định ngăn anh lại, nhưng anh cắt lời tôi.

Tôi cũng tò mò muốn biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng tôi nghĩ rằng tên này thật sự vẫn tàn nhẫn ngay cả khi Hiệp sĩ Élisabeth đang bị thương.

“Một ma thú cấp truyền thuyết chỉ vừa mới trở thành vật hi sinh cho chiến thắng hai năm trước, giờ đây xuất hiện ngay trong đợt tiến công đầu tiên. Điều này có phổ biến không?”

“Xin người hãy thông cảm ạ. Đây là lần đầu tiên điều này xảy ra ạ.”

“Vậy thì giả thuyết của Hầu tước là gì?”

Chất giọng trầm thấp chỉ hỏi những câu rõ ràng. Hầu tước chậm rãi nhắm đôi mắt run rẩy và rồi mở mắt một lần nữa.

Anh là người tích cực hơn bất cứ ai trong Đế quốc trong lĩnh vực nghiên cứu ma thú và ma đạo cụ.

Anh hẳn đã có giả thuyết để giải thích việc này.

“……Có lẽ là vì, không chỉ có một Thần vật ở khu vực này ạ.”

Lời giải thích phát ra từ miệng anh là điều mà không ai ngờ tới.

<< Previous Chapter | Index | Next Chapter >>

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *