Tôi không thể nhanh chóng nghĩ ra câu trả lời.
Tâm trí tôi đang rối loạn với những manh mối mà Eunse đã từng nói với tôi trong quá khứ.
Tuy vậy, tôi không thể tìm thấy cụm từ ‘Thánh hiệp sĩ Christelle’ dù cho nghĩ nhiều đến mức nào đi nữa.
Khi nãy tôi nói về Thánh hiệp sĩ để làm minh chứng rằng năng lực của Christelle không phải điều tồi tệ, nhưng tôi chưa từng nghĩ rằng mọi chuyện sẽ thành ra như thế thật.
Tôi chưa từng đọc ‘TTTTDGSKBV’, nhưng tôi chắc chắn rằng cốt truyện ban đầu không như thế này.
Hôn ước bị hủy, lời tuyên bố của nhân vật chính về chức vụ mới. Cốt truyện hoàn toàn thay đổi, bắt đầu từ sự biến mất của Thanh Hải Chúc Phúc.
Tôi tự hỏi sức mạnh gì đã hiện thực hóa điều ước của Công tước phu nhân trong nguyên tác tiểu thuyết.
Thứ có khả năng cao nhất là Thần vật đã bị lấy trộm từ Thần điện Cảnh giới.
Nếu như nó vẫn còn ổn, phu nhân hẳn đã có thể cứu được con gái mà vẫn giữ được Thanh Hải Chúc Phúc làm lễ vật cưới.
Christelle cũng sẽ không có sức mạnh của nước.
Vậy chỉ còn một câu hỏi sót lại. Ai đã lấy trộm Thần vật từ Thần điện, và vì mục đích gì?
“Vậy thì……”
Vào lúc tôi mở miệng,
— Cộc, cộc, cộc cộc
Tôi nghe thấy một nhịp điệu gõ cửa quen thuộc từ đâu đó. Đó là nhịp điệu được sử dụng khi hô ‘Đại, Hàn, Dân Quốc!’.
Hoàng tử Cédric là người đầu tiên trả lời.
Có vẻ như biết ai là người đang gõ cửa, anh thở ra một hơi, giơ bàn tay đeo găng và vẽ một đường nằm ngang một lần nữa.
— Cạch
Tôi nghe thấy tiếng cửa mở khóa. Năng lực này thật tuyệt vời ngay cả khi nhìn nó lần thứ hai.
Khi cửa ban công chậm rãi mở, một người quen thuộc bước ra với một nụ cười.
Công tước phu nhân và tôi nhanh chóng đứng dậy.
“Một buổi gặp mặt của những người ta thích nhỉ.”
Hồng y Aurélie Boutier dịu dàng nói.
Bà đang mặc trang phục của Hồng y, và cả quần áo lẫn mũ mitra của bà đều hào nhoáng hơn của tôi.
Quần áo của bà nhiều lớp hơn, và họa tiết thêu cũng tỉ mỉ hơn.
Bà khẽ ra hiệu và toàn bộ các tùy tùng phía sau đều nhanh chóng đi mất.
“Xin chào, thưa điện hạ.”
“Xin kính chào Đức Hồng y điện hạ.”
“Điện hạ.”
Tôi, Công tước phu nhân và Hoàng tử lần lượt chào bà.
Hồng y đáp ‘Rất vui khi gặp mọi người’, và sau đó đôi mắt màu be của bà hướng đến Demy đang ngồi trên vai tôi.
“Thật mừng vì cậu đã thuần hóa được nó. Ta vừa mới nghe câu chuyện.”
— Kkii
Demy khẽ kêu như thể đáp lời bà.
Tôi nhớ lại rằng Benjamin đã bảo các hộ vệ ‘thông báo với Đức Hồng y điện hạ về chuyện này’.
Tôi đang định nói rằng tôi sẽ gửi đứa nhóc này đi vào sáng mai, nhưng Hồng y mở miệng trước.
“Vương tử đã làm rất tốt với thánh lễ xưng tội. Cậu cũng không quên những điều mà ta đã dạy.”
Bà mang biểu cảm tự hào. Suy nghĩ trong đầu tôi dừng lại một chút trước khi tiếp tục.
“……Người đã nghe toàn bộ ạ?”
“Các binh sĩ bảo ta là chuyện gấp, nên ta để Frédérique lại để đi trước, rồi ta nhận ra cửa ban công đã đóng. Cuối cùng thì ta đã nghe khi đợi ở bên trong.”
Bà nói thêm ‘Ta xin lỗi’ mặc dù trên gương mặt bà không có chút biểu cảm tội lỗi nào.
Tôi có cảm giác rằng bà nghe lén có chủ đích, nhưng biểu cảm vô tội trên gương mặt bà khiến tôi khó mà nghi ngờ.
Bà chậm rãi bước về phía chúng tôi và vươn tay về Công tước phu nhân Sarnez.
“Cô sẽ bị thiếu nước nếu như khóc nhiều như thế đó, Isabelle. Chúng ta đi uống tách trà nhé?”
Giọng của bà ngọt ngào như một bài hát ru.
Gương mặt của Công tước phu nhân nhăn lại khi nghe lời mời ấy.
Tôi có cảm giác như đang nhìn Eunse lúc nhỏ vậy.
Em sẽ mạnh mẽ đứng dậy ngay cả sau khi ngã và làm trầy xước đầu gối, nhưng khi tôi đến gần và hỏi ‘Có sao không?’, em ấy sẽ bật khóc.
“Hu……”
Công tước phu nhân vùi mặt vào vai của Hồng y.
Tôi có thể hiểu được cô đã buồn bã đến nhường nào khi phải đối diện với một trách nhiệm lớn như vậy.
Hồng y vỗ lưng và đầu của cô và dẫn cô vào trong phòng, trong khi tôi và Hoàng tử yên lặng đứng nhìn.
Bà đang hướng đến nơi Hoàng đế, cộng sự của bà, và chồng của phu nhân, Công tước, đang đứng.
“À, Cédric.”
Hồng y dừng lại và quay đầu nhìn lại khi đang bước qua cửa. Hoàng tử đợi lời của bà.
“Ta nghe rằng xe ngựa của tiểu thư Sarnez đã đến rồi. Con có nghĩ rằng con nên ra đó không?”
“……”
“Ta lo rằng có lẽ chúng ta phải hủy bỏ thông báo về hôn ước đã được lên kế hoạch, nhưng hôm nay bạn nhảy của đứa trẻ ấy vẫn là con.”
Bà mỉm cười và bắt đầu đi tiếp mà không đợi câu trả lời của Hoàng tử.
Bà thực sự là người rất tùy hứng quyết định, nhưng cũng rất khó để có thể phản đối lời bà.
Liệu đây có phải thứ người ta gọi là sức hút không?
“……”
Hoàng tử không trả lời.
Anh nhìn chằm chằm về phía bóng lưng đã khuất của Hồng y, nhưng có vẻ tâm trí của anh đang ở nơi khác.
Khi nhìn biểu cảm nghiêm túc trên gương mặt anh, sự mệt mỏi và hỗn loạn mà tôi tạm quên mất ngay lập tức tràn về.
“Vậy tôi cũng sẽ đi ạ.”
Tôi cũng chào anh ngắn gọn, và nhẹ nhàng tóm lấy Demy khi đứa nhóc đang cù vào cổ tôi.
Đã đến lúc phải đi về rồi.
“Những gì cậu nói trước đó là thật lòng à?”
Giọng nói trầm êm dịu vang vọng phía sau tôi. Tôi quay đầu lại và thấy Hoàng tử đang nhìn xuống tôi.
Trước đó tôi nghĩ rằng anh thích bỏ chủ ngữ, nhưng giờ tôi nghĩ lại rằng có lẽ tên này là kiểu chỉ nói những gì mình muốn.
“Ý người là sao cơ ạ?”
Đôi đồng tử màu cam hoàn toàn phản chiếu tôi.
“……Rằng cậu không nghĩ đó là lời nguyền,”
“Tiểu thư Christelle de Sarnez đang vào!”
Một giọng nói lớn vang lên trong sảnh đường mà Vũ hội đang diễn ra và nhấn chìm giọng của Hoàng tử.
Sảnh đường vốn đang ồn ào nhanh chóng lặng yên như bị đổ nước lạnh vậy.
m nhạc vẫn luôn được liên tục chơi, giờ cũng đột ngột kết thúc. Tôi cảm thấy sởn gai ốc.
Quả nhiên, màn ra mắt giới thượng lưu của nhân vật chính thật đặc biệt ngay từ khi xuất hiện.
Tôi không thể kìm nén sự tò mò và bước về phía cửa ban công.
Mặc dù tôi muốn né tránh hai nhân vật chính, tôi cũng muốn xem nhân vật mà Eunse yêu thích nhất khi cô ở dưới ánh đèn rực rỡ.
Tôi cần phải nhìn cô ít nhất một lần để kể với con bé rằng nhân vật mà em thích trông như thế nào.
“Cậu quan tâm à?”
“Không, tôi chỉ định nhìn thôi ạ.”
Tôi ghé mắt nhìn qua cửa ra vào.
May mắn thay, các vị khách mời không mảy may quan tâm đến tôi.
Các vị quý tộc khoác trên mình trang phục sang trọng đều đang hướng mắt về một phía, trong tay cầm ly thủy tinh trong suốt hoặc tay của bạn nhảy.
Cầu thang lớn dẫn từ tầng hai đến trung tâm của sảnh đường.
Một mỹ nhân trang nhã đang đi trên những bậc thang trải thảm đỏ mà không có ai hộ tống.
Mái tóc màu hồng được buộc gọn lên đang lắc lư nhè nhẹ, và đôi mắt màu xanh xám đang tỏa sáng như ngọc dưới ánh đèn chùm.
Chiếc áo khoác màu trắng được tô điểm bằng chỉ thêu màu xanh lam hơi đung đưa khi cô di chuyển.
Đôi bốt màu bạc và bộ trang phục màu xanh bên dưới tương phản rõ rệt với áo khoác.
Gương mặt tràn đầy tự tin của cô có ẩn chứa một chút lo âu, như thể một nhân viên văn phòng chuẩn bị thuyết trình về một chủ đề họ đã chuẩn bị kỹ lưỡng.
Không, trông cô có lẽ giống với một nhân viên văn phòng đã nộp đơn xin nghỉ việc hơn.
“Hô……”
Thật khác lạ.
Cô hoàn toàn khác lạ so với Christelle trên bìa ‘TTTTDGSKBV’, một người con gái với mái tóc xõa dài và mặc chiếc váy sang trọng màu pastel.
Christelle của bây giờ trông giống như một vị hiệp sĩ trẻ tuổi.
— Cộp, cộp
Đôi bốt của cô kêu vang khi cô băng qua sàn đá cẩm thạch.
Các quý tộc mở đường cho cô như một bầy cừu nghênh đón nhà tiên tri.
Nơi Christelle đang hướng đến không chút ngần ngại chính là phía trước Hoàng đế và Hồng y.
Phía bên cạnh họ là vợ chồng Công tước Sarnez.
“Đợi chút, Demy. Lát nữa ta sẽ chơi với nhóc trong xe ngựa.”
Tiếng xì xào của các quý tộc trở nên lớn hơn, nhưng tôi không nhìn thấy được gì vì Demy đang vung vẩy chiếc đuôi trước mắt tôi.
Christelle hẳn đã làm gì đó.
“Xin thất lễ.”
Rồi Hoàng tử đi ngang qua tôi và rời khỏi ban công.
Với tầm nhìn cao hơn hẳn những người khác, anh nhanh chóng tìm ra lối ngắn nhất đến chỗ của mẫu thân và đại mẫu như một thiết bị định vị.
Cùng lúc ấy, tôi bỏ mũ mitra xuống và đặt Demy vào trong.
Đứa nhóc có vẻ thỏa mãn và tạo ra một bông hoa đỗ quyên nhỏ ở đầu tai.
“Ồ……”
Các quý tộc đang chắn tầm nhìn của tôi thốt lên kinh ngạc.
Tôi vươn cổ ra để xem thử điều gì đang xảy ra.
Christelle đang quỳ một bên gối trước mặt Hoàng đế và Hồng y như thể đang lập lời thề trung thành, còn Hoàng tử Cédric chìa một tay về phía cô và nói điều gì đó ngắn gọn.
Tôi không thể nghe thấy cuộc đối thoại bởi họ đang ở khá xa, nhưng bầu không khí không có vẻ tệ.
-♩♪♬······
Khi Christelle đứng lên và nắm lấy bàn tay của Hoàng tử, điệu waltz quen thuộc tiếp tục được chơi.
Và rồi các quý tộc vỗ tay và tán thưởng.
Có lẽ vì họ cảm thấy cảm động, một số người còn rơi lệ và gọi tên Chủ thần.
“Woaah!”
“Hai người họ thật đẹp đôi.”
Tôi nghe thấy những giọng nói ngưỡng mộ. Hoàng tử Cédric và Christelle đang nhảy.
Khá dễ để nhận ra cô không mấy quen thuộc với việc nhảy, nhưng Hoàng tử hẳn rất giỏi dẫn dắt bởi cô không phạm phải sai lầm lớn nào.
Lễ phục màu đen của anh với cổ tay được trang trí bằng chỉ thêu màu vàng trông khá hợp với bộ đồ của Christelle.
“Quả nhiên, họ vẫn được kết nối nhỉ.”
— Kkii?
Tôi vuốt ve mũi của Demy khi cậu nhóc nghiêng đầu khó hiểu. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
Tôi không biết Christelle đã nói gì khi quỳ gối hay Hoàng tử đã nói gì với cô, nhưng……
Dù thế nào đi nữa, tôi nghĩ rằng không có ánh đèn xanh nào lớn hơn là khi hai nhân vật chính nắm tay và cùng nhảy vào buổi gặp mặt đầu tiên của họ.
“Thật tốt. Giờ thì đi thôi.”
Ngay lúc tôi ngẩng lên sau khi nói vậy, Christelle và tôi chạm mắt.
“……”
Không, chắc chắn là tôi nhìn nhầm. Khoảng cách giữa chúng tôi là không ngắn, và cũng có rất nhiều người ở đây.
Cũng có thể là cô đang nhìn một quý tộc khác và chúng tôi vô tình chạm mắt nhau.
Tôi tự nhắc lại điều ấy với bản thân và lui về một bước.
Vào khoảnh khắc tiếp theo, Hoàng tử, người vừa xoay một vòng rưỡi khi nhảy, quay về phía ban công và nhìn thẳng về phía tôi.
Tôi giật nảy mình và lùi ra xa cửa ban công.
Điều cuối cùng tôi nhìn thấy ở khe cửa là Christelle nhìn thẳng về phía tôi sau khi hai người xoay nửa vòng nữa.
“Đây còn không phải phim kinh dị mà……”
Tôi cảm thấy lạnh sống lưng.
Tôi cảm thấy như tác giả đã vặn tay lái đến khi nó rơi ra, và ném thẳng vào giữa ngực tôi vậy.
*
“Vương tử, người đã quá vất vả rồi ạ. Phải làm sao đây…… Ngài Benjamin cũng vất vả rồi ạ.”
“Ta ổn, cậu cũng đã vất vả rồi.”
Khi tôi mệt mỏi bước về xe ngựa, người chào đón tôi là Ganael, và cậu bé trông còn tả tơi hơn tôi.
Benjamin, người đã đợi tôi trong vườn suốt thời gian vừa rồi, cũng có vẻ mệt mỏi.
Ganael lấy một chút trà tía tô đất, vài chiếc éclair, và một giỏ đồ ăn vặt mà cậu đã chuẩn bị khi đợi chúng tôi.
— Cộc cộc
Khi tôi bóc vỏ một quả trứng luộc cho Demy, ai đó gõ lên cửa xe ngựa.
Ganael trả lời và cửa xe mở ra. Nhưng người đang đứng ngoài không phải là mã phu.
“Công tước phu nhân Sarnez.”
“Vương tử Jesse.”
Đôi mắt của cô đỏ hơn so với khi tôi gặp cô trên ban công, nhưng vị Công tước phu nhân đang đứng một mình giờ đây có sắc mặt tốt hơn hẳn.
Benjamin và Ganael hành lễ lịch thiệp hết mức có thể trong tư thế ngồi.
Tôi mời cô ngồi trong kinh ngạc, nhưng cô chỉ cười khẽ và lắc đầu.
“Tôi chỉ đến vì vẫn còn thứ mà tôi chưa nói được với người về Thần vật đã biến mất từ Thần điện Cảnh giới.”
Rồi cô cẩn trọng nhìn Benjamin và Ganael.
Cô đang ngầm hỏi liệu có ổn khi để hai người họ cùng nghe không.
“Tôi sẽ cùng nghe với họ, xin hãy kể cho tôi.”
Mặc dù Christelle đã bảo với tôi ở phòng xưng tội rằng cô chắc chắn sẽ nói về điều này, tôi đã tưởng rằng cô đã tiết lộ mọi thứ trong thánh lễ xưng tội.
Tôi hơi bối rối, nhưng kiên nhẫn chờ đợi cô nói.
“Tôi không hoàn toàn chắc chắn ạ. Đây là câu chuyện mà tôi và chồng nghe được từ Thần quốc khi chúng tôi điều tra thông tin về Thần vật…… Các Thần quan với chức vị cao của Thần quốc có vẻ tin rằng Thần vật đã ‘hoàn thành trách nhiệm’ chứ không phải là ‘biến mất’ ạ.”
“Hoàn thành trách nhiệm tức là……”
“Có ai đó hẳn đã cầu nguyện ở đó, và khiến cho Thần vật bị hủy hoại vĩnh viễn, chứ không phải là biến mất ạ.”
Cô sửa lại chiếc khăn choàng có vẻ được quấn vội vã trên đường tới đây.
“Tôi đã được bảo rằng Đức Hồng y Boutier điện hạ đã thay mặt Đế quốc khẳng định rằng Vương tử vô tội, và ở Thần quốc, các Thần quan cũng tin rằng người không có tội. Bởi vậy……”
Bộ não mệt mỏi của tôi bắt đầu hoạt động một lần nữa.
Có lẽ Thần vật ở Thần điện đã biến mất sau khi hoàn thành ước nguyện của một ai đó chứ không phải là bị lấy trộm.
Vì lý do ấy, cốt truyện ban đầu của tiểu thuyết đã hoàn toàn bị vặn xoắn.
“Tôi nghĩ rằng tôi nên kể với Vương tử vì cũng tốt nếu như để người biết ạ.”
Cô ngừng nói bằng giọng nhỏ nhẹ.
Giữa hàng trăm những sợi chỉ giả thuyết mỏng manh và vô vọng, có một sợi đang tỏa sáng rực rỡ.