Tôi ngồi dậy. Tôi có thể thấy hai đứa trẻ đang đứng yên lặng trong bóng tối.
“Hai nhóc, có chuyện……”
Mmph.
Lúc ấy, tôi đột nhiên cảm thấy như bị ngạt thở. Tôi nhanh chóng nắm lấy cổ.
Không có gì ở đó cả. Tôi chắc chắn là không có gì ở đó cả.
“Khụ……”
Tôi không thể thở được. Không chỉ giọng nói, kể cả hơi thở của tôi cũng trở nên bất thường.
Tôi từ từ gục xuống khi nhìn hai đứa trẻ trước mắt.
Biểu cảm trên gương mặt của cặp song sinh nhà Véran được soi rọi bởi ánh trăng, lúc này trông rất xa lạ.
Những gương mặt luôn mỉm cười rạng rỡ với tôi hiện giờ lạnh lẽo như băng. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
“Sjinkie, chuẩn bị thánh lễ đi.”
“Tập trung vào việc của cậu đi, Peter. Hắn đang phản kháng.”
“Ư, khụ……”
‘Sjinkie’, ‘Peter’? Đó không phải là tên của lũ trẻ.
Ít nhất, chúng hoàn toàn khác so với những cái tên tôi được biết.
Tôi cố gắng hết sức để giữ bản thân tỉnh tảo, ngay cả khi mặt tôi trở nên tím ngắt vì bị ngạt thở.
“Đừng phụ thuộc vào ma lực. Thử kích hoạt thêm thần lực đi.”
“Hiểu rồi.”
“Ư!”
‘Sjinkie’ đang đưa ra lời khuyên cho ‘Peter’. Và cổ họng của tôi càng bị siết chặt hơn.
Những đứa trẻ này đang giết tôi. Đó là điều duy nhất tôi chắc chắn vào lúc này.
Tôi không hiểu chúng đang làm bằng cách nào, nhưng cặp song sinh đang cố gắng giết tôi mà không chạm vào tôi.
“Ư, ưm, ah!”
“Hắn mạnh hơn ta nghĩ.”
“Vương tử điện hạ, xin hãy chấp nhận điều này. Đây là ý nguyện của Chủ thần và lựa chọn của Quốc vương bệ hạ.”
Những câu từ đáng sợ tuôn ra từ miệng của những đứa trẻ còn chưa đến tuổi dậy thì.
Tôi có thể cảm thấy gân xanh đang nổi trên trán. Tôi nghiến chặt hàm và lắc đầu.
Làm sao tôi có thể chấp nhận điều này chứ?
“Ư, ưm……”
“Sắp xong rồi.”
Tôi cảm thấy chóng mặt. Mọi thứ đều mờ nhòe do thiếu ôxi.
Tôi không còn cách nào khác ngoài nhận ra thế giới này là ‘hiện tại’ và ‘có thực’.
Bóng đen của cái chết đang đến chậm rãi như thế này không thể nào là giả được.
Thật đáng sợ. Gương mặt của Eunseo, anh trai, và mẹ xuất hiện trước mắt tôi.
“Ư……”
“Tốt, tốt.”
Renault Véran, không, Peter, nói những điều kinh khủng với một biểu cảm trong sáng.
Tôi nhìn chằm chằm cậu bé và cố gắng nhớ lại những gì vừa đọc trong < Lý luận và Thực tiễn của Sử dụng Thần lực >.
Ký ức của tôi không rõ ràng bởi tâm trí tôi đang mất dần ý thức. Tôi không cảm thấy tự tin rằng mình sẽ không thành công.
Nhưng. Ngay cả vậy.
“Ta sẽ bắt đầu thánh lễ.”
“Ừm.”
Việc nỗ lực sẽ tốt hơn hàng trăm, hàng ngàn lần so với việc chết mà không làm gì cả.
Tôi cố gắng làm bản thân tỉnh táo hết mức có thể. Tôi cần phải tập trung.
Cùng lúc tôi cầu nguyện, một vòng tròn nhỏ màu hoàng kim tỏa sáng dưới chân ‘Sjinkie’.
‘Tôi cầu nguyện đến người, Chủ thần vĩ đại của Đại lục.’
Tôi không biết người sẽ chấp nhận lời cầu nguyện của tôi hay không, nhưng làm ơn. Xin hãy cứu tôi.
“Khoan, Peter. Bây giờ……”
“Ta có thể làm được. Nhanh lên.”
“Tên ngốc, không phải thế!”
Xin hãy giúp tôi.
— Craaaaaaaaaaaaaaaack!
— Clang!
[Cút đi, hai tên khốn!]
“Aaah!”
Một vòng tròn màu vàng phóng ra từ cơ thể tôi.
Với sức mạnh của ‘Thần thác’, cơ thể của hai cậu bé giật nảy như đạn. Tôi cuối cùng cũng có thể thở được.
Bức tường rạn nứt, và mọi cửa sổ trong phòng ngủ đều vỡ toang.
Chiếc đèn chùm đang rung lắc bần bật cùng với sàn nhà.
Những quyển sách quanh phòng đang lật tung các trang như đám lau sậy lắc lư trong gió.
Trong bóng tối, vòng tròn hoàng kim dưới chân tôi là thứ duy nhất đang tỏa sáng rực rỡ.
[Khụ khụ, đừng đến gần ta!]
Giọng khàn của tôi vang vọng qua Thần thác.
Đôi chân của hai cậu bé dính chặt lên sàn như thể ai đó đã dính keo chúng lên sàn vậy.
“Làm, làm sao hắn có thể……”
“Hà, hà…… Huuuu……”
Tôi nhanh chóng hít vào và thở ra. Tiếng ho không dễ dàng dừng lại.
Đôi mắt của tôi nóng lên vì nước mắt khi bị siết ngạt.
“Không thể tin được…… Ngươi không thể có ngần này thần lực được!”
“Có phải người thật sự ăn trộm Thần vật không?!”
[Im miệng đi được không?]
Hai tên này đang gào thét quá mức.
Tôi nói vậy vì bực bội, nhưng Thần thác một lần nữa được sử dụng và miệng của hai cậu bé ngậm chặt.
Tôi hít vào một hơi và nhìn xuống dưới giường.
Nó giống y hệt những gì tôi đọc trong sách. Một vòng tròn đang tỏa ánh vàng rực rỡ.
Đây là ‘Thánh sở’, dạng thức đơn giản nhất của một vòng tròn ether nhằm bảo vệ Thần quan khỏi những tác động ngoại lực.
Đó là thứ đã xuất hiện khi tôi thề với Benjamin.
Chỉ cần vòng tròn được mở ra, mọi điều tôi nói đều có thể được kích hoạt làm ‘Thần thác’.
Sức mạnh của Thần thác phụ thuộc vào thần lực của Thần quan đã mở vòng tròn phép.
Và nếu đối thủ có thần lực mạnh hơn, Thần thác sẽ không hoạt động.
Nói cách khác, hai đứa nhóc này không thể làm gì khi tôi kích hoạt Thần thác cũng đồng nghĩa rằng thần lực của chúng kém xa tôi.
[Đừng cắn lưỡi. Đừng nghĩ về việc tự tử.]
“Ưm……”
Không cần biết danh tính của chúng là gì và lý do tại sao chúng muốn giết tôi, tôi cần phải giữ chúng sống sót vào lúc này.
Tôi cần phải biết chi tiết để có thể lên kế hoạch phòng ngừa những chuyện như thế này xảy ra trong tương lai.
Chúng gọi tôi là ‘Vương tử điện hạ’ và nói rằng việc giết tôi là ‘lựa chọn của Quốc vương bệ hạ’.
Lẽ nào Thần quốc……
— Bang!
“Vương tử Jesse!”
“Đội Cận vệ Hoàng gia đây! Bỏ vũ khí xuống!”
Cánh cửa đã bị bật tung trước đó khi vòng tròn phép được kích hoạt, giờ đổ sập xuống.
Các hiệp sĩ rút kiếm, dẫn đầu bởi Hiệp sĩ Élisabeth, xông vào phòng.
Căn phòng vốn đang bừa bộn ngay lập tức trở thành một cái chợ vỡ.
Một số thành viên Cận vệ ưu tú đứng đằng trước bảo vệ tôi.
Benjamin đi cùng họ và nhanh chóng đỡ tôi khi tôi loạng choạng.
Khi tôi thoáng nhìn, mặt ông có vẻ nhợt nhạt.
“Nằm sấp xuống! Nhanh!”
“Ưm! Ưm!”
Các thành viên còn lại của Đội Cận vệ bắt hai kẻ phạm tội.
Hai cậu nhóc ngậm chặt miệng và nhíu mày khi cố gắng chống cự.
Một trong số các thành viên Đội Cận vệ trông có vẻ lúng túng khi cố gắng lôi Steve Véran, không, ‘Sjinkie’ khỏi phòng.
Chân của hai đứa nhóc dính chặt lấy mặt sàn và không thể di chuyển.
“Thưa Vương tử, xin hãy rút lại Thần thác ạ. Như thế này sẽ khá khó để chúng tôi bắt họ.”
Hiệp sĩ Élisabeth nhanh chóng nhận ra tình hình và nói với tôi.
Nhưng tôi còn không thể mở miệng.
Có lẽ do sự căng thẳng đã trôi qua, hoặc di chứng của nỗi sợ cuối cùng cũng ập đến, tôi không thể giữ vững cơ thể mình.
Hai chân tôi loạng choạng, và tôi cảm thấy vô cùng chóng mặt.
“Vương tử!”
Tôi cảm giác cơ thể đang đổ ập xuống.
Cứ như thể linh hồn và cơ thể đang tách rời, khi tôi nghĩ rằng tầm nhìn của tôi đang hướng lên, chỉ có cơ thể cảm giác như đang đổ xuống sàn.
“Gọi thái y đến đây, nhanh lên!”
“Chết tiệt. Cậu kia, nhanh chóng đưa Đức Hồng y điện hạ đến đây!”
Đó là những gì tôi nghe được trước khi bất tỉnh.
*
“Cậu ta thật sự muốn sống yên lặng à?”
Giọng nói của một người đàn ông lạ lọt vào tai tôi. Chất giọng trầm ấy đánh thức tôi dậy.
Giọng nói ấy rất êm dịu như của một diễn viên lồng tiếng.
Tôi muốn mở hai mi mắt để nhìn xem người đàn ông ấy là ai.
Nhưng khác với đầu óc đã hoàn toàn tỉnh táo, cơ thể của tôi không chịu lắng nghe.
“Dòng chảy ether đã ổn định rồi.”
“Có nghĩa là ngài ấy sẽ tỉnh dậy sớm thôi, đúng không?”
Giọng của người đang hỏi lại thuộc về Hiệp sĩ Élisabeth. Người đàn ông không trả lời cô.
Thay vào đó, có âm thanh khe khẽ của một chiếc ghế bị đẩy lại.
“Sadie, cậu đi về à?”
Cô hỏi. Nhưng tất cả những gì tôi nghe được là âm thanh tiếng bước chân của người đàn ông đi về phía xa.
Chỉ khi ấy, tôi mới nghĩ rằng đây có thể chỉ là một giấc mơ.
Tôi không cảm thấy bức bối hay khó thở, nhưng việc chỉ có tâm trí là tỉnh táo trong khi cơ thể không thể di chuyển khiến tôi cảm thấy như đây là một cơn bóng đè.
Khi tôi nghĩ như vậy, tôi cảm thấy buồn ngủ một lần nữa. Tôi không kháng cự.
*
“Cậu tỉnh rồi à?”
Khi tôi mở mắt, tôi nhìn lên trần nhà……
Trần nhà không xa lạ. Đó vẫn là giấy dán tường mà tôi vẫn luôn nhìn lên trong tuần vừa qua.
Có vẻ tôi vẫn là ‘Jesse Venetiaan’. Không phải là Jung Yeseo.
Trong nỗi tiếc nuối rằng tôi không thức dậy trong nhà của tôi, nơi mà Eunseo và anh trai đang sống, tôi chậm rãi quay đầu về phía giọng nói.
“Xin chào.”
Một người phụ nữ trung niên đang mỉm cười trìu mến với tôi.
Mái tóc màu tím của bà được buộc gọn và xõa xuống từ một bên vai.
Đôi mắt màu be ấm áp đang cẩn thận quan sát tình trạng của tôi.
Thật tuyệt vời bởi đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy kính một mắt [1] trong đời thực.
“Cậu ngất xỉu vì quá tải ether. Thật tốt bởi cậu hồi phục nhanh hơn ta dự tính.”
“Ai, khụ. Người là ai thế ạ……”
Khi tôi hỏi bằng giọng khàn, bà đưa tôi một cốc nước ở trên bàn.
Khi uống nước, tôi cảm thấy một cơn déjà vu.
Giấy dán tường trông quen thuộc, nhưng đúng ra thì, đây chỉ là một căn phòng với cùng loại giấy dán tường mà không phải phòng của tôi.
Ừ thì, phòng của tôi ắt hẳn không thể dùng được nữa sau khi mọi thứ xảy ra.
Tôi nhớ lại về ‘phòng trọ’ của tôi có vết rạn trên tường và các cửa sổ đều bị vỡ.
Vậy là tôi phá hủy một căn phòng chỉ một tuần sau khi xuyên vào đây nhỉ.
“Tên ta là Aurélie Boutier. Cậu đã từng nghe tên ta chưa?”
“A……”
Tôi tự động mở miệng.
Aurélie Boutier. Đương nhiên tôi biết. Làm sao tôi không biết được cơ chứ.
Bà là một người nổi tiếng xuất hiện trong bất cứ quyển sách nào tôi đọc.
Đại mẫu [2] của Hoàng tử. Người đã hai lần khước từ tước vị Công tước. Bạn thân và cũng là ‘Cộng sự Chính trị’ của Hoàng đế.
“Xin kính chào Đức Hồng y điện hạ cao quý.”
“Rất vui được gặp cậu, Vương tử. Không cần ngồi dậy đâu.”
Hồng y duy nhất của Đế quốc khẽ cười khi chào tôi.
Bà vẫy tay ra hiệu cho tôi nằm xuống khi tôi cố gắng ngồi dậy.
Tôi chưa từng ngờ rằng một nhân vật vĩ đại sẽ xuất hiện trước mắt tôi như thế này.
Hồng y Boutier là một nhân vật then chốt của ‘TTTTDGSKBV’ mà Eunseo thường xuyên nhắc tới.
‘Sư phụ Au lại nói đỡ cho Crapdric trước mặt Christelle, woah. Ngay cả em cũng suýt chút nữa là bị thuyết phục. Bà ấy dẻo miệng thật.’
‘Sư phụ Au’. Bà đóng vai trò là người ghép nối nhân vật chính Christelle với nam chính.
Mặc dù tôi có thể cố gắng điềm tĩnh khi gặp Hiệp sĩ Élisabeth, khi đối diện với Hồng y, tôi cảm thấy mình như bị say xe vậy.
“Lời đầu, ta xin được thay mặt Hoàng thất gửi lời xin lỗi đến cậu. Đế quốc cũng có lỗi trong vấn đề này. Hoàng đế bệ hạ không thể đến vì ngài ấy đang bận, nhưng ngài ấy cũng bộc lộ sự tiếc nuối sâu sắc. Ngài ấy cũng hứa sẽ đáp ứng tất cả những gì cậu muốn.”
Hồng y Boutier nhíu đôi lông mày. Tôi siết chặt chiếc cốc đã uống cạn.
Người này đóng vai trò đặc biệt quan trọng trong tiểu thuyết, và cũng rất gần gũi với Hoàng thất.
Không có gì tốt lành cả nếu như tôi phải dính đến người này lâu dài trong tương lai.
Nhưng cũng chính vì lý do ấy, thông tin mà tôi có thể thu được từ bà sẽ đều là thông tin với chất lượng tốt nhất.
Tôi suýt chút nữa đã chết trước khi bất tỉnh. Tôi đã suýt soát cứu được bản thân vì đã tự mình học, nhưng……
Mọi thứ có thể trở nên tốt hơn nếu tôi nhận được kiến thức từ một người khác và thực sự nắm được tình hình xung quanh, thay vì chỉ học từ sách vở.
Điều như vậy không nên xảy ra lần nữa. Tôi đã quyết tâm trở về nhà an toàn.
Để làm được điều đó, tôi cần tận dụng tối đa những cơ hội được trao tặng.
“Tôi muốn được nghe lời giải thích từ người ạ. Tất cả mọi thứ ạ.”
“Ta sẽ giải thích. Mọi thứ.”
Bà nhẹ nhàng lấy chiếc cốc từ tay tôi, đổ thêm nước vào, và đưa lại cho tôi.
Và bà cũng tự rót nước cho mình.
“Lũ nhóc ấy là ai thế ạ? Chúng đang ở đâu rồi ạ?”
“Nếu ý cậu là hai anh em Sjinkie và Peter, chúng là Thần quan và Thánh hiệp sĩ. Chúng được gửi đến từ Thần quốc để ám sát cậu.”
Tôi đã đoán trước được điều này, nhưng vẫn cảm thấy thật tồi tệ. Lũ nhóc ấy quá nhỏ để làm điều này.
“Tại sao có thể thế ạ? Tôi được nghe mọi tùy tùng khi nhập cung đều phải trải qua các quá trình kiểm tra rất nghiêm ngặt.”
“Đúng là vậy, nhưng chúng cũng đã can thiệp vào quá trình ấy.”
Bà nhấp một ngụm nước. Biểu cảm của bà như thể tình huống xảy ra khi ấy đã rất tồi tệ.
“Gia tộc Nam tước Véran là một gia đình quý tộc nhỏ thuộc cực nam của Đế quốc, và họ là những người rất mộ đạo. Khi tin cậu sẽ đến Đế quốc được truyền ra, vợ chồng Nam tước quyết định sẽ gửi con đến để làm tùy tùng của cậu. Vì con cả của họ đã trở thành người thừa kế và sẽ thừa kế tước vị, họ quyết định sẽ gửi cặp song sinh, đứa trẻ thứ hai và thứ ba của họ, để trải qua cuộc kiểm tra tuyển chọn tùy tùng. Cả bố mẹ và hai đứa trẻ đều vui vẻ với quyết định đó.”
‘Tôi đã từng đến thăm Gia tộc Nam tước Véran khi còn nhỏ. Vợ chồng Nam tước là những người rất tốt bụng.’
Tôi nhớ lại những gì Hiệp sĩ Élisabeth đã nói.
“Hai đứa trẻ sau khi hoàn thành hồ sơ đã đi xe ngựa đến nơi phỏng vấn. Chúng còn không thể sử dụng cổng dịch chuyển vì nó quá đắt tiền. Và khi chúng di chuyển qua khu rừng nguy hiểm ở phía Nam, chúng đã bị giết bởi các tên cướp. Mã phu cũng mất mạng ở đó.”
Ngay cả khi không cần nghe thêm, tôi có thể hiểu được tình huống xảy ra khi ấy.
“Lũ cướp ấy, chúng giả danh làm cặp song sinh nhà Véran.”
Hồng y gật đầu.
____________
TL’s notes:
[1] Kính một mắt: Là kính monocle chỉ có một bên mắt nhé~~
[2] Đại mẫu: Là mẹ đỡ đầu nha.
“Sau khi vượt qua thủ tục hồ sơ, hai đứa trẻ lên xe ngựa để đến phỏng vấn. Chúng đã thậm chí còn không dám nghĩ đến việc sử dụng cổng dịch chuyển bởi vì chúng rất đắt. Chúng đã mất mạng trong tay những tên cướp trong khi đi ngang qua một trong những khu rừng nguy hiểm nhất ở phía nam. Người lái xe cũng đã mất mạng ở đó.”
Tôi có thể đoán chuyện gì đã xảy ra mà không cần nghe nốt đoạn còn lại.
“Những tên cướp sau đó đã cải trang thành cặp song sing Bellang.”
Thấy tội quá 😦 Dù đã đọc trc đó nhưng đọc lại vẫn thấy tội cặp song sinh.
Cảm ơn Ad vì đã dịch 👍
Thương 2 bé song sinh quá à