Khi Nam Thứ Phản Công – Chương 3: Màn hạ cánh của một người (3)

Sau khi sắp xếp mọi thứ trong quyển sổ tay cả buổi sáng, tôi thử làm những điều ngu ngốc khác vì cuối cùng tôi cũng có thời gian cho bản thân.

“……Bảng trạng thái.”

Đương nhiên, không có cửa sổ trong suốt hay dòng chữ nào xuất hiện trước mắt tôi.

Tôi tự hỏi rằng có phải mình đã trở thành nhân vật chính của một tiểu thuyết xuyên không hay không, nhưng hiện thực lạnh lẽo đến mức đóng băng.

Tôi cảm thấy xấu hổ đến mức hai má và vùng quanh đôi mắt đỏ ửng cả lên.

Có lẽ tôi chỉ nên đi ăn.

*

“Thưa Vương tử, tôi đã mang một số quyển sách có thể người sẽ thích. Và bệ hạ cũng cho phép người được đi dạo trong vườn bất cứ khi nào người muốn.”

“Cảm ơn, điều đó thật tuyệt.”

Sau khi đi cùng một lối với sáng nay để đi ăn trưa, vị tùy tùng trẻ mang túi cho tôi vào buổi sáng mang đến vài quyển sách cùng với tin tức tốt lành.

Tôi nghĩ rằng đứa trẻ sẽ sớm rời đi bởi Benjamin và các tùy tùng khác đều đã rời đi trước, nhưng cậu bé do dự như thể muốn nói thêm điều gì.

“Cậu muốn nói gì với tôi à?”

“A, cái đó……”

Đứa trẻ đỏ mặt và có vẻ như không biết nên làm gì.

Cậu bé trông có vẻ mười bốn? Cậu có mái tóc màu xanh da trời ánh dạ quang, và đôi mắt to tròn màu vàng rất ấn tượng.

“Tên, tên tôi là Ganael Callamard ạ. Tôi là con trai cả của Gia tộc Tử tước Callamard.”

“Tôi là Jesse Venetiaan.”

Quả nhiên, cái tên này thật kỳ lạ.

Tôi không muốn chỉ để mặc đứa trẻ giới thiệu bản thân, nên tôi cũng giới thiệu tên mình, và cậu bé mỉm cười rạng rỡ và có vẻ bớt lo lắng hơn.

Ganael nhanh chóng nói tiếp với đôi má ửng hồng.

“Không có ai ở Đế quốc không biết đến cái tên cao quý của người đâu ạ, thưa Vương tử. Mọi người đều tò mò về Vương tử đó ạ, cho dù họ không thể hiện ra…… Có rất nhiều người mộ đạo ở Đế quốc. Việc một Thần quan Vương tộc [1] của Thần quốc đến Hoàng cung là một sự kiện lịch sử đó ạ.”

Woah, một mớ thông tin vừa mới lọt vào tai tôi.

Tôi ngậm chặt miệng và cố gắng tỏ ra điềm tĩnh.

Tôi muốn viết mọi thứ mà Ganael vừa nói vào sổ tay, nhưng tôi không thể làm vậy.

Người mộ đạo, Thần quan Vương tộc, sự kiện lịch sử.

Ganael tiếp tục nói rằng thật đáng tiếc khi cậu bé gặp tôi trong hoàn cảnh này, nhưng đó là vinh dự của gia môn Callamard khi được phục vụ cạnh tôi.

Tôi đoán ý của cậu là thật đáng tiếc khi tôi đến đây với tư cách một con tin, nhưng cậu bé vẫn vui khi được trực tiếp gặp mặt tôi.

Thật kỳ diệu khi một đứa nhóc nhiệt huyết như thế này có thể giữ vững biểu cảm gương mặt vào sáng nay.

“Cậu bao nhiêu tuổi rồi, Ganael?”

“Tôi vừa tròn mười sáu tuổi vào tháng Hai vừa qua ạ. Tôi nhỏ hơn Vương tử mười hai tuổi ạ. Lễ trưởng thành của tôi khá nhỏ bởi khi đó tôi đang chuẩn bị nhập cung……”

Đứa trẻ mỉm cười ngượng nghịu và tiếp tục nói.

Mười sáu tuổi tính theo tuổi quốc tế đồng nghĩa với mười bảy tuổi theo tuổi Hàn Quốc.

Cậu bé trông nhỏ hơn tuổi đó nhỉ……

Không, đợi chút. Nếu như tôi lớn hơn cậu bé mười hai tuổi, điều đó cũng có nghĩa là tôi hai mươi tám tuổi theo tuổi quốc tế.

Vốn dĩ tôi cũng hai mươi tám tuổi, nên Jesse Venetiaan bằng tuổi tôi.

Đây cũng là thông tin mới.

“Cậu làm việc chăm chỉ ở cung điện mặc dù vẫn còn trẻ như vậy.”

“Hehe, không phải đâu ạ. Thật ra, tôi xin được nhập cung sau khi nghe rằng Vương tử sẽ tới đó ạ. Tử tước cũng không phản đối quyết định của tôi. Trái lại, ngài ấy khen ngợi tôi vì đã tuân theo ý chí của gia môn.”

Khi nói chuyện cùng Ganael, tôi càng thu thập được nhiều thông tin mới.

Đương nhiên những thông tin ấy đều là vụn vặt, nhưng với một người chưa từng đọc nguyên tác < Trở thành Tiểu thư Dị giới Sau khi Bỏ việc > như tôi, mọi thông tin về bối cảnh của thế giới này đều quý giá.

Ganael nói với tôi rằng ‘Tôi xin lỗi nếu như tôi có thất lễ khi nói điều này, nhưng xin người hay nói chuyện tự nhiên’. [2]

Tôi đồng ý bởi tôi có thể thấy rằng cậu bé muốn làm thân với tôi, và cậu bé trông rất hạnh phúc.

“Bởi vậy nên, nếu điều này ổn với người…… Người có thể nghe lời xưng tội của tôi không ạ?”

“Hửm?”

Tôi bối rối đến mức giọng tôi lạc đi. Tôi không hiểu tại sao cuộc trò chuyện lại dẫn đến chủ đề này.

Ganael càng trở nên lo lắng trước phản ứng của tôi và nhanh chóng xua hai tay.

“Chỉ, chỉ một buổi lễ không chính thức cũng được ạ! Tôi biết người vẫn còn mệt mỏi vì chuyến đi vừa rồi, nên tôi sẽ ổn với ngày mai, hoặc ngày kia, không, tuần tới cũng được ạ. Bất cứ khi nào người cảm thấy thoải mái……”

Đứa trẻ có vẻ như lo lắng đến chết, có lẽ vì cậu bé cảm thấy mình đã đặt tôi vào một tình huống khó xử.

Nhưng thực tế thì tôi mới là người cảm thấy mình đang chết.

Cậu bé muốn mình nghe lời xưng tội á?

Tôi nhớ rằng khi nãy Ganael nói rằng tôi là một Thần quan Vương tộc.

Eunseo đã bao giờ bảo tôi rằng nam thứ của TTTTDGSKBV là một Thần quan chưa nhỉ?

“Ừm, ta sẽ thu xếp thời gian cho cậu sớm thôi.”

Tôi nghĩ rằng tôi đã nghe thấy con bé nói rằng ‘Jesse của chúng ta có một gương mặt thần thánh và cả nghề nghiệp của anh ấy cũng thần thánh nữa’.

Tôi trả lời với một thái độ Hàn Quốc điển hình ‘thi thoảng chúng ta gặp nhau nhé’ và Ganael nhanh chóng mỉm cười.

Tôi cần phải thận trọng.

Tôi không thể hành động hấp tấp cho đến khi tôi biết chính xác công việc của một Thần quan là gì, và vị thần mà họ phụng sự là ai.

*

Sau khi Ganael rời đi, tôi ngồi xuống bàn và nhìn các quyển sách cậu bé mang tới.

< Bán tuần báo [3] Riester – Mọi thông tin về giới thượng lưu của Đế quốc >

< Lịch sử Đế quốc Riester: Tập trung vào quan hệ ngoại giao với Thần quốc Venetiaan >

< Điều Chủ thần Ban tặng >

Một quyển tạp chí mỏng, một quyển sách lịch sử, và một quyển sách trông giống như một bài luận.

Họ gieo vần cho đề mục có chủ đích à? [4]

Đầu tiên, tôi có thể chắc chắn rằng tên của Đế quốc là ‘Riester’.

Cả ba cuốn sách đều sẽ hữu ích với tôi, và chúng cũng đều rất khác nhau, nên tôi sẽ không cảm thấy nhàm chán khi đọc.

Ganael, người có vẻ rất phù hợp với công việc này, cũng khá sắc sảo.

Đúng hơn thì, nếu muốn trở thành một tùy tùng trong Hoàng cung, đương nhiên một người sẽ phải rèn luyện cho bản thân thật sắc sảo.

Tôi cầm cuốn tạp chí lên.

Ở góc bìa có ghi một dòng chữ nhỏ ‘Ngày 15 tháng 3 năm 1613 theo Thánh Lịch’.

Ở bên dưới là một dòng chữ lớn hơn ‘Kẻ trăng hoa của Thần quốc đang đến Đế quốc’.

Cái này viết về mình à?

「Trong vòng hai ngày nữa, Vương tử Jesse Venetiaan, người được coi là đệ nhất mỹ nam của Thần quốc, sẽ đến Đế quốc. Mặc dù anh đến với thân phận một con tin, nhưng theo như thông tin chính thức từ Hoàng thất, anh sẽ nhập cung với tư cách một ‘Thần quan Xưng tội’.
Anh sẽ để lại ảnh hưởng gì lên giới thượng lưu của Riester, khi trước đây anh nổi danh với việc dính líu vào khá nhiều bê bối của giới thượng lưu Thần quốc? Chuyên gia báo chí, phu nhân Sarah Belliard, sẽ đào sâu vào bầu không khí của Vương thất Thần quốc đã được che phủ trong vòng 30 năm qua, và tính cách của Vương tử Jesse.」

……Nhiều thông tin thật đấy. Tôi đoán là tôi sẽ phải học hỏi rất nhiều thứ.

Ngay khi vừa mở quyển tạp chí, tôi đã nghĩ như vậy.

Nhân vật chính của các quyển tiểu thuyết thường gặp rất nhiều may mắn tình cờ khi truyện bắt đầu, hoặc năng lực của họ như thể một trò ăn gian vậy.

Nhưng có vẻ như tôi sẽ phải tập trung viết lách và ghi nhớ, điều mà tôi chưa từng làm kể từ khi thi đại học xong.

“Không phải.”

Tôi giơ tay và tự tát lên má.

Đó là đặc quyền của các ‘nhân vật chính’, còn tôi chỉ là một trong số những nhân vật nam mà nhân vật chính không thực sự cần.

Từ những gì tôi nghe được từ Eunseo, nam thứ sẽ mãi mãi chỉ là nhân vật ‘thứ’ mà không bao giờ trở thành ‘nam chính’.

Hãy nhớ lại khi tôi nói ‘Bảng trạng thái’ vào sáng nay.

Không có gì xảy ra cả.

Tôi bình thản lấy quyển sổ từ túi áo ngực bằng một tay, và cầm lấy chiếc bút lông bằng tay còn lại.

Mục tiêu của tôi là sống sót và trở về nhà, không phải cứu rỗi hay chinh phục thế giới này.

*

Thực tế là vậy, tôi tự giam mình trong phòng và học.

Tôi tự hỏi mình đang làm gì khi bản thân đã xuyên vào một quyển tiểu thuyết như thế này, nhưng tôi vượt qua mối băn khoăn ấy bằng quyết tâm trở về nhà và làm cơm rang kimchi với gia đình.

Đôi mắt của những đứa trẻ tùy tùng luôn lấp lánh mỗi khi chúng đi vào để mang đồ ăn vặt và trà thảo mộc.

Ganael hẳn đã nói gì đó với họ.

Lũ trẻ sẽ đỏ mặt và nhanh chóng rời đi nếu chúng chạm mắt với tôi, hoặc khi tôi mỉm cười để che giấu sự xấu hổ.

“Aigoo, lưng mình.”

Tôi nghĩ rằng mọi thứ có thể khác đi vì tôi đang ở trong cơ thể một Vương tử, nhưng các cơ của tôi sẽ mỏi nếu như giữ nguyên một tư thế trong một thời gian dài, giống với cơ thể gốc của tôi.

Tôi chậm rãi rời chỗ ngồi và đến bên cửa sổ.

Tôi dự định sẽ đồng thời đi lại duỗi người và hấp thụ vitamin D cùng một lúc.

“Hửm?”

Nhưng có người phía bên ngoài cửa sổ.

Vài người đang di chuyển phía bên ngoài cửa kính trong suốt chiếu thẳng ra phía sau của cung điện.

Phòng của tôi ở phía cực Đông của Cung Juliette, còn những người ấy ở phía cực Tây của cung, nên tôi không thể nhìn rõ mặt họ.

Nhóm người ấy có khoảng năm hay sáu người, và hai trong số họ đang cầm vũ khí và đấu tập.

Có vẻ như phía sau của Cung Juliette là một sân đấu tập.

Clang clang, tôi có thể nghe thấy âm thanh kiếm va đập.

— Clang!

Tôi giật mình khi âm thanh sắc bén ấy xuyên thẳng vào tai. Một thanh kiếm có vẻ đã bị gãy khi đấu tập.

Người vừa làm gãy đôi kiếm của đối thủ đang cầm một thanh kiếm bằng tay trái, nhìn xuống tay phải và liên tiếp nắm rồi mở lòng bàn tay phải.

Rồi anh chậm rãi ngẩng đầu.

Tôi và anh chạm ánh mắt.

“Eek.”

Tôi nhanh chóng buông rèm và lùi lại khỏi cửa sổ.

Bản năng của tôi mách bảo tôi làm vậy.

Tôi có cảm giác anh vẫn đang nhìn về phía này nếu như tôi nhìn ra ngoài một lần nữa.

Có phải tôi chỉ tưởng tượng là ánh mắt chúng tôi gặp nhau không? Nhưng mà…… Ánh mắt ấy rất dữ dội.

Ngay cả khi khoảng cách là khá xa, tôi khá chắc chắn rằng anh ấy nhìn tôi và không phải ai khác.

“Vương tử?”

“A, trời ơi!”

Tôi suýt chút nữa nhảy dựng lên.

Trái tim của tôi vừa phải chịu hai cú sốc, giờ đang đập loạn nhịp.

“Tôi rất xin lỗi ạ. Tôi đi vào bởi tôi cảm thấy lo lắng khi gõ cửa nhiều lần nhưng người không trả lời.”

“……Không sao đâu ạ, tôi ổn.”

Benjamin có vẻ khá ngạc nhiên trước phản ứng của tôi.

Tôi cảm thấy hơi xấu hổ và đằng hắng cổ họng.

“Ừm, tôi vừa nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi không biết là ở đây có một sân đấu tập.”

“Là vậy sao ạ? Phía sau của Cung Juliette là một sân tập ngoài trời dành riêng cho Hoàng thất. Hoàng tử điện hạ thi thoảng đấu tập vào khoảng thời gian này.”

Hoàng tử? Có phải ai khác ngoài Hoàng thái tử mà Eunseo vẫn luôn chửi không?

Có nghĩa là Hoàng tử là một trong số những người ngoài kia à?

Có lẽ nhận ra sự tò mò trong ánh mắt của tôi, Benjamin bình tĩnh nói tiếp.

“Vâng, vị quý nhân ngoài kia là Hoàng tử Cédric Riester điện hạ. Ngài ấy là Đại Hoàng tử của Đế quốc, là Hoàng tôn duy nhất, và là người sẽ tỏa sáng như mặt trời. Cung Romero ở phía trước Cung Juliette là nơi ở của điện hạ……”

Cédric Riester. Đại Hoàng tử của Đế quốc, Hoàng tôn duy nhất, và ‘người sẽ tỏa sáng như mặt trời’.

Điều đó cũng có nghĩa là Hoàng tử sẽ sớm trở thành Hoàng thái tử.

Nhân vật nam chính của TTTTDGSKBV có biệt danh ‘Crapdric’.

Lý do anh có biệt danh như vậy là do tên anh bắt đầu bằng chữ C. Crapdric và Cédric. Hai mảnh ghép rất đơn giản được xếp liền ngay lập tức trong tâm trí tôi.

Vậy có phải, người vừa chạm ánh mắt với mình là……

“Hoàng tử điện hạ cũng chịu trách nhiệm quản lý Cung Juliette. Đó là do Hoàng tộc cư trú ở Cung Romero vẫn luôn chịu trách nhiệm quản lý Cung Juliette qua các thế hệ. Tôi có thể sắp xếp cho Vương tử một cuộc gặp mặt với điện hạ nếu người muốn ạ.”

“Không, không cần vậy đâu.”

Tôi nhanh chóng trả lời. Khi Hoàng tử được đề cập đến, Benjamin đột nhiên nói rất nhiều.

Tôi chỉ vừa mới quyết tâm sẽ không dính líu với Hoàng thái tử, bây giờ là Hoàng tử, vào buổi sáng nay.

Đương nhiên, sẽ khó để tôi hoàn toàn tránh mặt anh bởi anh là hàng xóm của tôi, nhưng tôi muốn tránh anh hết mức có thể vào ngày đầu tiên.

“Tôi chỉ muốn sống yên lặng như hôm nay trong tương lai.”

“……”

Benjamin trông có vẻ ngạc nhiên khi tôi nói vậy.

Phản ứng ấy cũng là điều dễ hiểu, vì tôi đã được đặt biệt danh là ‘Kẻ trăng hoa của Thần quốc’.

“Tôi biết hoàn cảnh của mình. Tôi chỉ muốn đọc sách và dành thời gian nói chuyện với đám trẻ tùy tùng. Tôi mong rằng tôi không cần phải gặp mặt những người quan trọng nhiều.”

“Thưa Vương tử, nếu người cảm thấy sự phục vụ của chúng tôi hay cơ sở vật chất của Cung Juliette có thiếu sót……”

“Không, không phải thế đâu ạ.”

Trước khi Benjamin kịp hiểu nhầm, tôi cắt lời ông.

“Tôi chỉ muốn sống sót trở về nhà. Tôi cũng mong rằng tứ chi của tôi còn nguyên.”

Tôi mỉm cười. Tôi thật sự mong muốn điều ấy.

____________

TL’s notes:

[1] Thần quan: Nghĩa đen là các vị tư tế/linh mục phụng sự các vị thần. Từ ‘linh mục’ có vẻ không phù hợp với bối cảnh tôn giáo lắm, còn từ ‘tư tế’ sau này sẽ còn bị trùng với một thuật ngữ nữa… nên mình xin phép để nguyên là Thần quan luôn~

[2] Kể từ đầu truyện, Jesse vẫn luôn dùng kính ngữ cho dù với người hơn tuổi như Benjamin hay các em bé tùy tùng nhỏ tuổi. Chỉ từ đoạn này trở đi, khi Ganael xin Jesse nói chuyện tự nhiên, Jesse mới bỏ kính ngữ. Jesse của chúng ta cực kỳ cực kỳ lễ phép luôn, dễ thương lắm~~

[3] Bán tuần báo: Tiếng Anh là ‘Biweekly’, là loại báo/tạp chí 2 tuần phát hành một số báo.

[4] Hơi khó giải thích trong tiếng Việt á, nhưng cái tiêu đề của bài luận ‘Điều Chủ thần Ban tặng’, trong tiếng Hàn, ‘Chủ thần’ và ‘Ban tặng’ vần nhau =))

<< Previous Chapter | Index | Next Chapter >>

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *