Khi Nam Thứ Phản Công – Chương 26: Chương trình giảng dạy của Kiêu hãnh và Định kiến (2)

“Học cùng nhau ạ?”

Tôi hỏi lại như một kẻ ngốc.

Tình huống này quá đỗi bất ngờ và kỳ quặc khiến tôi quên mất tôi còn chưa chào Christelle.

Tôi cố gắng hết sức để không đến Vũ hội Mùa xuân, nhưng cuối cùng tôi vẫn phải nhúng chân vào nó, tôi tự động viên bản thân rằng cũng chỉ là nhúng chân vào trong một khoảng thời gian ngắn thôi, nhưng ngay ngày tiếp theo, tôi ở cùng một chỗ với nhân vật chính.

Điều này thật khó để chấp nhận.

“Chỉ tạm thời thôi. Chúng ta vừa yêu cầu Giáo hoàng sảnh [1] gửi một Thánh hiệp sĩ đến dạy Christelle. Vậy nên ta quyết định sẽ dạy con bé cho đến khi họ đọc yêu cầu của ta, chấp nhận, và gửi ai đó đến lãnh địa Công tước Sarnez.”

Tôi thầm thở dài trước câu trả lời của Hồng y Boutier.

Điều này có nghĩa là, Hoàng đế và Hồng y đã chấp nhận ước nguyện của Christelle muốn trở thành Thánh hiệp sĩ để trả món nợ với Hoàng thất.

Ngay cả khi hôn ước đã bị hủy bỏ, có vẻ họ cũng không thể dễ dàng bỏ qua một tài năng như vậy.

Nếu tôi có thể, tôi đã phàn nàn rằng đây là lớp học một kèm một và tôi muốn hoàn tiền, nhưng đây là Hồng y chứ không phải học viện.

Một người bận rộn như bà sẽ khó có thể dạy riêng hai học sinh được.

Tôi cũng không có lý gì để nói rằng tôi sẽ nghỉ xuân khi bà đang dạy Christelle.

Cũng may mắn rằng đây chỉ là tạm thời.

Hồng y là một Thần quan và không phải là Thánh hiệp sĩ, nên bà sẽ chỉ có thể dạy Christelle những phần cơ bản và lý thuyết.

“……Tôi hiểu rồi ạ. Xin nhờ cậy vào cô, tiểu thư Sarnez.”

Tôi cố ý nói bằng giọng lạnh nhạt. Tôi gọi cô bằng tên họ và cũng không mỉm cười.

Vì điều này đằng nào cũng xảy ra, tôi cảm thấy tôi cũng nên nhận điểm trừ trong khi chúng tôi học cùng nhau.

“Vâng, cảm ơn người rất nhiều vì ngày hôm qua. Mẹ của tôi muốn mời người dùng bữa khi nào người rảnh.”

Nhưng Christelle trả lời như thể cô không nhận bất cứ sát thương nào.

‘Hôm qua’ mà cô nói là đang nhắc tới việc tôi lắng nghe lời xưng tội của Công tước phu nhân Sarnez trên ban công của Vũ hội Mùa xuân.

Công tước phu nhân có vẻ là một người tốt, nhưng tôi sẽ không thể ăn nổi do áp lực và nỗi sợ hãi của việc ăn cùng với mẹ của nhân vật chính.

“Cảm ơn vì lời mời, nhưng tôi lo rằng điều ấy sẽ khá khó.”

Tôi trả lời như một cỗ máy.

Tôi cảm thấy bản thân thật may mắn vì tôi không thể rời Hoàng cung do là một con tin.

“Ngồi đi. Ta sẽ lấy trà.”

Hồng y mỉm cười dịu dàng và dẫn tôi và Christelle đến ghế bành.

Cô gọi tùy tùng Natalie trong khi nhìn chúng tôi bằng ánh mắt ấm áp, khiến tôi càng trở nên bực bội.

