Khi Nam Thứ Phản Công – Chương 23: Cầm lái (2)

“Xin hãy ngồi xuống và nói chuyện.”

Tôi dẫn Công tước phu nhân đến những bậc thang bằng hoa và dây leo mà Demy đã tạo ra.

Nó không sạch lắm vì tôi vừa bước trên chúng để đi xuống, nhưng không còn nơi nào khác để ngồi ở ban công cả.

May mắn thay, Công tước phu nhân không quan tâm đến điều đó.

Tôi mặc kệ tên Hoàng tử thích làm gì thì làm.

“Ưm, hừm. Lần cuối tôi xưng tội là…… 2 tháng trước ạ.”

Công tước phu nhân đằng hắng giọng trước khi nói. Tôi yên lặng gật đầu và kích hoạt vòng tròn.

[Giờ thì, xin hãy chia sẻ điều mà người đang cảm thấy tội lỗi.]

Giọng tôi vang vọng trong đêm tối tĩnh mịch. Tôi có thể cảm nhận được một lượng nhỏ aether rời khỏi cơ thể.

Thánh sở bao quanh ba con người và một thần thú với một hình khối đặc biệt.

Công tước phu nhân có vẻ bị mê hoặc trong giây lát với ánh sáng vàng rực rỡ.

Demy cảm nhận được aether, trèo xuống khỏi cổ tôi và ngồi lên đùi tôi.

Tôi yên lặng chờ đợi phu nhân bắt đầu xưng tội.

Tôi dự định sẽ thu thập toàn bộ thông tin có thể, và trở về Cung Juliette.

“Simon, chồng tôi…… Anh ấy rất yêu con gái. Tôi cũng giống vậy.”

Ánh mắt của cô có vẻ như đang hồi tưởng một khoảnh khắc trong quá khứ.

Một nụ cười ẩn hiện trên gương mặt của cô khi cô nhớ về Christelle.

“Ngày mà tôi kết hôn và trở thành người của Lâu đài Lãnh chúa Sarnez, tôi nhận ra điều ấy. Đứa trẻ ấy…… Giống tôi nhiều hơn là những gì tôi đã nghĩ. Dù chúng tôi không có chung dòng máu, Christelle và tôi rất giống nhau. Cả hai chúng tôi đều trầm tính, dễ ngượng, và rất tệ khoản biểu đạt bản thân……”

Tôi gật đầu.

Tôi đã được nghe rằng Christelle ‘thật’ là một người như vậy.

“Sống như một Công tước phu nhân ở trong một Lâu đài Lãnh chúa rộng lớn như vậy rất cô đơn. Simon là một người chồng tốt, nhưng anh ấy cũng rất bận rộn. Tôi kết hôn với anh dù biết điều ấy, nhưng nó vẫn rất khó khăn với tôi…… Đứa trẻ ấy ở bên tôi khiến mọi thứ trở nên an yên.”

Công tước phu nhân mỉm cười rạng rỡ.

Cô nhanh chóng lau một giọt nước mắt với khăn tay.

Khi bắt đầu nói về con gái, gương mặt nhợt nhạt của cô dần tràn đầy sinh khí.

“Đó là khi Christelle tám tuổi và tôi hai mươi hai tuổi.”

May mắn thay, tôi không nhíu mày theo phản xạ.

Tôi biết rằng mười sáu tuổi là tuổi trưởng thành ở thế giới này, nhưng là một người Hàn Quốc, tôi cảm thấy tuổi ấy là quá trẻ.

Tôi không thể mường tượng được áp lực cô phải chịu đựng khi trở thành một Công tước phu nhân vào năm 23 tuổi tính theo tuổi Hàn Quốc. [1]

“Tôi hạnh phúc khi dành thời gian cho đứa trẻ ấy. Tôi không rời khỏi Lâu đài Lãnh chúa nhiều, khiến cho nhiều người chỉ trích tôi vì việc ấy, nhưng mà…… Đi dã ngoại chỉ với hai người chúng tôi, thưởng thức các buổi hòa nhạc, cùng nhau nấu ăn, những kỷ niệm mà chúng tôi chia sẻ…… Đó đều là những khoảnh khắc đẹp, khiến tôi cảm thấy dường như tôi đã được trao tặng một món quà. Tôi nghĩ rằng Christelle là một món quà cưới đặc biệt.”

Công tước phu nhân lau nước mắt.

Ganael nói rằng cậu nghe được hai lời đồn về cô.

Một trong số ấy là nhận định cho rằng cô là một ‘mẹ kế điển hình’.

Nhưng biểu cảm ấy là điều không thể có được nếu như họ không thật tâm yêu thương và quan tâm một người.

Trừ khi cô có năng khiếu diễn xuất tương đương với giải Oscar.

“Không phải người nói rằng người sẽ xưng tội sao ạ?”

Và rồi, một giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo xen vào cuộc nói chuyện.

Hoàng tử, người đang dựa vào thành ban công và bắt chéo đôi chân dài, đang nhìn tôi và Công tước phu nhân bằng ánh mắt lạnh lùng.

“Tôi không quan tâm đến vở bi kịch ấy.”

[Hoàng tử.]

“Vương tử, không sao đâu ạ. Điện hạ nói đúng ạ.”

Tôi muốn phản bác lại tên Hoàng tử can thiệp vào buổi xưng tội của một người khác, nhưng Công tước phu nhân ngăn tôi lại.

“Lời giới thiệu của tôi có hơi dài dòng. Sự…… Sự kiện ấy xảy ra sau khi Christelle mất ý thức.”

Lời của cô đứt quãng.

“Hoàng đế bệ hạ đã ban cho chúng tôi ân huệ được tiếp nhận thái y đến chỗ của chúng tôi…… Chồng của tôi cũng cho gọi các y sĩ nổi danh khắp trên Đế quốc trong suốt ba năm để chăm nom Christelle. Nhưng đứa trẻ không hề có biểu hiện bệnh tật, càng không có dấu hiệu của bệnh nan y, nên họ không thể khiến đứa trẻ mở mắt. Một y sĩ còn nói rằng đứa trẻ có thể sẽ như thế này đến hết đời……”

“Vậy nên người sử dụng Thanh Hải Chúc Phúc sao ạ?”

Hoàng tử Cédric hỏi một cách sắc bén.

Dường như anh ta đã vứt hết toàn bộ cách thức cư xử, nhưng đúng như dự đoán của tôi, anh đã biết rằng Thần vật của Sarnez đã biến mất.

“Sau khi nghe được rằng đứa trẻ ấy không thể được chữa khỏi bằng y thuật, ma pháp, hay năng lực trị liệu của các Thần quan…… Tôi nghĩ rằng tôi nên bày tỏ sở nguyện của mình tại ‘Thần điện Cảnh giới’.”

[Có phải ý người là người đã lấy trộm Thần vật ở biên giới không?]

Bị bất ngờ, tôi hỏi lại, nhưng cô chỉ lắc đầu.

“Tôi nhớ về truyền thuyết rằng Chủ thần sẽ chấp nhận điều ước nếu như tôi thực hiện lời ‘ước nguyện bằng máu’ với Thần vật ở Thần điện Cảnh giới. Tôi nói với chồng rằng tôi muốn đến đó, và anh ấy…… trở về với một lượng lớn máu của ma thú. Anh nói rằng anh sẽ không dừng việc giết ma thú cho đến khi con gái được cứu.”

Người làm cha hẳn không có lựa chọn nào khác ngoài cách ấy.

Họ đã tuyệt vọng đến mức lựa chọn tin tưởng vào một truyền thuyết chỉ có thể tìm được trong Thánh thư.

Họ cũng không bận tâm rằng người khác sẽ chỉ trích họ vì hành động ấy.

“Nhưng ngay trước khi vợ chồng chúng tôi kịp khởi hành đến Thần điện, chúng tôi nghe được tin tức về vụ trộm. Chúng tôi được báo rằng Thần vật đã biến mất và không ai sẽ được đến Thần điện trong khoảng thời gian kế tiếp. Tôi……”

Câu chữ của Công tước phu nhân bị ngắt quãng bởi nước mắt.

Demy hơi kêu khe khẽ, như thể thương cảm với cô. Tôi dịu dàng xoa nhẹ lưng của nó.

“Tôi chìm vào tuyệt vọng. Kế hoạch của chúng tôi đã phải dừng lại trước khi kịp thử…… Ngày hôm sau, chồng tôi hỏi tôi một chuyện. Anh ấy hỏi rằng có nên buông bỏ đứa trẻ ấy không……”

Hoàng tử Cédric khẽ thở dài.

Nếu tôi diễn giải đúng, Công tước Sarnez đã đề xuất an tử cho con gái mình.

“Tôi, tôi xin anh ấy một ngày để suy nghĩ…… Tôi nói vậy và ở bên con bé cả ngày. Và tôi nghĩ đến Thanh Hải Chúc Phúc. Nếu chúng tôi không thể đến Thần điện Cảnh giới, tôi nghĩ rằng ít nhất tôi cũng nên cầu nguyện với Thần vật của gia môn…… Tôi cảm thấy đó là phương pháp cuối cùng……”

Tôi mở to hai mắt. Hoàng tử nhíu mày.

“Sau đó,”

[Có phải ý người là người đã cầu nguyện với Thanh Hải Chúc Phúc không ạ?]

“Chồng tôi không biết về điều này ạ, thưa Vương tử. Tôi làm điều ấy một mình.”

Cô nhanh chóng thêm vào.

“Tôi lén đổi Thần vật với một viên sapphire tôi được tặng làm lễ vật kết hôn. Tôi chỉ dự định đặt nó bên cạnh con gái và cầu nguyện. Chỉ một lúc là được. Nhưng rồi……”

Đôi đồng tử của cô run rẩy liên hồi.

“Một luồng ánh sáng xanh phát ra từ Thần vật và chiếu vào con gái tôi. Tôi đã nghĩ rằng Chủ thần thực sự đã lắng nghe lời cầu nguyện của tôi. Nó giống như một phép màu vậy. Tôi ôm Christelle đầy hạnh phúc khi đứa trẻ tỉnh dậy, nhưng…… Tôi nhận ra mình không thấy Thanh Hải Chúc Phúc đâu nữa. Và……”

Tôi nhanh chóng tóm tắt lại tình huống.

Thanh Hải Chúc Phúc, thứ đáng lẽ là một MacGuffin [2] của tiểu thuyết ‘TTTTDGSKBV’, đã biến mất từ đầu, mặc dù nó sẽ trở thành lễ vật kết hôn của Hoàng tử và Christelle.

Đó là bởi vì Công tước phu nhân cầu nguyện để cứu con gái của cô.

Tình tiết có vẻ giống như một bộ phim Disney, nhưng từ góc nhìn của tác giả, Christelle là nhân vật chính cần tỉnh dậy.

Ngay cả nếu tác giả không muốn, tay lái cần được bẻ lái một chút để cô có thể tỉnh dậy.

“Con gái của tôi, con bé không nhận ra tôi.”

[Ưm.]

Điều đó là đương nhiên. Cô ấy là Christelle, nhưng cũng không phải ‘Christelle’.

Nhưng Công tước phu nhân không hay biết điều này.

“Lúc đầu, tôi nghĩ rằng có thể do con bé vẫn còn ốm. Con gái chúng tôi không có ký ức gì, cũng không hay biết về những điều con bé đã từng biết trước đây…… Chồng tôi nói rằng con gái chúng tôi ‘đã trưởng thành hơn’ khi tỉnh dậy, nhưng tôi không nghĩ vậy.”

Đôi môi của phu nhân run rẩy.

Có vẻ như Christelle đã gặp nhiều khó khăn trong việc thích nghi khi mới xuyên qua thế giới này.

Đối với tôi, đây là một cuốn tiểu thuyết, nhưng với cô, cô đột nhiên rơi vào một thế giới kỳ lạ.

“Có lẽ, tôi đã cầu nguyện một điều quá mức với Thần vật…… Có phải Christelle đã bị nguyền rủa bởi tôi đã tham lam và không hiểu được ý định của Chủ thần?”

“Người đang thực tâm hỏi vậy sao?”

Trước khi tôi kịp trả lời, Hoàng tử Cédric mở miệng.

“Lời nguyền của Chủ thần không phải trò đùa. Nếu người sử dụng từ ‘lời nguyền’ như một tấm khiên để buông bỏ trách nhiệm,”

[Hoàng tử, xin hãy đợi chút.]

Tôi ngăn anh lại. Hoàng tử có vẻ không vui, nhưng không nói thêm điều gì khác.

[Phu nhân, tại sao người lại nghĩ vậy? Cũng như lời người nói, tiểu thư có thể bị mất trí nhớ vì bị ốm trong một thời gian dài.]

“Không ạ, con gái tôi…… Nó có một năng lực đáng sợ. Nước, con bé có thể điều khiển nước chỉ bằng đầu ngón tay. Một giọt nước di chuyển theo ý muốn của con bé ngay trước mắt tôi.”

Kết cục thì chuyện này cũng được đề cập tới. Tôi và Hoàng tử chạm ánh mắt.

Tôi có thể nhìn thấy rất nhiều cảm xúc trỗi dậy và chìm xuống trong đôi đồng tử màu cam của anh.

“Tôi đã nói với đứa trẻ ấy như sau. Mẹ đã phạm tội lỗi lớn để cứu con, đáng lẽ mẹ là người nên nhận trừng phạt, nhưng con lại phải hứng chịu nó…… Và Christelle trả lời như thế này ạ.”

Cô mỉm cười bất lực.

“‘Tại sao việc một người gần chết sống lại lại là một lời nguyền’, và con bé bảo tôi đừng khóc. Nó cũng bảo rằng đích thân nó sẽ trả giá nếu như việc hấp thụ một Thần vật đáng lẽ được dâng tặng cho Hoàng thất là một tội lỗi……”

Đó là một câu nói tràn đầy cảm thông và cũng đầy dứt khoát, đúng như nhân vật chính mà Eunse thích.

Nhưng hai hàng lệ bắt đầu đổ xuống từ đôi mắt của Công tước phu nhân. Cô vùi mặt vào khăn tay.

“Xin hãy thứ tội cho tôi, thưa Vương tử. Quá nhiều người đã phải hứng chịu hậu quả chỉ vì lòng tham của tôi. Christelle, chồng tôi, và cả Hoàng tử điện hạ…… Tôi được biết rằng điện hạ thật sự rất cần lễ vật ấy, nhưng tôi……”

Gương mặt của Hoàng tử vẫn vô cảm.

Tôi không rõ đó là do anh cảm thấy không cần thiết phải thay đổi một quá khứ đã xảy ra, hay anh đang nuốt xuống cơn giận của mình.

Tôi thầm nhắc lại trong đầu những gì cô đã nói, để tôi sẽ không quên.

Và tôi hít vào một hơi thật sâu.

[Thưa Chủ thần nhân từ, xin hãy thứ tội Công tước phu nhân vì những lời nói dối cô đã nói với tôi.]

Ban công lặng im. Thánh sở không xuất hiện phản ứng gì.

Chỉ khi đó tôi mới mỉm cười.

[Mọi thứ mà người đã nói với tôi đều là sự thật. Xin cảm ơn.]

Miệng phu nhân mở to. Hoàng tử thốt ra ‘Ha.’ như thể anh không thể tin được.

Sử dụng lễ xưng tội để phát hiện nói dối. Đây là điều tôi học được từ Hồng y Boutier.

Nếu như cô đã nói dối, Thánh sở sẽ thứ tội cho phu nhân bằng một phản ứng aether, nhưng mọi điều cô đã nói đều là sự thật.

[Xin thứ lỗi, nhưng tôi cũng cần chuẩn bị để đề phòng trường hợp người nói dối.]

Tôi mỉm cười cay đắng.

[Và tôi…… Tôi không nghĩ rằng phu nhân đã phạm tội. Người không có ý định phá hủy Thần vật, và cũng chỉ cầu nguyện cho con gái. Tôi cảm thấy lo lắng vì người đã không báo với chồng về chuyện ấy, nhưng đó là điều mà hai người có thể cùng nhau giải quyết.]

Phu nhân siết chặt chiếc khăn tay.

Khi cô định sử dụng chiếc khăn tay ướt nhẹp một lần nữa, Hoàng tử lặng lẽ đưa cô chiếc khăn tay của anh.

Tôi bị bất ngờ bởi điều đó, nhưng vẫn tiếp tục lễ xưng tội mà không để lộ biểu cảm.

[Tôi không đồng ý rằng tiểu thư Christelle bị nguyền rủa. Sức mạnh của nước là quyền năng của Chủ thần và là một sự ban phước thần thánh. Họ nói rằng Thánh hiệp sĩ chỉ được sinh ra ở Thần quốc nhưng…… họ cũng có thể được ban tặng sức mạnh khi lớn lên, và Chủ thần cũng có thể thất thường.]

Công tước phu nhân cuối cùng cũng mỉm cười một chút khi nghe điều ấy. Tôi có thể cảm thấy Hoàng tử đang nhìn chằm chằm về phía tôi.

[Xin hãy chia sẻ câu chuyện người vừa nói với tôi với Hoàng đế bệ hạ và Đức Hồng y điện hạ nữa ạ. Và xin hãy nói điều này với chồng của người và tiểu thư Christelle nữa. Đây là cách đền tội của người.]

Thánh sở dần dần tắt ánh sáng.

[Xin đừng lo lắng về con gái của người. Cô ấy sẽ ổn thôi.]

Phu nhân cúi gập người khi nghe Thần thác cuối cùng của tôi.

Tôi nhanh chóng thay đổi chủ đề vì có vẻ như cô sắp khóc một lần nữa khi liên tục lẩm bẩm lời cảm ơn.

“Nhưng mà phu nhân, tiểu thư Christelle…… Cô ấy dự định trả giá cho Hoàng thất như thế nào ạ?”

Tôi ngước nhìn Hoàng tử khi hỏi vậy.

Trong tình huống này, có vẻ như hôn ước giữa hai người sẽ bị hủy bỏ, nhưng tôi vẫn tò mò liệu Christelle có dự định kết hôn với tên này không.

Có thể nào diễn biến sẽ trở thành cô tự nguyện dâng hiến bản thân thay vì Thần vật, hay gì đó tương tự không?

“Cũng như những gì Vương tử vừa nói thôi ạ.”

Khóe môi của phu nhân nhếch lên đầy khó khăn.

“Đứa trẻ ấy nói rằng nó sẽ vinh hạnh trở thành Thánh hiệp sĩ đầu tiên của Đế quốc để trả món nợ với Hoàng thất. Nó bảo rằng làm vậy cũng sẽ khiến trái tim của tôi nhẹ nhõm hơn……”

Đợi chút đã, tác giả ơi. Tôi nghĩ rằng người bẻ lái hơi nhiều quá……

_____________

TL’s notes:

[1] Người Hàn tính tuổi âm lịch, nên 22 tuổi dương sẽ là 23 tuổi ở Hàn.

[2] MacGuffin: Còn viết là McGuffin, là một đồ vật có vai trò quan trọng với cốt truyện và các nhân vật.

<< Previous Chapter | Index | Next Chapter >>

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *