Khi Nam Thứ Phản Công – Chương 39: Nôn nao nôn nao (2)

“Woah……”

“Thật sự rất đẹp, đúng không ạ?”

Điều duy nhất tôi có thể buột ra khỏi miệng là cảm thán. Christelle mỉm cười rạng rỡ và nhìn tôi.

Tôi đờ đẫn gật đầu khi cô hỏi vậy.

Căn phòng dưới đất không được nhận một chút ánh sáng mặt trời nào, giờ đây đang tự mình tỏa sáng.

Cứ như thể đây là một không gian được tạo nên bởi những vì sao vậy.

“Đây là bạch kim à? Có lẽ không phải……”

Tôi lẩm bẩm và chậm rãi đi vào phòng.

Sàn nhà, tường, và trần nhà đều được làm bởi một kim loại giống nhau.

Ánh sáng trắng và xanh đang tỏa ra từ căn phòng đã được lau sạch, và phản chiếu hình ảnh đối diện.

Tôi có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của tôi, Hoàng tử Cédric, và Christelle trên mặt sàn.

Trông nơi đây như thể khung cảnh của một bộ phim khoa học viễn tưởng vậy.

“Ôi, chóng mặt quá.”

Chỉ khi ấy, Christelle mới bắt đầu loạng choạng. Tôi nhanh chóng lại gần và nắm lấy cánh tay để dìu cô.

Vì cô đã liên tục tạo ra một lượng lớn nước với các hình thù khác nhau, chắc hẳn cô đã dùng nhiều ether hơn so với khi đấu tập với Hoàng tử hoặc khi đấu lại lũ bò độc.

“Xin hãy ngồi trong vòng tròn của tôi.”

“Cảm ơn người rất nhiều ạ.”

Christelle mỉm cười. Tôi buông cánh tay của cô và bắt đầu kích hoạt Thánh sở.

Ánh sáng hoàng kim bao phủ ba người chúng tôi hòa lẫn với ánh sáng trắng và xanh của không gian xung quanh, tạo ra một bầu không khí bí ẩn hơn bao giờ hết.

Khi tôi bắt đầu truyền ether vào vòng tròn, gương mặt mệt mỏi của Christelle trở nên hồng hào hơn.

Hoàng tử chỉ im lặng nhìn.

“Đây hẳn là cổng ma thuật ạ.”

Christelle hấp thụ ether và chỉ về trung tâm của sàn nhà.

Tôi quay đầu và nhìn theo hướng cô chỉ.

Có một vòng tròn lớn được khắc trên trung tâm căn phòng. Tuy vậy, hình dạng của nó không phải là một ‘vòng tròn’.

Trông nó giống như hai hình vuông chồng lên nhau ở một góc độ. Khi tôi lại gần và nhìn kỹ hơn, có vẻ như cổng được tạo ra bằng cách chạm khắc cẩn thận lên mặt sàn.

“Trông thật sự rất hoa lệ ạ.”

“Tôi đã được nghe rằng vòng tròn ether và ma pháp trận hoàn toàn khác nhau, quả thực là đúng vậy ạ.”

Christelle và tôi tiếp tục cảm thán về hình thù phức tạp của nó.

So sánh với thứ này, họa tiết của Thánh sở mà tôi đang kích hoạt trông như một hình vẽ nguệch ngoạc của một đứa trẻ 4 tuổi.

Tuy vậy, ma pháp trận ấy cũng không hoàn thiện.

Ở trung tâm của nó có một vết rạn lớn, như thể ai đó đã đâm xuống bằng rìu hay thương vậy.

“Đây hẳn là lý do vì sao họ nói rằng cổng ma thuật đã bị đóng ạ.”

Hoàng tử gật đầu khi tôi nói vậy.

Vì một phần của ma pháp trận đã bị phá hủy từ lâu, cổng ma thuật trở nên vô dụng.

99% của cổng ma thuật chứa đầy những chữ và hình ảnh mà tôi không thể nhìn ra, nhưng có một phần duy nhất thu hút ánh nhìn của tôi.

“……‘Dành cho Juliette yêu dấu.’”

Tôi đọc thành tiếng.

“Juliette, có phải là tên của cung điện mà Vương tử đang cư ngụ không ạ?”

Christelle nói. Tôi gật đầu.

Tôi hồi tưởng câu chuyện Benjamin đã nói với tôi trong giờ uống trà khoảng một tháng trước.

Tôi cũng đã đọc về câu chuyện ấy vài lần trong sách lịch sử.

Tiên hoàng Romero, tổ phụ của đương kim Hoàng đế Frédérique, đã được đính hôn với một người phụ nữ tên ‘Juliëtte’.

Cô là một Thần quan quý tộc của Thần quốc Venetiaan, và vào thời điểm ấy, mối quan hệ ngoại giao giữa Riester và Venetiaan không có vấn đề gì, nên quốc hôn giữa hai người không phải là không khả thi.

Juliëtte rất thích tên của mình trong phiên âm tiếng Riester, ‘Juliette’, và Tiên hoàng Romero đã cho xây hai cung điện trong Hoàng cung cho người yêu của mình.

Hai cung điện ấy là Cung Romero và Cung Juliette.

Lý do Cung Romero chắn trước Cung Juliette là do Tiên hoàng muốn bày tỏ ước nguyện sẽ trở thành tấm khiên cho cô trọn đời.

Tuy vậy……

“Juliette là người đã phản bội Tiên hoàng Romero bệ hạ ạ. Đó cũng là lý do họ gọi Cung Juliette là ‘lãnh cung’.”

Tôi giải thích. Christelle khẽ nghiêng đầu và mở miệng.

“Tôi hẳn nên cằn nhằn với gia sư sau khi trở về nhà mới được. Tôi đã mất rất nhiều ký ức sau khi bị ốm lâu ngày.”

Tôi bật cười và gật đầu.

Christelle hẳn đã không có thời gian học lịch sử, bởi cô vẫn luôn bận rộn thích nghi với đời sống sau khi xuyên không.

Tôi có rất nhiều thời gian để học, bởi tôi là một con tin bị bỏ mặc, và còn phải chịu áp lực thu thập thông tin để có thể sống sót với tư cách một ‘nam thứ tạm thời’, nhưng cô thì khác.

Thế nào đi nữa, nếu như cổng ma thuật này được làm cho Juliette mà không phải bất cứ ai khác, cũng dễ hiểu nếu như cổng được đặt ở Hoàng đế Cung.

Tiên hoàng Romero hẳn đã mong rằng cô có thể đến với ngài vào bất cứ lúc nào cô muốn.

Nhưng cuối cùng, ngài phải đụng độ với các Thánh hiệp sĩ của Thần quốc ở cổng ma thuật ấy.

Có lẽ chính bản thân Romero là người đã phá hủy ma pháp thức như thế này.

“Vậy thì, nó sẽ không thể hoạt động ngay cả khi được truyền mana ạ?”

Tôi quay về phía Hoàng tử và hỏi. Anh trả lời ‘Phải’ như thể đó là điều đương nhiên. Ừm……

“Tôi muốn nhìn thấy nó một lần.”

Christelle, người có cùng suy nghĩ với tôi, nói ra suy nghĩ của mình.

Tôi liếc nhìn Hoàng tử. Christelle cũng đang nhìn anh.

Đôi mắt màu cam của người đàn ông nhíu lại.

“Gì vậy?”

“Tôi tò mò không biết trông nó sẽ như thế nào khi được thắp sáng ạ.”

“Đằng nào nó cũng không hoạt động mà ạ.”

Tôi hỏi anh, và Christelle cũng nhanh chóng viện ra lý do.

Khác với chúng tôi, anh là một ma pháp sư và kiếm sĩ.

Điều này có nghĩa rằng anh có thể dễ dàng truyền mana vào ma pháp trận bị vỡ nếu anh muốn.

An toàn vẫn được đảm bảo vì cổng ma thuật sẽ không thể lôi chúng tôi đi nơi nào khác, và đây là cơ hội để chúng tôi tận mắt nhìn một di tích lịch sử được làm trong thời kỳ chiến tranh.

Việc chúng tôi tò mò là điều đương nhiên.

“Ha.”

“Tôi đã tự lau dọn mọi thứ một mình, nên điện hạ hẳn cũng có thể giúp tôi ngần này chứ, phải không ạ?”

Christelle hỏi bằng giọng sắc bén đặc trưng của cô.

Chất giọng ấy cũng giống với khi hỏi xin tôi ‘hàng mẫu ether’ vào lần trước.

Hoàng tử im lặng trong chốc lát, và thở ra một hơi dài.

Và rồi, anh vươn tay trái về phía ma pháp trận.

Vào lúc ấy, tình trạng cơ thể của Christelle có vẻ đã ổn định trở lại, nên tôi nhanh chóng thu hồi Thánh sở.

Tôi muốn nhìn ma pháp trận một cách hoàn thiện và không bị che phủ bởi vòng tròn của tôi.

“……”

Năng lượng màu đỏ chảy ra từ đầu găng tay đen của Hoàng tử. Đây là ‘mana’, nguồn gốc của ma pháp.

Tôi đã từng nhìn anh dùng ma lực để điều khiển kim loại, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy anh dùng mana thuần túy.

Mana nhẹ nhàng chìm xuống mặt sàn như sơn đang được trải ra, sau đó lan rộng như sương mù và bao phủ ma pháp trận.

Tôi và Christelle nín thở quan sát.

— Uung……

Một âm thanh lạ vọng ra từ ma pháp trận. Đây thật sự là hiệu ứng âm thanh sẽ chỉ xuất hiện trong phim khoa học viễn tưởng.

Mana đỏ và mờ mịt như sương nhanh chóng tụ lại thành dạng lỏng và rồi ngay lập tức phóng thẳng về ma pháp thức được chạm khắc công phu.

Các rãnh trên ma pháp trận nhanh chóng được đổ đầy mực đỏ.

Và khi từng kẽ hở trên cổng ma thuật được lấp đầy,

— Wiiing!

Mặt sàn rung chuyển và phát ra một luồng sáng đỏ như máu. Ánh sáng sắc bén của kim loại trông có chút đáng sợ.

“Hô……”

“Điên mất thôi……”

Tôi tự động mở miệng. Christelle phản ứng một cách dữ dội.

Tôi đồng tình với lời cô và nhìn xuống chân.

Ma pháp trận rất hoa lệ và kỳ công.

Cổng ma thuật không hề dịch chuyển bởi có một vết rạn lớn ở giữa, nhưng tôi có cảm giác như tôi vừa bước lên một chiếc xe ô tô với máy làm mát không khí cực kỳ mạnh……

“Ưm.”

Tôi cảm thấy chóng mặt. Tôi nhanh chóng lấy tay che miệng. Chuyện gì vậy?

“Vương tử, người ổn không ạ?”

Christelle kinh ngạc và nhìn lên gương mặt tôi.

Hoàng tử có vẻ cũng kinh ngạc, và anh nhanh chóng dừng truyền mana từ lòng bàn tay.

Tôi cảm thấy sắc mặt của tôi tái nhợt đi, và lảo đảo.

“Chỉ là tôi cảm thấy không khỏe……”

Chân tôi mất hết sức lực. Đột nhiên, trán của tôi lạnh ngắt, còn cơ thể tôi đổ mồ hôi lạnh.

Và rồi tôi ngã xuống,

“Ư!”

Tên Hoàng tử chết tiệt tóm lấy gáy tôi. Tên điên này, tôi không thở được!

“Có vẻ cậu vẫn chưa hồi phục.”

“Xin hãy buông ra, điện hạ!”

Christelle lớn giọng.

Khi Hoàng tử buông tay, tôi nhanh chóng đứng thẳng dậy và hít vào một hơi sâu.

“Ha.”

Mắt tôi có thể nhìn rõ, nhưng tôi vẫn cảm thấy chóng mặt.

Đây là triệu chứng hoàn toàn khác so với cạn kiệt ether. Không, cái này giống như……

“Tôi cảm thấy chóng mặt, ư……”

Tôi kìm nén cơn buồn nôn và rên rỉ. Tôi nhíu mày khi cảm thấy vị chua trong miệng.

Và rồi ánh sáng màu đỏ trên mặt sàn ngay lập tức biến mất.

Căn phòng trở lại với sắc xanh và trắng, như thể những gì vừa xảy ra chỉ là một lời nói dối.

Tôi không hiểu có phải do sắc đỏ khiến con người trở nên hoảng loạn hay không, nhưng tôi có thể cảm thấy bản thân bình tĩnh lại khi ma pháp trận ngừng kích hoạt.

Tôi chậm rãi ngẩng đầu. Tôi có thể nhìn thấy đôi mắt màu cam nhìn xuống tôi ở trước mắt.

Hoàng tử có vẻ đã hoàn toàn dừng mana lại.

“Cậu bị say cổng ma thuật à?”

“Sao ạ?”

Giọng trầm của anh vang vọng trong tai tôi. Tôi cảm thấy khó hiểu dù đã nghe rõ lời anh nói.

Say gì cơ?

“Đây là vấn đề liên quan đến năng lực cảm ứng mana. Đi gặp thái y đi.”

“Khoan đã ạ, đó là loại say gì cơ chứ……”

Tôi hỏi lại sau khi nuốt nước bọt dưới lưỡi.

Tôi đã cảm thấy ổn hơn, nhưng vẫn còn chút chóng mặt, giống với triệu chứng của say tàu xe.

Christelle đỡ tôi khi tôi vẫn còn lảo đảo.

Tên Hoàng tử nhanh chóng di chuyển với đôi chân dài và đã rời khỏi phòng.

“Không, ai lại ngay lập tức bị say chỉ vì dùng cổng ma thuật……”

Ma pháp trận thậm chí còn không hoạt động. Khi tôi lẩm bẩm, Christelle khẽ trả lời.

“Là Vương tử đó ạ.”

“……”

*

“Là triệu chứng say cổng ma thuật ạ.”

Ha……

“Đây là triệu chứng ở những người có năng lực cảm ứng mana cực kỳ thấp. Cơ thể của họ không thể chịu nổi mana ở ma pháp trận của cổng ma thuật.”

Thái y của Hoàng cung điềm tĩnh giải thích cho tôi.

Tôi tựa lưng vào thành giường, đặt Demy lên bụng và nghe lời giải thích của ông.

Benjamin và Ganael đứng cạnh tôi với biểu cảm tràn đầy lo lắng.

Bên cạnh Thái y là Hồng y Boutier và một vị khách lần đầu tôi gặp mặt.

Còn về bữa trưa? Tôi không thể có nó.

Tên Hoàng tử ấy báo lại với Hồng y rằng tôi bị chóng mặt ở cổng ma thuật dưới lòng đất, nên tôi phải ăn hai bát consommé.

Eunse quả nhiên nói đúng. Tên đó luôn tạo nghiệp……

“Mọi người đều được sinh ra với năng lực cảm ứng mana ở một mức độ nào đó, ngay cả khi họ không phải ma pháp sư. Ít nhất họ cũng có thể phân biệt được một con vật ở gần là động vật bình thường hay ma thú. Tuy vậy, cũng có những người chỉ có thể nhận ra ma thú khi nó đến gần và dùng ma lực.”

Người y sĩ tiếp tục tấn công tôi bằng lời nói.

Tôi nhớ ra rằng tôi chỉ có thể nhận ra lũ bò độc ở rặng núi phía sau Cung Juliette là ma thú sau khi nhận ra năng lực của chúng.

Tôi là kiểu người cần phải nếm mới nhận ra đó là phân hay tương miso. Chết tiệt……

“Với những người có năng lực cảm ứng mana thấp bẩm sinh, họ khó có thể sử dụng cổng ma thuật theo cách thông thường.”

Thái y buông ra lời nặng nề. Tôi khẽ thở dài.

Khi mới xuyên vào đây, tôi nghĩ rằng tôi đã gặp may khi có nhiều ether đến vậy, nhưng giờ khi nghĩ lại, tôi hoàn toàn không có chút tài năng ma pháp nào.

Mọi thông số của tôi đều dồn hết vào năng lực của Thần quan.

“Nếu cậu không thể dùng cổng ma thuật, ta e rằng cậu sẽ phải đến ‘Đại Thảo Phạt Ma Thú’ bằng xe ngựa. Ta nghe rằng đường đi rất khó khăn……”

Hồng y Boutier nghiêm túc lắng nghe và mở miệng.

Đôi mắt màu be lộ vẻ lo lắng. Tôi cũng lo lắng về điều ấy.

Vốn dĩ, một con tin như tôi sẽ không cần sử dụng cổng ma thuật ngoài Hoàng cung, nhưng tôi cần phải đến lãnh địa của Gia tộc Hầu tước Duhem vào tháng tới.

“Có lẽ sẽ tốt hơn nếu tôi di chuyển bằng xe ngựa và nghỉ ngơi trên dọc đường ạ.”

Tôi bày tỏ ý kiến.

Sử dụng xe ngựa sẽ kéo dài thời gian di chuyển và cũng tốn kém hơn, nhưng tôi không có đủ dũng cảm để thử cổng ma thuật một lần nữa.

Chỉ nghĩ về ánh sáng đỏ cũng đủ khiến tôi cảm thấy chóng mặt và khó chịu.

Sẽ tốt hơn cả trăm lần nếu tôi đi một tour dã ngoại ngắm cảnh của Đế quốc.

“Không hề ạ. Xin hãy để đó cho tôi, thưa Vương tử Jesse.”

Vào lúc ấy, người đàn ông lạ mặt vẫn luôn giữ yên lặng lần đầu lên tiếng.

Tôi nhìn vị khách với vóc dáng thanh mảnh đứng bên phải Hồng y.

Anh là một người đàn ông điển trai với làn da ngăm và đôi mắt màu hồng nhạt cuốn hút, và bầu không khí tỏa ra từ anh khác hẳn so với em trai là Chỉ huy Duhem.

“Hầu tước Duhem có ý tưởng tốt hơn không ạ?”

Khi tôi hỏi, anh mở túi với một nụ cười trên môi.

Tôi đã có thể nghe thấy Hồng y thở dài.

Hầu tước François Duhem là một ma pháp sư chuyên về dịch chuyển tức thời. Tôi nghe rằng anh đã đầu tư rất nhiều tiền để nghiên cứu cổng ma thuật và sáng chế dựa trên đặc kỹ của bản thân.

Khi nghe rằng tôi đang được chữa trị với chứng say cổng ma thuật, Hồng y đã nhanh chóng gọi Hầu tước đang ở Hoàng đô đến.

Mặc dù bây giờ có vẻ như bà đang cảm thấy hối hận với quyết định đó……

“Ở ngay đây thôi ạ!”

Hầu tước vươn tay vào không trung với những chuyển động kịch tính.

Trong tay của anh là những miếng vải phẳng, tròn có màu mơ.

“Miễn là người dán chúng dưới tai người, chứng say cổng ma thuật sẽ ngay lập tức biến mất!”

Ê người này, đó là vi phạm nhãn hiệu đó! (TL’s notes: Ý của Jesse là Hầu tước đang đạo nhái miếng dán say xe ở thế giới hiện đại =)))))))))

<< Previous Chapter | Index | Next Chapter >>

Bookmark (0)
Please login to bookmarkClose

No account yet? Register

One Reply to “Khi Nam Thứ Phản Công – Chương 39: Nôn nao nôn nao (2)”

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *