Và hôm nay là một ngày không có lớp học.
Thay vào đó, hôm nay là ngày tôi sẽ có một lịch trình cực kỳ quan trọng.
“Vương tử Jesse, người vẫn khỏe chứ ạ?”
“Xin chào, Agnes. Lâu rồi chưa gặp nhỉ.”
Tôi mỉm cười rạng rỡ với Agnes, người trông giữ núi mà tôi gặp sau một thời gian dài.
Agnes hạ thấp cơ thể khỏe khoắn để cúi chào tôi.
Người phụ nữ ấy, người đã đến xưng tội với tôi khi trước vì cảm thấy tội lỗi khi quấy rầy một thần thú, trông có vẻ bình tĩnh và thư thái hơn so với lần trước.
“Hãy chào đứa nhóc này nữa ạ. Tôi đặt tên cho nó là ‘Demy’ ạ.”
“X, xin chào……”
— Kki!
Mặc dù Agnes có vẻ lúng túng trước tình huống này, cô vẫn nhẹ nhàng vẫy tay chào Demy đang ngồi trên vai phải của tôi.
Demy chậm rãi di chuyển sang vai trái của tôi.
Đứa nhóc ngẩng đầu lên và rồi cúi đầu xuống khi quan sát Agnes, khiến tôi không rõ nó có nhớ cô hay không.
“Đứa nhóc này sẽ đến một nơi rất tuyệt vời, nên cô có thể thoải mái ạ.”
Tôi nói với cô. Agnes gật đầu với đôi mắt ngấn lệ.
Tôi đã mời Agnes đến đây vì nghĩ rằng tiễn Demy đi sẽ giúp cô cảm thấy thoải mái hơn, và tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì giả thuyết ấy là đúng.
“Thưa Vương tử, họ đã sẵn sàng rời đi rồi ạ.”
Benjamin đi về phía tôi và báo với tôi.
Hôm nay, có một chiếc xe ngựa lộng lẫy và to lớn đứng trước Cung Juliette.
Gia tộc Hầu tước Duhem đã gửi nó đến chỗ chúng tôi để đón thần thú Demy, và biểu tượng của gia môn Hầu tước được chạm khắc bên cạnh cửa xe ngựa để khiến mọi người không dám tiếp cận.
Tôi đi về phía xe ngựa cùng với Agnes.
Demy có vẻ như chưa nhận ra tình huống vì nó vẫn bình thản đung đưa đuôi theo nhịp bước chân của tôi.
“Nhóc sẽ gặp rắc rối nếu như gây náo loạn ở đó đấy. Đừng nhai những đồ vật sắc nhọn, và cũng đừng quấy rầy mọi người làm việc.”
Tôi khẽ giải thích với đứa nhóc.
Tôi không hiểu đứa nhóc có đang thực sự lắng nghe tôi không, bởi nó vẫn đang mải nhai miếng sung tôi đút cho nó.
Tôi nghe thấy tiếng múi quả đang vỡ ra.
Tôi không hiểu mớ hoa quả mà nó ăn chui vào đâu, vì nó không phải đi vệ sinh dù ăn nhiều đến như vậy.
“Xin kính chào Vương tử Jesse Venetiaan, Mặt trăng của Thần quốc.”
Tôi quay đầu khi nghe giọng của một người đàn ông lạ.
Người vừa gọi tôi là một người đàn ông đẹp trai vạm vỡ với làn da ngăm và mặt mũi sáng sủa.
Trang phục của anh giống với trang phục của Hiệp sĩ Élisabeth, nhưng họa tiết trang trí sặc sỡ hơn và cũng có rất nhiều huân chương.
Chỉ khi ấy tôi mới nhận ra danh tính của người đàn ông lạ này.
Cũng đúng, bởi sẽ là lạ nếu anh không xuất hiện vào một ngày như thế này.
“Anh hẳn là Đội trưởng Đội Cận vệ Hervé Duhem. Rất vui được gặp mặt.”
“Vinh hạnh của tôi khi được gặp người. Tôi đã nghe rất nhiều điều về người từ Élisabeth, hahaha.”
Người đàn ông cười thành tiếng và chìa tay phải về phía tôi.
Tôi cảm thấy thú vị vì đây là lần đầu tiên tôi được mời bắt tay kể từ khi đến đây.
Tôi chào anh khi bắt lấy bàn tay lớn và dày ấy.
Con trai thứ của Gia tộc Hầu tước Duhem và Đội trưởng Đội Cận vệ Hoàng gia, Hervé Duhem, có bầu không khí ít quyền uy và trông giống một người cơ bắp hơn là những gì tôi đã nghĩ.
Anh được chọn là một trong những ma pháp sư vĩ đại nhất của Đế quốc, và đầu năm nay anh xuất hiện trong ‘TOP 10 Những Người Đàn Ông Độc Thân Hấp Dẫn Nhất ở Riester’ trong < Bán tuần báo Riester >.
Đương nhiên tôi không hứng thú với danh sách ấy.
“Hiệp sĩ Duhem có hộ tống xe ngựa không ạ?”
“Không ạ, tôi sẽ chỉ tháp tùng xe ngựa cho đến biên giới của Hoàng đô. Quân đội Đế quốc và ba Thần quan cấp Tư tế [1] sẽ hộ tống đến lãnh thổ. Các thần thú đương nhiên quan trọng, nhưng điều quan trọng nhất đối với tôi là sự an toàn của bệ hạ.”
“Là vậy sao ạ.”
Tôi gật đầu khi nghe anh nói, nhưng dừng lại khi nhận ra điều gì đó kỳ lạ.
“Anh vừa nói là các thần thú……”
“Vâng, hai thần thú còn lại đang ở trong xe.”
“Hai thần thú còn lại ạ?”
Mắt tôi mở to, còn Benjamin và Ganael đứng sau tôi hít vào một hơi vì kinh ngạc.
Đội trưởng Đội Cận vệ nhìn chúng tôi bằng ánh mắt khó hiểu, và rồi mở cửa xe ngựa.
Ba Thần quan ngồi trong xe nhận ra tôi và nhảy dựng lên để hành lễ với tôi.
— Kkiu!
— Kkii!
Tôi chào đáp lại họ, và đồng thời cảm thấy kinh ngạc khi nhìn thấy hai con gấu trúc đỏ đang lăn trên sàn để đến gần tôi.
Chúng chắc chắn lớn hơn Demy và cũng không có sọc trắng trên đuôi như của Demy.
Chúng trông giống hệt những gì Cédie đã miêu tả.
“Hoàng tử điện hạ đưa chúng đến vào sáng nay ạ. Cả ba bọn chúng đều chỉ ở xung quanh Cung Juliette, nên hẳn aether của Vương tử rất tuyệt vời ạ.”
Hiệp sĩ Duhem cười và nói.
Agnes, người vẫn luôn giữ yên lặng, cũng khẳng định ‘Vâng, đây là ba con thú tôi đã nhìn thấy trên núi ạ’.
Tôi nhìn Cung Romero với tâm trí rối bời.
Kể từ khi rời ban công của tôi vào đêm hôm ấy, Cédie và các thần thú chưa từng xuất hiện trở lại.
Tôi tưởng rằng đứa nhóc đã dẫn các con thú đến lãnh địa Gia tộc Hầu tước, nhưng khi nghĩ lại, hẳn cậu đã dùng cạn sức mạnh nguyên tố lửa để giữ các thần thú ngủ yên trong Hoàng cung.
Nhưng điều đó sẽ đòi hỏi một lượng lớn aether hơn thông thường……
— Kkiiii
Demy kêu thành tiếng và bò xuống khỏi tay phải của tôi.
Tôi vươn tay về phía xe ngựa để đảm bảo đứa nhóc sẽ không bị ngã.
“Sum họp gia đình nhỉ. Tốt thật đấy, Demy.”
— Grrrh
Đứa nhóc an toàn trèo lên xe ngựa, hít hít hai con gấu trúc đỏ còn lại và mở lớn miệng như thể đang chào chúng.
Rồi nó đứng lên bằng hai chân sau, và trèo lên đầu một con gấu trúc đỏ khác như thể một chiếc chăn.
Con gấu trúc đỏ còn lại kêu ‘kkiiii’ rồi đặt móng vuốt đen lên hai con gấu trúc kia.
Ba con thú lăn trên sàn như một cục bóng khổng lồ.
Các Thần quan rên rỉ đau đớn khi ba con thú lăn từ góc này sang góc nọ, từ trái sang phải.
“Vương tử, trái tim tôi đau quá……”
“Là bình thường thôi, Ganael.”
Nhìn một con gấu trúc đỏ đã đủ dễ thương, và ba con thú gộp lại chỉ càng khiến chúng dễ thương đến phát điên lên được.
Tôi nhìn những con gấu trúc đỏ đùa nghịch và đưa hai bọc cho một Thần quan.
Tôi đã nhờ Benjamin và Ganael chuẩn bị vào đêm qua.
“Đây là hoa quả ạ, xin hãy cho các thần thú ăn trên đường đi. Tôi không biết về hai đứa nhóc còn lại, nhưng con thú với đuôi sọc trắng đằng kia rất thích chúng. Còn gói này là đồ ăn vặt cho mọi người ạ.”
Các Thần quan trong xe kinh ngạc và cúi đầu trước tôi. Tôi bối rối vẫy tay ra hiệu cho họ.
Tôi đầu tiên đã nghĩ về việc chuẩn bị đồ ăn vặt cho Demy, rồi nhớ ra mọi người và cũng chuẩn bị đồ ăn cho họ vào phút cuối cùng. Nhưng phản ứng của họ dữ dội hơn những gì tôi đã nghĩ.
“Élisabeth đã nói với tôi rằng đồ tráng miệng của Cung Juliette rất tuyệt vời, nên các Tư tế có vẻ gặp may mắn rồi ạ.”
Hiệp sĩ Duhem sau khi nhìn chúng tôi bật cười lớn và nắm lấy cửa xe ngựa. Đã đến lúc phải chào tạm biệt.
“Demy, nhớ phải giữ gìn sức khỏe.”
Tôi vẫy tay với đứa nhóc.
Tôi đã trở nên rất gắn bó với đứa nhóc và suy nghĩ rằng đây sẽ là lần cuối cùng gặp nó khiến sống mũi tôi hơi cay, nhưng đứa nhóc này có một môi trường tốt hơn và một gia đình tốt hơn để trở về.
Có vẻ Demy nhận ra bầu không khí đang thay đổi, bởi nó ngừng lăn quanh và nhìn thẳng về phía tôi.
Tôi cố gắng mỉm cười và hạ tay xuống khi cửa đóng được một nửa.
Vào lúc ấy.
— Kkiiiiiii!
Demy kêu lớn và nhanh chóng trốn thoát khỏi cửa đang đóng.
Tôi kinh ngạc bắt lấy cục bông màu nâu đang dính lấy chân tôi.
Tôi lúng túng vì chưa từng thấy đứa nhóc này di chuyển nhanh đến vậy.
“Không, nhóc phải đi cùng các bạn chứ.”
— Grrrrrrrrrrrrrrrrr!
“Tại sao nhóc lại như thế này chứ?”
Benjamin, Ganael, Agnes và Hiệp sĩ Duhem đều tỏ vẻ lúng túng.
Tôi mỉm cười bối rối và nhìn Demy leo lên vai tôi ngay trong tức khắc.
Bất cứ ai cũng sẽ nhận ra thần thú đang bất mãn.
Đôi lông mày màu trắng trông như thể sơn vẽ đang nhíu chặt lại.
Khi Demy mở lớn miệng như thể đe dọa chúng tôi, tôi có thể thấy chiếc lưỡi hồng đang thè ra.
Tim tôi đau đến mức tưởng như nó sẽ rạn vỡ……
“Demy, quê hương của Hiệp sĩ Duhem có một Thần vật thuộc tính lửa. Nhóc chắc chắn sẽ thích nó.”
Tôi nhẹ nhàng vuốt ve đứa nhóc từ đầu đến đuôi và cẩn thận nâng cơ thể ấm áp của nó lên.
Tôi định sẽ đưa đứa nhóc trở lại xe ngựa.
— Kkiiiii!
Demy vặn người và nhảy xuống mặt sàn.
Tôi tưởng rằng tôi đã thất bại, nhưng đứa nhóc không chạy đi mà chỉ làm dây leo mọc từ đầu móng của nó.
Khi nhìn gần hơn, dây leo ấy cũng có gai.
Gương mặt của đứa nhóc thì xưng xỉa, còn những sợi dây leo thì sắc nhọn. Có phải ý là……
“Nhóc không muốn đi à?”
“Có vẻ đúng là vậy ạ, thưa Vương tử.”
Giọng của Hiệp sĩ Duhem có vẻ thích thú.
Các Thần quan trong xe ngựa trông hoàn toàn bất ngờ.
Tôi cũng kinh ngạc và cảm thấy một chút cảm động, nên tôi chỉ có thể đứng yên mà không nói được lời nào.
Rồi Demy giơ đuôi lên.
— Rầm!
“Vương tử, xin hãy nói rằng người sẽ lại nuôi nó đi ạ!”
Ganael bồn chồn nhìn mặt đất vừa có một vết nứt.
Demy nhảy lên và xuống, như thể đang hỏi tôi rằng liệu tôi giờ đã biết năng lực của nó chưa, và nhanh chóng nhận nuôi nó đi.
Và rồi……
— Rầm!
Với âm thanh ấy, một hố nhỏ xuất hiện trước Cung Juliette.
Nó có kích cỡ hoàn hảo để Demy chui vào trong và ngủ trong đó.
Tôi có thể nghe thấy tiếng Benjamin lầm bầm gọi tên Chủ thần.
Tôi nhanh chóng cúi người trước đứa nhóc vì lo rằng ai đó sẽ bị thương với màn biểu tình của Demy.
“Demy, là lỗi của anh. Ta sẽ không gửi nhóc đi nữa.”
— Kkiiii
“Thật đó, ta hứa. Giờ ta sẽ không gửi nhóc đi nữa kể cả nếu nhóc đòi đi.”
— Kkiung
Demy nghiêng đầu. Có vẻ cậu nhóc vẫn chưa thỏa mãn về điều gì đó.
Lúc ấy, một Thần quan ngồi trong xe đột nhiên đưa tôi gói hoa quả.
Quả là một phán đoán nhanh chóng.
“Cảm ơn ạ. Đây, việt quất này.”
Tôi cầm lên một nắm việt quất và đưa cho đứa nhóc.
Đứa nhóc ghé mũi vào và ngửi quả việt quất, và rồi bò lên cánh tay tôi.
Có vẻ nó không muốn ăn vào lúc này, nhưng tôi đoán rằng nó muốn tôi thể hiện rằng tôi toàn tâm toàn ý trở thành giỏ đựng hoa quả cho nó.
Tôi có thể nhìn thấy những dây leo gai trên mặt đất dần héo đi.
Quả là một cách nổi nóng kỳ lạ.
“Hiệp sĩ Duhem, tôi e là…… Tôi sẽ phải giữ Demy ở lại đây.”
“Hahaha. Vâng, tôi sẽ đích thân báo cáo với bệ hạ. Tôi đã được chứng kiến một khung cảnh hiếm hoi vào ngày hôm nay!”
Đội trưởng Đội Cận vệ cười lớn vì lý do nào đó. Tôi đứng thẳng người, cảm thấy bối rối.
Trước khi tôi nhận ra, các tùy tùng của Cung Juliette và Cung Romero đã tụ họp xung quanh xe ngựa.
Không, cái này như thể hàng xóm ra xem vậy……
“Vậy thì chào tạm biệt các bạn của nhóc đi. Nói chào đi.”
— Guruu
— Kkii
— Kki
Demy kêu khe khẽ khi nhìn các con gấu trúc đỏ trong xe, và hai con thú cũng trả lời tương tự.
“Cuộc ‘Đại Thảo Phạt Ma Thú” sẽ sớm xảy ra, nên ba con thú có thể sẽ gặp lại một lần nữa.”
Hiệp sĩ Duhem bình thản nói vậy khi nhìn chúng.
Có lẽ nhận ra sự cố đã giải quyết xong, mã phu đang đứng đó cũng tiến lại gần để đóng cửa xe ngựa.
Các thành viên Đội Cận vệ đang đứng đợi lệnh cũng tiến lại gần sau khi nghe lời nói của Hiệp sĩ Duhem.
“‘Đại Thảo Phạt Ma Thú’, có phải ý là cuộc thi sẽ diễn ra tháng tới không ạ?”
“Đúng là vậy ạ. Anh trai của tôi đang rèn giũa ma pháp của anh ấy trong khi đợi.”
Đội trưởng Đội Cận vệ sảng khoái trả lời tôi rồi nhảy lên ngựa.
‘Đại Thảo Phạt Ma Thú’ là một cuộc thi săn ma thú thường niên luôn diễn ra vào đầu mùa xuân ở lãnh địa của Gia tộc Công tước Duhem.
Sự kiện này rất nổi tiếng bởi Hầu tước François Duhem, anh trai của Hiệp sĩ Duhem và là người tổ chức sự kiện, luôn luôn trao giải thưởng lớn cho người thắng cuộc, và đích thân Hoàng đế và Hồng y cũng theo dõi cuộc thi mỗi năm.
Trong hai năm vừa qua, Hoàng đế tham gia và giành được vị trí thắng cuộc theo như những gì được viết trong < Bán tuần báo Riester >.
“Demy sẽ thích điều đó ạ.”
Với một sự kiện lớn như vậy, tôi nghĩ Hoàng thất sẽ cho phép Demy đi cùng với họ để thay đổi không khí.
Demy cũng sẽ không gặp nguy cơ đi lạc với Hồng y Boutier có thể sử dụng thần lực.
Tôi gật đầu, nhưng rồi ngẩng đầu lên nhìn khi đột nhiên cảm thấy tò mò.
“Hiệp sĩ Duhem, có phải anh sẽ đến lớp học của tôi vào ngày mai không ạ?”
“Lớp học tức là……”
“Đức Hồng y điện hạ nói rằng ngài ấy sẽ mời một ma pháp sư đến dạy tôi ạ.”
Tôi hoàn toàn bỏ qua chuyện của Christelle, nhưng đó cũng không phải một lời nói dối.
Hiệp sĩ Duhem nhún vai và cười.
“Cái đó thì, tôi chưa từng nhận được yêu cầu nào như vậy ạ. Nhưng tôi có thể đoán được ma pháp sư mà Đức Hồng y điện hạ sẽ gọi đến là ai ạ.”
Danh hiệu ‘Ma pháp sư mạnh nhất Đế quốc’ cũng không phải là của riêng mình tôi, anh nói thêm như vậy.
Quả nhiên là cấp trên của Hiệp sĩ Élisabeth, thái độ khiêm tốn của anh cũng hoàn toàn bị quẳng qua một bên.
Tôi bật cười và lùi vài bước về phía sau.
“Xin hãy cẩn thận trên đường ạ. Và xin anh cũng chăm sóc tốt cho các thần thú.”
Anh chào tôi bằng cách giơ ngón trỏ và ngón giữa bên cạnh trán.
Khi Hiệp sĩ Duhem hô lớn vài câu, xe ngựa bắt đầu chậm rãi lăn bánh và ngựa của các thành viên Đội Cận vệ cũng bắt đầu di chuyển.
Agnes lấy một chiếc khăn tay từ túi của cô và vẫy nó trong không trung.
Chúng tôi yên lặng đứng đó cho đến khi thần thú và Đội Cận vệ khuất hẳn tầm mắt.
— Kkii!
Demy chào tạm biệt các bạn trong vòng tay tôi.
Suy nghĩ rằng ba đứa bọn chúng có thể là anh em nhanh chóng lướt khỏi đầu tôi.
_____________
TL’s notes:
[1] Các cấp bậc Thần quan (cho đến hiện tại): Tư tế < Giám mục < Tổng giám mục < Hồng y < Giáo hoàng. Cấp Tư tế có cặp song sinh sát thủ, và các Tư tế trong chương này. Cấp Giám mục có Jesse. Cấp Tổng giám mục chưa nhắc cụ thể tên ai. Hồng y có Aurélie Boutier. Giáo hoàng hiện vẫn đang là vị trí trống.