Không phải tên Hoàng tử ấy nên ở đây thay vì tôi à……

“Đây là lần đầu tiên hai đứa gặp nhau à?”

Tôi tự hỏi nên trả lời như thế nào, nhưng Christelle trả lời trước.

“Không ạ, tôi đã từng đến phòng xưng tội của Thần điện Hoàng cung để gặp Vương tử. Tôi xin ngài ấy chấp nhận lời xưng tội của mẹ tôi.”

“Phòng xưng tội à, một lựa chọn rất đúng đắn cho Thánh hiệp sĩ. Có vẻ tương lai của cô sẽ ngời sáng đây.”

Đôi mắt màu be của Hồng y cong lên.

Tôi và Christelle chỉ chớp mắt vì chúng tôi không hiểu điều ấy có nghĩa là gì.

“Ở phòng xưng tội của mỗi Thần điện đều có một lượng aether cố định tuôn chảy xung quanh. Điều đó nhằm làm ổn định tâm trí của các người đến xưng tội và khơi dậy đức tin trong họ. Cũng không có nơi nào tốt hơn là nơi ấy để các Thánh hiệp sĩ có thể nạp thêm aether trong trường hợp khẩn cấp.”

Christelle gật đầu với đôi mắt sáng ngời.

Cô nói rằng giờ cô đã hiểu vì sao cô cảm thấy dễ chịu hơn ngay sau khi bước vào đó.

Còn tôi không thể không nghĩ tới một người khác tôi đã gặp ở phòng xưng tội.

Nói đúng hơn thì, một đứa trẻ.

‘……Cậu đang làm gì ở đây?’

‘Ta…… Ta đang lắng nghe các lời xưng tội. Ta là Thần quan mà.’

‘Cậu đang làm điều mà không ai yêu cầu cả.’

Một bí ẩn dường như đã được giải đáp.

Đứa nhóc Cédie hẳn đã trốn trong phòng xưng tội vào ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau bởi cậu bé thiếu aether.

Ngay cả khi bị sốt, ớn lạnh và chóng mặt vì cạn kiệt aether, cậu vẫn phải tìm đến nơi ấy vì không thể nhận được giúp đỡ.

Suy nghĩ về đứa trẻ ấy khiến tôi cảm thấy không thoải mái một lần nữa.

Quả đúng như Eunse nói, Hoàng tử Cédric có vẻ thật sự là rác rưởi.

Cédie nói rằng cậu bé không phải Thần quan hay Thánh hiệp sĩ, nhưng nếu tôi có con trai như cậu, tôi hẳn đã tìm cách để bắt cặp cậu với một Thần quan tài giỏi bằng mọi giá.

Tôi cũng không bao giờ để một đứa trẻ, trông còn chưa đến tuổi đi học tiểu học, đi lang thang một mình vào buổi đêm.

Bỏ rơi, thờ ơ, đây thật sự là bạo hành trẻ con mà.

Tôi cảm thấy ngu ngốc vì trước đây đã không nhận ra những vấn đề nghiêm trọng đến như vậy xung quanh đứa trẻ.

“……Và đây là trà hoa cúc cho Vương tử Jesse ạ.”

Natalie đặt một tách trà ấm trước mặt tôi. Chỉ khi ấy tôi mới định thần trở lại.

Tôi không biết bà đã vào từ khi nào, nhưng tùy tùng của Hồng y đang rót trà cho chúng tôi với những động tác tao nhã.

“Cảm ơn, Natalie. Đi nghỉ đi.”

“Vâng, điện hạ.”

Khi nhìn Hồng y nói chuyện dịu dàng với tùy tùng, tôi tự dưng cảm thấy thắc mắc.

Thực ra, nếu như Christelle không ở đâu vào ngày hôm nay, tôi thật sự nghĩ rằng tôi sẽ hỏi nó.

Khi chấp nhận tôi làm đệ tử, bà đã nói……

‘Có một đứa trẻ.’

‘Đứa trẻ ạ?’

‘Phải. Ta mong cậu có thể giúp đỡ đứa trẻ ấy.’

Tôi muốn hỏi, liệu Cédie có phải là đứa trẻ mà bà nhắc đến khi ấy không.

Tôi thắc mắc rằng khi tôi hỏi có phải đứa trẻ bị bệnh hay không, câu trả lời của bà ‘Cũng tương tự vậy’ có phải ý là cạn kiệt aether không.

Nếu như Cédie là con hoang của Hoàng tử, giả thuyết của tôi sẽ khá chắc chắn.

Cédie gần như là cháu của Hồng y bởi bà là đại mẫu của Hoàng tử, và bà không phải kiểu người sẽ để một đứa trẻ phải sống chật vật như vậy, nên bà sẽ hỏi xin sự giúp đỡ của tôi.

Nhưng điều tôi tò mò……

“Một Thánh hiệp sĩ thường sẽ bắt cặp với một Thần quan. Họ sẽ trở thành đồng đội nương tựa vào nhau. Thần quan sẽ cung cấp aether cho Thánh hiệp sĩ, còn Thánh hiệp sĩ bảo vệ Thần quan dựa theo ý chỉ của Chủ thần.”

Tại sao đứa trẻ ấy không có cộng sự Thần quan chứ?

Tại sao họ không bắt cặp một Thần quan với đứa trẻ ấy, người đã được sinh ra trong Hoàng thất của Đế quốc và có thể tùy ý đi lại trong Hoàng cung?

Ngay cả khi đứa trẻ ấy không được mọi người biết đến, tôi nghĩ rằng bà cũng nên gửi một Thần quan đáng tin cậy đến, nếu họ không thể tìm được một Tổng giám mục hay ai đó cấp cao hơn.

“Là vậy sao ạ, một mối quan hệ thú vị.”

Tôi chìm trong suy nghĩ khi đang nhìn hoa cúc trôi trên tách trà.

Hay có phải Cédie không muốn bắt cặp với Thần quan không? Đây cũng là điều cần cân nhắc.

Tôi đã nghĩ rằng đây là bạo hành trẻ con khi nãy, nhưng nếu cậu bé muốn tự ý hành động, tất cả những gì tôi có thể làm là bảo cậu bé cẩn thận.

Người lớn sẽ không thể giúp được cậu nhiều nếu như cậu lẻn ra khỏi nơi ở để lang thang vào ban đêm và từ chối Thần quan.

Nhưng ít ra cũng không có vẻ là cha và con không nói chuyện với nhau, bởi dường như cậu bé đã bảo Hoàng tử là tôi thích đồ ăn.

‘Nếu các thần thú phát hiện Thần vật ở Lâu đài Lãnh chúa, ta sẽ không có lý do gì để gặp cậu kể từ ngày mai.’

Giọng của đứa trẻ vang vọng trong đầu tôi. Quả thật kể từ khi đó, tôi chưa từng gặp lại đứa trẻ.

Mặc dù tôi đã gặp lại Demy, nhưng tôi khá chắc rằng hai đứa nhóc còn lại đã được dẫn đi bởi Cédie.

Nhưng tôi cũng không có lý do gì để lo lắng về cậu nhóc khi Hiệp sĩ Élisabeth cũng biết về tình hình này……

“Vương tử?”

Tôi đột nhiên nghe thấy giọng của Hồng y. Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu.

“Hai quý cô đang ở trước mặt cậu nhưng cậu vẫn bị xao lãng, thật đáng ngạc nhiên.”

Khóe mắt bà cong lên đầy tinh nghịch. Cốc của hai người họ đều đã vơi đi một nửa trước khi tôi kịp nhận ra.

“Tôi xin lỗi ạ. Tôi đoán rằng tôi đã rất mệt vào đêm qua. Tôi đã ngây người ra trong chốc lát.”

Tôi nhấp nước trà và nói ra bất cứ điều gì tôi có thể nghĩ được. Tôi đáng lẽ nên cẩn thận hơn và không nên suy nghĩ về những chuyện khác khi đang ngồi cạnh nhân vật chính.

Christelle nhìn về phía tôi và khẽ cười.

“Tôi vừa hỏi là Vương tử có cộng sự không ạ.”

“Cộng sự ạ?”

“Vâng, cộng sự Thánh hiệp sĩ ấy ạ.”

“Tôi không có ạ.”

Đôi mắt cô mở to khi nghe thấy câu trả lời của tôi. Mái tóc màu hồng được buộc cao khẽ lắc lư.

“Tôi chỉ là một tân binh, nhưng tôi vẫn có thể cảm thấy aether của Vương tử rất tuyệt vời. Tôi không thể tin được người không có cộng sự……”

‘Có phải các Thánh hiệp sĩ sống khắc khổ hơn không ạ?’ Cô thì thầm như vậy. Tôi và Hồng y chạm ánh mắt.

Đó là do aether của tôi không phải là bẩm sinh.

Các Thánh hiệp sĩ của Thần quốc đương nhiên sẽ không muốn bắt cặp với Vương tử Jesse khi anh không có gì để cho họ.

Trước khi đến đây, tôi chỉ là một ‘Giám mục danh dự’, và cả Vương tế của Thần quốc và Hoàng đế của Đế quốc đều biết điều ấy.

Không chỉ vậy, Vương tế còn gửi các sát thủ khá yếu để giết tôi.

Nhưng aether của tôi đã đột ngột tăng vào một lúc nào đó, và kế hoạch của Vương tế hoàn toàn thất bại.

Khi ấy, tôi không biết nguồn gốc của sức mạnh đột ngột này, nhưng bây giờ tôi có một linh cảm về nó.

“Đầu tiên thì tôi là người ngoại quốc, và cũng không thể tự do đi ra ngoài tùy ý muốn, nên Thánh hiệp sĩ bắt cặp với tôi sẽ gặp rất nhiều bất tiện.”

Tôi đưa ra cái cớ hợp lý nhất dựa trên hoàn cảnh hiện tại của tôi.

Christelle gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc.

Tôi không rõ rằng cô đã hiểu ý tôi khi nói về hoàn cảnh hiện tại của tôi hay chưa. Cô là con gái quý giá của một Gia tộc Công tước quyền lực, còn tôi chỉ là một con tin mà Thần quốc không ngần ngại gửi đi. Cô sẽ hạnh phúc hơn với một Thần quan khác.

“Nhưng bây giờ cũng không phải thời kỳ chiến tranh, nên cũng không cần thiết để aether luôn được nạp đầy hay Thần quan và Thánh hiệp sĩ luôn ở cùng nhau mà ạ.”

Cô nhanh chóng trả lời tôi. Tôi nghĩ rằng cô đang bỏ ngoài tai lời của tôi……

“Số Thánh hiệp sĩ luôn luôn ít hơn số Thần quan. Vậy nên một Thần quan không có cộng sự cũng không phải là lạ.”

Hồng y Boutier nhẹ nhàng can thiệp vào cuộc đối thoại của chúng tôi.

“Vương tử của chúng ta đương nhiên là một Giám mục tài năng, nhưng gần đây cậu ấy vẫn luôn tận tụy với công việc xưng tội, nên cũng khá khó để trở thành Thần quan được bắt cặp với một Thánh hiệp sĩ.”

Cái này…… Cái này là nói đỡ cho tôi đúng không? Bà đang giúp tôi phải không?

“Vậy chúng ta có nên mời một ma pháp sư vào buổi học tới để học về sự khác biệt giữa Thánh hiệp sĩ và ma pháp sư không?”

Christelle định nói gì đó, nhưng Hồng y nhẹ nhàng kết thúc buổi học.

Tôi đứng dậy bởi biểu cảm lúng túng, không hiểu điều gì vừa xảy ra.

Khi nhìn lên đồng hồ, chỉ mới 30 phút trôi qua.

“Cảm ơn người, điện hạ. Tôi sẽ gặp người vào hai ngày tới ạ.”

Ừ thì…… Thông thường thì các buổi học định hướng sẽ ngắn mà.

Tôi nghĩ vậy và hành lễ với Hồng y, chào Christelle, và nhanh chóng trốn thoát khỏi văn phòng.

Tôi đi rất nhanh vì mặc dù điều này khá khó để xảy ra, tôi cũng không muốn nghĩ về khả năng cô sẽ hỏi đi về cùng tôi.

May mắn thay, Hồng y không mời bữa trưa hôm nay.

Tôi không biết có phải do tôi quá nhạy cảm hay không, nhưng lưng tôi cảm thấy nóng ran cho đến tận khi cửa đóng lại.

*

“Nếu tớ là cậu, tớ sẽ ngay lập tức đến Cung Juliette hôm nay và kể cho ngài ấy.”

Phó Chỉ huy Đội Cận vệ, người đang ngồi trong một góc sân đấu tập, lớn giọng.

Hoàng tử, người đang im lặng vẽ gì đó bằng mũi kiếm, ngay lập tức dừng di chuyển.

“Thật sự…… Tớ không có ý định kể chi tiết nhưng mà…… Nếu tớ là cậu, tớ thà nói thật hết mọi thứ và xin giúp đỡ thay vì để bị hiểu lầm. Như thế tốt hơn cả trăm lần.”

Élisabeth thật sự rất kỳ lạ hôm nay.

Ngay cả khi tay áo của cô bị đốt cháy bởi lửa của Hoàng tử, hay khi Hoàng tử làm gãy kiếm tập của cô một lần nữa, cô chỉ cười mà không nổi giận.

Khi nghĩ lại thì, cô đã hành xử kỳ quặc từ lúc bước vào sân đấu tập.

Cô tự cười với bản thân như một người điên và lẩm bẩm ‘Ah, làm sao ngài ấy có thể nghĩ được như vậy? Thiên tài à?’ và có lúc trông như thể chực khóc.

Biểu cảm của cô xoay chuyển từ cảm động đến chết vì cười.

Cédric hơi nhíu mày.

“Tớ đã bảo cậu tớ không cần Vương tử giúp đỡ.”

Élisabeth nằm vật sang một bên và nức nở.

Hoàng tử nghiêm túc nghĩ có nên gọi thái y hay không.

Thật khó khăn khi người bạn của anh chưa gì đã vật lộn với cái nóng.

David Capucon, tùy tùng của anh, đi vào cổng sân đấu tập vào lúc đó.

Cédric hạ kiếm xuống và chào ông.

“Điện hạ.”

“Ông đến rồi.”

“Đây là tin nhắn được gửi đến từ Đức Hồng y Boutier điện hạ ạ.”

Capucon tiếp tục nói với biểu cảm nghiêm túc.

“‘Cơn sóng thâm nhập vào Lãnh cung. 11 giờ trưa hai ngày tới ở sân đấu tập ngoài trời.’ Đó là tin nhắn ạ.”

Hoàng tử chỉ im lặng. Như mọi khi, Élisabeth là người nói trước.

“Tớ đến xem được không?”

Cédric chỉ mặc kệ cô.

Anh cầm thanh kiếm lên và đi thẳng đến trung tâm của sân tập.

Capucon nhìn theo bóng lưng của Hoàng tử trong chốc lát, chào Élisabeth và rồi đi ra khỏi sân đấu tập.

Vị tùy tùng chỉ mong rằng chủ nhân của ông sẽ quyết định sáng suốt.

_____________

TL’s notes:

[1] Giáo hoàng sảnh: Nơi Giáo hoàng cư trú, bản tiếng Anh là Vatican nhé.

<< Previous Chapter | Index | Next Chapter >>

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *