“……Từ trước đến nay, tôi chưa từng thấy một Thánh sở [1] lớn và sáng như thế này.”
Khác với tôi đang choáng váng vì tình huống chưa từng ngờ tới này, Benjamin có vẻ như biết điều gì đó.
Phải đến 10 giây sau, tôi mới nhận ra rằng ‘triệu hồi một vòng tròn hoàng kim trên sàn’ là năng lực của tôi.
Tôi vẫn còn kinh ngạc sau khi nhìn thấy hiệu ứng tưởng như trong game, nhưng trực giác mách bảo tôi rằng hỏi lại ‘Đây là gì ạ?’ sẽ là một điều rất ngu ngốc.
[Dù sao thì, lũ trẻ sẽ không bị làm hại bởi tôi. Điều này cũng đúng với Benjamin ạ.]
Giọng tôi một lần nữa vang vọng như đang ở trong một quán karaoke.
Ánh sáng tỏa ra từ vòng tròn trên sàn dần dần mờ đi và biến mất, không để lại dấu vết gì. Có vẻ như nó hiểu rằng tôi đã nói xong những điều cần nói và biến mất.
“Người đã sử dụng Thần thác [2], nên tôi tin người ạ.”
“……”
Benjamin trở nên dịu dàng và rạng rỡ nhất so với những gì tôi đã trông thấy cả tuần qua.
Tôi không trả lời ông.
Chỉ kiểm soát biểu cảm gương mặt đã đủ khó khăn cho tôi vào lúc này. Tôi thầm nghĩ sẽ có rất nhiều thứ phải học sau khi trở về phòng.
‘Thánh sở’, ‘Thần thác’. Và cả lý do vì sao Benjamin cư xử rất kỳ lạ hôm nay.
Tôi cảm thấy lo lắng như một người phải bước vào phòng thi mà chưa ôn hết bài vậy.
*
“Ganael, hãy nói chuyện một chút.”
Tôi gấp sách vở, không, gấp quyển sách Thần học, và dừng chân đứa nhóc.
Ganael, người trông cực kỳ rạng rỡ vào buổi đi dạo sáng nay, trông rất bồn chồn vào buổi chiều.
Cậu bé trông rất nhợt nhạt khi phục vụ bữa trưa cho tôi, và khi tôi cố gắng nói chuyện với cậu, cậu chỉ mỉm cười lúng túng và tự lẩm bẩm với bản thân.
“V, Vương tử.”
“Ngồi xuống đây. Cậu ăn chưa?”
Cậu bé lí nhí trả lời là cậu đã ăn rồi. Tôi có thể nhìn thấy đôi đồng tử màu vàng đang run rẩy.
Tôi khá chắc chắn rằng hoặc là cậu đã nghe được điều gì đó từ Benjamin, hoặc là một sự việc lớn đến mức cậu không thể không biết đã xảy ra.
Benjamin, người đã làm tôi bất an vì sự việc khi nãy, cũng biến mất sau cuộc đi dạo sáng nay.
Ông biến mất mà không trả lời câu hỏi nào của tôi.
“Benjamin đã nói một điều rất kỳ lạ với ta ở trong vườn. Cậu có biết gì về nó không?”
“Eek.”
Bất cứ ai cũng có thể nhận ra cậu bé biết rất nhiều.
Ganael có vẻ tệ khoản diễn xuất hay nói dối, mặc dù cậu bé là người sắc sảo.
Hay là cậu không có ý định che giấu khi ở trước mặt tôi?
“Ta có quyền được biết nếu như chuyện ấy liên quan đến ta.”
Chắc chắn không phải là chuyện gì lớn đâu. Tôi tự nhủ như vậy và cố gắng chèn ép cảm giác lo âu trong lòng.
Tôi vẫn luôn ngoan ngoãn im lặng trong tuần vừa qua, và đúng như kế hoạch, tôi chưa từng chạm trán với Hoàng tử.
Tôi cũng chưa từng nghe điều gì về Christelle, nhân vật chính của < Trở thành Tiểu thư Dị giới Sau khi Bỏ việc >.
Điều đó cũng có nghĩa rằng phạm vi hoạt động của nhân vật chính, nam chính và tôi chưa từng trùng nhau.
“Cái đó, thưa Vương tử. Chuyện là……”
Tôi bình tĩnh chờ đợi cậu bé trả lời.
Tôi hiểu rõ rằng thúc giục những đứa trẻ tầm tuổi này nhanh chóng trả lời sẽ chỉ phản tác dụng.
Ít nhất thì điều đó áp dụng với Eunseo.
“Ưm…… Có một vụ trộm xảy ra ạ.”
“Hửm?”
Gì cơ, trộm á? Không phải là gián điệp nhưng là một vụ trộm?
Tôi tự hỏi một vật tuyệt vời đến cỡ nào đã bị trộm, khiến cho tôi phải nghe những điều kỳ lạ từ Benjamin.
Khi tôi để lộ biểu cảm kinh ngạc, Ganael có vẻ khá nhẹ nhõm.
“Quả nhiên Vương tử không biết gì về điều này cả. Tôi cũng đã tin là vậy.”
“Không, Benjamin còn nói về việc tử vì đạo. Ta nghĩ rằng ta cần phải biết, ngay cả khi nếu nó không liên quan đến ta.”
Tôi có linh cảm. Linh cảm rằng một sự việc quan trọng nào đó đã xảy ra ở một nơi nào đó mà tôi không biết.
Có thể đó là một sự kiện liên quan đến cốt truyện ‘TTTTDGSKBV’.
Ngay cả nếu tôi cố gắng hết sức để không bị cuốn đi bởi dòng sông, một viên đá cuội không thể trở thành một tảng đá. Nếu như dòng chảy quá mạnh, nó sẽ không thể kháng cự và cũng bị cuốn đi.
Trong trường hợp ấy, tôi ít nhất cũng muốn biết dòng sông mà tôi đang gửi gắm cơ thể này trông như thế nào, và dòng chảy của nó nhanh hay chậm.
“Tôi được nghe rằng một bảo vật…một Thần vật [3] đã biến mất……”
— Cộc cộc
Cả hai chúng tôi ngừng nói chuyện và quay đầu về phía cửa khi nghe thấy tiếng gõ nặng nề.
“Xin mời vào.”
Benjamin mở cửa khi tôi nói vậy. Ganael nhanh chóng đứng dậy. Tôi tự hỏi ông vừa làm gì mà chỉ xuất hiện vào bây giờ, nhưng ông mở lời trước.
“Thưa Vương tử, chúng ta có khách ạ.”
“Khách ạ?”
“Hiệp sĩ Élisabeth Moutet, Phó Chỉ huy Đội Cận vệ Hoàng gia ạ.”
Ôi vãi.
“Tôi chưa từng hẹn gặp cô ấy mà ạ.”
“Xin thứ lỗi, thưa Vương tử.”
Một người phụ nữ trẻ tuổi xuất hiện phía sau Benjamin và nhã nhặn hành lễ với tôi.
Tôi hoảng loạn đứng dậy.
Cô có mái tóc ngắn cụp vào trong màu ôliu, và đôi mắt xám lấp lánh.
Bộ đồng phục của cô được tô điểm bằng các huân chương, thể hiện công trạng của cô.
“Có một vụ trộm lớn đã xảy ra ở biên giới của Đế quốc Riester và Thần quốc Venetiaan. Tôi đã xin được gặp mặt khẩn cấp với Vương tử bởi tôi có một số câu hỏi cho người về sự việc này. Xin hãy thứ lỗi cho tôi vì không thể báo trước cho người ạ.”
Nếu tôi không thứ lỗi cho cô, tôi sẽ trở thành một người kỳ lạ hay đáng nghi.
Tôi chậm rãi gật đầu.
Tôi nuốt nước bọt khi không có lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận cuộc gặp mặt này, ngay cả khi tôi biết cô là ai. Tôi cảm giác như thể suy nghĩ tôi vừa có cách đây không lâu đã trở thành hiện thực và tát vào mặt tôi vậy.
Chỉ có là, tôi cảm thấy mình đã bước nhầm lên trò trượt thác Flume Ride chứ không phải một dòng sông.
*
Thứ duy nhất tôi lấy trộm kể từ khi đến đây là không khí để thở.
Tôi tự nhắc bản thân rằng mình không có tội lỗi gì cả, và ngồi thẳng lưng.
“Quả nhiên, người uống trà không có một chút caffeine nào ạ.”
Hiệp sĩ Moutet là người bắt chuyện trước.
Cô uống trà hoa dâm bụt mà Ganael vừa mang đến. Bây giờ tôi đã hiểu điều này có nghĩa là gì.
Các Thần quan của Chủ thần giáo tránh những chất kích thích như caffeine và cồn.
Họ tin rằng họ sẽ không thể sử dụng Thần lực một cách hiệu quả khi đầu óc bị ép trở nên tỉnh táo, hay không thể tập trung suy nghĩ.
Điều ấy được viết trên ở Chương một của < Nguyên tắc và Tín điều của Chủ thần giáo > và chỉ có những Thần quan mộ đạo nhất mới tuân theo.
Lý do vì sao Benjamin và lũ trẻ kinh ngạc đến vậy khi tôi hỏi xin trà thảo mộc vào ngày đầu tiên tới đây là bởi vì họ chưa từng biết Vương tử lại là người mộ đạo và tuân theo tín điều đến như vậy.
Tên này đã từng được gọi là ‘kẻ trăng hoa của Thần quốc’.
Đối với tôi thì đó chỉ là may mắn, như một con trâu bắt được một con chuột khi đang lùi chân lại.
“Mùi hương thật sự thật tuyệt vời. Tôi hẳn cũng nên giới thiệu loại trà này với Hoàng tử điện hạ. Ngài ấy luôn uống cà phê đen.”
“Ưm, cô có thể đi vào vấn đề chính luôn ạ.”
Cô nhìn tôi ngạc nhiên khi tôi ngắt lời cô.
Nhưng tôi không cần biết thông tin về việc Hoàng tử Cédric là một tên masochist thích Espresso.
“Hiệp sĩ Moutet cũng bận rộn đúng không ạ? Cô bảo rằng đó là một vụ trộm nghiêm trọng mà ạ.”
Và quan trọng hơn, tôi không muốn nói chuyện lâu với cô.
“Chỉ huy là người lo liệu hết mọi công việc. Danh hiệu của tôi cũng chỉ là một chức vụ danh dự thôi ạ. Xin hãy gọi tôi là Élisabeth.”
Cô mỉm cười và trả lời. Tôi gắng sức nhếch khóe môi để mỉm cười lại.
Hiệp sĩ Élisabeth là thiếu gia chủ của một Gia tộc Bá tước, không có lý nào chức vụ của cô chỉ là một chức vụ danh dự.
“Vậy xin hãy thứ lỗi cho tôi nếu như tôi hỏi điều gì mạo phạm tới người.”
Phó Chỉ huy Đội Cận vệ nhấp thêm một ngụm trà và rồi bắt đầu hỏi tôi.
Chiếc nhẫn trên tay trái của cô sáng lấp lánh khi cô cầm tách trà trên tay.
“Người có thể nói người đã ở đâu và làm gì vào buổi đêm ngày 17 tháng Ba không ạ?”
“Ngày 17 tháng Ba…… Đó là ngày đầu tiên tôi tới đây. Tôi chỉ nhớ mình đã tắm rửa và đi ngủ.”
Tôi không chắc chắn về điều ấy bởi tôi lần đầu mở mắt ở đây vào buổi sáng ngày 18 tháng Ba.
Nhưng người giám hộ Benjamin bảo tôi như vậy, nên hẳn điều đó là đúng.
“Người có liên lạc với bất cứ ai bên ngoài trước khi đi ngủ hoặc sau khi tỉnh dậy không ạ?”
“Không ạ. Nhưng tôi nghĩ hỏi Benjamin về điều này sẽ tốt hơn ạ. Tôi không nhớ lắm bởi vì tôi lúc ấy rất mệt.”
“Tôi cũng đã hỏi ngài ấy rồi ạ. Câu trả lời của ngài ấy cũng giống người.”
Đó hẳn là lý do Benjamin biến mất trong vài tiếng. Tôi gật đầu.
“Xin hãy nói với tôi những người mà người đã liên lạc vào 24 tháng Ba theo thứ tự thời gian ạ.”
“Hôm qua ạ? Ừm, Ganael và hai đứa trẻ song sinh đến để đánh thức tôi dậy. Benjamin cũng ở cùng chúng tôi khi tôi thay đồ. Tôi gặp một số người thợ làm vườn khi đi dạo buổi chiều, nhưng tôi vẫn chưa hết tên của họ.”
“Thông thường, mọi người sẽ không nhớ tên của họ đâu ạ.”
Câu trả lời của cô dường như ẩn chứa một nụ cười.
“Lời của Ganael nói quả nhiên là đúng ạ. Tôi được nghe rằng một người cao quý như người rất thân thiện với các tùy tùng, và luôn lịch thiệp với cả các thợ làm vườn.”
Tôi không thể nói rằng đó là vì do các tùy tùng còn nhỏ hơn cả em gái của tôi, và các thợ làm vườn thì tầm tuổi bố mẹ hay bà tôi.
“Tôi cảm thấy thoải mái như vậy.”
Vì vậy nên tôi chỉ có thể nói như thế này. Câu trả lời ấy cảm giác vừa hơi lạnh nhạt, nhưng cũng chân thành.
“Người nói rằng có một cặp song sinh trong số các tùy tùng của người ạ?”
Hiệp sĩ Élisabeth nhanh chóng thay đổi chủ đề.
“À, hai đứa trẻ ấy trông không giống nhau đâu ạ. Chúng là trẻ con của Gia tộc Nam tước Véran, nhưng chỉ có chiều cao của chúng là giống nhau.”
Tôi trả lời cô. Hai cậu bé luôn đi theo Ganael đang ở tuổi mười ba.
Tôi kết luận là sau đó, tôi không gặp ai khác cả.
Từ đầu, những người luôn theo tôi để phục vụ chỉ có Benjamin, Ganael và cặp song sinh Véran, còn các tùy tùng khác chỉ xuất hiện khi thiếu người.
“Tôi đã từng đến thăm Gia tộc Nam tước Véran khi còn nhỏ.”
“……Vậy sao ạ?”
“Vợ chồng Nam tước là những người rất tốt bụng. Tôi cũng nên gửi họ một lá thư thăm hỏi.”
Cuộc tra hỏi hẳn đã kết thúc mà không cần hỏi điều gì quan trọng, bởi cô đang tán gẫu về chủ đề khác như thế này.
Sau đó, cô đứng dậy và hành lễ với tôi.
Bầu không khí có vẻ quá nhẹ nhàng, khi trước đó Benjamin hành xử loạn xạ trong khu vườn, Ganael lo lắng cả ngày, và bản thân Hiệp sĩ Élisabeth gọi đó là một ‘sự việc nghiêm trọng’.
Nhưng dĩ nhiên, tôi không làm gì cả, nên đây cũng là điều bình thường.
“Xin hẹn gặp lại, thưa Vương tử.”
Cô nói với tôi trước khi đi ra ngoài, và tôi chỉ trả lời với một nụ cười.
Một cuộc gặp mặt không hẹn trước với ‘bạn thân của Hoàng tử’ như thế này là quá đủ với tôi rồi.
*
“Người đã vất vả hôm nay rồi ạ, thưa Vương tử.”
Ganael nói chuyện với tôi khi cậu bé mang cho tôi một cốc nước để tôi có thể uống nếu cần vào ban đêm.
Tôi đang ngồi trên giường đọc Kumon [4], không, ý tôi là < Lý luận và Thực tiễn khi Sử dụng Thần lực > khi trả lời đứa trẻ.
“Cậu cũng vất vả khi bị thẩm vấn vào hôm nay mà. Tại sao họ lại hỏi chúng ta khi vụ trộm xảy ra cách đây xa như vậy chứ.”
“Đúng là vậy ạ, tôi đã rất bất ngờ.”
Cậu bé thở dài mệt nhọc.
Sau khi Hiệp sĩ Élisabeth rời khỏi Cung Juliette, tôi được kể đầu đuôi câu chuyện từ Benjamin.
Vụ trộm xảy ra ở ‘Thần điện Cảnh giới’ [5], một nơi rất xa Hoàng cung.
Theo như lời ông nói, để đến được đó, một người cần phải đi qua rất nhiều cổng phép thuật, và cưỡi ngựa khoảng một tuần để đến đó.
“Không phải nơi đó cũng có an ninh rất chặt à?”
Tôi đọc được từ sách.
Thần điện Cảnh giới là Thần điện lớn nhất trên Đại lục, có vị trí ở trên biên giới giữa Đế quốc Riester và Thần quốc Venetiaan.
Và đó cũng là nơi ở của Giáo hoàng, dù vị trí ấy hiện giờ đang trống.
Bởi vì Giáo hoàng sẽ mất quốc tịch một khi họ trở thành Giáo hoàng, nên nơi ở của Giáo hoàng được đặt tại Cảnh giới Thần điện, do nơi ấy thuộc về một lãnh địa trung lập được bảo vệ bởi cả Đế quốc và Thần quốc.
“Đúng là vậy ạ. Theo như các tùy tùng ở Cung Romero, Thần vật biến mất không để lại dấu vết, cũng không có nhân chứng nào. Nếu như Thần quốc lấy trộm nó, họ đương nhiên sẽ mang nó trở về quốc gia của họ, nên tôi không hiểu vì sao họ lại làm phiền Vương tử vì điều này.”
Tôi cũng cảm thấy chuyện đó thật buồn cười. Họ hẳn nghĩ rằng tôi là một gã ngốc vì tôi là một con tin.
Ngay cả nếu Vương tử đã lấy trộm Thần vật trên đường đến Đế quốc với tư cách một con tin, tại sao anh lại mang theo một bảo vật như vậy khi anh biết rằng anh sẽ bị kiểm tra ngay khi đến Hoàng cung?
“Hãy coi nó như một cuộc điều tra tham khảo đi.”
Tôi bình thản nói vậy.
Những hành động và lời nói của Hiệp sĩ Élisabeth không nặng nề chút nào.
Nếu như tôi thật sự bị coi là một nghi phạm, tôi nghĩ rằng họ sẽ gửi Chỉ huy Đội Cận vệ Hoàng gia đến mà không phải là Phó Chỉ huy như cô.
Nếu không thì họ hẳn đã kéo tôi đến một nơi nào đó khác để hỏi cung.
“Vâng. Chúc người ngủ ngon, thưa Vương tử.”
“Chúc cậu ngủ ngon, Ganael.”
Đứa trẻ tắt đèn, chào tạm biệt và rời khỏi phòng.
Tôi vẫy tay chào cậu bé mặc dù cậu không thể nhìn thấy tôi, và chậm rãi nằm xuống.
Khi nhìn lên trần nhà, tôi tự dưng nhớ đến Eunseo. Con bé đã bao giờ nói về chuyện này chưa?
Tôi không nghĩ là vậy.
Con bé có nói về Thần điện và lễ nghi, nhưng chưa từng nhắc đến một bảo vật biến mất hay nói rằng ‘Jesse của chúng ta’ đã từng bị buộc tội oan.
Quả nhiên linh cảm của tôi là sai. Đây không phải Flume Ride.
Tôi đoán rằng tôi cũng đã bị kích động bởi mọi người xung quanh đều bồn chồn, dù sự việc này còn không phải một sự cố lớn.
Phải, nó cũng chỉ là một loại đồ ăn vặt thôi. [6]
— Cạch
Và rồi, cánh cửa mở ra và ai đó vào phòng mà không gõ cửa.
Đó là cặp song sinh tùy tùng nhà Véran.
____________
TL’s notes:
[1] Thánh sở: Bản tiếng Anh của EAP là Holy Domain, nghĩa đen là một vùng thánh (“sở” ở đây giống với “sở” trong “xứ sở” đó). Ở trong truyện này thì Thánh sở chính là tên gọi của vòng tròn phép của các Thần quan nhé~
[2] Thần thác: Bản tiếng Anh của EAP là Divine Oracle. “Thác” ở đây tức là nhờ cậy, phó thác, ủy nhiệm, nên có thể hiểu “thần thác” là lời nhờ cậy, phó thác của thần. Trong truyện này thì Thần thác là những lời mà Thần quan nói và được đánh dấu bởi ngoặc [] để phân biệt với thoại thông thường nha~~
[3] Thần vật: Nghĩa trên mặt chữ rồi đó mọi người, tức là một bảo vật có sức mạnh của Thần.
[4] Đoạn này Jesse đang nói đến phương pháp học Kumon nhé =))
[5] Thần điện Cảnh giới: Từ “Cảnh giới” bằng tiếng Hán vừa có thể là biên giới giữa hai quốc gia, cũng vừa có thể là cảnh giác. Bản tiếng Anh của EAP dịch là “Temple of Vigilance”, lấy nghĩa từ “cảnh giác”. Mình giữ nguyên từ tiếng Hán vì có thể hai nghĩa đều là dụng ý của tác giả.
[6] Từ “linh cảm” trong tiếng Hàn, “Yegam”, là tên một hãng đồ ăn vặt =))
Có ng thầu dịch bộ này là mừng lắm lun :))) mong ad tiếp tục cố gắng :DD