*TL’s notes: Flume Ride là trò trượt thác nước ở công viên giải trí nhé~~
Một tuần đã trôi qua kể từ khi ấy.
“Kính chào Đại Vương tử Jesse Venetiaan của Thần quốc ạ.”
“Xin chào, ngài làm vườn.”
“Vương tử Jesse, hôm nay người đi dạo sớm thật đấy ạ!”
“Vâng, tôi tò mò không biết khu vườn vào buổi sáng trông sẽ như thế nào.”
Tôi nói dối như không và mỉm cười với những người thợ làm vườn vừa mới chào hỏi tôi.
Khu vườn vào buổi sáng trông rất đẹp, nhưng tôi không đến đây vào sáng sớm để ngắm nhìn nó.
Vào năm ngày đầu tiên, lịch trình buổi sáng của tôi bao gồm ăn sáng, ngồi thảnh thơi không làm gì một lúc, và rồi đọc số mới nhất của < Bán tuần báo Riester > hoặc những số trước đó để nghiên cứu về tình hình của Đế quốc.
Sau bữa trưa, tôi sẽ ngồi ở ban công và đọc về sự thành lập của Đế quốc qua những cuốn sách lịch sử mà Ganael và lũ trẻ tùy tùng giới thiệu cho tôi, và khi cảm thấy cơ thể bị căng cứng, tôi sẽ đi dạo khoảng một tiếng rồi trở về phòng.
Nhưng mà……
“Hoa trà ở đây rất đẹp đúng không ạ? Chúng tôi luôn cố gắng hết sức chăm sóc khu vực này bởi hậu viên của Cung Romero là nơi Hoàng tử điện hạ rất ưa thích.”
“Vâng, chúng thật sự rất đẹp.”
Tự bản thân tôi cũng cảm thấy câu trả lời của tôi thật vô hồn.
Đúng là vậy, tên Hoàng tử ấy chính là vấn đề. Cédric Riester, biệt danh ‘Crapdric’.
Hoàng thái tử tương lai, và nam chính của < Trở thành Tiểu thư Dị giới Sau khi Bỏ việc >.
Tôi đã có thể tận hưởng bầu không khí trong lành vào khoảng thời gian tôi thường đi dạo buổi chiều, nếu như hắn không đến sân tập cũng vào khoảng thời gian ấy mỗi ngày để vung kiếm.
“Các thợ làm vườn của Hoàng thất đều đang rất bận rộn bởi sắp tới mùa hoa tulip ạ. Tôi cũng muốn cho người xem hoa tulip tím bởi người đến từ Thần quốc, nhưng……”
Một người thợ làm vườn trông có vẻ rất tiếc nuối. Trong khu vườn này không có hoa tulip à?
“Không sao đâu, sẽ có cơ hội khác trong tương lai mà.”
Tôi chỉ cười qua loa bởi tôi cũng không biết gì nhiều về hoa, nên tôi cũng không có vấn đề gì với việc không được xem hoa tulip cả.
Sau đó, các thợ làm vườn cúi chào tôi và cầm kéo cắt tỉa lên một lần nữa.
Benjamin chắc chắn đã nói rằng Hoàng tử ‘thi thoảng’ sử dụng sân đấu tập, nhưng kể từ ngày tôi nhìn thấy anh ngoài cửa sổ, anh đều vung kiếm ở sân tập phía sau Cung Juliette mỗi ngày.
Tên ấy thật sự nỗ lực quá. Bây giờ không phải thời kỳ chiến tranh, và theo như lời Benjamin, Hoàng tử đã là một trong những người mạnh nhất ở Đế quốc rồi.
Có phải cậu ta bị stress hay gì không?
Cuối cùng, tôi quyết định tránh đi dạo mỗi khi anh ở ngoài đó.
Đó là do tôi không muốn tình cờ gặp mặt với Hoàng tử chỉ vì lịch trình của chúng tôi trùng nhau.
Nhưng kể từ vài ngày trước, anh bắt đầu đi đến sân đấu tập cùng lúc với thời gian tôi đi dạo.
Tôi không hiểu vì sao lịch trình của anh thay đổi, nhưng một người thuê đất như tôi cũng không còn cách nào khác ngoài thay đổi lịch trình theo chủ nhà.
Chủ nhà này còn là nhân vật chính trong tiểu thuyết nữa.
Bởi vậy nên tôi quyết định trở thành người thích đi dạo vào buổi sáng kể từ hôm nay.
“Vương tử, chúng tôi chuẩn bị bàn trà cho người nhé ạ?”
“A, cảm ơn. Benjamin và mọi người cũng đến đây uống trà cùng tôi đi.”
Benjamin lộ vẻ khó xử khi nghe tôi nói vậy, nhưng cuối cùng cũng gật đầu.
Ganael và lũ trẻ mỉm cười rạng rỡ khi rời đi để lấy bàn trà và đồ ăn vặt.
Lần đầu tiên tôi mời mọi người cùng dùng trà, Benjamin cương quyết từ chối với lý do rằng Vương tộc và tùy tùng ngồi chung một bàn là không hợp quy củ.
Tôi phàn nàn rằng ‘Benjamin và lũ trẻ cũng đến từ các gia đình quý tộc, vậy tại sao không thể cùng uống trà’, và ‘Uống trà một mình khi mọi người xung quanh chỉ nhìn thật sự rất ngại’.
Nhưng chúng không có tác dụng.
Kết cục, giờ dùng trà theo nhóm của Cung Juliette đã thành hiện thực khi tôi nói rằng ‘Tôi cũng làm như thế này ở Thần quốc, nên nếu không thích, mọi người có thể chuyển đi’.
“Vương tử, đồ ăn vặt hôm nay là Madeleine ạ!”
“Có cả bánh quy nữa ạ. Bánh vừa mới ra lò thôi ạ!”
“Ganael, đừng chạy. Nếu cậu chạy, hai đứa trẻ song sinh cũng sẽ chạy theo.”
Ganael và lũ trẻ trở về với một chiếc giỏ picnic lớn và một chiếc bàn gấp.
Tôi bật cười và nhắc nhở những đứa trẻ đang quá đỗi phấn khích vì đồ ăn vặt.
Eunseo cũng y hệt thế này khi em còn nhỏ.
Cả ba anh em chúng tôi đều ăn giỏi, nhưng Eunseo vẫn luôn phát điên vì đồ ăn kể từ khi em ấy còn nhỏ.
Ngay trong tức khắc, bàn trà đã được dựng lên. Chúng tôi ngồi xung quanh bàn.
“Mỗi người hãy ăn ba chiếc bánh quy và hai chiếc Madeleine.”
“Vâng!”
Benjamin rót trà bạc hà một cách chuyên nghiệp, còn tôi đặt bánh quy lên đĩa của lũ trẻ.
Tôi không còn cách nào khác ngoài làm như vậy, bởi họ sẽ không bao giờ động vào đồ ăn nếu tôi không đưa trước.
“Cảm ơn người, thưa Vương tử.”
“Cảm tạ thánh ân của người ạ.”
“Chỉ là đồ ăn vặt thôi mà, thánh ân gì chứ.”
Lũ trẻ bật cười thành tiếng khi tôi nói vậy.
Khi nhìn cặp mắt của lũ trẻ sáng lấp lánh khi thấy đồ ăn vặt, đúng với tuổi của chúng, tôi vừa cảm thấy dễ thương, vừa cảm thấy buồn.
Chúng chỉ mới ở tuổi thiếu niên, nên tôi mong rằng ít nhất lũ trẻ cũng có thể thoải mái khi ở cùng tôi.
Ngoại trừ Benjamin, Ganael mười sáu tuổi là đứa trẻ lớn tuổi nhất trong số các tùy tùng của tôi. Và tôi cảm thấy rất không thoải mái khi được phục vụ bởi trẻ con.
Mỗi khi tôi tỉnh dậy vào buổi sáng và nhìn thấy gương mặt ngái ngủ của lũ trẻ khi đánh thức tôi dậy và giúp tôi rửa mặt, tôi cảm thấy cực kỳ tội lỗi.
Chúng phải dậy vào lúc mấy giờ mới có thể chuẩn bị sẵn sàng để phục vụ tôi vậy?
“Chỗ bánh quy này là cho các thợ làm vườn. Ganael, lát nữa cậu đưa họ hộ ta.”
“Vương tử thật sự là một người rất ấm áp ạ.”
Không, ta chỉ cảm thấy tội lỗi khi thảnh thơi thư giãn trong khi những người lớn tuổi đang phải làm việc vất vả ngay trước mắt.
Vì tôi không thể nói vậy, tôi chỉ mỉm cười.
Giờ trà vào buổi sáng hôm nay khá tuyệt vời.
Benjamin giải thích về những điều như cách xây dựng của Cung Juliette nơi tôi đang ở và Cung Romero nơi Hoàng tử đang ở.
Tôi thầm nghĩ rằng Cung Romero xâm phạm vào đặc quyền được nhận ánh sáng của Cung Juliette.
Lũ trẻ sau khi ăn bánh quy khen ngợi tôi rằng ‘Kể từ khi Vương tử đến đây, chúng tôi chưa từng gặp ác mộng’.
Thật bình yên.
Tuần vừa qua trôi qua thật bình yên, và tôi nghĩ rằng sẽ thật hoàn hảo nếu như mọi thứ giữ nguyên như thế này mãi mãi.
“Vậy tôi sẽ đi đưa đồ ăn vặt cho các thợ làm vườn ạ.”
“Ừm, cảm ơn.”
Ganael uống cạn cốc trà của cậu và ăn sạch đĩa bánh, rồi đứng lên, và những đứa trẻ còn lại đi theo cậu để giúp phục vụ đồ uống.
Chỉ còn tôi và Benjamin còn ngồi lại bên bàn. Tôi cảm thấy hơi khó xử vì bầu không khí quá yên lặng.
Tôi đưa cốc trà lên miệng. Benjamin là người bắt chuyện trước.
“Sáng nay chuyến đi dạo của người như thế nào ạ?”
“Khá tuyệt vời ạ, nó khiến tôi tỉnh táo hơn.”
Tôi cảm thấy thoải mái đến mức tôi có thể dễ dàng tiếp thu mớ kiến thức từ sách một khi tôi trở vào trong.
Đương nhiên, lăn qua lăn lại trên giường vào buổi sáng là tuyệt vời nhất, nhưng việc đi ra ngoài và hít thở không khí trong lành cũng không tệ.
“Người thật sự đọc rất nhiều sách ạ. Tôi được biết là người đọc cả tạp chí, sách lịch sử, thánh thư của Chủ thần giáo, và cả sách hướng dẫn nữa ạ.”
Tôi cảm thấy hơi lạnh sống lưng khi ông đề cập đến sách ngay khi tôi vừa nghĩ về sách.
Tuy vậy, tôi hiểu tại sao Benjamin lại nói về chủ đề này.
Tôi hiện giờ không khác gì với một sĩ tử đang học trong một phòng trọ cỡ lớn tên là Hoàng cung.
Tôi đánh dấu mọi quyển sách mà các tùy tùng mang đến cho tôi, sắp xếp những gì đã biết trong sổ tay, và còn tự mình giải những câu hỏi để học về bối cảnh lớn và nhỏ của thế giới TTTTDGSKBV.
Những thông tin giống với Eunseo đã từng nói sẽ là thông tin quan trọng và được đánh dấu năm sao.
Thứ duy nhất tôi có thể nhờ cậy là bộ não của tôi, bởi tôi không có kỹ năng hay trí nhớ thiên tài nào được ban tặng bởi ‘tác giả’ hay ‘hệ thống’.
Tôi thi thoảng cảm thấy xấu hổ bởi những gì mình đang làm, nhưng tôi chịu đựng với suy nghĩ rằng tôi cần phải sống sót trở về nhà.
Ngoại trừ khoảng một tiếng đi dạo, tôi không đi ra ngoài, hay tập thể dục mà chỉ nói chuyện với những người làm việc ở đây.
“Tôi không có sở thích nào phù hợp với kiểu sống lặng lẽ cả.”
“Đặc biệt, tôi được nghe rằng người đã hỏi về các số cũ của < Bán tuần báo Riester > ạ.”
Hả, cái đó là sai sao?
< Bán tuần báo Riester > là một tạp chí đăng về lời đồn và thông tin về giới thượng lưu của Đế quốc, nhưng nó cũng không phải thứ gì gây lãng phí thời gian.
Trong ấy có rất nhiều phỏng vấn và đóng góp công khai của các quý tộc, nên nó là phương tiện hoàn hảo để tôi thu thập thông tin.
“Tôi có thể hỏi vì sao người rất hứng thú với giới thượng lưu của Đế quốc nhưng lại né tránh gặp những người quan trọng không ạ?”
A, có lẽ điều này gây tò mò thật. Tôi cẩn thận lựa lời.
“Tôi là người hơi hướng nội ạ.”
Đây là sự thật.
“Tôi muốn khám phá mọi thứ bằng việc đọc.”
Đáng lẽ tôi nên đọc TTTTDGSKBV.
“Điều ấy rất khác với những gì chúng tôi được biết về tính cách của người ở Riester ạ.”
“Bởi vì đó là tin đồn mà ạ. Tin đồn thì hay được phóng đại.”
“Điều đó cũng đúng ạ.”
Ông trả lời ngắn gọn. Đôi mắt nhăn nheo của Benjamin nhìn thẳng vào tôi.
“Thưa Vương tử, nghĩa vụ của tôi là cố gắng hết sức để phụng sự người. Việc người đến từ một quốc gia khác, hay đến đây với tư cách một con tin không phải vấn đề quan trọng.”
“À, vâng.”
Đây là lần đầu tiên ông trực tiếp nói từ ‘con tin’.
Bầu không khí dường như đang trở nên cực kỳ nghiêm trọng.
“Và việc ‘phụng sự’ Vương tử cũng đồng nghĩa với việc tôi cần đảm bảo an toàn cho người ạ.”
“Là vậy sao ạ?”
“Nhưng nếu như người che giấu tôi điều gì, đảm bảo an toàn cho người sẽ rất khó ạ.”
“Vâng?”
Điều này, có nghĩa là ông đang ám chỉ tôi đang che giấu điều gì đúng không?
Biểu cảm kinh ngạc hiện rõ trên mặt tôi. Nhưng Benjamin chỉ yên lặng nhìn tôi.
Benjamin là người biết rõ nhất rằng tôi chỉ có ở trong phòng của tôi, phòng ăn, và khu vườn.
Tôi không có thời gian hay không gian để gây rối.
“……Benjamin, tôi không che giấu ông điều gì cả.”
Thực ra tôi có, nhưng điều ấy liên quan đến việc thế giới này là một cuốn tiểu thuyết và ông là một nhân vật trong đó, nên gạt nó qua một bên thôi.
“Ông cũng biết mà ạ, tôi thậm chí còn không được phép đi tới Thư viện Hoàng gia. Tôi chưa từng rời khỏi tầm mắt của ông. Tôi cũng chưa từng gửi lá thư nào đến Thần quốc, và cũng chưa từng nhận lá thư nào từ nơi ấy.”
“Vâng, tôi biết.”
“Vậy thì ông tự dưng nói về điều gì thế?”
“……”
Chỉ khi đó, Benjamin mới cúi mặt xuống.
Khi tôi thoáng nhìn qua, gương mặt ấy trông già dặn hơn bình thường.
“Tôi không biết rằng người có biết hay không, nhưng tôi là một tín đồ của Chủ thần giáo ạ.”
Ông đột nhiên thay đổi chủ đề. Tôi hồi tưởng lại những gì mình đã học.
Chủ thần giáo là quốc giáo của Thần quốc Venetiaan, và cũng là tôn giáo của khoảng 80% dân số của Đế quốc Riester.
Jesse Venetiaan là một Thần quan của Chủ thần giáo.
“Tôi không biết ạ, tôi tưởng chỉ có Ganael là như vậy.”
“Cung Juliette vẫn thường xuyên bị gọi là ‘lãnh cung’ ạ. Những tùy tùng làm việc ở đây đều là những người bị giáng chức. Nhưng lần này thì khác. Đó là do tin đồn rằng Vương tử sẽ đến đây đã được truyền ra ngoài.”
Tôi không thể nắm bắt được mạch đối thoại này.
Benjamin, người vẫn luôn điềm tĩnh và kiệm lời, hiện giờ đang tuôn trào câu chữ như thể ông là một vòi nước bị vỡ và không thể dừng lại.
“Con cái của các gia tộc tín đồ xếp hàng để trở thành tùy tùng của Cung Juliette. Không chỉ Gia tộc Tử tước Callamard – gia tộc từng có một người tuẫn đạo, mà cả Gia tộc Bá tước Girardin của tôi cũng mong rằng một người trong gia đình sẽ được phục vụ người. Những đứa trẻ khác ở đây đều là tín đồ được tuyển chọn sau khi được đánh giá rất kỹ lưỡng.”
Tôi không hiểu vì lý do gì mà ông đang kể tôi nghe những điều này, nhưng tôi cuối cùng cũng hiểu được vì sao lũ trẻ thân thiện với tôi như vậy.
Đối với lũ trẻ, tôi dường như là một người ngoại quốc bí ẩn, một người nổi tiếng họ biết tên qua báo chí, và là một người đại diện cho tín ngưỡng của họ.
“Tôi sẵn sàng trở thành một người tử vì đạo.”
“Không, tại sao ông lại nói vậy?”
Tôi choáng váng xua hai tay. Tử vì đạo á?
Đó là một chủ đề quá nặng nề và kỳ lạ với một nhân viên văn phòng Hàn Quốc sống ở thế kỷ 21 như tôi.
Benjamin nhìn tôi và tiếp tục.
“Nhưng lũ trẻ thì biết gì đâu ạ? Chúng sẽ trở nên yếu đuối khi phải đối diện với cái chết. Ngay cả với sức mạnh mà Chủ thần ban tặng, chúng cũng không thể sống sót.”
“Benjamin, xin hãy bình tĩnh lại. Lũ trẻ sẽ không gặp nguy hiểm đâu ạ.”
Tôi liếc nhìn cốc trà mà Benjamin vừa uống.
Không phải là ông vừa uống rượu, thế thì tại sao ông lại nói những điều này vậy? Có chuyện gì đã xảy ra à?
“Tôi dám cầu xin người. Xin hãy thề với tôi rằng người sẽ trở thành một Thần quan có trách nhiệm đối với các tín đồ.”
“Vâng, tôi xin thề.”
“Xin hãy thề với Chủ thần ạ.”
[Tôi thề với Chủ thần.]
Tôi run rẩy vì kinh ngạc. Giọng của tôi âm vang như thể vừa nói vào micro.
Sau đó, chiếc bàn bắt đầu tỏa ánh hoàng kim.
“Ôi trời ơi……”
Benjamin cảm thán khi nhìn xuống sàn. Tôi cũng nhanh chóng nhìn xuống nơi ông đang nhìn.
Nguồn sáng không phải là chiếc bàn.
Một vòng tròn hoàng kim, với trung tâm là tôi, đang tỏa sáng.