“Jung Eunseo!”
Tôi choàng tỉnh khi hô to cái tên ấy.
Tôi không hiểu tại sao mình lại kêu tên của em gái trong giấc ngủ khi tôi vốn dĩ không phải người hay nói mơ khi ngủ.
Tỉnh dậy một cách kỳ lạ là vậy, nhưng cơ thể tôi vẫn cảm thấy sảng khoái.
Có vẻ như tôi đã không gặp phải bóng đè hay ngủ sai tư thế gì cả.
“Thưa Vương tử.”
Trời ạ, giật cả mình. Vai tôi giật thột theo phản xạ.
Tôi quay về phía giọng nói ấy và nhìn thấy một người lạ.
“Ai lại ở trong nhà tôi……”
“Người ngủ có ngon không ạ?”
“Dạ?”
Quanh tôi không chỉ có một người.
Những người xa lạ với màu da, tóc, và mắt khác nhau đang đứng đó nhìn tôi.
Có người đang cầm một chiếc chậu rửa sáng bóng, người khác đang cầm khăn trắng bên cạnh, và một người khác nữa……
“Bữa sáng sẽ được phục vụ trong một tiếng nữa ạ. Trước tiên, chúng tôi sẽ rửa mặt và đánh răng cho người.”
“Dạ?”
Khi hoàn toàn choáng váng, ‘dạ?’ là điều duy nhất một người có thể thốt ra.
Thứ duy nhất tôi có thể nghĩ vào lúc này cũng là ‘dạ?’. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đây là chương trình kiểu như camera ẩn à? Có phải Eunseo liên hệ với đài truyền hình để chơi khăm mình không?
Bộ não ngái ngủ của tôi đang vận động hết sức lực để tìm ra câu trả lời.
“Tôi đoán là người vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn ạ.”
“Có vẻ vậy ạ……”
“Ắt hẳn người vẫn mệt mỏi sau chuyến đi vừa rồi. Đây cũng là điều bình thường sau một chuyến đi dài.”
Chuyến đi? Là sao cơ? Các chương trình camera ẩn trên TV làm đến mức độ này cơ á?
Với một người chỉ biết đi làm rồi đi về như tôi, hoàn cảnh hiện giờ đang quá đỗi phức tạp.
Eunseo ở đâu rồi nhỉ. Có phải con bé đang ở phòng khác nhìn mình không?
“Ừm, đây là chỗ nào ạ?”
Tôi mở miệng một cách bình tĩnh hết mức có thể.
Tôi không có nhiều điều có thể hỏi được. Khi nhìn quanh, căn phòng này không phải phòng của tôi, cũng không phải phòng khách.
Tôi đang ở trong một căn phòng bằng cỡ cả nhà của chúng tôi, nằm trên một chiếc giường lớn bằng cỡ phòng trọ của bạn tôi, và xung quanh tôi là đồ nội thất đắt tiền.
Giấy dán tường đó là sao vậy. Đừng bảo đó là vàng thật nhé?
“Người hẳn đang cảm thấy rất mệt mỏi.”
Người đàn ông trung niên, cũng là người đầu tiên bắt chuyện với tôi, trả lời bằng giọng trịnh trọng.
Ông ra hiệu với một người đứng bên cạnh, và một thiếu niên nhanh chóng đổ nước vào chiếc cốc thủy tinh trong suốt và đưa cho tôi.
“Có lẽ người nên uống chút nước để làm tỉnh táo đầu óc ạ.”
“Ừm, cảm ơn.”
Tôi không nghĩ gì nhiều mà uống nửa cốc nước.
Rồi tôi nhận ra mình ngu ngốc đến mức nào.
Tại sao mình lại uống nó? Nếu như nó không phải nước thì sao? Có phải mình bị bắt cóc rồi không?
*
Kết luận thì, đó chỉ là nước bình thường.
Và đây cũng không phải bắt cóc hay chương trình TV gì cả.
Đây là chiếm hữu cơ thể.
“Ah.”
Gương mặt được phản chiếu trong chậu nước rửa mặt là gương mặt của một người khác. Việc tôi vượt qua tình huống này chỉ với một chữ ‘ah’ quả thực là một phép màu.
Trong thâm tâm, tôi đang nhảy lên xuống và gào thét. Lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi.
“Chúng tôi thay trang phục cho người nhé ạ?”
“……Vâng.”
Tôi trả lời ngay lập tức sau khi đánh răng và rửa mặt xong.
Ngay cả một học sinh tiểu học cũng sẽ không làm gì kì lạ để bị nghi ngờ, hay đòi về nhà trong tình huống này.
Khi nãy tôi có thể sử dụng việc chưa tỉnh ngủ làm cớ, nhưng bây giờ thì không.
Việc quan trọng kể từ giờ trở đi là hiểu rõ tình huống của mình và lên kế hoạch.
“Xin thứ lỗi, thưa Vương tử.”
Hai vị tùy tùng [1] trẻ đi đến cạnh tôi và bắt đầu thay đồ cho tôi.
Nếu là bình thường, tôi sẽ không để người lạ chạm vào cơ thể như thế này, nhưng vì mọi thứ quá đỗi kỳ lạ nên tôi chỉ có thể để họ làm vậy.
Trong những quyển tiểu thuyết xuyên không linh hồn, các nhân vật chính thường hay miêu tả tình huống họ gặp phải là ‘quá đỗi thực tế để chỉ là một giấc mơ’.
Quả đúng là như vậy.
Tôi không cần phải tự véo má để biết rằng đây là hiện thực.
Cảm giác quần áo chạm lên da tôi và tiếng sột soạt của vải khi tôi di chuyển đều vô cùng sống động.
“Người có cảm thấy không thoải mái ở đâu không ạ? Thợ may của Hoàng thất đã làm những bộ đồ này khi tham khảo trang phục của Thần quốc.”
“Bộ đồ rất vừa vặn. Rất ổn ạ.”
Tôi chạm lên vai và ngực áo, và rồi thu thập manh mối trong đầu.
Dựa trên nội thất trong phòng và quần áo của mọi người, tôi khá chắc chắn đây là một thế giới quan ‘kỳ ảo trung đại’.
Tôi loại bỏ quyển tiểu thuyết mạng tôi đọc hôm qua, < Tôi tưởng mình đã chết nhưng lại trở thành Quân chủ Chinh phục > khỏi danh sách các khả năng. Quyển tiểu thuyết ấy viết về một nhân vật chính tỉnh dậy trong cơ thể một Hoàng đế La Mã cổ đại.
“Gương của người đây ạ.”
Người đàn ông trung niên ra hiệu cho các tùy tùng mang một chiếc gương lớn cỡ toàn thân để tôi có thể nhìn bộ quần áo mới.
Tôi hít vào một hơi.
Khi nhìn vào hình ảnh phản chiếu của nước lúc rửa mặt, tôi chỉ có thể nhận ra rằng cơ thể này không phải là của tôi.
Nếu như tôi biết được mình trông như thế nào, liệu tôi có thể nhận ra mình đã rơi vào thế giới nào không?
“……Ưm.”
“Người có thích nó không ạ?”
Cơ thể cao ráo, mái tóc vàng rực rỡ, đôi mắt tím. Khi mỉm cười, tôi có thể nhìn thấy khóe môi của mình đang cong lên trong gương.
Một mỹ nam đang nhìn tôi qua hình ảnh phản chiếu của gương.
Không, chuyện gì đang xảy ra vậy……
“Vâng, cảm ơn.”
Tôi tùy ý nói điều đầu tiên tôi có thể nghĩ ra trong đầu.
Vấn đề không phải là quần áo có đẹp hay không. Một người điển trai cỡ này có khả năng cao là một nhân vật chính.
Nhưng hầu hết các tiểu thuyết tôi đã đọc đều có nhân vật chính tóc đen, tôi chưa từng nhìn thấy nhân vật chính nào có tóc vàng cả.
Nếu là vậy, ‘tôi’ có thể là một nhân vật thứ chính, ví dụ như bạn thân hay đồng đội của nhân vật chính, cũng có thể là một boss trung gian mà nhân vật chính đánh bại trên hành trình.
Tôi còn không biết cách để trở về nhà. Tôi mong rằng mình không phải đóng một vai trò quan trọng trong truyện.
“Chúng ta đến chỗ ăn sáng chứ ạ? Tôi sẽ dẫn đường ạ.”
Tôi yên lặng gật đầu.
Tôi liếc nhìn bản thân trong tấm gương một lần nữa trước khi đi.
Chiều cao cũng bằng mình thì phải…… Hả?
“……Mình đã nhìn thấy ở đâu rồi thì phải.”
“Thưa Vương tử?”
“A, xin lỗi. Không có gì đâu ạ.”
Tôi trả lời qua loa và đi theo người đàn ông trung niên. Các tùy tùng đi theo phía sau chúng tôi.
Tôi sắp xếp lại các suy nghĩ khi bước qua một khung cửa sổ lớn nhìn ra một khu vườn mênh mông.
Trước tiên, cơ thể mà tôi đang nhập vào là một ‘Vương tử’ đến từ ‘Thần quốc’.
Anh ta trông rất quen thuộc, nhưng tôi không thể nhận ra đây là ai.
Tôi cũng chưa nghe được tên của Vương tử hay quốc hiệu của Thần quốc.
Tôi cũng không biết vì sao tôi đang ở nơi này.
Nơi này có ‘Hoàng thất’ nên khả năng lớn đây là một Đế quốc với một Hoàng đế cai trị, nhưng tôi cũng không biết tên của Đế quốc này.
“Lối này ạ.”
Người đàn ông trung niên mở cửa phòng ăn và dẫn tôi đến một chiếc bàn lớn, sau đó kéo ghế cho tôi.
“Người muốn uống gì ạ? Chúng tôi có các loại hạt cà phê từ phía Nam của Đại lục, và lá trà từ miền Bắc ạ.”
Người đàn ông trung niên này, người đã bắt chuyện với tôi kể từ khi tôi tỉnh dậy, giới thiệu bản thân là ‘Benjamin Girardin’.
‘Mặc dù không xứng, nhưng tôi chịu trách nhiệm quản lý các tùy tùng ở Cung Juliette này ạ’, ông nói như vậy. Nhưng cả tên người người đàn ông và tên của cung điện đều rất xa lạ với tôi. Chết tiệt.
“Xin hãy cho tôi một chút trà thảo mộc với ạ.”
Chỉ sau khi nói vậy, tôi mới nhớ ra mình đang ở trong cơ thể một người khác.
Vốn dĩ cơ thể của tôi bị viêm dạ dày nghiêm trọng, nên tôi không thể uống cà phê, đồ uống có cồn, hay đồ uống có gas.
Bởi vậy nên tôi vô thức nói loại đồ uống tôi hay gọi khi đến các quán cà phê, nhưng…… Với cơ thể này thì chắc không sao đâu nhỉ.
Tôi thoáng nghĩ rằng có lẽ tôi nên gọi rượu.
“……Tôi đã bất cẩn rồi. Tôi hiểu rồi ạ.”
Câu trả lời của tôi khiến biểu cảm bình thản trên gương mặt Benjamin rạn nứt một chút.
Tôi liếc nhìn các tùy tùng xung quanh để xem thử có phải tôi đã phạm phải sai lầm gì không, nhưng biểu cảm của họ kỳ lạ theo một cách khác.
Một số trông như thể bị sốc, còn một số khác trông có vẻ như đang ngưỡng mộ gì đó.
Một tách trà là vấn đề to tát đến mức ấy à?
“Đây là trà hoa cúc ạ.”
“Cảm ơn ông.”
Các tùy tùng nhanh chóng di chuyển, rồi mang đến cho tôi một ấm trà còn nóng và một tách trà.
“Bữa ăn có hợp khẩu vị của người không ạ?”
“Vâng, nó rất ngon ạ. Gia vị được nêm nếm rất hoàn hảo.”
Tôi không nói dối.
Bánh mì vừa được nướng, súp kem béo ngậy, một loại gia vị mà tôi chưa từng được thử trước đây, và một món thịt thơm phức được bày biện cùng hoa quả tươi.
Đó là một bữa sáng rất hạnh phúc, vừa ngon mắt vừa ngon miệng.
Tôi có thể thưởng thức bữa ăn trong yên bình vì tôi không nghĩ rằng những người đánh thức tôi dậy, tắm rửa cho tôi, và thay đồ cho tôi sẽ cho độc vào thức ăn.
Tôi cần phải lấp đầy dạ dày để đầu óc hoạt động tốt hơn, từ đó tạo thành động lực để tìm cách về nhà.
“Có vẻ người đã ăn hết toàn bộ.”
Benjamin nói như thể đó là điều ông chưa ngờ tới.
Khi tâm trí bị kéo trở về hiện thực, tôi nhận ra dĩa của tôi đang cạo đáy đĩa salad.
Tôi nhanh chóng buông dĩa bởi mặc dù tôi đến từ thế giới khác, tôi cũng biết rằng điều này không hợp với quy củ.
“Haha, tôi hẳn đã quá mệt mỏi sau khi đi xa như vậy. Tôi đã ăn nhiều hơn bình thường. Cảm ơn vì bữa ăn ạ.”
Tôi nhắc lại những gì đã nghe được từ Benjamin trước đó.
Tôi không biết khoảng cách địa lý từ Thần quốc đến đây, nhưng những người ở đây nói rằng đó là một chuyến đi dài, nên hẳn khoảng cách ấy khá xa.
“Tôi có nên bảo họ không mang đồ tráng miệng ra không ạ?”
“Không cần đâu, tôi có dạ dày riêng dành cho món tráng miệng.”
*
Món tráng miệng gồm có trà Rooibos ấm và vài chiếc bánh tart đầy sữa trứng.
Khi tôi cắn chiếc bánh thứ ba, các tùy tùng thốt lên ‘wow’ như thể họ cũng muốn cùng ăn.
“No quá……”
Tôi có thể nghe thấy các tùy tùng cười khẽ khi tôi ngồi phịch xuống ghế ngay sau khi trở về phòng, quấn mình trong chiếc chăn mà Benjamin đưa tôi.
Tôi chưa từng mong chờ gì cả, nhưng có lẽ tôi không thể tạo ấn tượng đầu tiên là một người đầy quyền năng.
“Thưa Vương tử, tôi có nên lấy sách cho người không ạ?”
“Vâng, cảm ơn.”
Một đứa trẻ tùy tùng hỏi tôi, và tôi vui vẻ đồng ý. Một cuốn sách sẽ thật tuyệt.
Bất cứ thứ gì cũng ổn, miễn là nó cho tôi thông tin về nơi này.
Tôi tự hỏi có phải bản thân đã rơi vào một thế giới không phải trong tiểu thuyết, nhưng tôi có cảm giác không phải là như vậy.
Tôi chưa từng đọc truyện tranh hay webtoon kể từ khi tốt nghiệp cao trung.
Tôi cũng hay xem phim và drama với gia đình, nhưng gần đây chúng tôi chưa từng xem thể loại nào như thế này.
Kể từ khi hai mươi tuổi, tôi cũng không đọc thêm sách văn học nào, và nhạc kịch thì còn có vẻ xa lạ hơn.
Tôi cũng không muốn đặt giả thuyết là tôi đã rơi vào một ‘thế giới khác’ thay vì một sản phẩm ai đó tạo ra.
Điều đó cũng đồng nghĩa rằng thứ duy nhất còn sót lại là tiểu thuyết mạng, nhưng tôi cũng không thể đoán ra là bộ nào, bởi vì tôi đã đọc rất nhiều trên đường đi làm và đi về nhà.
“Lịch trình tiếp theo như thế nào ạ?”
Tôi hỏi Benjamin.
Tôi đã quan sát kỹ lưỡng họa tiết và hoa văn trang trí trên hành lang từ phòng ăn tới đây, nhưng tôi không thu thập được gì có ích.
Tôi cũng chưa từng nhìn thấy biểu tượng được chạm khắc trên đuôi của thìa và dao.
Vào lúc này, tôi cần phải mạnh dạn hơn.
“……Người không có kế hoạch gì ạ.”
Khoan, có phải ông vừa để lộ vẻ khó xử không?
“Vì người vừa mới đến đây vào đêm khuya hôm qua, Hoàng đế bệ hạ ra lệnh chúng tôi để người nghỉ ngơi hôm nay.”
“Tôi hiểu rồi. Vậy thì lịch trình ngày mai như thế nào ạ?”
Chỉ có im lặng trả lời tôi. Có điều gì đó đáng ngờ.
Cách cư xử của nhân vật quản gia hoàn hảo này vừa để lộ một vết nứt.
Mặt khác, tôi dần nhận ra một điều.
“Tôi sẽ nghỉ cả tuần ạ?”
“Vâng ạ.”
“Nhưng tôi nghĩ rằng tôi sẽ cảm thấy nhàm chán nếu như chỉ ở trong cung này. Tôi có thể đi quanh để thăm thú không ạ?”
Câu hỏi cuối cùng bật ra theo phản xạ.
Việc một Vương tử ngoại quốc cư trú trong cung điện mà không có hoạt động ngoại giao nào để làm thật sự rất đáng nghi.
Gương mặt của Benjamin lộ vẻ không thoải mái khi trả lời tôi.
“Xin thứ lỗi nhưng điều ấy là không thể ạ, thưa Vương tử.”
“Tại sao ạ?”
Không lâu sau khi chúng tôi chạm ánh mắt, ông cúi đầu xuống.
“Nếu người cảm thấy bức bối, người có thể đi dạo trong vườn ạ.”
“Thật nhẹ nhõm. Ông có biết khi nào tôi sẽ được trở về nhà không?”
“……”
Quả là vậy. Vị Vương tử này bị giam giữ ở đây.
Anh được gửi đến một nơi xa quê nhà, và bi giam trong cung điện trống vắng này.
Họ đối xử với anh rất tốt, nhưng anh cần phải hỏi ý kiến của các tùy tùng thậm chí trong việc đi dạo.
Vậy thì câu trả lời chỉ có một.
“Tôi muốn được đi dạo ngay bây giờ để giúp tiêu hóa. Vừa nãy tôi đã nhìn qua cửa sổ, và khu vườn thực sự rất đẹp.”
Tôi là một con tin.
“……Tôi sẽ gửi tin đến các cấp trên ạ.”
Tôi gật đầu, và Benjamin lặng lẽ nói với một tùy tùng.
“Đi tìm ngài Capuçon ở Cung Romero và bảo ngài ấy rằng Vương tử Jesse muốn đi dạo trong vườn.”
Tôi nhảy dựng khỏi ghế bành.
Tôi không thể tin được điều mình vừa nghe thấy.
Cơn choáng váng khiến tôi cảm thấy ngạt thở.
‘Jesse’ là tên của tôi.
____________
TL’s notes:
[1] Tùy tùng: Trong bản tiếng Anh của EAP là “attendant”, trong nguyên tác là “thị tùng”, nhưng vì từ này hơi lạ nên mình xin phép dịch là “tuỳ tùng” cho quen thuộc~ Tùy tùng là những con em quý tộc được gửi vào Hoàng cung để phục vụ thành viên hoàng tộc hay những người sống trong Hoàng cung, khác với “hạ nhân” hay “người hầu” là những thường dân vào cung làm việc nhé.
Wao, tui đã khá hết hồn khi thấy một chap bằng tiếng Việt trên trang này, tui thậm chí còn kiểm tra xem có phải mình đã bật dịch tự động không nữa =)))) cảm ơn vì đã dịchhhhhhhh
Tưởng nhìn lộn nữa cơ chứ! Thank ad vì đã dịch truyện nhé!!!
Có quá nhiều từ ạ ở cuối câu, đọc rất là gượng. Mong bạn sẽ sửa phần này
Mình chỉ đọc được đến chương 10 thôi. Chương 11 ko vào đc, có ai bị giống mình ko vậy ạ.
Tui tui cx vậy nè từ chương 11 ko đọc đc nữa trc vẫn đọc đc đến chương 54 mà giờ ko đc ko bt đọc thế nào nữa. ʕ´• ᴥ•̥`ʔ