“Hoàng cung dường như trống trải hơn hẳn khi không có bọn trẻ.”
Aurélie Boutier bình thản nói.
Bà đang thưởng thức hương cà phê tỏa ra từ chiếc tách trong tay.
Hoàng đế Frédérique, người đang ngồi ở ghế bành đối diện và xử lý quốc sự, khịt mũi khi nghe bà nói vậy.
“Cậu cảm thấy trống trải chỉ vì hai đứa trẻ rời đi một chút à?”
“Chúng ta sẽ không được gặp chúng trong vòng hơn mười ngày mà.”
“Ngay cả nếu chúng ta đích thân tham dự ‘Đại Thảo Phạt Ma Thú’ thì cũng giống vậy thôi mà.”
“Ừm, cũng đúng nhỉ.”
Hồng y khẽ mỉm cười và đưa tách lại gần miệng.
Sự tĩnh lặng yên bình bao trùm văn phòng của Hoàng đế một lần nữa.
Hoàng đế thi thoảng sẽ tặc lưỡi và chửi thề khi xem xét mớ tài liệu, và Hồng y sẽ thi thoảng trả lời Hoàng đế khi lật các trang sách.
Phía bên ngoài cửa sổ lớn, ánh hoàng hôn giống với màu mắt của đứa trẻ yêu dấu của họ đang lan tỏa.
Hôm nay là một ngày tháng Năm yên bình.
Thông thường, vào khoảng thời gian này trong năm, họ sẽ bận rộn dùng cổng ma thuật để dịch chuyển tới Lãnh địa Hầu tước Duhem, nhưng đây là một dịp hiếm có để tận hưởng mùa xuân yên bình sau một khoảng thời gian dài.
“Giờ này chắc bọn trẻ cũng đã đến ngôi làng nhỏ ấy rồi.”
Hồng y một lần nữa mở miệng.
Hoàng đế trả lời chậm hơn một chút, đôi mắt chưa từng rời khỏi tài liệu.
“Làng nào cơ?”
“Ngôi làng mà có chủ lữ quán thích cờ bạc, và cư dân làng thì tốt bụng.”
Frédérique khẽ nhíu mày.
Cách bà nhíu mày khá tương đồng với Hoàng tử Cédric.
Đương nhiên, nói rằng Cédric giống với tính khí của mẹ thì sẽ chính xác hơn.
“Chẳng lẽ chỉ có một hay hai ngôi làng như thế thôi à?”
“Hồi trước, có một lần chúng ta phải di chuyển bằng xe ngựa trong vài ngày bởi cổng ma thuật có một vết rạn. Chúng ta có ghé qua lữ quán ấy vào ngày bão mà.”
Hồng y nói thêm vào và mỉm cười.
Chỉ khi ấy, Hoàng đế mới ngước đôi mắt màu anh đào lên và nhìn khế ước giả của mình.
Đôi mắt nhíu lại dường như đang hồi tưởng lại một khoảnh khắc trong quá khứ.
“Nếu như cậu đang nói về nơi mà tớ đang nghĩ đến, tớ nhớ là chủ lữ quán đã bị dẫn đến ngục giam của Lâu đài Lãnh chúa.”
“À, đúng là thế. Tớ quên mất vì đã lâu quá rồi.”
‘Có phải đã 10 năm không nhỉ?’ Aurélie Boutier nói và nhấp cà phê một lần nữa.
Chủ đề ấy không mấy quan trọng, nên Frédérique cúi xuống nhìn tài liệu trong tay bà một lần nữa.
Một lần nữa, tĩnh lặng bao trùm căn phòng.
Chỉ có tiếng sột soạt của quần áo và giấy tờ bao quanh không gian mà hai người đang ngồi.
“Tớ định sẽ mở một loại rượu vang mới vào bữa tối nay.”
“Vậy bây giờ ai đang điều hành lữ quán?”
Hai người họ mở miệng cùng một lúc.
Frédérique, người đang định gọi tùy tùng trưởng để đem danh sách các loại rượu vang kèm ghi chú thử rượu đến cho bà, nhìn Aurélie bằng ánh mắt bất mãn.
Đôi mắt màu be của Hồng y cong lên, và bà tiếp tục nói như thể đang dỗ dành Hoàng đế.
“Đó là nơi lũ trẻ sẽ ở mà. Tớ lo cho chúng nó.”
“Hẳn sẽ là một thành viên gia đình của người đã bị tống giam. Vì từ trước đến nay chúng ta không nghe gì mấy, nên tớ nghĩ không có vấn đề gì đâu.”
“Cũng đúng nhỉ.”
“Sadie và Élisabeth sẽ sớm trở thành swordmaster. Vương tử là một Thần quan cấp Giám mục, và đứa nhóc Sarnez là một Thánh hiệp sĩ tập sự. Cậu đang lo lắng những chuyện không đâu.”
“Tớ hiểu rồi. Tớ cảm thấy muốn ăn cá vào hôm nay.”
Hoàng đế gật đầu và cho gọi tùy tùng trưởng.
Cũng cùng lúc ấy, bà được báo rằng một loại vang trắng ngon từ phía Tây đã được dâng tặng.
Hồng y biết rõ rằng Hoàng đế phản ứng như vậy không phải là do bà không quan tâm đến lũ trẻ, mà là vì bà tin tưởng bọn chúng.
Bà cũng cố gắng nghĩ giống với Hoàng đế.
Bà chắc chắn rằng hai đứa trẻ, hoặc bốn đứa trẻ nếu tính cả Élisabeth và Christelle, sẽ ổn và an toàn trở về.
Ngay cả nếu có chuyện bất chợt xảy ra, chúng cũng sẽ xử lý mọi chuyện êm xuôi.
Vương tử Jesse, người lớn tuổi nhất trong số chúng, cũng không phải là rất trẻ tuổi.
Cảm thấy tội lỗi như một bậc phụ huynh quý tộc gửi gắm lũ trẻ tinh nghịch cho gia sư, Hồng y uống nốt ngụm cà phê cuối cùng trong tách.
*
“Woah, thật sự là rất ngon.”
“Vâng, thật sự rất ngon ạ!”
“Tôi cũng không thấy tệ ạ.”
— Kkii!
Tôi, Ganael, Benjamin và Demy lần lượt bày tỏ sự hài lòng với bữa tối.
Thực ra, Demy chỉ ăn những bông hoa trong bó hoa mà Hoàng tử đã quăng cho tôi, nhưng tôi cũng cảm thấy vui vì có vẻ cậu nhóc thấy ngon miệng.
Gọi dịch vụ phòng là một trong những quyết định đúng đắn nhất của tôi vào hôm nay.
Khi được ngồi và ăn uống cùng những người tôi cảm thấy thoải mái, tôi cảm thấy dễ chịu và bình thản dù nơi đây cách xa Hoàng cung.
— Cộc cộc
“Vào đi.”
Benjamin trả lời tiếng gõ cửa thay cho tôi.
Tôi nhìn một nhân viên lữ quán cao lớn đi vào để dọn dẹp bát đĩa.
Người đàn ông có vẻ tầm giữa độ tuổi hai mươi và có vẻ hiền hòa.
Anh cũng là người đã mang hành lý của tôi lên tầng ba và mang bữa tối cho chúng tôi.
Ở phía sau anh, hai thành viên Đội Cận vệ với biểu cảm nghiêm nghị đang đứng để bảo vệ chúng tôi.
“Cảm ơn vì bữa ăn ạ.”
“Vinh, vinh dự thuộc về chúng tôi ạ, thưa Vương tử.”
Tôi cảm ơn vì bữa ăn bởi tôi cảm thấy mình không nên ngồi yên lặng mà không nói gì, nhưng vị nhân viên giật mình và nhanh chóng cúi đầu.
Có vẻ như anh khá có kinh nghiệm, bởi mặc dù trong lúc lúng túng, anh vẫn nhanh chóng dọn dẹp bàn ăn.
Và rồi món tráng miệng được dọn lên bàn.
Đó là món Crêpes Suzette thoang thoảng mùi hương chua ngọt của cam.
“Chỉ mới nhìn mà ta đã thấy ngon rồi.”
Ganael bật cười khi tôi nói vậy.
“Chúng tôi cũng từng có Crêpes Suzette khi đến đây vào mười năm trước ạ. Vương tử cũng sẽ thích nó thôi ạ.”
Benjamin dịu dàng trả lời.
Ông nói rằng trước đây, ông cũng từng đến đây khi tháp tùng Hoàng đế và Hồng y.
Tôi cầm lên một con dao mới trong lúc lắng nghe những gì ông đang nói.
“Nhưng tôi có nhớ là một điều không mấy tốt lành đã xảy ra khi ấy,”
— Clang!
Mọi người đều giật mình và nhìn về phía của tiếng động.
Người nhân viên đã làm vỡ một chiếc đĩa lớn và đứng đó, không biết nên làm gì.
Khi các thành viên Đội Cận vệ tiến lại gần, anh run rẩy như bị điện giật và rồi nhanh chóng quỳ rạp xuống sàn.
Có vẻ như anh đang định dọn những mảnh vỡ bằng tay không.
“Anh có ổn không?”
“Vâng, tôi, tôi ổn ạ. Tôi thật sự xin lỗi ạ, thưa Vương tử.”
“Anh có thể sẽ bị thương, nên hãy dùng chổi quét trước,”
“Á!”
Máu đỏ chảy xuống sàn. Tôi dừng lời đang nói và tiến lại gần.
Benjamin và Ganael cũng đứng dậy và theo phía sau tôi.
Các thành viên Đội Cận vệ đẩy lùi các mảnh vỡ về phía xa bằng chân.
Có vẻ như họ đang chuẩn bị cho điều gì xấu có thể xảy ra.
Trên lòng bàn tay phải của người đàn ông có một vết cắt lớn.
“Vết thương có vẻ khá sâu. Anh có muốn tôi gọi một nhân viên khác không?”
“Không, không sao đâu ạ. Tôi có thể tự cầm máu ạ.”
“Vậy tôi sẽ nhờ người mang thuốc lên.”
“Không, không cần đâu ạ, thưa Vương tử. Thuốc đều rất đắt……”
Tôi khẽ nghiêng đầu.
“Tôi sẽ trả tiền thuốc ạ.”
“Cái đó……”
Người đàn ông có vẻ do dự. Dường như anh đang nghĩ rằng có ổn để tiết lộ điều gì đó không.
Tôi bình tĩnh chờ đợi lời giải thích của anh.
“Tôi cần phải tự mình trả tiền cho bất cứ loại thuốc nào mà tôi dùng ạ. Đó là luật ở ‘Le Siffre’ ạ.”
“……Ngay cả khi bị thương trong lúc làm việc, nhân viên cần phải tự mình trả tiền để dùng thuốc ạ?”
“Đúng, đúng là vậy ạ.”
Tôi quay đầu lại nhìn Benjamin và Ganael vì quá đỗi kinh ngạc.
Cả hai người họ đều ngay lập tức lắc đầu khi tôi ngầm hỏi đây có phải là phong tục chung ở Riester hay không bằng ánh mắt.
Điều này có nghĩa là chủ lữ quán là một người kỳ lạ.
“Vậy sẽ tốt hơn nếu như vết thương lành mà không cần dùng thuốc ạ.”
“Dạ, dạ?”
“Xin hãy mở lòng bàn tay của anh. Tôi sẽ dùng năng lực trị liệu.”
Khi tôi đề xuất, người đàn ông nhảy dựng lên.
“Một, một người như tôi sao có thể……”
“Tôi mới chỉ học nhưng đây là lần đầu tiên tôi sử dụng đến nó ạ. Xin hãy cảm thấy thoải mái và nghĩ rằng anh đang trở thành đối tượng thí nghiệm ạ.”
Tôi điềm tĩnh động viên anh. Điều mà tôi nói cũng là sự thật.
Khi Thần quan sử dụng năng lực trị liệu, họ cần kích hoạt một vòng tròn trị liệu đặc biệt mà chỉ có thể sử dụng được khi họ đã nhớ hình dạng của vòng tròn.
Nó hoàn toàn khác biệt với ‘Thánh sở’, vòng tròn được tự động tạo thành bằng cách phản ánh tính cách và thần lực của Thần quan.
Đó cũng là lý do mà trên Đại lục, có những Thần quan chuyên cho trị liệu.
Quả nhiên, trở thành bác sĩ luôn là điều khó khăn, dù là ở thế giới này hay thế giới kia.
Vậy nên tôi đã tự ghi nhớ bằng cách vẽ các vòng tròn trên giấy, theo lời khuyên của Hồng y Boutier.
Cũng có rất nhiều loại vòng tròn trị liệu, và loại tôi đã ghi nhớ là một trong những vòng tròn cơ bản để chữa lành các vết cắt nhỏ và vết thương nhẹ.
“Xin đừng cảm thấy quá áp lực ạ. Anh đang giúp tôi đó ạ.”
Tôi nói thêm vào.
Người đàn ông ngẩng đầu, nhìn về phía Ganael, Benjamin và các thành viên Đội Cận vệ, và rồi chậm rãi gật đầu.
Và rồi anh cẩn thận mở lòng bàn tay dính máu.
“Vậy tôi sẽ bắt đầu ạ.”
Tôi nhắm hai mắt.
Quỳ xuống trên hai gối, tôi hít vào một hơi sâu, lưu thông ether trong cơ thể từ đầu tới chân, và rồi vẽ vòng tròn trị liệu một cách chính xác mà không gặp sai sót nào.
Tôi cũng không quên niệm chú.
[Nước mắt của Chủ thần sẽ thu gom máu của người.]
Khi tôi nói vậy và mở mắt,
— Ooong……
Một vòng tròn màu xanh da trời nhẹ nhàng xuất hiện trên sàn và bao bọc quanh người nhân viên và tôi.
Màu xanh trong vắt ấy cũng giống với những gì tôi đã đọc trong sách.
Vòng tròn trị liệu chậm rãi quay theo chiều kim đồng hồ và dường như có vẻ tìm kiếm thứ gì đó, và rồi,
— Shaaa……
Nó tạo ra một phép màu nhỏ trên lòng bàn tay bị thương của người đàn ông.
Cảnh tượng những hạt ether màu xanh dương chìm vào vết thương dài khiến tôi nghĩ đến quảng cáo trên TV.
Ngay cả tôi, người sử dụng năng lực trị liệu, cũng không thể không há hốc miệng.
“A……”
Người nhân viên chớp mắt vài lần.
Anh nắm chặt bàn tay vài lần như không thể tin được điều gì vừa xảy ra với tay của mình, và rồi nhanh chóng cúi đầu trước tôi.
“T, thật sự cảm ơn người, thưa Vương tử! Người đã ban phước cho một thường dân như tôi…… Thật sự cảm ơn người ạ.”
“Cảm ơn vì đã hợp tác với tôi ạ.”
Tôi mỉm cười cay đắng.
Anh lần đầu mỉm cười rạng rỡ kể từ khi bước vào phòng tôi, và nói rằng anh sẽ mang thêm Crêpes Suzette.
*
Giờ đã là 9 giờ tối, và chỉ còn tôi và Demy ở trong phòng.
Ganael và Benjamin cùng dùng chung một phòng ở kế bên phòng tôi.
— Kkiiiu……
“Hôm nay cảm giác thật dài, đúng không? Khi đi xa sẽ là như vậy đó.”
Demy nằm ưỡn người trên bụng tôi và thở dài. Ít nhất thì có vẻ là như vậy với tôi.
Nằm trên một góc giường, tôi vỗ về đứa nhóc và vé vòng tròn trên tờ giấy.
Khi chữa vết thương của Morris, nhân viên lữ quán, vào bữa tối khi nãy, tôi nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu tôi ghi nhớ thật nhiều vòng tròn trị liệu.
“Nếu mình có thể mang năng lực như thế này khi trở về thì thật tuyệt biết bao.”
Gấu trúc đỏ nâng cao đuôi lên khi nghe tôi lẩm bẩm.
Phản ứng của cậu nhóc khiến tôi bật cười. Tôi biết rằng đây chỉ là điều viển vông.
Ngay cả nếu như tôi có thể sử dụng năng lực trị liệu ở thế giới thật, khả năng cao là tôi còn không thể ghi nhớ những vòng tròn phức tạp ấy để mà kích hoạt chúng.
Với những bệnh càng nghiêm trọng, vòng tròn càng phức tạp và khó ghi nhớ hơn.
Bắt đầu với những thứ đơn giản nhất, đó mới là vương đạo. [1]
“Chúng ta nên tắm rửa và đi ngủ sớm không?”
— Cộc cộc
Đúng lúc ấy, có ai đó gõ cửa.
Các thành viên Đội Cận vệ Hoàng thất canh gác ở mọi nơi trên tầng ba mà tôi đang ở, và đồng thời ở mọi hành lang của Le Siffre.
Tôi không có lý do gì để nâng cao cảnh giác với một khách đến thăm cả, dù là trong khung giờ muộn như thế này.
Tôi đặt chiếc khăn ướt định dùng để lau người cho Demy xuống, và đứng dậy để mở cửa.
“Xin chào, thưa Vương tử.”
“……Tiểu thư Sarnez.”
Và tôi cảm thấy cần một chiếc máy khử rung tim. Tim tôi vừa lỡ một nhịp.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp mặt Christelle một mình kể từ lần đầu gặp ở phòng xưng tội Hoàng cung.
Khi ấy, ít nhất cũng có một cửa sổ gỗ ngăn cách chúng tôi, nhưng giờ đây tôi còn đang mặc một chiếc áo mở ít nhất hai cúc áo.
“Người đã ăn tối chưa ạ?”
“Đương nhiên rồi ạ. Tiểu thư cũng đã ăn rồi chứ ạ?”
Tôi đưa bàn tay phải lên một cách tự nhiên hết mức có thể, và che đi phần bên trái của cổ tôi.
Tôi nghĩ rằng bằng cách này, tôi có thể che chắn bản thân thêm một chút.
Tôi cũng biết rằng tôi đang đề phòng quá mức, nhưng với tôi, việc ‘ở một mình cùng nhân vật chính trong khi mặc phục trang thoải mái’ là điều rất đáng sợ.
“Vâng, thực ra tôi đang nghĩ đến việc ra ngoài đi dạo bởi tôi đang cảm thấy no ạ. Tôi được nghe rằng chợ đêm ở làng Lucas sẽ mở hôm nay.”
Christelle mỉm cười rạng rỡ. Tôi cảm thấy trái tim mình trở nên tăm tối hơn trước nụ cười rọi sáng cả thế giới này.
Lại muốn ra ngoài à, thể lực của Thánh hiệp sĩ làm sao vậy……
“Tại sao cô không cùng đi với Hiệp sĩ Élisabeth ạ? Tôi có hơi mệt mỏi.”
Tôi nhanh chóng từ chối, không bước một bước ra khỏi cửa.
Hai khóe môi tôi cảm giác như chuẩn bị co giật.
“Tôi có hỏi Hiệp sĩ Élisabeth đầu tiên ạ, nhưng cô ấy không thể rời lữ quán vì bận việc. Tôi nghĩ là sẽ khó, trừ khi Hoàng tử điện hạ hoặc Vương tử rời đi ạ.”
Hiệp sĩ Élisabeth!
“Vậy tôi nghĩ cô nên đi cùng Hoàng tử ạ.”
Tôi mỉm cười. Và rồi đôi mắt của Christelle nheo lại.
“Người cũng biết là điện hạ và tôi không cảm thấy thoải mái với nhau mà ạ. Liệu người mong tôi không thể tận hưởng niềm vui hay sao ạ?”
“Không, đương nhiên không phải ạ. Nếu Hoàng tử đi, tôi cũng sẽ đi ạ.”
“Hừm.”
Có phải tôi phạm sai lầm không? Đôi mắt màu xanh xám của Christelle lấp lánh một cách nguy hiểm.
Cô đưa tay chống cằm và suy nghĩ điều gì đó trong chốc lát, rồi hành lễ với tôi một cách cực kỳ trang trọng, và mỉm cười.
Rồi cô quay đầu lại và bước xuống cầu thang.
Tôi nhanh chóng đóng cửa và ôm Demy.
“A, đáng sợ quá……”
Không có lý nào cô sẽ thật sự đem tên Hoàng tử đó đến đâu, đúng không?
Không có lý nào tên đó sẽ đến cả.
Không thể nào.
Phải không?
____________
TL’s notes:
[1] Vương đạo: Theo từ điển Hán – Nôm, vương đạo là “con đường chân chính ngay thẳng của các bậc thánh vương thời cổ, dùng đức độ mà trị quốc”.