Tôi nghĩ rằng tôi ngủ khoảng 10 tiếng.
Nhân vật chính Christelle tuyên bố rằng cô sẽ nhận một công việc mới, và Hoàng tử Cédric trông rất giống với một người mà tôi biết.
Thêm vào đó, có cả bí ẩn về Thần vật ở Thần điện nữa.
Tôi tưởng rằng tôi sẽ không thể ngủ được khi có quá nhiều thứ để suy nghĩ, nhưng tôi ngay lập tức mất ý thức ngay khi nằm lên giường sau khi tắm rửa.
Khi tôi mở mắt đã là 9 giờ sáng.
— Chiếp chiếp
“Thật mừng vì hôm nay bình yên ạ.”
Tôi đồng tình với Benjamin và nhấp ngụm trà quế.
Chúng tôi đang tận hưởng giờ trà buổi sáng như thường lệ, nhưng tôi cảm giác như đã rất lâu rồi chúng tôi chưa uống trà sáng vì đêm hôm qua quá dài.
Khu vườn được trang trí cẩn thận hơn thường lệ để đón khách, giờ đây yên tĩnh như thư viện.
Cứ như thể một cơn bão vừa quét qua vậy.
“Từ giờ trở đi, mỗi khi có sự kiện, tôi nghĩ rằng tôi cần giả ốm vài ngày trước đó.”
Benjamin gật đầu khi tôi nói vậy.
Tôi đút một miếng táo vào miệng Demy đang ngồi trên đùi tôi, và nhìn cuốn sổ tay đặt trên bàn.
Benjamin luôn luôn đảm bảo rằng ông ấy sẽ không nhìn tôi, ngay cả là lỡ liếc mắt, mỗi khi tôi viết gì đó trong sổ.
Có vẻ như ông nghĩ rằng đây là ‘hồi ký bi kịch của một con tin’ hay gì đó tương tự.
Tôi cũng không sửa lại điều đó vì suy đoán của ông cũng không phải là sai.
∙ Thần vật bị lấy trộm từ Thần điện Cảnh giới
Có khả năng nó không biến mất, mà có ai đó đã dùng nó
Đây là điều đầu tiên tôi cần tìm ra.
Từ giờ trở đi, những gì tôi có đều chỉ là giả thuyết, nhưng đương nhiên sẽ có sự khác biệt rõ rệt giữa việc nghĩ ra giả thuyết và việc bị cuốn trôi mà không kịp suy nghĩ gì.
Tôi bắt đầu phân tích câu chuyện đã nghe được từ Công tước phu nhân Sarnez đêm hôm qua trước cửa xe ngựa.
Thần vật ở Thần điện, vốn dĩ nên được sử dụng để cứu Christelle, đã bị sử dụng khi thực hiện điều ước cho một ai đó trước.
Công tước phu nhân không còn cách nào khác ngoài sử dụng ‘Thanh Hải Chúc Phúc’, lễ vật được dùng cho hôn ước giữa Christelle và Hoàng tử Cédric trong nguyên tác tiểu thuyết.
Biến số này mạnh mẽ đến mức bẻ cong mạch truyện của nhân vật chính.
Và theo như những gì tôi biết, hiện tại chỉ có một yếu tố bên ngoài có thể làm được điều đó.
Đó là tôi.
— Kkii
“Demy, đừng trèo lên bàn.”
Tôi ôm chặt cái bụng màu đen của Demy khi cậu nhóc vươn móng về phía bàn, và cho một quả nho vào miệng nó.
Gấu trúc đỏ nhanh chóng điềm tĩnh trở lại.
‘Jesse Venetiaan’ chắc chắn đã chết trong nguyên tác.
Và vào ngày tiếp theo, ai đó làm gì đó để cứu anh, khiến tôi hồi quy và xuyên vào cơ thể này.
Từ trước đến nay, tôi vẫn nghĩ rằng đây là một hiện tượng tự nhiên.
Đó là vì, những điều như thế này xảy ra thường xuyên trong các tiểu thuyết mạng, khi nhân vật chính xuyên vào thân xác của một nhân vật trong tiểu thuyết.
Không có vẻ như ngoại lực nào đó đã tác động lên họ, mà họ chỉ đơn giản xuyên không bằng một cách nào đó.
Đó là những câu chuyện mà cuộc sống sau khi xuyên không quan trọng hơn là cách thức việc xuyên không xảy ra.
Tôi cũng đã nghĩ rằng tôi cũng ở trong tình huống tương tự, cho đến tận hôm qua.
Vụ trộm Thần vật ở Thần điện là một sự việc đáng lo ngại, nhưng tôi đã không nghĩ gì nhiều về nó, nhất là khi chỉ vừa thoát chết.
Nhưng cuối cùng, nó không phải một vụ trộm đơn thuần.
Ai đó đã ước để cứu ‘tôi’, và cuối cùng, tôi xuyên vào cơ thể này.
∙ Thần vật bị lấy trộm từ Thần điện Cảnh giới
Có khả năng nó không biến mất, mà có ai đó đã dùng nó
∙ Ai đã thực hiện điều ước?
∙ Các Thần vật khác có khả năng đáp ứng điều ước không?
Nếu như vậy, ai là thủ phạm?
Tôi có chút tò mò về việc này, nhưng tôi không nghĩ rằng mọi thứ sẽ thay đổi nhiều kể cả nếu tôi biết.
Ngay cả nếu Christelle của tương lai thực hiện điều ước sau khi nghe về cái chết của Vương tử Jesse, cô của hiện tại cũng không thể biết điều gì.
Đương nhiên tôi cũng nghĩ về Eunse, nhưng điều ấy còn ít khả thi hơn.
Tôi không thể nghĩ ra được Eunse bằng cách nào có thể thực hiện được phép màu này, khi em còn không phải nhân vật trong tác phẩm.
Cuối cùng thì, chỉ có điều thứ hai là quan trọng với tôi.
Các Thần vật khác có khả năng đáp ứng điều ước không?
Khá nhiều người biết rằng Thần vật ở Thần điện sẽ đáp ứng ước nguyện thông qua ‘ước nguyện bằng máu’, nhưng đối với Thanh Hải Chúc Phúc thì có vẻ không phải như vậy.
Theo như những gì sách viết, đó chỉ là một Thần vật thuộc có nguyên tố nước rất mạnh mẽ.
Việc nó cứu Christelle có thể chỉ là tác giả cố gắng bẻ tay lái cốt truyện có thể phát triển, nhưng tôi không thể từ bỏ niềm hi vọng mong manh này.
Nếu như các Thần vật khác cũng có năng lực đáp ứng điều ước của con người, chúng có thể lắng nghe và đáp ứng điều ước trở về nhà của tôi không?
Ngay cả tôi cũng biết rằng câu hỏi này có hơi lạc quan thái quá, nhưng mà……
“Hiệp sĩ Élisabeth đang đến đây ạ, thưa Vương tử.”
Tôi tỉnh dậy khỏi mớ suy nghĩ. Quyển sổ của tôi đầy đường gạch chân và khoanh tròn.
Khi tôi ngẩng đầu lên nhìn, tôi thấy Hiệp sĩ Élisabeth đang rảo bước, mái tóc ngắn màu ôliu của cô đang bay trong gió.
Đi bên cạnh cô là Ganael.
“Chào buổi sáng, Vương tử Jesse.”
“Xin chào, Hiệp sĩ Élisabeth.”
Có lẽ do đã hoàn thành một sự kiện lớn trong an toàn, Phó Chỉ huy Đội cận vệ trông có vẻ rất sảng khoái.
Tôi gập sổ lại và cất vào trong túi áo ngực.
Benjamin đứng dậy và kéo ghế cho cô, còn Ganael nói chuyện với tôi.
“Đức Hồng y Boutier điện hạ nói rằng ngài ấy sẽ trực tiếp nói chuyện với Gia tộc Hầu tước Duhem. Và ngài ấy hỏi liệu gặp mặt vào 3 giờ chiều nay có ổn không ạ.”
“Ta ổn, nhưng ta ngạc nhiên hơn khi điện hạ cũng ổn với việc ấy. Cảm ơn, Ganael.”
Ganael nói với tôi tin tức về Demy, và việc buổi học của tôi với Hồng y vào 11 giờ sáng mọi khi sẽ được xếp lại vào buổi chiều.
Tôi đã nghĩ rằng tôi cần nghỉ lớp học hôm nay bởi tôi ngủ dậy muộn và cũng có rất nhiều thứ cần sắp xếp, và đây là câu trả lời tôi nhận được.
Benjamin nhanh chóng thu dọn cốc rỗng của ông và của Ganael, rồi nói với chúng tôi ‘Xin hãy tự nhiên nói chuyện’, và hướng về Cung Juliette với cậu bé.
“Cảm ơn cô vì đã đến đây dù lịch trình của cô dày đặc đến vậy. Và cô cũng đã làm việc rất vất vả đêm hôm qua ạ.”
Tôi trực tiếp rót trà quế vào tách trà của Hiệp sĩ Élisabeth.
Cô mỉm cười và nhận tách trà. Đôi mắt màu xám của cô sáng lấp lánh khi nhìn các món tráng miệng.
“Nếu như Vương tử mời tôi đến, tôi sẽ có lý do chính thức để tránh việc, nên những lời mời của người luôn được chào đón ạ. Đêm hôm qua tôi đã làm việc đến mức gần chết, nên khi mọi thứ đã kết thúc, tôi cảm thấy sảng khoái hơn nhiều.”
Cô nhấp trà và kể cho tôi mọi chuyện lớn và nhỏ xảy ra ở Vũ hội Mùa xuân.
Hầu hết các câu chuyện là về các quý tộc không nghe theo lời của Đội Cận vệ và sẽ chỉ lắng nghe khi cô, người thừa kế của Gia tộc Bá tước, xuất hiện.
Vậy nên Hiệp sĩ Élisabeth không có cách nào khác ngoài việc xuất hiện ở tất cả các sự việc.
“Giờ khi tôi nghĩ lại, tôi cũng nghe rằng Vương tử xuất hiện ở Cung Strauder trong chốc lát.”
“Tôi chỉ ở ban công thôi ạ. Là do đứa nhóc này.”
Tôi nói vậy và chỉ vào Demy khi đứa nhóc đang bò lên ngực tôi.
“Có phải cũng là đứa nhóc trước đây không ạ?”
“Vâng, tôi tưởng nó đã rời đi, nhưng hóa ra nó vẫn còn ở trong cung. Nó sẽ đến lãnh địa của Gia tộc Hầu tước Duhem, nơi có một Thần vật khác, sớm thôi ạ.”
— Kkiii
Demy kêu khe khẽ. Tôi nhẹ nhàng vỗ lên lưng nó, và ngập ngừng mở miệng.
Tôi đã gọi Hiệp sĩ Élisabeth vào sáng sớm nay vì tôi có điều muốn nói, nhưng giờ đây khi có cơ hội, tôi không cảm thấy dễ dàng để mở lời.
Tôi tự hỏi liệu có nên hỏi câu này không, nhưng tôi cũng cảm thấy mình có quyền được biết.
“Xin hãy nói chuyện tự nhiên, thưa Vương tử.”
Dường như nhận ra sự ngập ngừng của tôi, cô mở lời trước.
Tôi cuối cùng cũng nói về câu chuyện đã khiến tôi trăn trở từ đêm qua đến giờ.
“Dạo gần đây, tôi có gặp một đứa trẻ ở trong Hoàng cung. Đứa nhóc ấy bảo tôi giữ bí mật, nhưng tôi không nghĩ mình có thể tiếp tục làm vậy.”
“Vâng.”
Cô đưa tách trà lên miệng.
“Đó là một cậu bé với tóc đen, mắt màu cam ạ. Chiều cao khoảng chừng này……”
“Khụ, khụ! Khụ, khụ, khụ!”
Hiệp sĩ Élisabeth bắt đầu ho dữ dội sau khi bị sặc nước trà.
Demy giật mình và giơ đuôi lên.
Tôi nhanh chóng đưa cô khăn ăn và đổ chút nước vào cốc rỗng.
Cô mất một khoảng thời gian dài để bình tĩnh trở lại, nhưng đôi mắt của cô vẫn còn ngấn lệ.
“Cô có ổn không ạ?”
“Xin, khụ, xin hãy tiếp tục ạ.”
“A, vâng. Cậu bé ấy và tôi đã gặp nhau một số lần. Cậu nói rằng tên cậu là Cédie.”
“Ha……”
Cô thở dài và che miệng bằng chiếc khăn tay tôi vừa đưa. Quả nhiên, có điều gì đó đáng nghi ở đây.
“Cậu ấy trông rất giống với Hoàng tử Cédric. Hiệp sĩ Élisabeth hẳn cũng sẽ đồng tình nếu như cô trực tiếp gặp mặt cậu ấy.”
“Vâng……”
“Có phải cô đã từng gặp cậu ấy không ạ?”
Hiệp sĩ Élisabeth gật đầu với một biểu cảm tuyệt vọng. (TL’s note: Khổ thân chị =))))))))) )
“Cô có biết cậu ấy không ạ?”
Tiếp tục gật đầu.
“Cậu ấy đến và lang thang quanh Hoàng cung tùy ý muốn. Có phải đứa nhóc ấy cũng là thành viên Hoàng tộc không ạ?”
Cô hơi lưỡng lự một chút, rồi tiếp tục gật đầu.
Quả nhiên, ‘bạn thân của Hoàng tử’ biết mọi thứ.
Một bức tranh được vẽ ra trong tâm trí tôi.
Eunse, người luôn gọi Hoàng tử là rác rưởi.
< Trở thành Tiểu thư Dị giới Sau khi Bỏ việc >, tiểu thuyết được yêu mến bởi rất nhiều người vì hòa lẫn giữa những tình tiết rập khuôn cũ với những ý tưởng mới.
Cho dù tôi nghĩ thế nào đi nữa, chuyện này có vẻ điên rồ hơn chỉ là một ý tưởng tiểu thuyết thông thường, nhưng tôi nghĩ rằng có thể mọi người sẽ tiếp tục đọc về một nam chính như thế này bởi họ cảm thấy hứng thú với quá khứ của anh.
“Cậu bé có nơi ở riêng chứ ạ? Hoàng tử đang chăm sóc tốt cho cậu bé đúng không ạ?”
“……Có phải tôi nghe nhầm không ạ?”
Cô đờ đẫn nhìn tôi.
“Đứa nhóc ấy thậm chí còn trốn trong phòng xưng tội của Hoàng cung, nên tôi không nghĩ rằng cậu bé đang được chăm sóc cẩn thận. Tôi biết rằng tôi không nên nói điều này bởi tôi không phải bố hay thành viên gia đình của cậu bé, nhưng……”
“Đợi chút đã ạ, thưa Vương tử. Tôi xin lỗi.”
Hiệp sĩ Élisabeth giơ cả hai tay ra và cắt lời tôi.
“Ừm, tôi có thể hỏi rằng người nghĩ đứa trẻ là ai được không ạ?”
“Cho dù Hoàng tử đã từng tạo ra sự cố gì khi ngài ấy còn trẻ, điều ấy không có liên quan đến tôi.”
Tôi cương quyết nói.
Cédie được sinh ra với thần lực. Tôi cảm giác cậu bé cũng được dạy cách sử dụng nó.
Tuy vậy, cậu bé khẳng định cậu không phải Thần quan hay Thánh hiệp sĩ.
Cậu cũng ngần ngại không chịu nói cậu thuộc gia đình nào, hay cậu bao nhiêu tuổi.
Cách nói của cậu tràn đầy ngạo mạn, và những cử chỉ cũng tao nhã.
Điều đó cũng có nghĩa rằng cậu đã học được những điều này từ một người lớn.
‘Crapdric, tên khốn ấy thật sự cần nghĩ về những gì mình đã làm với Christelle. Hắn cần phải hối hận cho đến hết đời.’
‘Xóa quá khứ đi, tên khốn……’
Giọng của Eunse vang vọng trong đầu tôi như còi báo động.
‘Quá khứ’ mà em nói, có lẽ là đang nhắc đến quá khứ này.
“Tuy vậy, tôi không cảm thấy thoải mái khi gặp một đứa trẻ cũng có địa vị như tôi. Tôi cũng là con ngoài giá thú được sinh ra từ Quốc vương bệ hạ và Thần quan.”
“……”
“Vậy nên tôi mong Hiệp sĩ Élisabeth có thể chăm sóc cậu bé thật tốt.”
Cô cắn chặt môi.
Tôi có thể nhìn thấy mặt cô đỏ ửng từ cổ lên, như thể thật khó để kiểm soát biểu cảm.
Cơ thể cô dường như đang rung lắc.
“Demy, tăm nhọn nên không thể ăn được đâu. Nhổ ra, nhổ ra nào.”
Demy bắt đầu gây rối vào lúc đó, nên tôi không thể tiếp tục quan sát Hiệp sĩ Élisabeth.
Cô có vẻ như lầm bầm ‘công lý thực thi’ và ‘nghiệp quật’ nhưng tôi không chắc chắn lắm.
Cuối cùng thì, tôi sắp xếp xong mọi thứ trong sổ tay, và nhờ có Hiệp sĩ Élisabeth mà một khúc mắc cũng đã được giải quyết.
Giờ trà sáng lúc nào cũng giúp ích.
*
“Điện hạ, Vương tử Jesse đã đến rồi ạ.”
“Vào đi.”
Mọi giây phút hôm qua đều dài như thập kỷ, nhưng thời gian hôm nay trôi qua khá nhanh.
Vào 2 giờ 40 phút, tôi đứng trước văn phòng của Hồng y và kiểm tra trang phục lần cuối cùng.
Natalie, tùy tùng của Hồng y Boutier, mở cửa sau khi nói với tôi rằng ‘Trông người rất ổn ạ’.
Benjamin và Ganael đứng phía sau khẽ thì thầm với tôi ‘Xin đừng làm bản thân bị thương’ và ‘Vương tử, xin đừng lăn trên sàn quá nhiều vào hôm nay!’.
Tôi không thể hiểu họ đang lo lắng cho tôi hay đang trêu tôi.
“Chào, Vương tử. Cậu nghỉ ngơi có ổn không?”
“Kính chào Đức Hồng y điện hạ cao quý.”
Khi tôi cúi chào và ngẩng đầu lên nhìn, mắt của bà đang sáng lấp lánh dưới chiếc kính một mắt, và bà đang chỉ về một phía của văn phòng.
Tôi cảm thấy bất an khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ ấy. Tôi chậm rãi quay đầu.
Một vị khách khác đã có mặt trước tôi.
“Xin kính chào Vương tử Jesse Venetiaan.”
Người phụ nữ mỉm cười rạng rỡ và hành lễ với tôi.
Đó là cặp mắt cuối cùng tôi nhìn thấy sau khi đóng cửa ban công Cung Strauder.
Đôi mắt màu xanh xám vừa hơi lạnh lẽo vừa trong trẻo.
Bộ trang phục của cô khác với hôm qua, nhưng mái tóc hồng vẫn được buộc lên giống vậy.
“Đây là tiểu thư Christelle de Sarnez, sẽ học cùng cậu bắt đầu từ hôm nay.”
Hồng y tuyên bố về việc học nhóm. Đây là điều chưa từng được thêm vào chương trình giảng dạy.
:)))) Khặc khặc, hehehehe, hahaha, kekekek
Học nhóm seo, thiệc là thú zị. 🤣🤣🤣